Thương Hành Thiên Hạ

Chương 22: Dự cảm


Đọc truyện Thương Hành Thiên Hạ – Chương 22: Dự cảm

Cuối cùng cũng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, ngày hôm sau tỉnh dậy cảm thấy năng lượng rốt cuộc cũng đã quay trở lại, tính chợp mắt thêm một chút nữa để lấy lại cho đủ các giác quan, không nghĩ rằng lăn qua lộn lại cũng không có một chút buồn ngủ nào, đành bất đắc dĩ đứng lên.Rửa mặt chải đầu xong mở cửa phòng đi xuống lầu, sáng sớm chỉ lác đác vài người đang ngồi ăn sáng ở phòng lớn, tiểu nhị vừa ngáp vừa lau chùi mặt bàn, chưởng quầy ở phía sau bàn tính cũng gật gù không khác gì một con gà đang mổ thóc.

Tần Đồng chọn một cái bàn ngồi xuống, lát sau tiểu nhị mới mắt nhắm mắt mở chạy đến hỏi hắn: “Khách quan dậy sớm, không biết muốn dùng gì?”

Tần Đồng nhìn trái phải một hồi, không có gì khác ngoài cháo loãng cùng màn thầu, vì thế liền nói: “Cứ theo bình thường cho một phần đi.” Tiểu nhị gật gật đầu, nói tiếng “Chờ” liền đi xuống.

Đang chờ tiểu nhị đem điểm tâm lên, Chu tẩu cùng tiểu đào đã xuống lầu đi lại. Hai người ngồi bên cạnh Tần Đồng, tiểu đào chào hỏi: “Đại ca hôm nay thức dậy thật sớm, ta vốn định đi gọi, lại phát hiện ngươi đã rời giường mất rồi.”

Tần Đồng cười cười: “Ngày hôm qua ngủ ngày nhiều lắm, cho nên ngày chưa tỏ ta liền rời giường.” Thuận tiện hướng Chu tẩu chào hỏi.

Lúc này tiểu nhị bưng bữa sáng của Tần Đồng lại, vì thế kêu thêm hai phần, chờ Chu tẩu và tiểu đào cùng ăn. Chu tẩu thuận tay cầm ấm trà trên bàn rót cho mình một chén, mở miệng nói: “Ngươi nếu nghỉ ngơi tốt, hôm nay cùng chúng ta đi tìm cửa tiệm đi, Ung thành xem ra cũng là một nơi buôn bán rất tốt.”

Tiểu đào nghe mẫu thân nói, cũng nói: “Đúng vậy đúng vậy, trong thành này thật sự rất tốt. Chính là nơi náo nhiệt thế này muốn tìm một cửa tiệm thích hợp thật không dễ, ta với nương tìm hai ngày cũng không được gì cả.”

Tần Đồng nghe các nàng nói, nhìn thấy tiểu nhị đang bưng bữa sáng lại, vì thế cũng nói: “Cũng tốt, ăn xong chúng ta liền đi thử xem sao.”

Tiểu nhị đặt thức ăn trên bàn, Tần Đồng nghiêng người nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cười cười, khi tiểu nhị sắp xoay đi liền gọi hắn lại hỏi: “Tiểu nhị ca khoan đã, có chuyện phiền toái muốn nhờ ngươi một chút, trong Ung thành này nơi nào náo nhiệt nhất, chúng ta muốn đi dạo xem thử.”

Tiểu nhị nghe hỏi liền xoay người lại, Tần Đồng lấy ra một khối bạc vụn nhanh chóng đưa tới tay hắn, cười nói: “Làm chậm trễ công việc của tiểu nhị ca, này ta thỉnh tiểu nhị ca uống trà.”


Tiểu nhị kia híp mắt đem bạc vụn giấu vào tay áo, khóe miệng nở ra một nụ cười thật tươi: “Khách quan khách sáo quá, bất quá nhắc tới nơi náo nhiệt nhất của thành này, tự nhiên chính là phía nam, nhiều cửa hàng với đủ loại kiểu dáng đều có bán đủ, cũng có không ít những thứ mới mẻ từ bên ngoài đâu.”

Tần Đồng gật gật đầu, cười nói: “Cám ơn.”

Tiểu nhị kia trước khi quay đi còn nói một câu “Xin cám ơn” rồi mới rời khỏi, mới đi được mấy bước lại quay lại nhắc nhở: “Còn một điều nữa, mọi người ăn mặc cũng rất đẹp, muốn đi dạo nên cẩn thận túi tiền của mình một chút, địa phương kia người đến người đi hạng người nào cũng có đủ cả.”

Tần Đồng có chút dự tính, lập tức nói lời cảm tạ, tiểu nhị cười nói tiếp: “Sẵn nói cho khách quan nghe một chút về một việc mới xảy ra gần đây, nghe nói chủ quán “Ngạo Tùng Vũ” trong thành đã mạc danh kỳ diệu biến mất hai ngày, quan phủ hiện nay đang lùng sục khắp nơi tìm người. Dạo này thật sự càng nhiều việc lạ đời, ngay cả một người cứ như vậy mà không thể tìm thấy được.”

Chính là tiểu nhị đang nói hăng hái, bỗng nhiên phía sau truyền đến âm thanh của chưởng quầy: “Như thế nào mà còn lề mề thế kia, bộ không có khách hay sao?” Tiểu nhị lập tức thụt cổ, đáp: “Đến đây đến đây.” Liền nhanh chóng rời đi.

Vì thế ba người vừa ăn vừa nói chuyện, Tần Đồng hỏi: “Tiểu đào, hai ngày trước có đi qua phía nam không?”

Tiểu đào gật gật: “Có đi qua, quả thực náo nhiệt, nhưng ta vẫn chưa thấy gì giống như tiểu nhị ca nói.”

Chu tẩu điểm điểm trán nàng: “Đó đều là chuyện bí mật, có thể để cho ngươi xem sao?”

Tiếp theo nói với Tần Đồng: “Ngươi tính thường ngày tùy tiện, hiện người khác đã nhắc nhở, vẫn là chỉ nên mang theo bạc vụn trên người cho chắc, còn lại ta giúp ngươi cất.”


Tần Đồng gãi gãi đầu, nhớ lại chính mình đúng là có bị vài lần, khi đó là túi tiền cùng mấy thứ tín dụng linh tinh, đã mất thì cứ trực tiếp gọi điện báo mất giấy tờ, cũng không phải là chuyện gì quan trọng. Nhưng nơi này chỉ có bạc cùng ngân phiếu, đánh mất chắc chắn sẽ rất đau lòng, nhớ lại những ngày trước không có xu dính túi thật không khỏi rùng mình, gật đầu nói: “Hảo.”

Lúc này cũng đã ăn xong, ba người liền buông chén đũa trở lại phòng Tần Đồng. Tần Đồng rút từ chỗ cái gối đầu nệm giường ra tấm ngân phiếu cùng một túi tiền, lấy ra một chút bạc vụn rồi đưa qua cho Chu tẩu: “Cho ngươi.”

Chu tẩu cùng tiểu đào đều mở to hai mắt nhìn chăm chú vào mặt hắn, Tần Đồng dưới ánh mắt giống như đang nhìn quái vật của các nàng cả người không được tự nhiên, mờ miệng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Sao lại nhìn ta chằm chằm như thế?”

Tiểu đào liền nói: “Đại ca, mấy trăm lượng bạc ngươi cứ để như thế?”

Tần Đồng vẻ mặt mạc danh kỳ diệu, trả lời: “Đúng vậy, ta để như thế, có cái gì không đúng?”

Tiểu đào còn chưa có trả lời, Chu tẩu đã mạnh mẽ đập thẳng một cái vào đầu hắn, hung tợn nói: “Còn dám hỏi có gì không đúng? Tiểu tử chết tiệt, một đường tới đây tiền này còn xem như ngươi còn gặp may! Ngươi rốt cuộc ăn cái gì mà lớn lên? Chẳng lẽ nhà ngươi đều như thế, kia bị cướp cũng là chuyện bình thường!”

Tần Đồng chỉ biết ôm đầu kêu đau, không phản bác lại được, ai kêu hắn ngay từ đầu đã nói là cả nhà bị cướp, chỉ có thể xoa xoa vuốt vuốt cái đầu đau, thầm nghĩ: “Mạnh quá đi, chắc sẽ sưng lên được một cục.”

Tiểu đào đồng tình nhìn hắn: “Tiền nhiều thì phải đem giấu đi, ngươi để như thế khác gì thông báo cho mọi người? Nếu tiền này mà mất thì chúng ta phải làm sao bây giờ? Nương đánh cho đáng.”

Chu tẩu liền nói: “Chúng ta đi trước đem tiền cất hảo, sau đó qua tìm ngươi.” Rồi xoay người ra cửa, tiểu đào đi theo ra ngoài, tới cửa thì quay đầu lại liếc nhìn Tần Đồng một cái, thở dài rồi bước ra.


Cái liếc mắt cùng cảm thán và giọng điệu kia đã kích thích mạnh mẽ đến lòng tự trọng của Tần Đồng, nghĩ mình là một đại nam nhân hai mươi bốn tuổi lại bị một tiểu nha đầu mới có mười bốn tuổi lấy loại ánh mắt này mà nhìn như thế, lại còn thở dài một hơi, ý tứ gì? Khinh hắn ngu ngốc hay là năng lực kém?

Chính vì thế mà khi tiểu đào cùng Chu tẩu quay về đã nhìn thấy Tần Đồng mặt mày tái mét, nhìn thấy các nàng tiến vào cũng không thèm chào hỏi, cố gắng quay đầu ép bản thân uống trà lạnh để áp chế cơn tức giận.

Tiểu đào nhìn thấy bộ dáng này của hắn thì trộm le lưỡi, đi tới kéo tay áo hắn: “Ca ca, vừa rồi là ta không đúng, ta xin lỗi, đừng tức giận nữa được không?” lôi kéo lắc lắc tay áo.

Ngữ khí mềm mại nhẹ nhàng khiến Tần Đồng không có cách nào phát hỏa, lại không muốn nhanh như vậy đã đem mặt hạ xuống, liền dứt khoát không lên tiếng.

Chu tẩu ở bên cạnh nhìn thấy, khóe miệng ẩn ẩn co rúm, một lát sau mới mở miệng nói: “Ngươi chưa từng chịu khổ, ở trong thôn cũng không phải là người ngoài. Chính là nếu ngươi đã đi nhiều gặp nhiều, ít nhiều cũng sẽ có kinh nghiệm, hành tẩu bên ngoài luôn lấy cẩn thận làm trọng, huống chi là đối với việc tiền bạc.”

Thang đã được xây hảo, Tần Đồng đương nhiên cứ thuận thế mà bước xuống, tiếp lời: “Ta cũng là không cẩn thận một chút, các ngươi nói cũng đúng, là ta không lo lắng chu toàn.”

Lại nhìn thấy các nàng đã chuẩn bị xong, vì thế nói: “Đều đã chuẩn bị tốt, vậy đi thôi.” Liền đứng lên.

Chu tẩu gật đầu nói: “Đi thôi.” Rồi bước ra cửa trước.

Tần Đồng đang muốn theo sau, chợt thấy tay áo căng thẳng, nguyên lai là tiểu đào ở phía sau lôi kéo, vẫn là dùng ngữ điệu kia nói: “Ca ca, ngươi không giận ta?” nháy nháy mắt mấy cái.

Tần Đồng bất đắc dĩ bĩu môi, buông tay nói: “Không thèm chấp nhặt với tiểu nha đầu ngươi.” Thuận tay nhu nhu tóc nàng. Tiểu nào lúc này mới cười thật tươi, hăng hái theo sát Tần Đồng ra ngoài.

Tần Đồng thì lúc này lại tự nhắc nhở mình: “Về sau vẫn phải chú ý mọi chuyện một chút, đỡ phải để tiểu nha đầu xem thường.” âm thầm quyết định từ nay về sau đều phải ra dáng thật chững chạc.


Ba người đi đến cửa ***, tiểu nhị thấy bọn họ ra ngoài, khuôn mặt lập tức tươi cười tiến lại: “Khách quan phải ra ngoài sao?”

Tần Đồng tính theo bản năng mở miệng cười, đột nhiên nhớ tới phải chững chạc, vì thế liền vội vàng thu lại, chỉ “Ân” một tiếng không mặn không nhạt rồi bước ra ngoài. Tiểu đào phía sau nhìn thấy, nhịn không được cười, lại không dám cười ra tiếng, sợ Tần Đồng ở phía trước nghe được, chỉ đành cắn môi dưới, chỉ hướng tiểu nhị khoát tay rồi đuổi theo.

Theo lời tiểu nhị hướng thành nam mà đi, quả nhiên náo nhiệt. Lúc mới vào thành đã đi dạo hết một vòng, bất quá lúc đó chỉ là du ngoạn, không chú ý gì nhiều, lúc này mới nhìn lại, quả thực tiểu nhị nói không sai.

Cửa hàng cứ một gian tiếp một gian, nhà nhà náo nhiệt, nghĩ cũng đã sắp đến Trung Thu, xem ra khách hàng hơn phân nửa cũng là thương nhân, đang háo hức đem một đống tơ lụa hương liệu xếp vào xe.

Tiểu quán ven đường cũng rất đông đúc tấp nập, hơn phân nửa là quà bánh, cũng có một ít là tạp hóa, thậm chí còn có cả xiếc và ca hát tạp kỹ, khiến cho ngã tư đường vốn rộng lớn lại trở nên nhỏ hẹp rất nhiều, người người đông đúc.

Tần Đồng gắt gao đi sát Chu tẩu, tay thì lôi kéo tiểu đào, tránh bị phân tán, một bên thì nhìn nhìn chung quanh, đang suy nghĩ như thế nào để tìm được một cửa hiệu tốt, tiểu đào bỗng nhiên kéo kéo tay áo hắn, nói: “Đại ca, ngươi xem, thật sự là có bố cáo tìm người.” nhanh tay chỉ về bên đường.

Tần Đồng nghe vậy đi qua xem, quả nhiên đến góc đường có một bố cáo, xung quanh còn có mấy người chỉ chỉ trỏ trỏ, tiểu đào buông tay chạy lại xem, vừa nói: “Rốt cuộc là ai đã mất tích?” Tần Đồng cũng chạy nhanh qua, Chu tẩu thấy hai người đều muốn xem bố cáo, cũng đành phải đi tới.

Bố cáo kia trừ bỏ nói về việc tìm người thì cũng chỉ có một bức họa, tiểu đào nghiêng đầu nhìn người ước chừng bốn mươi tuổi có râu quai nón trên bức tranh, một nam nhân diện mạo có chút hung ác, lẩm bẩm: “Người lớn như thế này mà còn mất tích sao?  Hắn không phải là quán chủ võ quán sao, hẳn là công phu cũng không tồi đi? Cư nhiên lại mất tích ở nhà mình, thực quái.”

Chu tẩu thản nhiên nói: “Ngươi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, trên đời này chuyện thiên kỳ bách quái rất nhiều.”

Tần Đồng nghe tiểu đào nói xong trong lòng đột nhiên nhảy dựng, không biết sao lại nghĩ đến tình hình trong rừng đêm đó, lại nhìn nhìn bức họa, trong lòng loáng thoáng một dự cảm bất an.

Chẳng lẽ là hắn?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.