Thương Hoa Tiếc Ngọc

Chương 21


Đọc truyện Thương Hoa Tiếc Ngọc – Chương 21

Đoan Mộc Dung Tuệ mặc dù nói hôm sau sẽ khởi hành, nhưng còn có nhiều chuyện lớn nhỏ kéo tới, mãi cho đến khi quyết định đi, lại đã qua nửa tháng. Lúc này đã là tháng hai, tục ngữ nói, tháng hai gió xuân mát mẻ , phía hai bên đường cây cũng bắt đầu mọc những chồi xanh, bay bay theo hướng gió giống như mang theo hương vị tươi mới.

Tiều đồng Ngọc Đái nhẹ nhàng dẫn theo dây cương, từ hai bên đường tuyết trắng cho xe ngựa chầm chậm đi tới. Núi sông ở bên, con đường rộng lớn giống như không có điểm dừng, hắn nhất thời cao hứng, nhịn không được liền ca hát ;

” Thanh Sơn dục cùng cao nhân ngữ, liên miên vạn Mã Lai vô số. Mưa bụi lại lưỡng lự, trông lại chung không đến!”

Làm như rất nhẹ nhàng, hào sảng như Bồ Tát, cũng giống như dồi dào tân khí Ngọc Đái vốn là một tiểu hài tử, thanh âm non nớt, có tình ra vẻ hào sảng như một anh hùng, hát đến chỗ cao đột nhiên im lặng,nhắm trúng chỗ đó Lưu Vân tiếp tục cười, chọc vẻ vụng về của hắn:

“Lưu Vân cô nương, cô cười ta. Kỳ thật cô cái gì cũng không biết, còn không bằng ta đâu! Ta từ nhỏ luôn đi theo công tử, nói đến kinh nghiệm giang hồ, là hơn gấp trăm lần cô!”

Ngọc Đái bị nàng nói đến căm tức, mân mê miệng mình, biện bạch.

Lưu Vân cười nói:

“Ôi, nói ngươi còn nhỏ đúng là giả bộ rồi! Ngươi nói thử xem ngươi có được kinh nghiệm giang hồ gì, để cho ta cũng có thêm kiến thức nha!”

Ngọc Đái bị nàng một kích, nhất thời thao thao bất tuyệt:

“Ta nói cho cô nghe! Chỉ cần nhìn thần thái của người khác liền biết hắn là người trong giang hồ! Hiện tại thời thế đang loạn, mỗi người liền mang một thanh kiếm bên người để tự bảo vệ mình, chỉ xem bên người có hay không binh khí liền phán đoán ra được. Người trong giang hồ đối với vũ khí của mình đều một cách riêng, cô nhìn hắn đối xử với binh khí của mình như thế nào, nếu cho dù là lúc ăn cơm, uống trà, đều thường muốn sờ đến binh khí bên hông một chút, người kia tám chín phần là người giang hồ.Nếu có người đi trong phạm vi của hắn ba thước, hắn lập tức cảnh giác, thì đó là một người kém cỏi, cao thủ chân chính tuyệt đối sẽ không để cho người khác thấy được là mình đang phòng bị……….”

Hắn nói ra vẻ thông suốt, chợt không nghe thấy tiếng Lưu Vân nữa, nhìn lại, đã thấy nàng sớm ngồi trở lại toa xe kéo Tập Ngọc cùng nói chuyện. Ngọc Đái không khỏi giận dữ, hừ một tiếng, tức giận nói:

“Quả nhiên nữ nhân giống tiểu nhân!”

Niệm Hương bỗng nhiên tò mò tiếp lời nói:

“Ngọc đái, nữ nhân là chỉ Lưu Vân sao? Vậy tiểu nhân là cái gì? Tiểu hài tử sao? Nơi này tiểu hài tử chỉ có ngươi nha! Ngươi là đang nói chính mình sao?”


Ngọc Đái bị chuyện lời của hắn làm xanh cả mặt, chính hắn cũng không giải thích được tiểu nhân là cái gì, chỉ có thể vểnh miệng lên vung dây cương, nếu không lại là để ý chuyện giểu cợt chính mình.

Đi được nửa ngày, đã thấy ven đường có một túp lều, có người mua nước trà điểm tâm. Ngọc Đái tính tình vốn là một tiểu hài tử, nhất thời hưng phấn, quay đầu nói nhỏ:

“Công tử, chúng ta cũng đi nửa ngày rồi, muốn nghỉ tạm để uống chút trà không?”

Đoan Mộc Dung Tuệ thấy Ngọc Đái trên mặt mệt mỏi, mở to hai mắt nhìn minhg, tựa hồ thuyết phục hắn đi thôi đi thôi! Hắn không khỏi gật gật đầu:

“Cũng tốt, xuống xe đi lại một chút để gân cốt không trì độn.”

Ngọc Đái chạy nhanh xuống xe ngựa, trước hết mở cửa cho công tử đi ra, sau đó hắn vội vã đi xuyên qua xe, phóng tới trong quán trà kêu lên:

“Lão bản! Cho sáu chén trà! Thêm một phần điểm tâm!”

Hắn vừa hô xong, bỗng nhiên phát giác trong quán trà không khí có chút kỳ lạ, , nguyên bên trong có tới bảy tám nam thanh niên ngồi , thần sắc trên mặt xơ xác tiêu điều, tựa hồ là mới vừa rồi ở thảo luận cái gì vậy, bị hắn lớn tiếng như vậy cắt đứt, đều quay đầu nhìn mình. Ngọc Đái lập tức ngoan ngoãn câm miệng, ánh mắt nhìn những người đó một lượt, gặp người trên lưng đều đeo bội đao, trên bàn chân cột lấy xà cạp, mặt trên bắn tung tóe rất nhiều bùn đất, hiển nhiên là chạy trên đường đã lâu, nhưng trên mặt tuy rằng rất có sắc thái phong trần, lại vô cùng mệt nhọc. Không biết là đệ tử của phái nào.

Những người đó vừa thấy là đứa bé, lập tức không để ý lắm, quay trở lại tiếp tục nói chuyện. Ngọc Đái đi đến chỗ lão bà bưng cháo bột cùng điểm tâm, một mặt dựng thẳng lỗ tai để nghe, những người đó giọng nói cực thấp, hắn mơ hồ chỉ nghe được ” Ngọc phong, thiên thanh kiếm quyết” cái gì, người cuối cùng nói:

“Nếu có thể dùng cái này làm con tin, ép người ly hỏa cung giao ra kiếm quyết, cũng chưa hẳn không phải có thể làm chi đạo.”

Ngọc Đái trong lòng cả kinh, bọn họ ý là nói Niệm Hương đại ca ?! Hắn thấy giọng nói của những người này cực thấp, hiển nhiên công phu không kém, chỉ sợ gặp phiền toái, lập tức cháo bột cũng không cần, vội vàng muốn ra ngoài kêu công tử đi mau, ai ngờ Lưu Vân lại đi đến, cười nói:

“Bên ngoài lạnh lắm, sao không vào đây ngồi? A, vẫn còn vị trí đây.”

Nàng đi trước tiến vào, tìm được cái bàn trong ngõ ngách, thổi những tro bụi trên cái băng ngồi đi, lại dùng khăn tay lau lau mặt bàn. Những thanh niên nam tử vừa thấy một cái cô gái tuyệt sắc đến đây, ánh mắt đều nhìn thẳng, nói cũng đã quên nói. Ai ngờ cửa lại mở ra lần nữa, là bọn Đoan Mộc Dung Tuệ, bọn người áo xanh vừa thấy Đoan Mộc Dung Tuệ, đều chấn động, lập tức mỗi người đều đưa ánh mắt nhìn về phía sau hắn nhìn Niệm Hương , đã thấy hắn tuy rằng tuấn tú văn nhã, nhưng thần thái thiên chân vô cùng, hiển nhiên là cái kẻ ngốc. Hắn!

Ngọc Đái vội vàng bưng cháo bột đặt trên bàn, giương mắt nhìn thần thái thản nhiên của Đoan Mộc Dung Tuệ, không thèm để ý xung quanh, hắn không khỏi nhẹ nhàng kêu một tiếng:


“Công tử. . . . . . ! Này. . . . . .”

Hắn nói còn chưa dứt lời, Đoan Mộc Dung Tuệ lại gật gật đầu, nói nhỏ:

“Không cần lo lắng. Ngươi trước ngồi xuống đi.”
Hàn Dự Trần uống một ngụm trà canh, hơi hơi nhíu mày, lau một chút ở miệng chén , thở dài:

“Này không biết là bao nhiêu nước để nấu ra trà này?”

Hắn buông cái chén, không chạm vào.

Hắn vừa nói như vậy, Tập Ngọc lập tức buông cái chén, không chạm vào nữa, nhưng Lưu Vân không thèm để ý chút nào, uống một hớp lớn, một mặt nói:

“Các ngươi thực lắm chuyện! Vừa thấy lạ liền không ăn. Nếu các ngươi thử qua ba ngày không đồ ăn, chỉ có thể đi vào phòng bếp tạm bợ tìm đồ dư mà ăn, liền không chú ý như vậy ! Đồ ăn là không thể chú ý , cũng không thể lãng phí!”

Hàn Dự Trần cười nói:

“Dạ, tại hạ quả có sai. Lưu Vân cô nương không phải là hoa khôi Diêu Hồng phường sao, tại sao có thể trải qua việc ba ngày không ăn ?”

Lưu Vân lau miệng, gật đầu nói:

“Ta đến mười lăm tuổi vẫn là người làm ở phòng bếp, hoa khôi gì đó, bất quá là chuyện của hai năm sau ! Tuy nói cùng là người kỹ viễn, lúc nào cũng khi dễ ta, nặng nhất không cho ăn cơm, hoặc là dùng cái chổi đánh ta hai cái. Ta cũng không phải con thỏ, ngoan ngoãn nghe lời, không cho ta ăn cơm nhưng là ta đi lấy trộm, đánh ta, nhưng ta trốn nha! Kỳ thật, còn sống như thế! Ít nhất làm cái gì đều là tự do tự tại .”

Hàn Dự Trần thở dài một hơi:

“Muốn trên đời này sinh tồn không phải là chuyện dễ dàng , không phải giang hồ đao quang kiếm ảnh, là trong lòng người đều cất giấu đao kiếm. Lưu Vân cô nương, tại hạ thật sự rất bội phục cô. Vô luận như thế nào, có thể sống được đến giờ, đều là không dễ dàng .”


Hắn vừa dứt lời, lại nghe bên cạnh bỗng nhiên phát ra một câu:

“Sống không dễ dàng! Ta xem ngươi lập tức sẽ lại càng không dễ dàng!”

Nói xong, chỉ nghe một trận tiếng gió thê lương, hàn quang chợt lóe, Lưu Vân còn không kịp phản ứng, liền bị Đoan Mộc Dung Tuệ một phen ôm vào trong lòng, né qua một đao kia. Hàn Dự Trần mắt thấy đao kia bổ về phía mình, cũng không động, nhếch miệng mỉm cười, thuận tay nắm lấy cây đũa trúc dùng để xiên thịt , hai ngón tay kẹp lại, lại đem cái này đấu với cây đao hướng phía Lưu Vân, không chút sứt mẻ.

Người ra tay là một thanh y nam tử, thấy hắn hành động như thế, cảm thấy không khỏi cả kinh, vội vàng rút đao trở lại muốn chạy, ai ngờ rút hai cái, cư nhiên không trở lại. Hàn Dự Trần cười nói:

“Đây là muốn làm cái gì? Đột nhiên ra tay muốn đả thương người khác,người Thương Hải phái không khỏi quá vọng động rồi. Đang ngồi còn có nữ tử cùng hài đồng, bị kinh hách thì nên làm thế nào cho phải?”

Người nọ vừa nghe hắn vạch trần thân phận của mình, lại kinh hãi, trong tay dùng sức vừa kéo, ai ngờ Hàn Dự Trần vừa vặn thả chiếc đũa, người nọ nhất thời đứng không vững,bị giựt lùi về phía sau vài bước, ngã ở trên bàn, những tiếng động lớn vang lên, chén đĩa đều bị rơi xuống đất.

Những người đồng môn gặp sư đệ bị như thế, lập tức đều rút đao ra , chưởng quầy vừa thấy có đánh nhau, sớm sợ tới mức bò ở dưới đất, động cũng không dám động. Chợt nghe tên thanh y nam tử cầm đầu lạnh lùng nói:

“Đem cái tên ngốc tử áo xám giao ra đây! Bằng không,sẽ dạy cho các ngươi chết là thế nào!”

Mọi người vừa nghe là hắn muốn tìm Niệm Hương, đều sửng sốt, sau đó nghĩ lại nghĩ đến thân phận Niệm Hương sớm ở Lâm Tuyền bị bại lộ, nay người Thương Hải phái cũng vì Thiên thanh kiếm quyết, ý đồ bắt lấy Niệm Hương để áp chế người Ngọc Phong. Hàn Dự Trần thân thể hơi động một chút, đang muốn tiến lên tiếp đón cái đám có mắt không tròng này , ai ngờ Tập Ngọc lại trước đứng lên.

“Vừa rồi ai nói hắn là ngốc tử?”

Nàng lạnh lùng hỏi, một cước đá văng cái ghế ở trước mặt, tiến lên từng bước, nhìn quét một vòng.

Những tên ở Thương Hải phái thấy nàng dung nhan xinh đẹp, nhu nhược, là một thiên kim tiểu thư, lại hung tợn nói như vậy, nhất thời đều sửng sốt một chút,tên cầm đầu đột nhiên nở nụ cười:

“Là ta nói, ngươi muốn sao?”

Nói xong càng cười càng lớn tiếng, chẳng thèm ngó tới ai.

Hắn là đại đệ tử Thương Hải phái, tên là Trầm Băng, tuy rằng hắn dáng người thấp bé, khuôn mặt gãy, cũng là cao thủ trong Tứ Xuyên Thương Hải, từ trước đến nay tự phụ, nghĩ Tập Ngọc là một nữ tử nhu nhược nhiều lời, lập tức lạnh lùng nói:

“Chúng ta chỉ cần thằng ngốc kia! Đoan Mộc Dung Tuệ, việc này cùng các ngươi Đoan Mộc thế gia không quan hệ! Ngươi nếu nhúng tay, đó là cùng Thương Hải phái đối địch!”


Đoan Mộc Dung Tuệ buông Lưu Vân ra, lạnh nhạt nói:

“Hảo, ta không nhúng tay vào. Ta chỉ xem hôm nay các ngươi như thế nào đem người mang đi.”

Trầm Băng đao nhọn chỉ hướng Hàn Dự Trần, điềm nhiên nói:

“Các hạ là người nào? Hãy xưng tên ra!”

Hàn Dự Trần vừa muốn nói chuyện, lại nghe “Đinh” một tiếng, cây đao kia cư nhiên bắn ra, suýt nữa rời khỏi tay. Trầm Băng vội vàng nắm chặt chuôi đao, nhìn lại, đã thấy Tập Ngọc trong tay nắm chặt mấy viên Thiết bắn ra châu, lạnh lùng nhìn hắn, nói nhỏ:

“Ngươi dám nhục mạ hắn, phải chịu giáo huấn. Đừng ở đó nói nhảm, ra chiêu đi!”

Trầm Băng làm sao nguyện ý cùng nữ tử nhiều lời, sắc mặt giận tái đi nói:

“Ngươi nữ tử này không biết tốt xấu! Việc giang hồ không tới phiên ngươi xen mồm. Lui ra!”

Tập ngọc lạnh nhạt nói:

“Ngươi không muốn, ta lên!”

Lời còn chưa dứt, thân thể nàng tung lên, Trầm Băng chỉ thấy nàng ra một quyền, một quyền đánh tới mặt chính mình, hắn cảm thấy hơi kinh ngạc, cô gái này thân thủ thật nhanh! Hắn giơ tay chặn lại, nhưng cũng không tiện dùng công phu đi đối phó nữ tử, chỉ là ngăn cản , một mặt trầm giọng nói:

“Sư phụ ngươi là ai? ! Như thế nào dạy ngươi loại phương pháp này ?”

Hắn vừa nói xong, đã thấy Tập Ngọc uốn lưng, hai tay chống , chân trái hướng cằm hắn đá tới, hắn vóc dáng vốn thấp, cơ hồ cũng bị một cước đá trúng, nhịn không được trong lòng tức giận, nâng tay bắt lấy mắt cá chân của nàng, ai ngờ hai chân vừa di chuyển, dưới chân bỗng nhiên bị vướng, nguyên đùi của nàng đã sớm kẹp được chân hắn lại, Trầm Băng lập tức đứng không vững, lảo đảo muốn ngã. Tập Ngọc xoay người đứng lên, tay trái vươn tới, đè nhẹ vai hắn, hắn không chịu được, ngã xuống.

Phen này giao thủ ngay cả mười chiêu cũng chưa xong, nhanh đến kinh người, người Thương Hải phái thấy đại sư huynh nhanh như vậy đã bị người làm ngã trên mặt đất, đều không cử động, càng không thể nghĩ là do thân pháp của Tập Ngọc, hoàn toàn nhìn không ra sư phụ nàng là người nơi nào, động tác của nàng cũng là trên giang hồ chưa bao giờ thấy qua, thô lỗ, vừa nhanh vừa chuẩn.

Tập Ngọc thấy hắn té trên mặt đất, lúc này buông người ra, một cước đá ngay bụng của hắn , ngạo nghễ nhìn xuống hắn sắc mặt tái nhợt, lãnh đạm nói :

“Nói xin lỗi! Nhanh chút!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.