Thương Hành Thiên Hạ

Chương 30: Đàm phán


Đọc truyện Thương Hành Thiên Hạ – Chương 30: Đàm phán

Lục Gia Diễm vẻ mặt bình thản chém ra một chưởng tắt ngọn đèn dầu chuẩn bị nghỉ ngơi, Tần Đồng lúc này lại lóe lên ánh sáng, mang giày vào chuẩn bị bước ra khỏi cửa. Hắn thực sự là ngu ngốc, như thế nào đến lúc này mới nhớ đến chính mình cũng có thể thuê một phòng, tên hỗn trướng kia làm sao mà quản hắn.

Cách cửa vài cước bộ, một âm thanh lãnh đạm truyền đến: “Đứng lại.” Nghe được âm thanh này Tần Đồng nghiến răng nghiến lợi, nhớ tới ban ngày lại càng uất ức, cơn tức rốt cục bùng nổ, lão tử mắc gì mà phải nghe lời ngươi.

Lập tức không thèm để ý đến Lục Gia Diễm, thẳng bước đến chuẩn bị mở cửa bước ra. Một cánh tay vươn ra, để trên hai ván cửa hơi mỏng kia, mặc cho Tần Đồng có bao nhiêu sức lực đều xuất ra hết thì hai ván cửa cũng không khác gì bị niệm ấn chú không thể nhúc nhích.

Tần Đồng không tin lại kéo kéo cửa, vẫn không chút sứt mẻ, trong lòng lập tức cảm thấy tràn trề thất bại, luyện qua võ công thì khí lực cũng không giống người thường sao? Nóng giận ngẩng đầu: “Cho ta ra!”

“Muốn một mình rời khỏi phòng? Sau đó ngày mai thì sao?”

“Đó là chuyện của ta.”

“Không được.”

Tần Đồng ngạc nhiên sau một lúc lại muốn phát hỏa, trong đầu lại đột nhiên hiện ra linh quang, cơn tức tức thì được nèn xuống, trong mắt ẩn hiện nhiều điểm khó lường. Ban đầu hắn hay xúc động, bị cơn tức giận che phủ, nhưng hắn cũng không phải là ngốc tử, hiện tại giận dữ lại khiến đầu óc hắn ngược lại càng thêm trấn tĩnh. Không so được sức mạnh, không quan hệ, năng lực mà hắn suốt ngày bị lão ba cùng ca ca mang theo cái lỗ tai ra ngoài tôi luyện không tin lại thua kém so với tên kia.


Cơn tức giận của Tần Đồng bị thu hồi trong nháy mắt khiến cho Lục Gia Diễm âm thầm nhíu mày, tiểu tử này lại chuẩn bị bày trò gì đây? Tần Đồng vỗ vỗ tay xoay người trở về, nói: “Được hay không được cũng không sao, dù sao cũng chỉ có hai người chúng ta, không bằng hảo hảo nói chuyện.” nói xong ngồi xuống cạnh bàn, ngón tay gõ nhẹ nhẹ trên mặt bàn, ánh mắt phát sáng trong bóng đêm, bộ dáng kia, cư nhiên thực sự có vài phần khí thế khiếp người. (mừng quá a, cuối cùng cũng lấy được chút ưu thế a =))))

Lục Gia Diễm bất động thanh sắc, theo Tần Đồng ngồi xuống đối diện, không nói được một lời nào, trong đôi mắt ẩn hiện vẻ nghi hoặc, đây mới là bộ mặt thật của tiểu tử này sao?

Tần Đồng thấy Lục Gia Diễm không mở miệng, âm thầm nuốt nước miếng, cố gắng giữ vững ánh mắt lạnh băng, cố ý đè thấp âm điệu xuống ngăn chính mình phát ra âm thanh run rẩy: “Lục công tử, ta không phủ nhận là ta che giấu một việc, bất quá nhìn ngươi trăm phương ngàn kế như vậy chỉ vì muốn xen vào chúng ta, trước đó sao không nói mục đích của ngươi là gì, ít nhất chuyện ngươi giấu diếm sẽ không đơn giản hơn ta đi?”

Lục Gia Diễm trong nháy mắt hiện lên hàn quang, mở miệng nói: “Thì sao?”

Tần Đồng rất muốn lúc này cười lên thật thoải mái, ít nhất cũng có thể làm ra vẻ một chút khiến người ta khó nắm bắt, nhưng đối mặt với cặp mắt kia, đừng nói là cười, chính mình giật nhẹ da mặt một chút cũng là cả một vấn đề, không khỏi cảm thấy may mắn là căn phòng tối như mực, nếu như có đèn, chính mình chỉ sợ lại thiếu mất dũng khí một lần nữa.

Cẩn thận khống chế tốt hô hấp của mình, Tần Đồng biết không thể làm cho đối phương nhận thấy một chút nào e ngại phát ra từ mình, tay ở trên mặt bàn hạ xuống thoải mái nói: “Lục công tử kính xin yên tâm, ta đối với bí mật của người khác chưa bao giờ quan tâm, ngươi tuy rằng là sát thủ, bất quá xem ra ngươi cũng không có hứng thú với tính mạng của bọn ta.”

Đem tay kia hạ xuống không dấu vết, ở trên mặt bàn khẽ nắm chặt lại, ngữ khí vẫn rất thoải mái: “Có thể thấy được mục đích của Lục công tử ở nơi khác, mà ta bất quá phải cam đoan chính là ba người chúng ta an toàn về tính mạng.”

“Về phần mục đích của ngươi, ta nguyện ý phối hợp giúp ngươi, bất quá ta cũng có yêu cầu.”


Lục Gia Diễm nhíu mày, nguyên lai tiểu tử này thực không giống mặt ngoài lỗ mảng khờ dại, nhưng không xen vào lời nói của Tần Đồng, lẳng lặng chờ hắn nói tiếp.

Tần Đồng vẫn không thấy Lục Gia Diễm trả lời, trong lòng bắt đầu bồn chốn, vốn là không có gì chắc chắn, hiện tại lại không nhìn được phản ứng của hắn, mồ hôi lạnh lại bắt đầu tuôn rơi, tiếp tục mạnh mẽ nói: “Đầu tiên, chuyện ta giấu diếm đối với các ngươi mà nói có chút khó tưởng tượng được, nhưng tuyệt đối không hề tổn hại đến lợi ích của mọi người, ta có thể cam đoan không có gì nguy hiểm. Bởi vậy, Lục công tử…”

Tần Đồng cố gắng làm cho ngữ khí của mình tràn đầy vẻ chân thành: “Ngươi cũng không nên dùng thái độ thăm dò thù địch mà đối với ta, hiện tại ngẫm lại từ đầu, kỳ thực ngươi ngay từ đầu đã nhằm vào ta mà nghi ngở đi?” Chính là vì cái gì phải hoài nghi hắn? Điểm ấy Tần Đồng thế nào cũng không hiểu nổi.

Vừa nói, Tần Đồng đã ở trong lòng mắng to mình là đồ đầu heo, chuyện rất là rõ ràng, chuyện đánh nhau đó trong Ung thành bị mình phát hiện, bằng không người này đuổi theo hỏi lai lịch mình làm cái gì, lại nghĩ hắn muốn điều tra, cứ suy nghĩ hoài đến mục đích, cho nên mới coi nhẹ vấn đề này.

Hấp khẩu khí, Tần Đồng tiếp tục: “Ta có thể cam đoan ta tuyệt đối không có ác ý, cũng đáp ứng phối hợp. Cho nên, chúng ta có thể hay không đem loại quan hệ khiến kẻ khác xấu hổ này dẹp bỏ, tin tưởng nếu cứ hiểu lầm như thế, ngươi cũng biết được là không tốt.”

Lục Gia Diễm không khỏi mang theo ánh mắt suy tư nhìn kỹ lại người trước mặt, xem ra cảm giác lúc đầu của mình cũng không sai, người này không đơn giản, chính là trong khoảng thời gian ở chung nhìn hắn luôn cẩu thả, chính mình đã dần dần lơi lỏng cảnh giác, hiện tại hắn lại bày ra tư thế như vậy, tâm tư vốn hơi lơi lỏng lại bắt đầu có chút đề phòng.

Lòng người khó dò, nói ra thì có thể tin tưởng được bao nhiêu? Vọng tưởng bằng mấy câu này là có thể đánh mất hoài nghi của mình hay sao? Lục Gia Diễm tuy cảm thấy như vậy thực có chút buồn cưới, nhưng không thể không thừa nhận hắn thực nhạy bén đã nắm bắt được mấu chốt.

Suy nghĩ một chút, Lục Gia Diễm thản nhiên trả lời: “Thực đáng tiếc, ta không biết là tình huống hiện tại cần được thay đổi.” Sắc mặt Tần Đồng trong đêm tối lập tức trở nên xanh mét, Lục Gia Diễm hai tay đặt trên bàn: “Ta không cần phải đáp ứng điều kiện của một kẻ căn bản không có đủ tư cách để thương lượng với ta.”


Tần Đồng cố gắng nắm chặt hai tay mình: “Lục công tử, vẫn là xin ngươi nên cân nhắc lại.” Giọng điệu cuối đã ẩn ẩn ý uy hiếp.

Lục Gia Diễm hơi bất ngờ nhướn mày, tính tình thay đổi thành không sợ chết rồi? Đột nhiên cảm thấy thật thú vị, khóe miệng nhếch lên: “Nga? Ta phải cân nhắc cái gì?”

Tần Đồng cố gắng nhịn xuống ham muốn đập vỡ cái bàn trước mặt, hấp giọng nói: “Lục công tử, đừng nghĩ rằng người khác là kẻ ngốc, mục đích của ngươi ta tuy rằng không biết, tuy rằng không muốn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng là ngươi muốn mối quan hệ này được phơi bày ra?”

Lúc này rốt cuộc cũng có thể cười lạnh mà nói: “Ngươi vẫn không giết ta, chẳng phải là muốn mượn ta để tiếp cận các nàng? Ngươi hiện tại xuất thân không minh bạch, nếu không có cái quan hệ buồn cười này, căn bản không thể ở chung với chúng ta. Ngươi nếu thật sự giết chết ta, ngươi cũng không xong đâu, ta thật sự rất muốn xem coi khi ấy ngươi sẽ làm gì để đạt được mục đích!”

Lục Gia Diễm ánh mắt thoáng chút bất định: “Xem ra ta vừa rồi nói sai rồi, ngươi cũng không phải là không có lợi thế, mà là đang dùng tính mạng của mình để đánh cược.”

Tần Đồng hoàn toàn thẳng thắn: “Không sai!” Hắn cũng chỉ vừa mới nghĩ thông suốt điều này mà thôi, nếu mà giết chết hắn không gây trở ngại gì cho kế hoạch của người này, hẳn hắn đã sớm tiêu rồi, mà đây chỉ mới có vài ba lần uy hiếp mà thôi. Trong lòng lại thêm buồn bực, tự trách mình sao lại sợ chết đến thế, bị dọa một cái lập tức tưởng thật, để người ta đùa bỡn vòng vòng như thế.

Lục Gia Diễm đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, nói đi nói lại thì người này bất quá cũng chỉ là vì thể diện của mình mà thôi, toàn thân có chút thả lỏng: “Ngươi đã gọi ta một tiếng công tử, ta cũng gọi ngươi là Tần công tử vậy.”

“Tần công tử, ngươi làm mọi chuyện, nếu ta nghĩ đúng, hẳn là vì chuyện bị hiểu lầm. Cũng không phải là chuyện gì kỳ quái, thật sự đáng giá cho ngươi đặt cược tính mạng của mình?”

Tần Đồng không kiềm chế được đập bàn đứng lên: “Cái gì là đáng hay không đáng? Ta là một nam nhân bình thường, làm sao mà giống đồng tính luyến ái cho được? Ta tuy rằng đối với đồng tính luyến ái không có thành kiến, nhưng không có nghĩa là ta muốn trở thành một thành viên trong đó, đây là nhân cách có vấn đề!”


Trong bóng tối Lục Gia Diễm cũng có thể nhìn rõ bộ dạng nghiêm túc của Tần Đồng, nhân cách có vấn đề? Nhịn không được mở miệng: “Tần công tử, vửa mới rồi tại hạ nghe ngươi nói rằng, ngươi không phải đối với đồng tính luyến ái không có thành kiến sao? Như thế nào là nhân cách có vấn đề? Nếu vậy theo như ngươi nói, chẳng lẽ đồng tình luyến ái thì là nhân cách có vấn đề?”

Tần Đồng nhất thời nghẹn lời, tự nhiên nói nhiều làm chi cho hớ vậy trời? Lục Gia Diễm không hề gì nhún nhún vai, nói tiếp: “Bất quá đây không phải vấn đề, như ngươi nói. Lời đề nghị khi nãy của ngươi, ta nhận, bởi vì đích xác ta không thể giết ngươi. Bất quá, ta cũng có điều kiện.”

Tần Đồng vừa nghe có hy vọng, hai mắt phát hào quang lấp lánh: “Điều kiện gì?”

“Cũng không quan trọng gì, chỉ là, nếu ngươi đã nói, vậy ngươi hãy nghĩ ra biện pháp giải quyết “mối quan hệ đáng xấu hổ” này đi, ta sẽ toàn lực phối hợp. Bất quá, trước khi nghĩ ra biện pháp, thỉnh Tần công tử cứ tiếp tục phối hợp với ta đi.”

“Ta?” Tần Đồng há hốc mồm, hắn vừa rồi chỉ mãi lo nghĩ làm sao cho Lục Gia Diễm gật đầu cùng với bảo trì cái mạng nhỏ của mình, vấn đề này hắn chưa kịp lo lắng. Hiện tại Lục Gia Diễm lại ném chuyện này cho hắn, không khác gì bảo hắn đem khoai lang còn đang nóng phỏng tay mà nuốt vào bụng, thứ lỗi hắn không chấp nhận.

Thiên hạ nơi nào lại có chuyện tiện nghi như thế! Ánh mắt đảo qua, Tần Đồng vừa định mở miệng chuẩn bị cho đợt cân não tiếp theo để làm thế nào kéo tên kia xuống vực chung với mình, Lục Gia Diễm đã nhàn nhàn nói: “Này nói tiếp, đây là họa do Tần công tử gây ra.”

Ngẫm lại tình hình đêm đó, Tần Đồng không nói gì. Đích xác, nếu không phải hắn kêu to, cũng sẽ không khiến Chu tẩu cùng tiểu đào chạy qua, cũng sẽ không có những thứ như thế này phát sinh.

Lục Gia Diễm đứng dậy duỗi người rồi hướng về phía giường: “Ngươi cũng nói mình là nam nhân, vậy tự ngươi làm thì tự ngươi sửa đi.”

Nhanh chóng đến bên giường lại bỗng nhiên bổ sung một câu: “Đúng rồi, ngươi gọi long dương phân đào là đồng tính luyến ái, ta thật sự lần đầu tiên mới nghe cách xưng hô như thế, thật cũng mới mẻ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.