Đọc truyện Thương Mấy Cũng Là Người Dưng – Chương 7: Tưởng đau rồi cũng qua mau
Sáng nay dậy sớm để hứng nắng vào lòng cho những ngày bợt bạc. Chạy lòng vòng với em ngang qua công viên, thấy tụi nhỏ đang vây quanh một xe bán bong bóng đủ màu. Có thằng nhỏ đang hí hửng nhảy chân sáo, tay đong đưa cầm quả bóng chấp chới trên đầu. Chắc do tung tăng quá hay sao mà tuột dây, bóng bay lên trời. Cả thằng nhỏ, và em, ngay lập tức ngửa mặt lên cao, nhìn niềm vui nhỏ bé vừa có trong tay mất hút vào khoảng không lóa mắt bởi Mặt trời.
Trong khi em còn đang thẫn thờ nghệch mặt tiếc rẻ và thiếu điều muốn gãy cổ vì cứ lo ngước nhìn cái chấm nhỏ li ti màu xanh lẫn vào giữa nền trời, thì anh gằn giọng bảo: “Thôi bớt bớt đi, nhìn thằng bé kìa!”. Em quay lại thì thấy cu cậu đã tíu tít đứng bên xe bán hàng và mua thêm một chùm bóng khác, để tiếp tục chân sáo, tiếp tục dung dăng. Và nụ cười, vẫn hồn nhiên như chưa từng trải qua một lần rời tay mất mát.
Chấp nhận chứ đừng chấp nhất, chuyện đơn giản như vậy, chẳng lẽ một đứa lớn xác như em cũng không hiểu?
Em của anh!
Chúng ta đều đã trải qua đủ nhiều mệt mỏi mà tuổi lưng chừng trưởng thành mang lại. Anh yêu và vấp ngã. Em cũng yêu và cũng ngã. Cách yêu có lẽ khác nhau, nhưng lần nào ngã của hai đứa, anh đoan chắc, đều đau hệt vậy. Tình yêu thì trăm triệu cảm xúc, đủ nhiều cung bậc yêu và được yêu, chẳng ai giống nhau. Nhưng khi chia tay, thì nỗi buồn và niềm đau của hằng hà trái tim chai sạn, lại y chang chẳng mấy gì khác. Nên dẫu không nhiều hỏi han anh cũng đã tỏ tường cảm giác của em sau lần đổ vỡ.
Nói một cách lạc quan, anh sẽ trấn an em rằng: “Chả tin ai, chỉ nên tin chả có gì là mãi mãi” Nhưng ngẫm lại, nói vậy cũng không mấy công bằng cho những ai luôn tin vào sự thiêng liêng viên mãn của hai chữ “chân tình”. Nên tụi mình sẽ chỉ đơn giản là đón nhận đến – đi, bình thản trước mọi được – mất. Vì suy cho cùng, đến thì đón, đi thì cúi đầu, đổi thay thì chấp nhận, nhạt lòng thì dời chân. Lớn rồi đủ biết đâu thực là hạnh phúc, đâu chỉ là cưỡng cầu. Thành ra dừng lại hay kết thúc, đôi lúc chỉ là một dạng thức khác của sự bắt đầu.
Em của anh!
Anh hay nói đùa, muốn biết tình yêu của mình có Đúng và Đáng hay không, hãy cứ đợi đến khi đã… chia tay. Là thương nhớ chân thành hay si mê chóng vánh, chỉ tới chừng đấy mới rõ mặt đôi ta.
Thế nên có nhiều cuộc tình khép lại từ lâu và xa nhau mấy vòm trời nhưng vẫn chưa thể quên – vì hình dung người thương cũ luôn còn trong trí nhớ như một sự trân-trọng-đã-từng. Ngược lại, có vài loại tình cảm chỉ vừa kết thúc là lập tức phủ nhận mình đã cùng có chung một ký ức.
Hết tình – nghe qua thì có vẻ buồn – nhưng thật ra đó chính là lúc mà chúng ta nhận ra rõ nhất mình có được yêu thật lòng hay không. Vậy thì phải vui, chứ sao lại buồn!
Em phải hiểu, chúng ta đều là những phàm nhân giữa năm tháng đến đi không thể giữ. Vì cô độc, vì ích kỷ, vì cưỡng cầu, mới nắm níu lấy một bàn tay, dựa vào vai mông lung một ai đó bên cạnh. Để rồi nhận ra, sau tất cả, chúng ta vẫn chẳng là gì của nhau cả. Đã vậy chi bằng bình thản một chút, xem chuyện còn yêu hay cạn tình đều là tùy duyên, nhìn người ở lại hay rời bỏ đều thong thả.
Bởi sau cùng, tình cảm cũng như những con đường một chiều, bất kể cố chấp hay cam chịu, đều không thể trở lại đoạn cũ đã qua. Thứ nên dứt khoát cuối cùng sẽ dứt, thứ cần chấp nhận ắt phải chấp nhận. Em hay tin tất thảy mọi yêu thương lìa bỏ đều không phải tại ai, do ai hay vì ai – mà đơn giản, đó chỉ là chuyện vô ý – hợp tan như bèo nước, tụ tán như mây trời.
Em của anh!
Hạnh phúc là một cảm xúc tự thân. Đừng trông chờ vào ai khác có thể mang đến đem lại cho mình. Bất khả!
Anh nhớ có lần em hỏi, “từ bỏ” có phải là điều dễ dàng?
Thật ra anh nghĩ, dễ nữa phần đầu, còn nữa ngày sau hên xui tùy người. Nghĩa là ai trong chúng ta cũng làm rất tốt phần “từ” – tức là cứ “từ từ” dây dưa, “từ từ” dùng dằng, “từ từ” day dứt – còn phần “bỏ” thì có người làm hoài không xong, đi hoài chưa tới.
“Bỏ thì thương, vương thì tội” là vậy.
Nhưng có bao giờ em nghĩ, một người bỏ một người đi, đã là một chuyện không mấy vui gì, nhưng một người ở lại trong khi lòng đã bỏ đi, thì con bi thiết hơn trăm triệu lần? Giữ người ở lại chứ ai giữ người đã muốn đi – câu cửa miệng của người xưa tưởng bâng quơ chứ đố có sai. Vì vốn dĩ những gì phải khư khư “giữ” nghĩ là thứ đã không còn chắc chắn trong tay, và lòng cũng không còn mấy an tâm sở hữu. Là buông bỏ hay bám víu, chắc không còn là chuyện dễ hay khó, mà là có tỉnh ngộ hay chưa!
Ai cũng cần một khoảng thời gian “từ từ” đủ để chạm được cái ngưỡng “từ bỏ”. Nhưng xin đừng từ từ quá lâu, từ tốn suốt đời, thành ra từ biệt luôn cả thanh xuân tuổi trẻ mà vẫn chưa từ bỏ được si mê, nghen!