Thương Hành Thiên Hạ

Chương 27: Hiểu lầm sâu sắc


Đọc truyện Thương Hành Thiên Hạ – Chương 27: Hiểu lầm sâu sắc

Lục Gia Diễm nhíu mày: “Ngươi vừa mới nói cái gì?” Đó là ngôn ngữ gì, thanh âm kỳ quái như thế mình chưa từng nghe người ta nói qua bao giờ.

Tần Đồng liếc nhìn hắn một cái: “Liên quan gì ngươi!” tiếp theo bước qua hắn xuống giường, hắn muốn đi rửa mặt, hắn phải ăn cái gì đó, hắn phải an ủi mình, hắn Tần Đồng từ nhỏ đến lớn ngủ có ôm thì đều là ôm nữ nhân, chính là chưa bao giờ ôm nam nhân, thật sự là đáng sợ, đáng sợ đến mức hắn xanh cả mặt.

Lục Gia Diễm sớm đã nhìn thấu hành động của hắn, hắn nâng chân lên một chút, duỗi lại cái thắt lưng chuẩn bị đứng lên, Tần Đồng thiếu chút nữa vấp phải người hắn, nếu không phải thu lại kịp thời, chỉ sợ mình sớm thành cái hồ lô lăn long lóc xuống giường đi.

Nhìn thấy bóng dáng nhàn nhã của Lục Gia Diễm, Tần Đồng cơ hồ mắt muốn lòi cả ra ngoài, hắn là cố ý tuyệt đối là cố ý, trên đời này sao lại có loại người nào như thế!

Lục Gia Diễm đã hướng phía cửa nhanh chóng bước ra ngoài, không mảy may để ý đến ánh mắt như đang muốn thiêu đốt mình thành tro đang nhìn chằm chằm ở phía sau. Tần Đồng một bên căm giận thay quần áo một bên âm thầm nói: “Không được, cứ như vậy sẽ bị tức chết, phải nghĩ ra biện pháp phản kích a!

Tức giận hé cửa bước ra, Chu tẩu đang đứng ở bên ngoài, Tần Đồng kinh ngạc hòi: “Chu tẩu, có việc?”

Chu tẩu cao thấp quan sát hắn mấy lần, hỏi: “Mới vừa rồi cả khách *** cơ hồ đều nghe được giọng ngươi, không có việc gì chứ?”

Tần Đồng mặt càng đen hơn, toàn bộ khách *** đều nghe được? Ngàn vạn lần không cần toàn bộ khách *** đều biết, bằng không kêu mình sống như thế nào được? Lập tức sống chết lắc đầu: “Không có việc gì không có việc gì, không có gì đâu, không cần lo lắng.”

Chu tẩu thật không tin tưởng: “Thực không có việc gì? Mặt ngươi màu thật không tốt nha.”

Tần Đồng vẫn là lắc đầu: “Thực không có việc gì, ta chỉ phải… Ách, cái kia…” Hắn vốn muốn nói buổi tối không ngủ được tốt, kết quả nghĩ lại thấy không đúng, như vậy chẳng phải càng khiến mọi người hiểu lầm hay sao? Lại muốn đổi thành không thoải mái, vẫn là không được tự nhiên, nghĩ tới nghĩ lui, cư nhiên không nghĩ ra được lý do thích hợp nào, xấu hổ lộ rõ cả ra ngoài.


Chu tẩu không truy vấn nữa, chỉ nói: “Ngươi không muốn nói thì đừng nói, bất quá có cái gì không thể hảo hảo nói ra thì cũng đừng hở một tí là rống lên như thế.”

Tần Đồng chán nản nghĩ nàng chắc cũng đoán không phải chuyện đàng hoàng, Chu tẩu lại nói tiếp: “Vậy thôi, ngươi cũng sớm ăn một chút gì đó đi, chắc cũng đã đói bụng, ăn xong rồi lo nhanh chóng việc cửa tiệm đi, chúng ta đã chậm trễ ở nơi này không ít thời gian rồi.” Nói xong xoay người chuẩn bị tiến vào phòng mình.

Tần Đồng đáp ứng một tiếng chuẩn bị xuống lầu, Chu tẩu đột nhiên quay lại nói: “Đợi chút, đem cổ áo sửa sang lại cho tốt, làm cho người ta thấy cũng không hảo.” Nói xong không đợi Tần Đồng trả lời, bước vào trong phòng.

Tần Đồng nghe được không hiểu gì cả, cúi đầu nhìn xem, tốt lắm mà, theo bản năng sờ sờ gáy mình, đột nhiên tỉnh ngộ, chạy vào tìm gương đồng mà nhìn, vừa thấy đã không khỏi thở hốc vì kinh ngạc.

Trên cổ mình loang lổ những dấu hồng ngân, chính mình xốc cổ áo lên xem còn có thể nhìn ra được là hình dáng các ngón tay, chỉ sợ người khác nhìn vào không ai biết, hơn nữa bị cổ áo che đậy nửa kín nửa hở như thế, cư nhiên chết tiệt so với hồng ngân thật chẳng khác gì nhau.

Nguyên lai buổi tối Lục Gia Diễm ngay từ đầu đã không tính toán giết hắn, lực đạo dưới tay khống chế vô cùng tốt, hơn nữa vị trí lại vô cùng chuẩn, cho dù không có khí lực vẫn khiến Tần Đồng không thể động đậy cùng hô hấp khó khăn, chẳng qua di chứng lại là những dấu vết cứ ẩn ẩn hiện hiện như thế.

Tần Đồng giận đến mức xém nữa quăng thẳng gương đồng xuống đất, lại ngại Chu tẩu ngay sát vách, cuối cùng đành uất nghẹn mà chậm rãi buông, hai hàm răng nghiến vào nhau nghe “ken két”, càng thêm quyết tâm nhất định phải phàn kích. Chẳng qua lúc này hắn không có chú ý tới một “vấn đề nghiêm trọng” càng làm hắn phát điên lên.

Lấy ra một bộ quần áo khác, đem dấu vết trên cổ che kín, Tần Đồng lúc này mới mang theo vẻ mặt đã xanh hơn được một chút ra khỏi phòng, vừa lúc ở cầu thang đụng vào Lục Gia Diễm mới vừa ăn sáng xong, lại hung hăng trừng mắt một cái, lúc này mới đi xuống lầu.

Ăn xong, Tần Đồng đi tìm Chu tẩu cùng tiểu đào, chuẩn bị đem chuyện cửa hàng ra bàn bạc, kết quả không thấy các nàng trong phòng, lại chuyển qua phòng mình, cư nhiên thấy hai người đang cùng Lục Gia Diễm nói chuyện.


Nhớ tới Lục Gia Diễm dùng thái độ gì cùng với trình độ ngắn gọn mà nói chuyện với mình, hiện tại lại có thể cùng Chu tẩu và tiểu đào nói chuyện phiếm, Tần Đồng không khỏi cảnh giác, người này rốt cuộc muốn làm gì?

Tiểu đào đối diện cửa, là người đầu tiên thấy Tần Đồng, lập tức ngoắc tay cười nói: “Đại ca ngươi rốt cuộc đã đến, chúng ta đều đang đợi ngươi.”

Tần Đồng khóe miệng cười cười, cũng đi qua ngồi xuống, hòi: “Đang nói chuyện gì vậy?”

Tiểu đào hưng phấn trả lời: “Lục ca đang kể chuyện của hắn, hắn đến thật nhiều nơi, nghe xong ta rất muốn được đi xem.”

Lục ca? Đứa nhỏ này có phải hay không rất thiếu tình yêu của cha và anh, gặp một người thì lại một người được gọi là ca ca? Tần Đồng nghe được thầm khóc, còn dám nói hắn, các nàng còn không phải cũng không đề cao cảnh giác, nhanh như thế đã nhận thức một “ca ca”.

Chu tẩu nói: “Chúng ta đều đang đợi ngươi, cũng không thể không nói chuyện với nhau, tự nhiên thôi, bất quá thật sự là rất thú vị.” Ừ thì hay đi hay đi, các ngươi phải xem tên kia giết người thì mới nghiêm túc mà nhận ra được bài học.

“Ngươi cũng đã ăn xong, chúng ta đi ra ngoài đi, nhìn lại một lần nữa các cửa hàng, nhanh chóng chuẩn bị cho xong đi.”

Tần Đồng hoàn hồn đáp: “Hảo, chúng ta ở đây cũng đã tốn nhiều thời gian lắm rồi.”


Nói xong liền đứng lên, nhìn thấy Lục Gia Diễm cũng đứng lên đi theo, không khỏi nói: “Ngươi theo làm cái gì?” Trời ạ, ngàn vạn lần không cần hắn muốn đi như thế đâu.

Trời không có chiều lòng người, Chu tẩu nói: “Hắn tại sao không thể đi cùng, chuyện của ngươi không lẽ không phải là chuyện của hắn, có cái gì không thể? Đừng giận dỗi, nhanh đi thôi.”

Lục Gia Diễm liếc nhìn Tần Đồng một cái, quay đầu nói với Chu tẩu: “Không có việc gì, hắn bất quá chính là tính tình nóng nảy một chút.” Nói xong cư nhiên còn mỉm cười.

Hắn cười lên rất là đẹp, Chu tẩu cùng tiểu đào có chút ngẩn người, Tần Đồng thì thiếu chút nữa nhảy dựng lên một quyền đập nát cái gương mặt đáng giận đến cực điểm kia, tự nhiên lại đi lấy lòng hai mẹ con họ.

Người vô biểu tình đó mà cười thật sự là một sự kiện khủng khiếp, hắn chỉ thấy được sự khiêu khích cùng âm mưu, quỷ a, đẹp cái gì mà đẹp? Nghĩ mình là người cực kỳ có sức hút, sao khi mình cười không thấy các nàng lộ ra vẻ mặt này?

Lập tức hừ hừ hai tiếng gọi hồn các nàng quay về, nói: “Đi thôi đi thôi, cũng không còn sớm, lo chuyện chính quan trọng hơn.” Một bên nện ầm ầm trên sàn mà bước ra ngoài, khách *** dường như rung động cả lên.

Lục Gia Diễm không nói gì nữa bước theo ra, tiểu đào ở phía sau nhỏ giọng nói với Chu tẩu: “Nương, đại ca là lạ thế nào a?” Chu tẩu thấp giọng trả lời: “Ngươi còn nhỏ, lớn sẽ tự nhiên hiểu, hiện tại không nói nhiều cũng không ai xem ngươi là người câm điếc cả.”

Tần Đồng một mình ngang ngạnh vùi đầu đi trước đường cũng không thèm xem, bởi vì mặc kệ hắn đi nhanh cỡ nào, phía sau luôn có người nhàn nhã giữ một khoảng cách nhất định bước theo, cứ như Tần Đồng đang đi tản bộ, đuổi theo hoàn toàn chẳng tốn sức gì.

Chuyện này cũng không hề gì, càng khiến hắn buồn bực chính là, hôm nay đi trên đường, hắn cư nhiên có cảm giác người khác đều lấy ánh mắt khác thường mà nhìn hắn, cho dù tự nói với mình không thể nào có chuyện này, chính là tâm lý vẫn bị ám ảnh mãnh liệt, càng khiến tâm tình hắn thêm rối loạn.

Hắn đang ở trên đường tham gia cuộc thi đi bộ, bả vai đột nhiên bị người chế trụ, Tần Đồng vừa quay đầu lại liền nhìn thấy người giữ chặt mình là Lục Gia Diễm, lập tức nổi điên, tức giận hỏi: “Làm gì?” Trong giọng nói dường như muốn phun ra cả lửa.

Lục Gia Diễm biểu tình không thay đổi, chỉ nói: “Ngươi đi qua.” Xong chỉa chỉa về phía sau.


Chu tẩu cùng tiểu đào đang chạy nhanh tới, tiểu đào còn kêu: “Đại ca, ngươi đi qua rồi!” một bên chạy nhanh đến, thở hồng hộc đứng giữa bọn họ, lát sau Chu tẩu cũng chạy lại, hô hấp cũng dồn dập như thế.

Tần Đồng lúc này mới nhớ tới các nàng, để các nàng mệt như thế, chính mình thật đáng xấu hổ, xin lỗi nói: “Ta hơi nóng nảy một chút, không có chú ý, có mệt hay không?”

Tiểu đào nhớ kỹ lời mẫu thân “xem nhiều ít nói”, chỉ lắc đầu, có chút mệt mỏi chỉ vào phía sau nói: “Đại ca ngươi đi qua rồi, tiệm ở phía kia.” Cố gắng nhịn xuống thắc mắc của mình.

Tần Đồng “A” một tiếng, gãi gãi đầu tìm cớ: “Ách… ta nhớ lầm, còn tưởng ở phía trước.” Vừa nói vừa quay về “Nguyên lai là ở đây, vào nhìn xem trước đã.”

Cứ như vậy một đường xem xét lại các cửa tiệm một lần, so hết tiệm này đến tiệm khác, rốt cuộc trời nhá nhem tối cũng ký được khế ước, thanh toán tiền thuê, lúc này mới đi về khách ***.

Tần Đồng cứ mãi suy nghĩ lúc đi trên đường, căn bản không có chú ý thời gian, khi trở về hắn cũng không cảm thấy mệt. Lục Gia Diễm một thân võ công, đi đường tự nhiên không khác gì đi chơi. Khổ nhất là Chu tẩu cùng tiểu đào, khi đi thì phải đuổi theo, đi thì ít mà chạy thì nhiều, còn phải nhắc nhở Tần Đồng đã đi qua, đợi đến khi xong xuôi trở về khách ***, đã vừa mệt vừa khát, nói cũng không muốn mở miệng, chỉ kêu tiểu nhị đem đồ ăn cùng nước ấm toàn bộ đưa vào trong phòng, xong xuôi lập tức ngã vào giường nghỉ ngơi.

Tần Đồng thì nhanh chóng vào khách *** ăn uống tắm rửa trước Lục Gia Diễm, nhanh chóng thay đồ rồi trực tiếp chiếm cứ cái giường, một chữ đại thật to cứ thế chiếm hết diện tích giường rồi nhắm mắt ngủ. Đợi đến khi Lục Gia Diễm xong xuôi hết mọi thứ trở về phòng, Tần Đồng đã rơi vào giấc ngủ sâu.

Hắn ở bên ngoài hết một ngày, lúc này tuy rằng bởi vì tâm tình không tốt nên không thấy gì, khi trở về đã thật sự cảm thấy mệt mỏi. tắm qua nước ấm, càng trở nên mệt mỏi, nằm trên giường không bao lâu sau liền ngủ.

Lục Gia Diễm đã có kinh nghiệm, biết người này ngủ thì động thế nào cũng không tỉnh, vì thế như lệ thường đẩy hắn vào trong, động tác cũng không nhẹ, Tần Đồng quả nhiên không tỉnh, chỉ là rên rỉ một tiếng rồi đổi tư thế, lại tiếp tục ngủ. (vẫn tiếp tục giành giường của em 0_o)

Lục Gia Diễm gối tay nằm lên giường, nhìn nhìn cái tên đã ngủ đến trời sập cũng không cần biết kia, hồi tưởng lại nội dung nói chuyện sáng này, chẳng lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều? Vì cái gì hắn lại cảm thấy lai lịch người này không phải như vậy?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.