Đọc truyện Thương Hải – Chương 10: Thiên thần tông (2)
Lục Tiệm dắt trường đao vào bên hông, triển khai thuật Khiêu Ma, nhảy lên đầu tường. Thân hình của Bắc Lạp Sư Môn như quỷ mị, di chuyển không một tiếng động. Lục Tiệm hơi phục người xuống, bám sát theo sau.
“Vù”, một mũi tên sắc nhọn từ phía sau bắn đến, Lục Tiệm vừa phát giác, tay đã động, trường đao như lưu tinh, đẩy bật mũi tên bay đến.
“Thích khách”. Tên võ sĩ phát tiễn không trúng, kêu to lên.
Bắc Lạp Sư Môn đột nhiên lộn lại, chỉ một cái tung mình, nhảy lên trên cổ của Lục Tiệm.
“súng Điểu, súng Điểu”. Tiếng kêu từ bốn phương tám hướng luân phiên vang lên.
Tiếng súng dày đặc như tiếng rang đậu từ bốn phía vang lên. Lục Tiệm múa trường đao loang loáng. Y cũng không biết đao nhanh như thế nào, chỉ nghe thấy tiếng choang choang choang của đạn chì, khó mà phân biệt được trước sau. Theo đao thế của y biến nhanh, hai tay của y cảm nhận rõ ràng được quỹ tích khí lưu của mỗi một viên đạn chì.
Trong khoảnh khắc, ánh đèn lồng đều đến, chiếu sáng đình viện như ban ngày, đám võ sĩ tay lăm lăm súng vây lấy trước tường, chỉ thấy một bóng đen lướt nhẹ một cái trên đầu tường, liền biến mất vào bóng đêm thăm thẳm.
Lục Tiệm toàn lực chạy như bay trên đồng hoang, từng cơn mệt nhọc trước đây chưa bao giờ có ập đến. Lúc nãy tháo chạy ra khỏi Thanh Châu, mọi khí lực của y gần như tiêu hao hết, sự trống rỗng quen thuộc từng cơn từng cơn ập đến, đột nhiên hai đầu gối mềm nhũn, y ngã quỳ xuống trên mặt đất.
“Bắc Lạp Sư Môn, ta chạy không được rồi… tiếp tục chạy…. sẽ chết mất”. Lục Tiệm thở dốc. Chợt cảm thấy phía sau cổ đau buốt, y không kềm được kểu thảm một tiếng: “Bắc Lạp Sư Môn, ngươi cắn ta?”. Bắc Lạp Sư Môn liên thanh gầm gào, tựa hồ lo lắng buồn rầu vô cùng.
Bỗng nhiên, trong tim Lục Tiệm hiện ra một hình ảnh tưởng tượng, ánh mắt kinh hoàng của A Thị, nằm thẳng cẳng trên bàn cúng màu đỏ, giọng cười điên cuồng đâm vào tai như tiếng sấm rền, làm cho đầu óc Lục Tiệm choáng váng. Không biết tại sao, Lục Tiệm chợt hiểu ra A Thị đang ở chỗ nào, đối mặt với việc gì, y không kềm được, vùng vẫy đứng dậy, dùng đao chống đất, loạng choạng bước đi, đi được hai bước, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa như sấm phía đằng sau. Lục Tiệm quay người lại nhìn, chỉ thấy bốn người cưỡi ngựa chạy như bay phi đến. Đi đầu là một người cầm ngang châu thương, râu tóc dựng đứng, chính là Kiều Bổn Nhất Ba.
Lục Tiệm mệt mỏi rã rời, khó địch được ngựa chạy, bèn dứt khoát đứng yên, cầm đao đứng thẳng.
“Thật là ngươi?”. Kiều Bổn Nhất Ba ghì ngựa lại, thần sắc kinh ngạc: “Ngươi làm sao thoát ra khỏi đại lao được?”.
Lục Tiệm xoay chuyển tâm niệm nhanh chóng, đột nhiên kêu: “Kiều Bổn Nhất Ba, ngài muốn cứu công chúa không?”.
Kiều Bổn Nhất Ba cười lạnh nói: “Nói hoảng, làm sao không muốn cứu?”.
Lục Tiệm nói: “Ta đưa ngài đi”.
Kiều Bổn Nhất Ba lấy làm lạ nói: “Ngươi biết công chúa ở đâu?”.
Lục Tiệm nói: “Ta biết, ngài dám đi không?”.
Thần sắc của Kiều Bổn Nhất Ba hơi biến, đột nhiên ha hả cười lớn: “Rất tốt, ta chính đang muốn gặp Thiên Thần Tông kia”.
Võ sĩ đi cùng nói: “Kiều Bổn sư phụ, không quay về kiếm người giúp sao?”.
Kiều Bổn Nhất Ba cười lạnh nói: “Người nào sợ đều có thể quay về”.
Ba võ sĩ nhìn nhau một cái, lớn tiếng nói: “Tình nguyện cùng chết đi theo Kiều Bổn sư phụ”.
“Được”, Kiều Bổn Nhất Ba quát hỏi: “Công chúa ở đâu?”.
Lục Tiệm vui mừng nói: “Năm mưới dặm hướng Đông Nam”.
Kiều Bổn Nhất Ba ha hả cười lớn: “Tên tiểu tử ngươi biết tinh tường như vậy, thật là gian tế rồi, cho dù ngươi có mai phục, trường thương trong tay của lão tử, thì có gì sợ?”. Hắn giơ tay ra, tóm Lục Tiệm lên yên ngựa, quất ngựa chay như bay.
Không bao lâu, trong khu rừng dày đặc trước mặt xuất hiện ánh lửa, tiếng đàn sáo, cùng với tiếng cười nói của con gái, theo gió bay đến. Lục Tiệm nói: “Đến rồi”.
“Trước mặt là một toà thần xã phế nát”. Một tên võ sĩ nghi hoặc nói: “Làm sao lại có người chứ?”.
“Kệ y là người hay quỷ”. Kiều Bổn Nhất Ba nói: “Tiến lên rồi nói”.
Lúc này ánh trăng thâm tàng, đêm tối như mực, sương mù dày đặc mù mịt dâng lên trên mặt đất, làm cho ánh nến cũng trở nên phiêu diêu.
Kiều Bổn Nhất Ba quất ngựa đến trước thần xã, vứt Lục Tiệm cho thuộc hạ, nghiêm giọng nói: “Coi chừng y. Công chúa không có ở đây thì chặt đầu y”. Hắn nghiêng người xuống ngựa, giơ thương lên trước.
Trong thần xã, mùi rượu say người, trải gấm chất lụa, vài nữ tử kiều mị phơi bày ngọc thể, áo lụa che một nửa, da thịt như hiện như ẩn, tay chân quấn lấy nhau như rắn, dâm mị mùi mẫn, làm cho đám võ sĩ trợn mắt nhìn.
Ánh lửa đỏ trước thần khám rực cháy, một chú nghé con mới sinh, lột da, bỏ nội tạng, quết một lớp tương dịch dày, nướng trên lửa phát ra tiếng xì xì.
Một người cao lớn ngồi trong khám, mặc dù là ngồi, cũng cao bằng một người, đội mũ đá, mặc áo giáp đá, kín kẽ vô cùng, nhìn thoáng qua, giống như một bức tượng đá, duy chỉ có hai điểm hồng sau mũ, lấp loáng bất định.
“A Thị công chúa!”. Lục Tiệm buột miệng kêu lớn. Trong đám người, duy chỉ có ý là không bị những cảnh đó mê hoặc, vừa nhìn thì đã thấy A Thị, mục quang của nàng đờ đẫn, nằm trên bàn cúng phía trước người mặc áo giáp đá, tay chân bày ra, bị dây xích sắt trói chặt vào bốn chân bàn, mái tóc xoã ra đằng sau, giọt nước từ ngọn tóc chảy xuống từng hạt, y phục bị dịch thể đỏ máu ngâm ướt đẫm.
Người cao lớn mặc áo giáp đá ha hả cười lớn. Tiếng cười vang dội, mái ngói đều bị chấn động. Hắn đột nhiên giơ một chiếc đấu to như cái bát bằng vàng, múc lấy dịch thể đỏ máu trong một chiếc vại lớn bằng đồng bên cạnh, nghiêng bát đổ nước, thấm trên mặt của A Thị. A Thị nhắm chặt hai mắt, phát ra tiếng khóc hinh hích.
Tóc của mấy tên võ sĩ dựng đứng, rút đao muốn xông lên. Kiều Bổn Nhất Ba quát: “Không phải lo lắng, đó chỉ là rượu Bồ Đào (nho)”. Kiều Bổn Nhất Ba cao giọng quát: “Ngươi là Thiên Thần Tông sao? Ta là người dạy thương thuật của nhà Chức Điền, Kiều Bổn Nhất Ba”.
Người mặc áo giáp đá cười nói: “Ngươi đến đây làm gì? Đến xem ta và công chúa nhà ngươi thân mật sao?”.
Sắc diện của Kiều Bổn Nhất Ba đại biến, quát nói: “Tên cuồng đồ!”. Giơ thẳng thương chực xông ra, hắn chợt thấy ánh sáng nhoáng lên, trong điện hơi có chút gió lướt qua. Bộp một tiếng vang lên, mũi thương rơi xuống đất, nửa đoạn cán thương vẫn nắm chặt trong tay của kbo. Kiều Bổn Nhất Ba hơi chút run sợ, y cúi đầu nhìn lại thân thương, lại nhìn nhìn sườn trái, đột nhiên cảm thấy cảnh vật trước mắt bỗng dưng lay động.
Trong khoảnh khắc, từ cổ cho đến sường của Kiều Bổn Nhất Ba, nửa tấm thân vẫn giữ tư thế đang cúi nhìn, nghiêng nghiêng trượt xuống, máu tươi từ phía trước và sau thân của y phún mạnh ra ngoài.
“Kiều Bổn sư phụ”. Đám võ sĩ thê lương kinh sợ kêu lên.
Tay phải của Thiên Thần Tông không biết từ lúc nào đã thêm một thanh Oa đao đen dài chín thước, tay trái nhấc bát vàng, múc lên một bát rượu đỏ hồng, dốc thẳng vào cổ họng: “Thống khoái”. Rượu vừa vào bụng, yêu quang trong mắt hắn càng tàn bạo: “Ha ha, thống khoái”.
Ba võ sĩ còn lại cầm trường đao, từ bắp chân trở lên, không ngừng chấn động, dần dần run lên như cầy sấy. Leng keng một tiếng, trường đao của một võ sĩ rơi xuống đất, quay người tháo chạy. Hai võ sĩ phía sau cũng bắt chước như vậy, vứt đao tháo chạy.
Lại một đạo lãnh điện, lướt qua đại điện. Ba người đó một trước hai sau, chạy được bốn bước, đột nhiên từ đầu tới háng, chỉnh tề phân thành sáu mảnh, các mảnh thân thể giống như là nhảy tót lên phía trước hơn trượng, mới đổ ập xuống, phủ tạng máu me tung toé khắp nơi trước điện.
“Ha ha, thống khoái”. Thiên Thần Tông lại múc một bát rượu, nhìn về Lục Tiệm cười nói: “Tại sao ngươi không chạy? Tên tiểu tử người nhỏ gan lớn, muốn nhìn ta cùng công chúa của các ngươi thân mật sao?”. Y đặt đại đao ngang trên đầu gối, chầm chậm vuốt ve khuôn mặt của A Thị.
Sắc diện của Lục Tiệm xanh trắng, cổ họng khô lại, một luồng khí lạnh liên miên không dứt trong lồng ngực của y, làm cho y gần như không thể thẳng lưng lên được. Nhưng thấy tay của Thiên Thần Tông di chuyển hướng về ngực của A Thị, không biết khí lực từ đâu đến, y đột nhiên quát: “Bỏ tay của ngươi ra”.
“Ha ha” Thiên Thần Tông ngửng đầu lên, mắt lim dim nhìn lại: “Mười năm nay, ngươi là người đầu tiên nói lời này. Ồ, người lần trước nói, hình như là một thành chủ, khi ta cùng với phu nhân của gã thân mật, gã cũng nói như vậy”.
Lục Tiệm bị đôi mắt yêu tà kia ngưng nhìn, lông tóc dựng đứng, hai đùi có cảm giác mềm nhũn, lấy hết sức định thần, mới nói: “Tên của ngươi là Thiên Thần Tông, đã là thần tiên, thì không nên hành hung tác ác”.
Thiên Thần Tông cười nói: “Lời này không đúng, ta đã là thần tiên, vậy thì phàm nhân thiên hạ đều là nô lệ của ta. Không chỉ bọn họ là của ta, mà vàng bạc châu báu, kiều thê mỹ thiếp của họ đều là của ta. Làm một vị thần, thì nên vô pháp vô thiên, muốn làm gì thì làm”.
Thần tiên trong lòng của Lục Tiệm, đều là từ trên tranh nhìn thấy, không ngoài tướng mạo hoà ái của Thọ Tinh Công Công và tư dung mỹ lệ của Ma Cô Tiên Tử. Y nghe những lời này cảm thấy không hiểu. Chợt thấy Thiên Thần Tông giơ trường đao lên, hết sức bổ xuống, thế chém này, đủ để chém thần xã lớn như thế thành hai nữa, lúc hạ xuống, chỉ là trên đùi con nghé quay kia, cắt đi một miếng thịt mỏng như giấy đưa vào trong miệng, nhỏ nhẹ nhâm nhi.
Quả tim của Lục Tiệm như nhảy ra ngoài, mắt thấy Thiên Thần Tông luôn luôn vung đao, mỗi một đao đều là lực đạo nghìn cân, lúc hạ xuống thì lại chỉ là cắt một miếng thịt quay, mỗi khi gã ăn một miếng thịt quay, nhất định uống một bát rượu hồng.
Thiên Thần Tông tuy rằng không đưa mắt nhìn thẳng Lục Tiệm, nhưng Lục Tiệm vẫn cảm thấy đao đó lúc nào cũng có thể sẽ bổ xuống, mỗi khi cắt một miếng thịt quay, giống như hạ thủ trên thân mình. Kiểu hành hạ này, còn hơn là tàn phá thân thể.
Trong chốc lát, rượu cạn thấy đáy, bê quay đã thấy xương, Lục Tiệm thì gần như kiệt sức.
Thiên Thần Tông chợt nghiêng tai, cười nói: “Lộ Cơ, người đi lấy đầu của Tín Trưởng quay về rồi. Đưa bọn họ vào đây”.
Một nàng diễm cơ đứng dậy đi ra. Chưa được một lúc, đưa vào hai người hắc y bịt mặt. Hai người đó, mỗi người ôm một thi thể. Một thi thể toàn thây cháy đen, tay chân mất hết, thi thể còn lại máu thịt bầy nhầy, trông thấy thảm thương bất nhẫn.
Thiên Thần Tông hừ lạnh một tiếng: “Đầu Tín Trưởng đâu?”.
Hai người đó nhất tề quỳ xuống, nghẹn giọng nói: “Không hoàn thành sứ mệnh, xin tông chủ trách phạt”.
Thiên Thần Tông tức giận nói: “Trong phủ Tín Trưởng, còn có người ngăn chặn được Hổ Báo Lộc Xà bọn ngươi ư?”.
Một tên bịt mặt nói: “Chúng tôi vốn đã tiềm ẩn đến bên cạnh Tín Trưởng, sắp sửa đắc thủ, không ngờ hai đạo hoả quang bay đến, nổ tung dữ dội. Hổ, Báo hai người lập tức tử thương. Chúng tôi không biết tung tích kẻ địch, không dám ở lại lâu, chỉ biết đem thi thể quay về”.
Thiên Thần Tông trầm giọng nói: “Đặt thi thể xuống”. Hai tên bịt mặt đặt thi thể xuống.
Thiên Thần Tông nhìn một lúc, lầm rầm nói: “Đây là thần thông Hoả bộ trong Tây Thành Bát Bộ, mà còn là một kích tất sát. Chẳng lẽ là cao thủ từ núi Côn Lôn đến?”. Nói xong trầm mặc một hồi.
Lục Tiệm thì cảm thấy trong lòng nặng xuống: “Chẳng trách nào Ninh Bất Không không chịu đến cứu A Thị, thì ra là vì bảo vệ Tín Trưởng”.
Đột nhiên nghe tên bịt mặt đó nói: “Xem ra đầu của Tín Trưởng, cần phải do tôn chủ đích thân đi lấy”.
Thiên Thần Tông cười lạnh nói: “Ta chỉ bởi vì tìm được mỹ nhân, lại thấy phòng vệ của Chức Điền lỏng lẻo, mới để cho bốn tên phế vật bọn ngươi đi giết Tín Trưởng. Không ngờ rằng hai người chết, hai ngươi lại còn dám quay về”.
Thân hình của hai tên bịt mặt chấn động, run giọng nói: “Mong tông chủ trách phạt”.
Thiên Thần Tông xua tay nói: “Được rồi, bây giờ chính là lúc cần dùng người. Tạm thời tha cái mạng nhỏ của bọn ngươi. Đầu của Tín Trưởng ngày mai ta đi lấy. Lúc nãy có năm con muỗi bay đến, bị ta đập chết bốn con rồi, còn thừa một con, các ngươi giúp ta đánh đi. Bây giờ không còn sớm, ta cần cùng các mỹ nhân đi ngủ lấy vui rồi. Lại đây, lại đây, Lộ cơ, Phong cơ, giúp tiểu công chúa cởi y phục”.
Hai nàng diễm cơ hi hí cười dâm mị, thoăn thoắt bước lên trước, cởi bỏ áo ngoài của A Thị.
Hai mắt của Lục Tiệm phún lửa. Chợt thấy hai tên bịt mặt ưởn người đứng lên. Người bên trái lôi ra một cây quải trượng, hình dạng giống như sừng hươu, nói: “Ta là Lộc”. Người còn lại thì rũ ra một thanh luyện tử thương đen bóng phát sáng nói: “Ta là Xà”.
Tên Lộc nói: “Hai người bọn ta, ngươi muốn chết trong tay ai?”. Lời này hắn hỏi cuồng vọng vô cùng. Lục Tiệm bất giác trừng mắt nhìn lại.
“Đã không trả lời, vậy thì là Lộc rồi”. Lộc hăng hắc cười một cái, “Xà lão đệ. Xin lỗi phải cướp mất niềm vui của ngươi rồi”. Tên Xà nhẹ giọng hừ lạnh, ngón tay hơi động, luyện tử thương thu vào trong tay áo.
Một điểm sáng loáng, đến từ đầu quải sừng hươu sắc nhọn, đột nhiên lớn lên nhanh chóng trước mặt Lục Tiệm. Lỗ rỗng đen thẳng dưới cương thích có thể nhìn thấy rõ ràng.
Lục Tiệm xuất đao, chém trúng vào cương thích. Đao thích vừa tương giao, Lục Tiệm chợt cảm thấy quải đó là rỗng, bất giác đột nhiên cúi thấp xuống.
“Binh”, khói lửa phun ra, trong không khí bao phủ mùi thuốc súng nhức mũi, bức tường mục nát của thần xã lộ ra một lỗ hỗng lớn.
Lộc Giác Quải hoá ra là một khẩu súng Điểu được nguỵ trang.
Một kích tất sát không trúng, tên Lộc đang cảm thấy bối rối, lại nghe một tiếng mèo kêu, cổ tay hắn chợt lạnh, Lộc Giác Quải giữa không trung xoay chuyển, mang theo một cánh tay gãy rơi xuống đất.
Tên Lộc kêu lên thảm thương, liền đó ánh đen dâng lên, “Ô Xà Thương” của Xà lay động.
Lục Tiệm gạt trường đao lên, Ô Xà Thương như có linh tính, đột nhiên trầm xuống, xoắn lấy trường đao, mũi thương ngẩng lên, vòng qua trường đao, đâm vào Lục Tiệm.
Lục Tiệm buông tay bỏ đao, tóm lấy một đoạn chức cẩm (gấm), lăng không tung ra, thương đâm vào chức cẩm, lại bị xoắn chặt lấy. Lục Tiệm tung người lao lên phía trước, tay trái nắm lấy Lộc Giác Quải trên mặt đất, đâm ra một nhát.
“Bục” một tiếng, cắm vào bụng dưới của Xà. Giữa cổ họng của Xà có tiếng khằng khặc, cơ mặt nhăn nhúm, trong mắt chứa đầy sắc diện kinh hãi.
“A da!”. Trên tay trái của tên Lộc có thêm một thanh trường đao, tung người bổ xuống. Lục Tiệm vặn eo thẳng lưng, Ô Xà Thương giơ thẳng, ngăn chặn thế đao, hai chân tận lực chống đỡ, một đầu đâm vào ngực tên Lộc.
Lộc lùi lại ba bước. Lúc dừng lại, đột nhiên thấy đao quang hơn tuyết, đao khí xé không, vi vu như tiếng gió nghe qua ở trong rừng khi còn bé, cảnh vật trước mắt biến ảo nhanh chóng, thoắt thấy trần nhà biến thành sàn nhà, thoắt lại thấy sàn nhà biến thành trần nhà, cuối cùng, hắn nghe thấy tiếng lăn lông lốc của đầu lâu mình trên sàn nhà.
Trong thần xã một trận tịch mịch, gió đêm từ lỗ hỗng do súng Điểu kích thủng tràn vào, thê lệ như khóc, giữa gấm lụa rực rỡ, một thiếu niên tắm máu đang đứng thẳng, song đao trong tay đón lấy ánh đuốc, hàn quang chói mắt, một con mèo Ba Tư ngồi trên đầu vai, con mắt xanh lam thăm thẳm bắn ra hung quang hãi nhân.
“Thống khoái, thống khoái!”Thiên Thần Tông cười lớn, vỗ tay “Ta sai rồi, ha ha, lão tử xem người vô số, lại nhìn sai ngươi!”
Toàn thân Lục Tiệm mềm nhũn, cổ họng giống như có lửa, gân xanh trên cổ thình thịch đập. Y cũng không biết sao có thể nhanh như vậy, chỉ biết nếu có chút chần chừ, liền sẽ bị mất mạng. Lần này là lần đầu tiên y giết người, nhưng không giết người, người ta sẽ giết mình, sống chết chỉ ở trong nháy mắt.
“Tri quá năng cải, thiện mạc đại yên”. Thiên Thần Tông cười vuốt ve trường đao trên đầu gối, “Đao này dài chín thước năm phân, nặng ba trăm bốn mươi sáu cân, sống đao rèn bằng hắc thiết, mũi đao rèn bằng tinh cương, độ người vô số, tên là Từ Hàng. Tiệm đao khách, ngươi nhớ rõ chưa?”.
“Nhớ rồi”. Lục Tiệm gật đầu nói, “Ngươi thả A Thị ra, hai bên cùng dừng tay, không phải càng tốt hơn sao?”.
“Dừng tay?”. Thiên Thần Tông cao giọng cười lớn, đao quang của Từ Hàng rực sáng mạnh mẽ, chiếu sáng đại điện. Lưỡi đao còn chưa xuất, đao khí đã tiết ra, tiếng vải rách vang lên, gấm lụa trong đại điện vô cớ mà rách.
Đao trong tay của Lục Tiệm nặng trĩu, trong lòng càng nặng trĩu hơn, mệt mỏi như nước triều cuồn cuộn xông đến, hận là không được ngủ ngay lúc này, duy chỉ có song thủ vẫn còn tri giác, cảm nhận được đao khí của Từ Hàng đao, phân biệt được đường đi của nó.
Thiên Thần Tông không còn ngồi đấy nữa, đao thứ nhất vung ra, hắn đã ở trên cao ba trượng. Hắn là đao khách vô địch, tinh luyện xét đoán kẻ địch, biết rõ gặp phải khoái đao như vậy, tuyệt không thể ngồi mà có thể thắng được.
Lục Tiệm liên tiếp lùi ba bước. Chỉ ba bước này, một đao tinh chuẩn từng ly từng tí của Thiên Thần Tông, chỉ chém trúng vào trước chân của Lục Tiệm hai phân, đao khí bài không, như kẽ nứt hơn mười trượng trên không, như rồng rắn bò ngoằng ngoèo, thông suốt cả toà thần xã.
Y sam của Lục Tiệm rách hết, đao trái đã xuất ra thăm dò, tiếp xúc vào Từ Hàng. Trong chớp mắt, trong lòng Lục Tiệm thông suốt, đột nhiên tung người nhảy cao lên, quát lớn một tiếng, đao phải hết sức chém xuống, bổ trúng vào nơi dưới chuôi Từ Hàng bốn thước bảy phân tám ly ba hào.
Từ Hàng đao là Oa đao, nhưng lấy Oa đao mà nói thì quá dài quá nặng, tuy rằng có thần lực của Thiên Thần Tông giá ngự, bản thân thì lại khói chịu nổi huy động như vậy. Nơi lưỡi đao của Lục Tiệm hướng vào, chính là nơi thần lực của Thiên Thần Tông tụ lại, là nơi giòn nhất, yếu nhất của Từ Hàng đao.
Bốn thước bảy phân tám ly ba hào, Từ Hàng đao gãy, Thiên Thần Tông rơi xuống đất, ầm ầm một tiếng, thạch giáp hơn trăm cân làm hai chân của hắn lún sâu.
Song đao của Lục Tiệm luân chuyển, tả đao thăm dò hư thật, hữu đao gọt đâm vào các kẽ hở, như mổ trâu, lướt qua các kẽ hở trên thạch giáp. Trong chớp mắt, một trận khoái đao đã sử xong, Lục Tiệm nhảy lên hơn trượng, lên phía trước người của A Thị, thở dốc một hơi, quay đầu nhìn. Thiên Thần Tông vẫn đứng lặng yên như cũ, giống như là bất động ở đó.
Xoạch, một miếng thạch giáp rơi xuống đất, trong nháy mắt, thạch giáp toàn thân Thiên Thần Tông như mưa rơi, bắp thịt như con rồng nhỏ tung hoành trên tấm lưng trần trắng, hoàn toàn không có vết máu.
“Không làm thương được y?” Lục Tiệm trợn mắt líu lưỡi.
Thiên Thần Tông rung người, các mảnh đá vụn trên người lần lượt rơi xuống. Hắn chầm chậm cởi đầu khôi xuống, quay đầu lại. Lục Tiệm lần đầu tiên nhìn rõ khuôn mặt của quái vật này, mũi thẳng miệng vuông, mắt nhỏ mày dài, mà thậm chí lại anh tuấn, chỉ là hai mắt sợi máu dày đặc, hung hãn tăng lên bội phần, dáng người của hắn cao bội phần, râu dài dũng mãnh, giữa các bắp thịt hồng như chứa đầy tinh lực vô cùng.
“Thống khoái”. Song mục của Thiên Thần Tông hơi nhắm lại, hồng quang càng chói lọi. “Mười năm nay, ngươi là người đầu tiên bức ta lên không, rồi lại từ trên không bức ngược xuống mặt đất”.
Lục Tiệm song đao chống đất, thở dốc như trâu, tuyệt vọng đã làm cho y nói không thành lời.
“Ngươi có biết vì sao ta cần mặc thạch giáp nghìn cân, dùng đao nặng dài chín thước không?”. Thiên Thần Tông hơi chút chê cười, “Chỉ bởi vì chỉ có thạch giáp trường đao này mới có thể hạn chế thần lực của ta. Thần lực bị hạn chế, sát lực chi tâm của ta mới có thể bình tỉnh”.
Hắn tay không tấc sắt, lớn bước tiến lại “Tiểu tử, ngươi có thể lấy là tự hào”. Giọng nói của Thiên Thần Tông như băng chuỳ hàn tiễn. “Ngươi làm cho Thần Ma của Bắc Y Thế tỉnh lại rồi, lần đó, ta chém giết nghìn người”.
Lục Tiệm thấp giọng quát, tung người, xuất đao. Y dốc hết sức xuất đao, tốc độ đao vẫn như cũ, mà Thiên Thần Tông thì lại nhanh hơn gấp vài lần, hai ngón tay tả thủ kẹp chặt lấy hữu đao, hửu thủ nắm lấy tả đao.
Leng keng bất tuyệt, tả đao vỡ vụn, hữu đao gãy hơn tấc. Một luồng lực lớn từ song thủ của Thiên Thần Tông tuôn đến. “Rắc” hai tiếng, hai cánh tay sát khuỷu tay của Lục Tiệm bị bẽ gãy, phát ra tiếng hừ thê lương.
“Ngươi sẽ chết rất dễ chịu”. Thiên Thần Tông dữ tợn cười nói, “Trước tiên ta bẽ gãy tứ chi của ngươi, treo lên cột nhà, để cho ngươi tận mắt nhìn ta thao túng nàng tiểu công chúa này như thế nào, sau đó lại nghiền vụn ngươi, vứt vào khe núi cho chó ăn”.
“Lục Tiệm….”. Thanh âm của A Thị nhẹ đến không thể nghe thấy, trong lòng Lục Tiệm lại giống như chìm vào đáy cốc nghìn tầm. Cảm nhận được nước mắt của A Thị rơi xuống trên mu bàn tay y. Xương cốt bàn tay đã gãy rồi, nhưng tri giác của da thịt vẫn còn, trong sát na, một cảm giác buồn bã thê lương xông lên trong lòng y….
Thiên Thần Tông khoa chân bước tới một bước, Lục Tiệm bất giác nhắm chặt mắt lại.
“… Như thị ngã văn, nhất thời, phạt tại xá vệ quốc chi thu hạ cấp cô độc viên, dữ đại bỉ khâu chúng thiên nhị bách ngũ thập nhân câu.”
(Tôi nghe như vầy: Một hôm đức Phật ở nước Xá Vệ tại rừng Kỳ Đà trong vườn Cấp Cô Độc cùng với chúng đại Tỳ kheo là một nghìn hai trăm năm mươi vị)
Không biết từ lúc nào, bên ngoài điện truyền lại tiếng tụng kinh văng vẳng, lại không phải là Oa ngữ, mà là Hoa ngữ.
Lục Tiệm không nhịn được mở mắt nhìn, chỉ thấy chân của Thiên Thần Tông như bị đóng đinh vậy, trên mặt lộ ra thần khí chi nộ.
“Nhĩ thì, thế tôn thực thì trứ y trì bát, nhập xá vệ đại thành, khất thực vu kỳ thành trung, thứ đệ khất dĩ, hoàn chí bổn xứ. Phạn thức cật, thu y bát, tẩy túc dĩ….”.
(Khi ấy gần đến giờ thọ trai, được Thế Tôn sấp y mang bát vào đại thành Xá Vệ khất thực. Trong thành ấy, người theo thứ lớp khất thực xong, trở về nơi chúng ở. Thọ trai rồi, ngài dẹp y bát, rửa chân)
Tiếng tụng kinh đó liên miên vọng đến, Thiên Thần Tông lần đầu tiên lộ ra thần sắc bực bội, đột nhiên quát lớn: “Rửa chân, rửa chân, rửa cái chân thối của mẹ ngươi….”. Chửi lại cũng bằng Hoa ngữ thô lỗ.
Lục Tiệm nghe vậy cả kinh, chợt thấy Thiên Thần Tông cầm lên một đoạn đao gãy, ném vù ra ngoài cửa, tiếng tụng kinh bên ngoài cửa vẫn không ngừng: “…. Phu toạ nhi toạ” (Trải toạ ngồi). Thiên Thần Tông phẫn nộ nói: “Ngồi cái con mẹ ngươi, Ngư hoà thượng, ngươi có giỏi thì cút vào đây”.
“… Thì trưởng lão tu bồ đề, tại đại chúng trung tức tòng khởi toạ, thiên đản hữu kiên, tả tất trứ địa….”
(Khi ấy trưởng lão Tu Bồ Đề ở trong đại chúng, liền từ chỗ ngồi đứng dậy, bày vai áo bên phải, quỳ gối xuống mặt đất)
Theo tiếng niệm kinh, một vị lão tăng lông mày bạc, mặc trường bào xám, tả thủ dựng thẳng, hai ngón tay hữu thủ kẹp lấy một đoạn đao gãy, bước đi thong thả, phiêu nhiên tiến vào.
“Tả tất trứ địa, ha ha, chiểu theo a”, Thiên Thần Tông cười nói, “Gia gia chính là Phật, Ngư hoà thượng, ngươi thấy gia gia tại sao không quỳ chân trái xuống?”.
Dung diện của Ngư hoà thượng đó thiểu não, nghe nói vậy, lông mi trắng hơi nhíu, đạm nhiên nói: “Đại ngôn vô kỵ, không tri sở vị. Bất Năng a Bất Năng, ngươi chẳng qua chỉ là một con bọ chét trên người của Phật mà thôi”.
Thiên Thần Tông cười lạnh nói: “Ai là Bất Năng? Lão tử gọi là Thiên Thần Tông, là trưởng của thiên thần, là tông của vạn Phật, mười năm nay ngươi bức lão tử hảo khổ, tối nay khó lắm mới có chút niềm vui, ngươi lại đến làm hỏng việc tốt của ta”.
“Bất Năng, hơn mười năm nay, ngươi gian dâm vô đạo, giết người vô số”. Ngư hoà thượng than dài nói, “Từ Cửu Như Tổ Sư, Hoa Sinh Đại Sĩ trở đi, trong chúng ta chưa từng xuất hiện yêu nghiệt như vậy. Nếu không thể độ ngươi vào vô giam địa ngục, Ngư hoà thượng cũng không có cách gì giải thoát”.
“Muốn giết lão tử? Hắc hắc, sợ rằn có chỗ khó đây”. Thiên Thần Tông cười nói, “Hai năm gần đây, Đại Kim Thần Lực của lão tử đã có đại thành, lực khiêng cửu đỉnh, siêu vượt tam giới, bộ xương già ngươi sợ rằng đã nứt gãy rồi”.
Ngư hoà thượng than nói: “Nếu ngươi thật sự đại thành, hà tất phải mặc thạch giáp, sử trọng đao, áp chế đại năng trong thân thể? Rõ ràng là có thể phát mà không thể thu lại được, có thể thi triển mà không thể dừng lại được, nhiều lắm chỉ là Nhất Hợp Sinh Tướng. Hà huống Phật môn thiện về pháp, vô tướng vô pháp, vô hữu vô chi, ở đâu mà có cách nói đại thành”.
Thiên Thần Tông cười lạnh nói: “Ngư hoà thượng, ngươi thì miệng lưỡi lợi hại. Năm xưa gặp Vạn Quy Tàng, không phải bị y ba lần bốn lượt đuổi đến Đông Doanh làm con rùa rút đầu? Ở Bỉ Duệ Sơn, ngươi dùng thuyết vô tướng vô pháp, vô ngã vô phật ba ngày ba đêm, biện chiết với nghìn tăng, làm hơn nghìn Oa tăng của Nhất Hướng Tông, Chân Tông, Nhật Liên Tông đốn dưới đầu lưỡi. Kết quả thì sao? Cũng không phải là bị đám hoà thượng Đông Doanh gọi là kẻ trong mắt không có Phật tổ, “Phật Địch”, hạ lệnh cho tín đồ trong thiên hạ truy sát. Hừ, lão tử thì không theo cách đó, miệng lưỡi có lợi hại đi nữa, cũng chỉ là không; đao chém đầu thì lại là thật, biện chiết nghìn tăng thì là cái gì?! Ở Bắc Y Thế, lão tử chém nghìn người, giết đến nỗi máu chảy thành sông, từ đó về sau, Phật môn Đông Doanh nghe tiếng mà khiếp sợ. Nếu không phải ngươi gây khó khăn khắp nơi, lão tử sớm đã lên thẳng Bỉ Duệ Sơn, chém giết gà chó cũng không tha rồi”.
“Tội lỗi, tội lỗi”, Ngư hoà thượng than nói: “Bất Năng, ngươi nhập ma quá sâu”.
Thiên Thần Tông cười nói: “Không phải ngươi thường nói vô pháp bất phá, tất cả thiện pháp đều có sơ hở. Phật pháp, Ma pháp, lại có gì phân biệt chứ? So với cách tiến hành Phật pháp như ngươi tiến hành đến mức này, còn không bằng hành Ma pháp, giết người phóng hoả, cướp mỹ nhân, hám cái sảng khoái trước mắt. Hắc hắc, mà nói ra, lão tử đây cũng gọi là vô pháp. Như Lai nói pháp, gọi là vô pháp vô tướng, lão tử cũng nói pháp, gọi là vô pháp vô thiên ông nội của hắn, ta và Như Lai coi ra cũng là khác đường mà cùng một mục đích rồi”.
“Phật có đạo, Ma cũng có đạo, đạo đạt đến vô cực, thì vốn không có so le”. Ngư hoà thượng than nói, “Do đó Phật có thể phá, Ma pháp cũng có thể phá. Phật có thuyết vô tướng, Ma cũng có biến hoá vô cùng. Sự khác biệt giữa Phật và Ma, chỉ ở ý niệm lúc ban đầu. Ngày đó, Thế Tôn mắt thấy chúng sinh trải qua sinh, lão, bệnh, tử, oán tăng hội (gặp người và hoàn cảnh trái ý), ái biệt ly (xa lìa người và hoàn cảnh yêu quý), cầu bất đắc (muốn mà không được), ngũ uẩn (sắc, thụ, tưởng, hành, thức là năm thứ che lấp chân tính người ta) tạo thành các lạo khổ trạnh, tâm liên mẫn chi, khổ cầu Diệu Đế vô thượng, giải thoát khổ nạn cho chúng sinh, do đó dưới cây Bồ Đề, trải qua trăm nghìn ma kiếp, kiến tạo ra pháp mà cổ kim chưa từng có. Ý niệm ban đầu của Phật, là ở chúng sinh. Còn ngươi thì không phải vậy, bởi vì ham muốn riêng của mình, đẩy chúng sinh vào nơi nước lửa, do đó ý niệm ban đầu của ngươi, là ở ta. Chỉ cần một ý niệm đó, đã nhập vào vạn kiếp bất phục rồi.
Thiên Thần Tông “phì” một tiếng, nói: “Ngươi giỏi nói như vậy, tại sao còn thua cho Vạn Quy Tàng? Y cũng vì ham muốn bản thân, giết người như cỏ, coi hay không coi là Ma? Đạo cao một thước, ma cao một trượng, Đại Kim Cang Thần Lực của lão tại sao không phá được Chu Lưu Lục Hư Công của y?”.
Ngư hoà thượng nói: “Đã là vô pháp bất phá, phá hay không phá chỉ trong sát na. Pháp của hoà thượng vẫn chưa đạt đến cảnh giới không minh việc giác, bị Vạn Quy Tàng phá, cũng là điều tự nhiên. Nếu như hôm nay vẫn còn Hoa Sinh Đại Sỹ, Vạn Quy Tàng há có thể tunh hoành thiên hạ?”.
Thiên Thần Tông ha hả cười lớn: “Nói nửa ngày, vẫn là kẻ mạnh làm vương, chúng ta vẫn là phân cao thấp, trên nắm quyền cho rồi”. Nói xong một quyền vung ra, quyền này hoàn toàn không nhanh chóng, ngược lại rất chậm. Lục Tiệm gần như sinh ra ảo giác, theo nắm đấm to lớn của y dịch chuyển, thời gian lại cũng biến thành thong thả.
Ngư hoà thượng ngưng trọng thần sắc, cũng chầm chậm tống ra một quyền. Hai nắm quyền đầu, một nắm gầy nhỏ khô đét, một nắm to lớn đầy đặn, đụng vào nhau. Thần xã to lớn đột nhiên chấn động, bụi ngói trên nhà xào xạc rơi xuống. Trong lòng Lục Tiệm giống như bị một tảng đá lớn đè xuống, gần như không thể thở được.
Hai người không hề nhúc nhích, chầm chậm thu quyền, một quyền khác lại thong thả xuất ra, hai quyền chưa chạm vào nhau, trong đường như gió bão cuốn đến, mái ngói nhảy vọt thành tiếng lách cách, đám diễm cơ sắc diện kinh hãi, lần lượt tránh đến bên tường. Lục Tiệm bỗng nhiêu hiểu ra, chợt gắng gượng, che chắn phía trước A Thị, hai tay của y đã gãy, không còn sức chống đỡ, đè lên trên người của A Thị. A Thị hừ nhẹ một tiếng, Lục Tiệm thấy nước mắt của nàng cuộn chảy, bất giác lúng túng nói: “Xin lỗi”. Lời nói còn chưa dứt, mái ngói đã rơi xuống như mưa, đánh vào đầu cổ sau lưng Lục Tiệm. Lục Tiệm đau đớn chịu không nổi, liên tiếp kêu thảm.
“Lục Tiệm!” Nước mắt của A Thị cuối cùng chảy xuống, “Ngươi cứ mặc kệ ta, mau chạy a”. Nàng chịu đựng sự hành hạ sợ hãi, thanh âm vô cùng yếu nhẹ. Lục Tiệm nếu không phải cùng nàng đối mặt với nhau, cũng khó mà nghe thấy. Y lập tức nhịn đau, cười nói: “Không phải lo lắng, ta nhất định cứu ngươi ra”.
Chợt nhiên nghe Thiên Thần Tông hừ một tiếng, lùi lại sau một bước. Lục Tiệm và A Thị thấy tình hình như vậy, đều vui mừng.
“Hoà thượng đã nói qua”. Ngư hoà thượng bước lên một bước, “Ngươi có thể phát nhưng không thể thu, có thể thi triển nhưng không thể dừng lại, thương địch tám ngàn, tự thương mình một vạn, cuối cùng khó tiến vào cảnh giới thần diệu”.
Ngư hoà thượng nói một câu, tống ra một quyền. Còn Thiên Thần Tông lùi một bước, bước bước lùi về sau, đã gần đến góc tường, đột nhiên y vươn cánh tay dài ra sau, tóm lấy Phong cơ, cười hi hí nói: “Các nàng này da thịt nõn nà, tư vị tuyệt vời, sư đồ chúng ta tự nhiên có phúc cùng hưởng!”. Vừa nói vừa đẩy Phong cơ về Ngư hoà thượng. Đại Kim Cang Thần Lực chí cương, cơ thể trần truồng máu thịt giữa luồng lực đó, so với con kiến chẳng khác gì. Ngư hoà thượng nhanh nhẹn thu kình lực lại, biến quyền thành trảo, tiếp lấy Phong cơ, nhưng cảm thấy kình lực to lớn ập đến, nhất thời lùi lại một bước. Nhìn lại thì Phong cơ xương sườn đã bị gãy, miệng chảy máu tươi, đã bị Thiên Thần Tông mượn thế chấn chết. Ông không kềm được, miệng niệm Phật hiệu, lộ ra thần sắc bi phẫn.
Thiên Thần Tông ha ha cười lớn, lại quay người tóm lấy Lộ cơ, cười nói: “Mỹ nhân này, hai chân tròn xoe thon thả, trên giường kỳ diệu không thể nói thành lời, cũng mong sư phụ vui lòng thu nhận”. Nói xong đột nhiên ném ra.
Ngư hoà thượng không thể né tránh, chỉ còn biết tiếp lấy Lộ cơ, nhưng Thiên Thần Tông đã rót một luồng lực lớn vào thân thể Lộ cơ. Ngư hoà thượng đón lấy người, liền chịu sự va đụng lớn. Lúc cúi đầu nhìn, khoé miệng Lộ cơ tràn đầy máu tươi, hương tiêu ngọc vẫn. Lông mi trắng bất giác dựng đứng, ông nghiêm giọng quát: “Nghiệp chướng vô sĩ!”.
Thiên Thần Tông ngoắc tay lại, tóm lấy một nữ nhân, cười nói: “Nữ nhân này mỹ lệ sinh động, mị thái thiên nhiên, ha ha, cũng là vưu vật hiếm có”. Vung tay ném về phía Ngư hoà thượng. Nhất thời hắn đem các nữ nhân làm binh khí, mượn vật truyền công, dùng Đại Kim Cang Thần Công, công kích Ngư hoà thượng. Ngư hoà thượng lo lắng an nguy của các nữ nhân, không dám vận công kháng cự, liên tiếp bị công kích, chỉ thấy cổ họng phát ngọt, sao vàng trước mắt bay loạn xạ. Đám Cơ nữ vốn là bị Thiên Thần Tông bắt về, sống trong cảnh dâm dật lâu ngày, ý chí và lòng can đảm đã mất, lúc này kinh hãi đến ngây dại, dựa vào bên tường, như con dê con đợi mổ thịt, run lẩy bẩy.
Lục Tiệm thấy vậy trong lòng sốt ruột, dùng Oa ngữ kêu: “Các ngươi mau chạy a”. Đám nữ tử tuy rằng nghe thấy, nhưng hai chân không ngừng run lẩy bẩy. Thiên Thần Tông xuất thủ như điện, ném một người, giết một người, trong khoảnh khắc, sáu nàng Cơ nữ đã mất mạng. Hắn đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Lục Tiệm, A Thị, mặt lộ nụ cười dữ tợn, tung thân lướt đến.
Đột nhiên thân ảnh lay động, Ngư hoà thượng miệng ngậm máu tươi, chặn ở phía trước. Hai người nhất tề quát một tiếng, bốn quyền tương giao, Ngư hoà thượng bộp bộp bộp lùi lại sau ba bước.
“Sư phụ thừa nhận rồi!”, Thiên Thần Tông dữ tợn cười điên cuồng, một quyền đánh trúng vào ngực Ngư hoà thượng. Hắn chợt cảm thấy quyền này đánh trúng người, nhưng không có vẻ xương cốt nát vụn, ngực Ngư hoà thượng ngược lại sinh ra lực dính vô cùng lớn, dính chặt lấy quyền đầu của y. Một luồng lực nóng thuận theo cánh tay nhanh chóng tuôn vào người hắn. Những nơi luồng nhiệt đi đến, cân mạch của Thiên Thần Tông căng cứng đau đớn, không thể đề được khí lực. Hắn bất giác kinh hãi biến sắc: “Đây là….”.
“Đoạn sinh nhập diệt, vạn tượng câu không, dĩ ngã thứ khu, hoá bỉ hồng liên”. Ngư hoà thượng than dài, nói “Bất Năng, ngươi chắc cũng nghe qua Hồng Liên Hoá Thân Đoạn Diệt đại pháp”.
Thiên Thần Tông tức giận nói: “Hoà thượng chết tiệt, ngươi muốn cùng ta đồng quy ư tận?”.
“Thiện tai, thiện tai”, Ngư hoà thượng than dài một tiếng, giữa hai hàng lông mày chợt hiện ra vẻ thê lương, “Một thân công phu của ngươi, từ ta mà có, tội nghiệt của ngươi, cũng là do ta mà nên. Hôm nay, ta ngươi, sư đồ đồng quy ư tận, thiên ý ngời sáng, chính là lẽ tất nhiên”.
Thì ra, Ngư hoà thượng bị Thiên Thần Tông dùng Cơ nữ làm binh khí, liên tiếp tổn hại nặng nề, trong lòng biết không có cách gì đối kháng với tên rợ này, lập tức không chút do dự thi triển Hồng Liên Hoá Thân Đoạn Diệt đại pháp, đem máu thịt toàn thân hoá thành vô trù đại năng, rót vào trong cơ thể của Thiên Thần Tông. Ngư hoà thượng cố nhiên khó tránh khỏi máu thịt hoá tận, khô cạn mà chết. Thiên Thần Tông cũng tất bị quái lực tuyệt thế đó xung phá kinh mạch toàn thân, cùng Ngư hoà thượng đồng quy ư tận.
Chợt nghe Thiên Thần Tông xì một tiếng, nói: “Tử hoà thượng, lão nghĩ hay vậy!”. Đột nhiên quát lớn một tiếng, cố gắng bước ra một bước, Ngư hoà thượng thân thể thương tổn, lại thi triển đại pháp, mã bộ lại bị kéo đi. Thiên Thần Tông người cao tay dài, vừa vươn tay đã ấn chặt hậu tâm của Lục Tiệm, nghiêm giọng nói: “Tử hoà thượng, ngươi không triệt công, lão tử một chưởng chấn tử bọn chúng”.
Lông mày trắng của Ngư hoà thượng chau lại, Lục Tiệm lúc này phủ phục trên người A Thị. Nếu Thiên Thần Tông vứt bỏ tính mạng không cần, thổ kình lực ra, đôi nam nữ trẻ tuổi này tất nhiên sẽ mất mạng, nhưng nếu bỏ qua tên rợ này như vậy, cố nhiên thả hổ về rừng, bản thân ba người cũng tuyệt không may mắn gì. Ngư hoà thượng bất giác khó xử vô cùng.
Thiên Thần Tông thì cảm thấy khí lực dần dần suy yếu, trong lòng biết nếu tiếp tục kéo dài, tất chết không sai, trong lòng nghĩ: “Lão tử trước tiên chấn tử tên con trai này, Ngư hoà thượng từ bi vi hoá, tự nhiên trong lòng mềm ra, liền có cơ hội có thể thừa dịp”. Hắn từng là đệ tử của Ngư hoà thượng, biết rõ tính tình của lão, kế sách đã địch, chính lúc đang định thổ kình, chợt cảm thấy nặng trĩu, thêm một vật lông mượt mà trên đỉnh đầu. Y còn chưa kịp định thần, mắt trái đã đau nhói thấu tim, bất giác kêu thảm.
“Bắc Lạp Sư Môn”. Lục Tiệm cả kinh kêu lên, nhưng thấy con mèo Ba Tư đó nằm phủ phục trên đỉnh đầu của Thiên Thần Tông, móng trước đẫm máu, nắm lấy một nhãn cầu, thì ra một trảo này của nó, đã móc mắt trái của Thiên Thần Tông ra.