Thương Hành Thiên Hạ

Chương 35: Dao động


Đọc truyện Thương Hành Thiên Hạ – Chương 35: Dao động

Tần Đồng ở trong phòng quay tới quay lui. Trong các căn phòng lớn này đều có lò sưởi, ngày thường tuy rằng không cần, nhưng hiện tại bọn họ ở lại đây, Tiễn bá liền đem lò sưởi trong các phòng có người ở thắp lên, ấm áp vui vẻ, tự nhiên cũng không thể so sánh với các khách *** bình thường. Nhưng Tần Đồng giờ phút này làm gì có tâm tình mà hưởng thụ, quay vài vòng trong phòng liền giật cửa bước ra ngoài.

Bởi vì người không nhiều lắm, cho nên mọi người đều trụ ở viện đông, mỗi gian bất quá chỉ cách nhau có vài bước. Trong chớp mắt Tần Đồng đến phòng Lục Gia Diễm, cửa cũng lười gõ, trực tiếp đẩy đi vào.

Lục Gia Diễm đang ở sảnh nhỏ uống tra, Tần Đồng tiến vào hắn cũng không thèm nâng mắt, tự mình rót tự mình uống. Tần Đồng thấy hắn một bộ dạng thảnh thơi, cũng đã bắt đầu phát hỏa, đến gần vỗ mạnh lên cái bàn: “Ngươi thật sự là đã nghĩ ra một biện pháp rất là tốt a.” mở miệng cũng tràn đầy tức giận, ấm trà trên bàn cũng nảy lên mấy lần.

Chén trà trong tay Lục Gia Diễm lại không có hề hấn gì, mở nắp uống một ngụm, Lục Gia Diễm mới không nhanh không chậm mà nói: “Không tồi, ta cũng cho rằng đó là tốt nhất.”

Một lời trân tráo không ngượng miệng này càng làm cho Tần Đồng nổi giận lôi đình, tốt nhất? Khá cái rắm! Khóc lóc dập đầu còn có thể miễn, linh vị nhất tề một loạt nhà hắn đều chết hết, còn dám nói tốt nhất! Tần Đồng nghiến răng nghiến lợi: “Hảo, rất là tốt, tốt đến mức ta rất muốn giết người!” mà còn phải là thiên đao vạn quả mới hả được cơn giận.

Lục Gia Diễm buông bát trà, trả lời: “Nhất lao vĩnh dật (một lần giải quyết tất cả), đương nhiên hảo thật sự.”

Loại vô liêm sỉ này rốt cuộc làm cho Tần Đồng nhịn không được nữa, thân thủ túm lấy vạt áo của hắn, trừng đến mức mắt muốn rớt ra, cơ hồ là sắp phun được lửa, nghiến răng nghiến lợi hận không thể một quyền đập cho bẹp ra: “Nhất lao vĩnh dật? Nhất lao vĩnh dật làm cho cả nhà ta chết hết?”

Lục Gia Diễm nâng tay cầm lấy tay hắn dùng một chút lực, lạnh lùng nói: “Ngươi vẫn là thói quen a.” Tần Đồng chỉ cảm thấy đau đớn không chịu nổi phải buông ra, Lục Gia Diễm cũng thả tay xuống, người thì vẫn an tọa trên ghế không hề nhúc nhích mảy may.


Tần Đồng hừ một tiếng nhu nhu cổ tay, cảm thấy tê dại không còn chút sức lực, cuốn tay áo lên quả nhiên lưu lại rõ ràng hai dấu tay, lại thấy Lục Gia Diễm đứng lên, liền lập tức lui về từng bước, gắt gao theo dõi hắn.

Lục Gia Diễm nhìn thẳng Tần Đồng nói: “Tự nhiên nhất lao vĩnh dật, ngươi vốn không phải là người chốn này, chẳng lẽ về sau còn muốn biến ra thêm thân nhân sau? Hiện tại ngươi cô độc, về sau cũng không cần phiền não về thân thế, ta không thấy có cái gì không tốt.”

Tần Đồng ứ nghẹn, không biết phản bác thế nào, nhưng nhớ đến tấm bài vị với hai chữ chói mắt “Tần Đồng”, khẩu khí thế nào cũng không chịu thua: “Nghĩ biện pháp có nhất thiết phải tuyệt tình như thế không? Huống hồ, bài vị kia… trên bài vị kia khắc tên ta làm cái gì?”

Lục Gia Diễm cười lạnh: “Ngươi có phải ngu ngốc không? Ngươi nói ngươi gặp chuyện không may sau cũng không cùng người trong nhà liên hệ, cha ngươi cùng ca ca đã chết, người nói thử xem vì cái gì để biết được ngươi còn sống.”

Tần Đồng dù ngạc nhiên giật mình cũng biết là Lục Gia Diễm nói không sai, nhất thời không phun ra được chữ nào. Này quả thật là biện pháp nhất lao vĩnh dật tốt nhất, nhưng chỉ cần nghĩ đến chính mình không còn được gặp lại người nhà giống như khi nãy vừa diễn, tâm lý lại không có cách nào mà thừa nhận.

Áp lực này ẩn chứa trong lòng hắn đã một năm nay, nỗi sợ hãi này có thể nói cho ai nghe? Ngẩng đầu kiên cường đối Lục Gia Diễm nói: “Ngươi thì biết cái gì?” Sau đó nửa khắc cũng không dừng bước ra ngoài, trong nháy mắt xoay người ấy những giọt lệ rốt cuộc cũng không thể khống chế được đã chảy xuống.

Trong lòng thầm mắng chính mình vô dụng, nước mắt càng không chịu thua kém rơi xuống càng nhiều, Tần Đồng lung tung lau mặt vài cái, “phanh” một tiếng đem chính mình quay trở về phòng, hung hăng cho mình mấy cái bạt tay, thấp giọng nói: “Tên vô dụng.”

Từ lúc đến thời không này, hắn vẫn liều mạng tìm việc làm để phân tán lực chú ý, bắt buộc mình không được nghĩ về cái vấn đề không có đáp án này, lặp đi lặp lại trong chính tâm tưởng mình sống sót mới là chuyện trọng yếu nhất.


Dồn hết sức xem nhẹ đã thành công làm cho tinh thần sa sút này của hắn rơi rớt lại phía sau, chính là xem nhẹ không đồng nghĩa với việc không tồn tại, hắn hiện cùng người nhà trời nam trời bắc, hắn không biết bọn họ hiện tại thế nào, bọn họ cũng không biết gì tin tức của hắn, huyết thống hơn hai mươi năm ràng buộc trong nháy mắt chặt đứt sạch sẽ, ngay cả một dấu vết nhỏ cũng không lưu lại, ai có thể dễ dàng chấp nhận?

Mấy bạt tay kia không thể làm Tần Đồng bình tĩnh hơn chút nào, ngược lại, những giọt nước mắt cứ như thác lũ thừa dịp con đê tan vỡ mà tùy ý lan tràn, hắn chỉ có thể chật vật ngồi trên chiếu, dựa vào tường đem mặt vùi thật sâu vào giữa hai bàn tay.

Lục Gia Diễm trầm mặc đứng bên cạnh bàn, tâm tính khó chịu không hiểu, hắn biết Tần Đồng khóc, mặc dù chỉ trong nháy mắt đối diện với tấm lưng kia, nhưng hô hấp đột biến cùng với động tác cứng ngắc không thể gạt được hắn, mà ngay khi đó, hắn trong lòng cư nhiên lại dâng lên một cái tình tự gọi là áy náy, chột dạ.

Chột dạ cái gì? Hắn không thể nói rõ đến tột cùng là áy náy cái gì? Hắn càng không biết, sự tình vốn giải quyết thật hoàn mỹ, khẳng định không hề để lại phiền toái về sau, thậm chí ngay tại thời điểm chất vấn Tần Đồng hắn hoàn toàn hợp tình đúng lý, vì cái gì khi nghe được câu “Ngươi thì biết cái gì?” hắn lại cảm thấy chột dạ cùng áy này khó hiểu.

Phiền não ở trong phòng đi vài vòng, không biết có quan hệ gì đến cái lò sưởi hay không, hắn chỉ cảm thấy trong phòng thật sự làm cho người triệt để nổi giận: “Gặp quỷ, ta biết cái gì? Vậy ngươi biết cái gì?” Nếu không phải tên kia chặn ngang đường hắn, có thể làm cho hắn phải nhìn thấy thân nhân trước mắt mỗi ngày đều gặp mà không thể nhận thức, loại tư vị này, ai biết? Hắn làm chi mà phải cảm thấy chột dạ, áy náy?

“Ba” một tiếng cửa mở, không khí rét lạnh cùng vài bông tuyết thưa thớt đã đem lửa giận trong lòng hắn giảm bớt ít nhiều, Lục Gia Diễm nhịn không được thở sâu đi nhanh ra khỏi phòng, quả nhiên vẫn là bên ngoài thoải mái hơn.

Ban đêm tuyết mặc dù ít, nhưng gió lại càng lớn hơn cũng lạnh lẽo hơn, Lục Gia Diễm ngay cả quần áo ấm cũng chưa mặc lại hồn nhiên bước ra, ngược lại chỉ muốn gió thổi lớn thêm một chút, nếu có thể đem cả ngọn lửa vô danh kia dập tắt luôn thì tốt biết mấy.

Hắn đứng ở bên ngoài không bao lâu, cửa phòng gian kế tiếp đã mở ra, theo bản năng nghiêng người nhìn lại, tiểu đào chính là đang dò xét nhìn xung quanh, nhìn thấy hắn liền kêu một tiếng “Lục ca ca” rồi nhảy ra khỏi cửa.


Lục Gia Diễm nhìn nàng quay lại đóng cửa cho chặt rồi chạy đến trước mặt mình, thân hình nho nhỏ khóa trong lớp áo bông thật dày còn có thể phát run, có chút đau lòng, thân thủ nhu nhu tóc nàng, hỏi: “Khuya như vậy còn chạy ra, sao lại không đi ngủ?” lại liếc mắt về cửa phòng, tiếp tục nói: “Nương cho ngươi ra ngoài?”

Tiểu đào hấp hấp cái mũi, cầm lấy tay áo Lục Gia Diễm: “Ngủ không được, muốn nhìn một chút xem đại ca thế nào.” Nghe được Lục Gia Diễm hỏi mẫu thân, đầu thấp xuống: “Nương hôm nay cảm thấy mệt, rất sớm đã ngủ.”

Lục Gia Diễm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ ảm đạm, không khỏi kéo tay nàng vỗ vỗ, đáy lòng thở dài, đúng vậy, trở về nơi cũ, cảnh còn người mất, ai trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái. Lại không khỏi cười khổ, trước chỉ là cảnh còn người mất, nhưng nói không phải của mình cũng không đúng, chính mình khi mới vừa đem nơi này mua về đã là khác nhau một trời một vực so với khi xưa, hắn toàn bộ đều phải dựa vào trí nhớ vụn vặt của mình mà khôi phục lại mọi thứ, cứ như thế, cũng chỉ là có tâm vô lực.

Tiểu đào cũng không có cúi lâu lắm, dù sao hiện tài nàng chính là lo lắng cho Tần Đồng, rút tay về kéo tay áo Lục Gia Diễm, hỏi: “Lục ca ca, đại ca hiện tại thế nào? Ngươi có đi xem qua hắn không?”

Lục Gia Diễm khẽ động, cái này bảo hắn trả lời như thế nào đây? Người vừa mới bị hắn làm cho nổi giận, có thể còn hảo sao? Cũng đừng nói đến chuyện qua nhìn hắn, chỉ sợ hắn trước hết dùng ánh mắt đâm lên người mình mấy cái lỗ cho đã. Chỉ đành nói: “Tâm tình đại ca ngươi cũng không hảo, nghĩ muốn được yên tĩnh một chút.” Này hai chữ “Đại ca” thốt ra lông mày nhịn không được phải nhíu lại.

Tiểu đào tâm tư còn ở trên người Tần Đồng, không chú ý ngữ khí có chút kỳ quái của Lục Gia Diễm, nga một tiếng rồi quay đầu hướng về phía căn phòng đang dần lụi tắt ánh sáng kia của Tần Đồng.

Lục Gia Diễm nhìn tiểu đào lạnh ngắc run rẩy cũng không chịu trở về phòng, theo ánh mắt nàng trong lòng cũng hiểu được đại khái, nói: “Đại ca ngươi là người lớn, qua hai ngày là không có việc gì rồi, không sao đâu. Nhưng ngươi, hiện tại đã muộn lại lạnh như thế, mau đi ngủ đi, cẩn thận không lại nhiễm phong hàn.” Vừa nói vừa dắt tiểu đào hướng về phía phòng nàng.

Tiểu đào không tình không nguyện bước đi, đầu vẫn cứ quay lại, nói thì là nói như vậy, nàng vẫn là cảm thấy rất lo lắng. Lục Gia Diễm đem nàng đẩy đến cửa, mở cửa đem nàng vào trong, nói: “Yên tâm, ta nói không có việc gì sẽ không có việc gì, mau đi ngủ đi.”

Không đợi tiểu đào nói gì nữa, Lục Gia Diễm đã đem cửa phòng đóng, người cứ đứng lại trước cửa nửa ngày trời mới rời đi, khóe môi lộ ra vẻ bất đắt dĩ, nếu ngày nào đó hắn xảy ra chuyện, nàng có thể lo lắng như vậy hay không? Dù chỉ là một phần mười, hắn cũng đã thỏa mãn lắm rồi.


Đứng trong viện tử gió thổi lạnh lẽo, Lục Gia Diễm rốt cục quyết định trở về phòng, khi trở về nhìn thấy trong phòng Tần Đồng còn có ngọn đèn dầu, không biết sao lại nghĩ muốn qua xem thử, chính là chưa được mấy bước đã tự mình ngừng lại, do dự một lát vẫn là xoay người hướng về phòng mình.

Thấy thì sao, nói được điều gì? Buổi tối hôm nay mình thật có điểm khác thường, vẫn là nên ngủ sớm một chút, ngày mai hẳn sẽ khôi phục lại như trước đi.

Tần Đồng ngồi khóc xem chừng cũng đã đủ, thắt lưng cùng xương sườn đau đớn nhắc nhở hắn sàn nhà tuy có lò sưởi cũng không thể xem như là một nơi thoải mái, một tay đỡ thắt lưng, một tay chống lấy hai chân đã như muốn chết lặng mà đứng lên.

Trên mặt nước mắt đã khô, thật khiến người không thoải mái, Tần Đồng tìm đến ôn thủy rửa mặt, lại ở trong phòng quấy vài vòng, cảm thấy hai chân đã không còn tê nữa mới ngồi trở lại trên giường.

Khóc cũng đã khóc rồi, trước mắt vẫn là sự thật, nếu như trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng trở về, như vậy giải quyết vấn đề trước mắt mới là trọng yếu.

Kéo chăn nằm xuống, bốn chữ “Nhất lao vĩnh dật” Lục Gia Diễm nói hiện lên trong trí, Tần Đồng khóe miệng vẽ nên một nụ cười, một khi đã như vậy, hắn cũng “Nhất lao vĩnh dật” cái vấn đề đau đầu trước mắt kia là tốt rồi.

Nghĩ đến có thể “Nhất lao vĩnh dật” thoát khỏi tên hỗn đản nào đó, Tần Đồng cảm thấy được sự thống khoái không nói nên lời, nhắm mắt trở mình, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Mà tại một gian phòng nào đó Lục Gia Diễm bỗng nhiên trợn mắt, trên lưng từng đợt hàn khí nổi lên, sao lại thế này? Cảnh giác bốn phía, cũng không phát hiện dị trạng gì, nguyên lai là ảo giác sao?

Nghĩ đến trực giác sát thủ đã được dưỡng thành từ lâu, Lục Gia Diễm ẩn ẩn một dự cảm không tốt, trực giác hắn chưa bao giờ sai lầm, nhưng lúc này sẽ xảy ra chuyện gì? Buồn ngủ đã bị đánh vỡ, lại là một đêm không ngủ. (ah, giết người không dùng dao nè =))))))))))))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.