Bạn đang đọc Thượng Ngươn Kiếm Pháp – Chương 13: Long Hổ Phân Tranh
Diệp Cát Quần chỏi tay bật ngồi lên.
Cảm giác đầu tiên y nhận được là tiếng gió hú bốn bề và điều thứ hai là người đang ngồi kiết dà quay lưng về phía y.
Diệp Cát Quần nhủ thầm :
– “Ta đang ở đâu đây?”
Cùng với ý niệm đó, y lia mắt nhìn qua bốn hướng. Đến lúc này, Diệp Cát Quần mới biết mình đang ở trong một gian nhà lục giác, giữa thung lũng, bao chung quanh là những vách núi cao ngất. Gian thảo xá lục giác này nằm lọt thỏm giữa một cái vực khổng lồ, với tiếng gió rít vi vu vang ra từ bốn vách núi.
Diệp Cát Quần nhìn lại người kia. Y chậm rãi đứng lên bước đến sau lưng người đó :
– Tôn giá là ai?
– Bổn vương đã hâm nóng rượu chờ túc hạ đối ẩm.
Giọng nói của Quách Vĩ, Diêm Vương môn chủ khiến Diệp Cát Quần giật mình. Vừa ngạc nhiên, vừa ngơ ngẩn.
Y buột miệng nói :
– Quách môn chủ đấy à?
– Chính bổn vương. Túc hạ hẳn không từ chối một bữa uống rượu cùng bổn vương chứ. Uống rượu với bổn vương, túc hạ có ba điều lợi.
Không hề ngoảnh mặt nhìn lại như thể đoán chắc Diệp Cát Quần không bao giờ tập kích mình từ sau lưng. Quách môn chủ chậm rãi nói :
– Điều lợi thứ nhất túc hạ uống rượu vì sự sinh tồn của Mộng Tình. Điều lợi thứ hai, túc hạ uống rượu vì Diệp Trọng Can. Điều lợi thứ ba, túc hạ vì túc hạ. Cả ba điều đó, bổn vương xem như món quà giao hảo tặng cho túc hạ.
Diệp Cát Quần mím môi, rồi bước qua Quách môn chủ. Y ngồi xuống chiếc đôn đối diện, nhìn Quách Vĩ chậm rãi đáp lời :
– Vì ba điều đó. Ta sẽ uống rượu với Quách môn chủ.
Quách Vĩ bưng bầu rượu hồ đào rót ra hai chiếc chén. Lão rót xong đặt bầu rượu xuống bên cạnh.
Diệp Cát Quần bưng chén rượu, y nhìn Quách Vĩ, nói :
– Uống chén rượu này, Quách môn chủ hãy cho ta biết, Mộng Tình hiện nay ra sao?
Diệp Cát Quần nói dứt câu dốc chén rượu đổ vào miệng mình.
Quách Vĩ nhìn y, mỉm cười nói :
– Bổn vương phải uống với túc hạ chứ?
Lão bưng chén đổ vào miệng rồi chậm rãi từ từ đặt chén xuống, nhìn Diệp Cát Quần hỏi :
– Hảo tửu của bổn vương có ngon không?
– Với Diệp mỗ thì rượu nào cũng thế thôi. Nhưng được uống rượu với người tri kỷ thì rượu dư cũng thành ngon. Bằng như ngược lại, dù là thiên hạ đệ nhất tửu cũng chỉ thấy cay và đắng.
Quách Vĩ vuốt râu lắc đầu :
– Bổn vương không thể là bằng hữu của túc hạ được. Mà chỉ có thể là chủ nhân của túc mà hạ thôi.
Quách Vĩ chỏi tay xuống bàn đứng lên. Quách môn chủ vẫn điềm nhiên nhìn họ Diệp nói :
– Bổn vương chưa trả lời câu hỏi của túc hạ. Sao túc hạ vội vàng nghĩ xa quá vậy?
Diệp Cát Quần buông tiếng thở dài từ từ ngồi xuống. Y gằn giọng hỏi :
– Mộng Tình giờ ra sao?
Quách môn chủ bưng bầu rượu rót vào chén của mình và Diệp Cát Quần. Lão vừa chuốc rượu vừa nói :
– Sự sống còn của Mộng Tình tùy thuộc vào thái độ cũng như cách cư xử của túc hạ.
Quách môn chủ hừ nhạt một tiếng, nói :
– Với tội phán phúc. Túc hạ hẳn có thể đoán ra nàng ta phải chịu những cực hình gì chứ?
– Nàng ta sẽ chịu những cực hình gì?
Quách môn chủ nhìn lên vách đá đối diện :
– Túc hạ có thấy ghềnh đá nhô ra đó không?
Diệp Cát Quần nhìn theo hướng tay của Quách Vĩ rồi khẽ gật đầu :
– Diệp mỗ thấy.
Quách Vĩ khẽ gật đầu :
– Mộng Tình sẽ bị trói, đặt nằm trên ghềnh đá kia để cho lũ kênh kênh háu ăn nhấm nháp từng miếng thịt, trong khi nàng vẫn còn sống. Tất nhiên bổn vương sẽ sắp xếp để cho túc hạ được chứng kiến cái chết chậm chạp đến với nàng.
Nghe Quách Vĩ nói, sắc diện Diệp Cát Quần xanh tái như nhuộm màu chàm. Gã nghiến răng rít lên :
– Quách môn chủ, Ngươi có thể tàn nhẫn hành hạ một nữ nhân chẳng biết võ công ư?
Y lắc đầu, tiếp :
– Ngươi tàn nhẫn quá đó!
Quách Vĩ cau mày :
– Túc hạ đừng quên bổn vương đây là chủ, còn túc hạ là khách. Nếu túc hạ thiếu sự tôn trọng bổn vương thì chỉ có hại cho Mộng Tình mà thôi.
Diệp Cát Quần buông một tiếng thở dài. Y bưng chén rượu chìa đến trước :
– Diệp mỗ kính Quách môn chủ.
Quách Vĩ mỉm cười, điềm nhiên tiếp nhận sự mời mọc của Diệp Cát Quần. Lão còn khách sáo đáp lời :
– Đa tạ túc hạ đã mời bổn vương.
Uống cạn chén rượu, Diệp Cát Quần nghiêm giọng hỏi :
– Diệp mỗ sẽ làm gì để nàng không phải chịu cực hình của Quách môn chủ?
Nhìn thẳng vào mắt Diệp Cát Quần, Quách Vĩ thẳng thừng nói :
– Thuộc hạ của bổn vương!
– Quách môn chủ cứ sai khiến Diệp mỗ.
Quách Vĩ lắc đầu :
– Bổn vương muốn biến túc hạ thành một tên thuộc hạ trung thành tuyệt đối.
– Nghĩa là sao?
– Cuộc rượu của chúng ta còn dài, từ từ rồi bổn vương sẽ nói hết.
Quách môn chủ lại chuốc rượu từ trong bầu vào hai chén rượu. Y đặt bầu rượu xuống bên cạnh chén của Diệp Cát Quần rồi chậm rãi nói :
– Thượng Ngươn kiếm pháp của Diệp túc hạ quá là cao minh. Nhưng nếu so sánh với ấn thủ thiết sa chưởng của bổn vương thì cũng có thể nói, bên tám cân, bên nửa lạng.
Diệp Cát Quần khẽ lắc đầu :
– Những lời của Quách môn chủ thốt ra, Diệp mỗ không tin.
– Túc hạ không tin bổn vương vì nguyên cớ nào?
Diệp Cát Quần đứng lên khoanh tay trước ngực. Y hừ nhạt một tiếng rồi gằn giọng nói :
– Môn chủ dùng mọi thủ đoạn đối với ta. Hết cho ta uống rượu mời lại đến rượu phạt, thậm chí dùng cả người thân của ta là Mộng Tình, cốt chỉ muốn có tâm pháp kiếm tông Thượng Ngươn mà thôi.
Diệp Cát Quần chống tay lên bàn chồm tới trước.
– Quách môn chủ nói thật đi. Đừng giả vờ quanh co để làm gì nữa.
Quách Vĩ lắc đầu :
– Túc hạ nói sai rồi. Bổn vương chẳng cần Thượng Ngươn kiếm pháp của túc hạ đâu mà cần một tên thuộc hạ trung thành ví như chiếc bóng của bổn vương để thực hiện những thiên chức mà bổn vương giao phó.
– Môn chủ cứ nói ra ý của Môn chủ đi.
Nhìn thẳng vào mắt Diệp Cát Quần. Quách Vĩ nghiêm giọng nói :
– Bổn vương muốn chứng minh lời nói của mình trước.
Thốt dứt câu, Quách Vĩ chắp tay sau lưng thong dong tiến ra bên ngoài. Lão vừa đi vừa nói :
– Túc hạ đã luyện Thượng Ngươn kiếm pháp đến tầng tối thượng, chắc không cần binh khí?
– Chẳng có thứ binh khí nào sánh với Càn Khôn Thượng Ngươn kiếm khí của Diệp mỗ.
Diệp Cát Quần lắc vai, phi thân ra ngoài, y đứng đối mặt với Quách môn chủ.
Quách Vĩ cười mỉm, từ tốn nói :
– Bổn vương cho túc hạ thêm một cơ hội nữa. Nếu như túc hạ giết được ta, đã có thể trở ra ngoài Âm Dương giới cùng với Mộng Tình và xưng bá nghiệp trong chốn giang hồ. Bấy nhiêu đó túc hạ đủ biết, bổn vương ái mộ ngươi như thế nào.
Diệp Cát Quần nghiêm mặt nói :
– Quách môn chủ thắng Diệp mỗ, ta mới khâm phục khẩu phục. Diệp mỗ không làm ngươi thất vọng đâu.
– Tốt lắm. Chúng ta đều là những bậc hảo hán thành danh, do đó lời thốt ra tợ Thái Sơn.
– Diệp mỗ thất tín bội nhân, trời không dung Diệp mỗ.
– Được!
Hai người thối lại ba bộ. Họ đâu mặt nhìn thẳng vào nhau.
Diệp Cát Quần nghĩ thầm :
– “Nếu đúng như Quách Vĩ nói, đây đúng là cơ hội để ta trở lại với giang hồ”.
Y vừa nghĩ thầm vừa vận chuyển Càn Khôn Thượng Ngươn kiếm khí. Ngay lập tức, một màn kiếm khí nhập nhoạng xuất hiện bao bọc lấy thân pháp của họ Diệp.
Phía bên kia, Quách môn chủ cũng thi thố thần công. Một vệt hào quang vàng di chuyển xung quanh thân ảnh Quách môn chủ.
Thấy đối phương cũng có khí phòng hộ thân, Diệp Cát Quần đâu dám xem thường.
Y tự nhủ thầm :
– “Quách Vĩ biết ta đã tựu thành Càn Khôn Thượng Ngươn kiếm khí thế mà vẫn thách thức giao đấu. Chứng tỏ y cùng có biệt tài vô song. Mình không thể xem thường gã họ Quách này”.
Diệp Cát Quần nói :
– Tại hạ xuất chiêu.
– Mời.
Diệp Cát Quần quyết định xuất thủ trước để chiếm thế thượng phong, nên Quách Vĩ vừa dứt lời thì Diệp Cát Quần đã chớp động kiếm khí.
Đạo kiếm khí được Diệp Cát Quần phát tác đánh ra từ đầu hai ngón chỉ công thần trực diện vào vùng thượng đẳng của Quách Vĩ.
Khí kiếm với tám thành công lực phát ra âm thanh vi vu nghe buốt cả cột sống.
Như đã có chủ định ngay từ trước, Quách Vĩ chẳng cần tránh né mà dựng đứng hữu chưởng hứng thẳng lấy đạo khí kiếm của đối phương. Bản thủ hữu chưởng của Quách Vĩ ửng ánh sáng chói lia bởi phản chiếu ánh nhật quang hứng thẳng lấy đạo kiếm khí của Diệp Cát Quần.
Chát!
Những tưởng đâu đạo kiếm khí Thượng Ngươn sẽ đâm thủng hoặc phạt đứt bản thủ chưởng của Quách môn chủ, nhưng nó như chạm vào chiếc khiên rắn chắc kiên cố, bật ngược trở lại.
Đạo kiếm khí kia vừa bật ngược trở ra, Quách Vĩ lướt mình tới, liên tục vỗ chưởng, tạo áp lực lên Diệp Cát Quần.
Trước áp lực của chưởng công do Quách Vĩ áp chế lên mình, Diệp Cát Quần thét lớn một tiếng, hai chân rùn xuống, điểm chỉ pháp đâm thẳng vào trung tâm bản thủ chưởng pháp của đối phương.
Chát!
Lần này chưởng và chỉ chạm thẳng nhau. Những tưởng chúng sẽ bật ngược trở ra. Nhưng không ngờ lại hít chặt vào nhau.
Cả hai từ cuộc đấu chiêu thức chuyển qua thi đấu bằng nội lực.
Chân Diệp Cát Quần lún sâu xuống đất, trong khi đất dưới chân Quách Vĩ thì lại phồng lên.
Hai đối thủ đối mặt nhìn thẳng vào nhau.
Diệp Cát Quần thầm nghĩ :
– “Với nội công tâm pháp tối thượng như vậy sao Quách Vĩ vẫn cần đến mình? Gã muốn gì ở mình?”
Bên kia Quách Vĩ lại nghĩ khác :
– Y đúng là người mà ta cần tìm. Y sẽ là người thực thi thiên chức đảo lộn càn khôn. Nhưng trước tiên phải cho y biết ta xứng đáng là chủ nhân của gã.
Với ý nghĩ đó, Quách vĩ tăng nội lực vào chưởng ảnh.
Cảm nhận nội lực của đối phương gia tăng đột ngột, Diệp Cát Quần mím môi dồn thêm công lực vào chỉ pháp.
Những âm thanh chanh chách như sóng vỗ vào bực đá rộn lên giữa điểm chạm chưởng và chỉ.
Chân Diệp Cát Quần càng lúc càng lún sâu hơn.
Quách Vĩ trầm giọng nói :
– Bây giờ túc hạ hẳn đã nhận ra thần công của bổn vương chẳng thua kém các hạ rồi chứ?
– Có tận mục mới biết mình đúng hay sai.
Lời còn đọng trên miệng Diệp Cát Quần thì Quách Vĩ thét lên một tiếng. Cùng với tiếng thét đó thì một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra.
Hai người đồng loạt thối bộ.
Quách Vĩ lui lại hai bộ. Còn Diệp Cát quần thì trượt tới một trượng.
Hai chân tợ một lưỡi cày xới tung mặt đất.
Vừa trụ được, Diệp Cát Quần toan phát tác kiếm tông giao thủ tiếp nhưng Quách Vĩ Môn chủ đã khoát tay nói :
– Bổn vương thiết nghĩ cuộc giao thủ giữa ta và túc hạ đã đủ.
– Chưa phân thắng bại, sao gọi là đủ?
– Chẳng lẽ túc hạ muốn thấy một kẻ trọng thương, một người táng mạng sao?
Quách Vĩ chắp tay sau lưng bước vào gian nhà lục giác. Y vừa đi vừa nói :
– Bổn vương chỉ muốn chứng minh cho túc hạ biết và nhận thức lời của bổn vương không phải là lời nói ngoa ngôn.
Quách Vĩ yên vị, bưng chén rượu nhấp.
Diệp Cát Quần bước vào ngồi xuống ghế đối điện.
Hai người đối mặt nhìn nhau.
Quách Vĩ nghiêm giọng nói :
– Giờ thì túc hạ có đồng ý trở thành chiếc bóng của bổn vương không?
– Diệp mỗ chẳng còn sự lựa chọn nào khác. Dù muốn hay không muốn. Tại hạ cũng phải chấp nhận nó mà thôi.
– Bổn vương nghĩ đó là một sự lựa chọn đúng. Một sự lựa chọn vì tình, vì nghĩa và vì bản thân túc hạ.
– Giờ thì Diệp mỗ chấp nhận trở thành môn hạ của Môn chủ.
– Bằng sự thành tâm thành ý của các hạ chứ?
Buông một tiếng thở dài Diệp Cát Quần nói :
– Tại hạ vì Mộng Tình, Trọng Can, chỉ mong Quách môn chủ đối xử tốt với những người đó.
– Túc hạ yên tâm. Bổn vương là người biết xử nhân.
Quách Vĩ chuốc rượu ra chén của mình và Diệp Cát Quần :
– Bổn vương kính túc hạ.
– Đa tạ Môn chủ.
Hai người cùng uống cạn số rượu Quách Vĩ rót ra.
Sau khi uống cạn số rượu đó, Quách Vĩ mới lấy trong ngực ra một chiếc tráp bằng vàng ròng.
Y nhìn Diệp Cát Quần, từ tốn nói :
– Trong chiếc tráp này là hoàn Tâm não linh, túc hạ sẽ uống hoàn dược này rồi cùng phối hợp vận công với bổn vương. Công lực của túc hạ sẽ gia tăng bội phần.
– Diệp mỗ mãi mãi sẽ là chiếc bóng của Môn chủ?
– Bổn vương đã cho túc hạ sự lựa chọn rồi.
– Và Diệp mỗ đã chọn.
Diệp Cát Quần thốt dứt lời, mở nắp chiếc tráp lấy hoàn Tâm não linh cho vào miệng. Gã nhai rồi nuốt mà chẳng có biểu hiện sự đắn đo, lưỡng lự.
Y nhìn Quách Vĩ :
– Diệp mỗ đã uống rồi.
– Túc hạ hãy vận công dẫn lưu Tâm não linh theo những chu kỳ Đại Chu Thiên và Tiểu Chu Thiên.
– Được.
Diệp Cát Quần rời bàn bước lại tràng kỷ ngồi kiết dà, vận công điều tức theo hai chu kỳ Đại Chu Thiên và Tiểu Chu Thiên.
Đại Chu Thiên và Tiểu Chu Thiên là tâm thức cơ bản của người luyện công bước đầu. Một khi vận công theo tâm thức này thì ba mươi sáu huyệt đạo mở toang. Có thể tiếp nhận nội lực của người khác, đồng thời cũng có thể trút bỏ nội lực, phế bỏ võ công. Phàm những ai đã luyện công đến cảnh lư hỏa thuần thanh thì không bao giờ dụng đến tâm pháp Đại Chu Thiên và Tiểu Chu Thiên để vận công điều tức nếu không muốn phế bỏ võ công.
Nhưng Diệp Cát Quần thì không còn cách nào khác, bởi y đã nghiễm nhiên chấp nhận trở thành chiếc bóng của Diêm Vương môn chủ.
Khi ba mươi sáu huyệt của Diệp Cát Quần hoàn toàn mở to thì Quách Vĩ mới từ từ áp song thủ vào đại huyệt Thiên linh cái.
Sắc thần của Diệp Cát Quần nhanh chóng chuyển qua màu tái nhợt khô héo, đồng thời trong Đan điền như thể có khói than hồng nung nấu rát bỏng. Mồ hôi xuất ra ướt đẫm trang y của gã.
Diệp Cát Quần rùng mình rống lên một tiếng rồi ngất lịm.
Đến lúc đó Quách Vĩ mới thu hồi bản thủ, nhìn Diệp Cát Quần, mỉm cười. Y nhẩm nói :
– Mãi mãi ngươi sẽ là mục nhân trong sự khống chế của bổn tọa.
* * * * *
Mộng Tình bước vào, tiến đến quỳ móp dưới chân Quách Vĩ.
Y đỡ nâng lên :
– Đứng lên đi.
Được lệnh, Mộng Tình mới dám đứng lên.
Nhìn nàng từ đâu đến chân, Quách môn chủ mỉm cười nói :
– Nàng đã lập được công lớn với bổn vương.
– Mộng Tình chỉ làm theo ý của chủ nhân.
Quách Vĩ mỉm cười :
– Nhưng chỉ có nàng mới khiến được Diệp Cát Quần.
Quách Vĩ chắp tay sau lưng trở bộ bước lại chiếc ngai sơn son thiếp vàng. Y không vội ngồi xuống, mà lơ đễnh nhìn về phía bức hoành phi thêu con giao long đang quẫy mình trên những áng mây trời với những chiếc vuốt đầy uy lực.
Quách Vĩ nói :
– Bổn vương không biết nàng đã làm gì mà khiến cho họ Diệp, một lãng tử lang bạt, từng trải phải lụy về tình?
Thốt dứt câu, Quách Vĩ mới ngồi xuống tràng kỷ, định nhãn nhìn Mộng Tình.
Mộng Tình cúi đầu, từ tốn đáp :
– Diệp Cát Quần lụy vì tình, bởi y nghĩ Mộng Tình là một a hoàn chơn chất.
– Nàng biết Diệp Cát Quần lụy vì nàng, thế nàng có lụy về hắn không?
Mộng Tình ngẩng lên, ánh mắt của nàng phảng phất một nỗi niềm u uẩn. Nàng nói :
– Mộng Tình chỉ xin chủ nhân gia ân.
– Bổn tọa hiểu ý của nàng. Nàng đã thu phục Diệp Cát Quần cho bổn tọa, tất đã tạo cho mình một cơ hội để thực hiện ý muốn nhuộm máu Thiếu Lâm tự.
– Mộng Tình ngậm cỏ kết vành mãi mãi hầu phục chủ nhân.
– Nàng đừng đa lễ, bổn vương sẽ thực hiện ước muốn của nàng.
Y nhìn thẳng vào mắt Mộng Tình, chậm rãi nói :
– Theo nàng, Diệp Cát Quần là con người như thế nào?
Mộng Tình nhìn xuống mũi hài, nhỏ nhẹ đáp lời :
– Bề ngoài của Diệp huynh không đúng với nội tâm bên trong.
– Y không phải là kẻ lạnh nhạt thờ ơ ư?
– Không. Huynh ấy là kẻ nặng tình.
Quách Vĩ chống tay, tựa cằm nhìn Mộng Tình :
– Ta nghĩ họ Diệp chỉ nặng tình với nàng mà thôi. Theo bổn tọa, Diệp Cát Quần không thiếu một thứ gì trên đời này, nhưng khi gặp nàng, hắn gục ngã. Y trở nên ngờ nghệch một cách tội nghiệp.
Quách Vĩ bước xuống, tiến đến trước mặt Mộng Tình :
– Nàng có hối tiếc những gì đã làm không?
Mộng Tình lắc đầu :
– Không. Mộng Tình chỉ nghĩ đến một điều duy nhất.
– Điều gì?
– Trả thù cho mẫu thân.
– Bổn vương hiểu nàng.
Quách Vĩ mỉm cười, nói tiếp :
– Người giúp nàng trả hận chính là Diệp Cát Quần. Y sẽ thay bổn vương đòi lại sự công bằng cho nàng.
Mộng Tình cúi mặt nhìn xuống. Nàng nhẹ buông tiếng thở dài rồi ngập ngừng nói :
– Mộng Tình có một điều muốn thỉnh giáo chủ nhân.
– Nàng cứ nói.
– Diệp Cát Quần giờ như thế nào?
Đôi chân mày Quách Vĩ thoạt cau hẳn :
– Nàng nghĩ đến hắn?
– Mộng Tình chỉ muốn biết thôi.
Nhếch môi điểm nụ cười mỉm, Quách Vĩ từ tốn nói :
– Y vẫn bình an và đã trở thành chiếc bóng của bổn tọa.
Đặt tay lên vai Mộng Tình, Diêm Vương môn chủ nói tiếp :
– Chữ tình trong con người thường làm cho người ta mơ mộng ảo tưởng đến những cảm giác hạnh phúc nhưng thật ra chính nó là cội nguồn của sự đau khổ. Bổn tọa nghĩ tránh được nó sẽ có được những chân giá trị khác vẹn toàn hơn.
– Mộng Tình sẽ ghi nhớ chỉ huấn của Môn chủ.
– Tốt lắm.
Quay trở lại chiếc ngai sơn son thếp vàng. Sau khi yên vị, Quách Vĩ mới nhìn Mộng Tình, buông từng câu thật chậm rãi :
– Diệp Cát Quần đang lưu tại dịch quán. Bổn tọa cho phép nàng đến đó, nhưng…
Mộng Tình quỳ xuống, rồi mới nói :
– Mộng Tình sẽ không để chữ tình nặng hơn lý trí.
– Bổn vương tin vào nàng.
Nàng sụp lạy Quách Vĩ.
– Đa tạ Môn chủ.
Hành xong đại lễ, Mộng Tình mới ngẩng lên, nói :
– Mộng Tình còn một điều này muốn bẩm báo với chủ nhân.
– Nàng cứ nói.
– Mộng Tình được biết kiếm phổ Thượng Ngươn, Diệp Cát Quần đã trao cho một người.
Quách Vĩ chỏi tay lên thành chiếc ngai từ từ đứng lên :
– Đã trao nó cho ai?
– Dạ, người đó có tên là Chu Thiên Hải.
– Sao, y trao kiếm phổ Thượng Ngươn cho Chu Thiên Hải.
– Thưa vâng. Điều này chính từ miệng Diệp Cát Quần thốt ra.
– Bổn vương quả thật không ngờ.
Quách Vĩ khẽ gật đầu :
– Nàng hỏi xem Diệp Cát Quần có quan hệ thế nào với Chu Thiên Hải, mà lại trao quyển kiếm phổ Thượng Ngươn cho tên tiểu tử đó.
– Thưa vâng.
Quách Vĩ ngồi xuống. Buông một tiếng thở dài rồi nói :
– Trong một ngày không xa, nàng sẽ được phép của bổn vương đến Thiếu Lâm tự, hóa giải những oan nghiệt của đời trước.
– Đa tạ Môn chủ.
– Đừng đa lễ. Nhớ những lời bổn tọa chỉ huấn là được rồi. Giờ thì hãy đến với Diệp Cát Quần đi.
– Thưa vâng. Mộng Tình xin cáo lui.
Mộng Tình lui bước ra ngoài gian đại điện.
Khi Mộng Tình đi rồi, Quách Vĩ mới quay mặt nhìn lại bức hoành phi có hình giao long quẫy khúc trên chín tầng mây.
Y lẩm nhẩm nhắc tên Thiên Hải.
– Chu Thiên Hải!
Cùng với lời nói đó. Hai bàn tay của Quách môn chủ từ từ nắm cứng lại đến độ phát ra âm thanh răng rắc nghe tợ như tiếng cành khô gẩy sụm bởi những đạo cuồn phong dữ dội.
Y lặp Lại một lần nữa :
– Chu Thiên Hải!
Một ý niệm lóe qua đầu Quách môn chủ, y buông một câu thật lạnh lùng.
– Tiểu tử! Ngươi cũng sẽ trở thành mục nhân của bổn vương, để hậu nhân chẳng bao giờ nhắc đến cái tên Ngự Tiền Sứ Vương Quốc Trung.