Thương Em Vào Lòng

Chương 48


Đọc truyện Thương Em Vào Lòng – Chương 48

“Cộc cộc cộc.” Cửa nhà truyền đến tiếng đập cửa.

Dư Hạc đứng dậy đi mở cửa, lại nhìn thấy Kiều Tân Hạo đang cúi đầu đứng ngoài đấy, vẻ mặt ủ dột.

“Là cậu ?” Dư Hạc nhíu nhíu mày, đứng yên đó không động đậy, cậu nhớ tới lời mà Quân Khải vừa nói, mím môi chuẩn bị đóng cửa.

“Khoan đã.” Kiều Tân Hạo chặn cánh cửa lại, mạnh bạo ngăn cản hành động của Dư Hạc. Hắn ngước mắt nhìn Dư Hạc, đôi mắt bao phủ bởi đầy tơ máu, “Tôi không phải tới tìm cậu… Giản Quân Khải có ở nhà không ?”

Dư Hạc sửng sốt.

Kiều Tân Hạo lặp lại một lần, “Tôi hỏi Giản Quân Khải có ở nhà không ?”

Dư Hạc trừng mắt nhìn, cậu không rõ lắm vì sao Kiều Tân Hạo lại mặt mày suy sút đến tìm Quân Khải, bất quá cậu vẫn im lặng xoay người vào trong.

“Quân Khải.”

Quân Khải đang ngồi trước máy vi tính xoay lại, “Sao thế ?”

“Kiều Tân Hạo đang ở ngoài cửa, cậu ta nói tới tìm anh.”

“A ?” Vừa nghe được câu đầu Giản Quân Khải đã nhăn mi lại, thế nhưng nửa câu sau lại làm cho anh rất nghi hoặc, “Hắn tới tìm anh làm gì ?”

Dư Hạc cũng mịt mờ lắc đầu, “Không biết.”

Quân Khải đóng máy tính lại, “Anh ra xem một chút.”

Đợi đến khi Giản Quân Khải ra khỏi cửa thì liền nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc dựa vào cửa nhà của hắn, Quân Khải thuận tay đóng cửa lại, lạnh mặt nhìn hắn, “Tìm tôi làm gì ?”


Kiều Tân Hạo giương mắt nhìn anh, “Cậu còn nhớ cái ngày tôi đến mộ viên chứ ?”

Giản Quân Khải cả người chấn động, vẻ mặt lại vẫn không đổi nhìn hắn.

“Ngày đó cậu cho tôi ăn mấy đấm.” Kiều Tân Hạo hơi ngẩng đầu lên, khẽ cười.

“Cậu muốn nói gì ?” Quân Khải biểu tình tỉnh táo dị thường.

“Tôi muốn nói…” Kiều Tân Hạo tạm dừng vài giây, “Đó đích thật là cậu, đúng không ? Đích xác là có một chuyện như vậy từng phát sinh đúng không, chúng ta thật sự đã chạm mặt ở mộ viên đúng không ? Trông cậu có vẻ rất hận tôi, cậu nói cậu muốn hủy diệt tôi.”

Biểu tình trên mặt Quân Khải hơi ngưng đọng, anh cứng đờ toàn thân không nói gì, tâm trí loạn thành một mớ hỗn độn mông lung.

Kiều Tân Hạo vẫn chăm chú dõi theo anh, trong mắt lập lòe quang mang điên cuồng.

“Ha ha.” Quân Khải đột nhiên bật cười, anh hơi nhếch khóe miệng, hiển lộ một nụ cười châm biếm, “Tôi không biết cậu nói gì cả, mộ viên thì tôi có đến một lần cùng Dư Hạc để viếng ba em ấy vừa mất, chứ chả liên quan gì tới cậu hết. Về phần cậu… thôi đi, đừng có giả thần giả quỷ nữa. Bất kể cậu có làm cái gì, người hiện giờ Dư Hạc thích là tôi. Cậu không cần phải dùng đủ loại phương thức để câu dẫn em ấy, vô dụng thôi, em ấy vĩnh viễn sẽ không thích cậu đâu, ha ha ha…”

Lúc nói tới đây Quân Khải thật sự bật cười lớn, anh cười rất điên cuồng, dùng một loại ánh mắt cao cao tại thượng  mà nhìn xuống Kiều Tân Hạo.

Biểu tình trên mặt Kiều Tân Hạo âm trầm xuống, hắn thần tình băng hàn nhìn Quân Khải, trong mắt không ngừng bốc lên lửa giận. Không hiểu tại sao nhưng chỉ cảm thấy rất muốn phản bác. Hắn rất muốn phản bác lời nói của Quân Khải, hắn rất muốn nói không phải, rõ ràng không phải như thế, Dư Hạc rõ ràng nên… thích hắn mới đúng. Cảm giác này thật khó hiểu, tuy nhiên hắn cảm thấy việc đó phải được tiến triển mới phải.

Nhưng mà lý trí lại nói cho hắn biết lời Giản Quân Khải nói đều là sự thật, Dư Hạc ngay từ đầu một nụ cười cũng không cho hắn, hắn một bên hao tổn tâm cơ muốn thu Dư Hạc vào tay, một bên lại căn bản không ôm bất kỳ hy vọng nào trong lòng, hắn chỉ cảm thấy có một xúc cảm không cam lòng cùng cực độ muốn trả thù cái tên trước mắt không ngừng giày vò mình, làm cho hắn không thể buông tha cho quyết định nghe qua có vẻ ngu ngốc kia.

Hắn cảm thấy bản thân sắp điên tới nơi rồi.

“Được rồi.” Quân Khải cười vỗ vỗ vai hắn, “Anh bạn nhỏ đừng tùy hứng nữa, ngoan ngoãn trở về làm chuyện mình nên làm đi, trở về nói lời yêu thương với người thích hợp, sau đó kết hôn sống với nhau tới chết, dù sao sớm muộn gì cậu cũng phải lấy một người khác thôi.”

Kiều Tân Hạo ‘ba’ một tiếng hất tay anh ra, hung tợn trừng mắt nhìn, “Nói nhiều, chuyện mà tôi muốn làm thì đừng ai ngăn được. Tôi sẽ không sống theo sự an bài của người khác…”


“Ha hả.” Quân Khải cười đến thực châm biếm, sau đó đột nhiên yên tĩnh lại, nghiêm túc nhìn Kiều Tân Hạo, “Tôi hỏi cậu, nếu cuối cùng cậu thật sự được ở bên Dư Hạc, cậu có thể vĩnh viễn thương yêu đau xót vì em ấy không ? Cậu có chấp nhận vì em ấy mà phản kháng áp lực từ người nhà không ? Mặc kệ có phát sinh chuyện gì cũng vĩnh viễn không rời bỏ em ấy, vĩnh viễn đặt em ấy vào vị trí quan trọng nhất trong lòng, cả đời ở bên cạnh em ấy hay không ?”

“Tôi…”

Không đợi Kiều Tân Hạo trả lời, Quân Khải lại nói tiếp, “Cậu sẽ không, cậu chỉ là muốn vui đùa một chút mà thôi, cậu thậm chí có thể vì sự nghiệp của mình mà đi cưới nữ nhân khác, không một chút lưu tình mà vứt bỏ em ấy. Không nói cả đời, ngay cả mười năm cậu cũng không kiên trì được, cậu là một kẻ chỉ biết đùa bỡn tình cảm của người khác.”

“Không phải, không phải như thế.” Kiều Tân Hạo rốt cục cũng rống giận ra tiếng, hắn thở dồn dập, “Làm sao cậu biết tôi không thể, chuyện còn chưa phát sinh thì sao cậu biết. Vậy còn cậu, cậu cảm thấy mình có thể ư ? Những vấn đề trên cậu đều có thể làm được à ?”

“Tôi có thể.” Quân Khải từng chữ từng chữ kiên định nói.

“Ha ha.” Kiều Tân Hạo khinh thường bật cười, “Chính cậu còn dám nói có thể thì tôi đây có gì không dám, chỉ là nói thì ai mà chả làm được.”

“Tôi có phải chỉ biết nói miệng hay không thì thời gian sẽ tự chứng minh, không liên quan tới cậu, tôi cũng không cần cậu tin. Tôi chỉ muốn cho cậu biết, chỉ bằng cậu, vĩnh viễn cũng không có tư cách đi cạnh tranh với tôi đâu.” Nói xong anh lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người mở cửa vào trong, sau đó rầm một cái nhốt Kiều Tân Hạo bên ngoài.

Kiều Tân Hạo ngây người một lúc, hắn giộng một cú lên vách tường, cau chặt mày, các dòng suy nghĩ trong đầu cuồn cuộn. Hắn cảm nhận được một loại tình tự khó hiểu tràn ngập khắp tâm trí mình, thế nhưng lại không cách nào miêu tả được nó ra sao. Hắn chỉ biết, hắn rất khó chịu, cực kì khó chịu.

Giản Quân Khải vừa bước vào liền nhìn thấy Dư Hạc đang đứng cạnh cửa vẻ mặt bình tĩnh nhìn mình. “Ạch…” Anh nhịn không được gãi gãi đầu, “Em cũng nghe được.”

Dư Hạc lăng lăng gật đầu.

Quân Khải nhíu mi, “Em đừng có nói là em cảm thấy việc anh vừa làm có điểm quá phận nha, cẩn thận khéo anh đập đổ bình giấm trong nhà cho em xem.”

Dư Hạc nhẹ nhàng nở nụ cười, cậu lắc lắc đầu, “Mặc kệ là tình huống nào cũng mãi mãi đứng về phía Giản Quân Khải.”

Quân Khải vui vẻ sờ sờ đầu cậu, “Ngoan.”


Dư Hạc ghét bỏ né tránh khỏi động tác của Quân Khải, “Ngày nào tóc cũng bị anh phá hư cả chục lần.”

Quân Khải cười bỏ tay xuống, “Thôi, anh tiếp tục trở lại phòng sách.” Anh hôn khóe miệng Dư Hạc, xoay lưng rời đi.

Dư Hạc im lặng đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Quân Khải, nụ cười trên mặt chậm rãi biến mất, cậu nhìn Quân Khải đến gần phòng sách rồi đóng cửa, bỗng nhiên chú ý đến một điểm. Nếu chỉ là lên mạng, thì sao không thể ở bên cạnh cậu ? Trốn trong phòng sách là có gì không muốn cho cậu biết sao ?

Cậu hơi mím môi, chút buồn bực kia cũng chỉ duy trì trong đầu vài giây ngắn ngủi rồi hết, sau đó cậu thở phào một hơi, ngoan ngoãn ngồi lại trước máy tính của mình.

Cậu ngồi xuống, tay rê chuột, trong lòng chợt tái hiện lại những lời Quân Khải vừa nói, làm cho cậu nhịn không được rầu rĩ nở nụ cười, sau đó tay chập choạng lướt web.

Bất quá cậu không hề để ý, rằng bản thân đang si ngốc ngồi cười một mình.

Màn đêm yên tĩnh buông xuống, bóng tối dần dần bao trọn thế giới. Trên bầu trời, ánh trăng hạ xuống ánh sáng trắng bạc, Kiều Tân Hạo đứng trước khung cửa sổ, an tĩnh ngước đầu nhìn không trung, bên miệng mang theo một tia cười như có như không.

Bạch Kiệt từ phía sau đi tới đứng bên cạnh hắn, ánh mắt mang theo sự trào phúng nhàn nhạt, “Cậu ta đã chết. Giờ thì tốt rồi, cậu chẳng phải vẫn lo lắng cậu ta sẽ gây phiền toái cho hôn lễ của mình sao ? Nhưng phải nói, hành động của cậu thật đúng là không tệ, mấy năm nay ngay cả tôi cũng nghĩ lầm cậu thật sự yêu cậu ta. Không ngờ rằng, người vô tâm rốt cuộc cũng chỉ là vô tâm. Quả nhiên, ngay từ đầu tôi không cần phải hoài nghi cậu.”

Kiều Tân Hạo khinh thường cười cười, ánh mắt vẫn xa xăm như trước, không biết là đang nhìn gì.

Bất quá Bạch Kiệt dường như đã quen với thái độ của hắn, chỉ nhẹ nhàng cười, “Cậu thật sự là đối với cái chết của cậu ta một chút cũng không bận tâm a !”

“Ha ha,” Một tiếng cười thốt ra từ môi hắn, “Người đã chết thì cũng chỉ là người chết.”

Bạch Kiệt càng cắn chặt răng, không biết thứ cảm xúc phức tạp vừa dâng lên trong lòng là thế nào. Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Kiều Tân Hạo, ngữ khí của hắn bất giác ẩn chứa một chút tức giận, “Cậu tốt nhất là đừng hối hận, trên thế gian này sẽ không có người thứ hai yêu cậu như Dư Hạc đâu.”

“Hừ, tôi làm việc cho tới bây giờ chưa từng có chữ hối hận” Kiều Tân Hạo hừ lạnh, biểu tình khinh khi, “Cho nên mới nói nó ngốc a ! Lừa nó bảo là đi công tác, khoảng nửa tháng sẽ không về, cuối cùng chỉ cần mang về một món quà mấy trăm đồng nó sẽ vui như được vàng, mặc dù bản thân cũng không phải thiếu tiền mua. Ha ha.”

Bạch Kiệt lại càng siết chặt nắm tay, không nói gì.


“Đúng vậy, cậu ta đích thật rất ngốc, tôi chưa từng thấy người nào ngốc như vậy. À phải rồi, hôn lễ của cậu chừng nào cử hành ?”

Kiều Tân Hạo nhíu nhíu mày, “Sốt ruột như vậy làm gì ? Qua một thời gian hẵng nói sau !”

“Nhưng cậu chẳng phải vẫn muốn tổ chức sớm một chút sao ? Bây giờ lại không hề nôn nóng.”

Kiều Tân Hạo thần sắc biến đổi, xoay người lạnh lùng liếc Bạch Kiệt, “Cậu hôm nay làm gì nói nhiều thế.”

Bạch Kiệt cũng không hề nổi giận, chỉ cười khẽ mấy tiếng, “Thôi tôi đi trước, không quấy rầy cậu nữa.”

Kiều Tân Hạo đứng tại chỗ trong chốc lát, sau đó mới lạnh lùng xoay lưng chuẩn bị xuống lầu uống nước, đột nhiên không cẩn thận đụng phải một quyển sách đặt trên giá sách bên cạnh. Nó ‘kịch’ một tiếng rơi xuống nền đất, lật mở ngay một trang giữa quyển, lộ ra một bức ảnh được kẹp bên trong.

Động tác của Kiều Tân Hạo lập tức sững lại, hắn hơi cau mày, rồi dần dần càng nhăn chặt hơn. Hắn cắt chặt môi, mãi cho đến khi toàn bộ cổ họng tràn ngập một mùi máu tươi.

Trên bức ảnh là hai thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi, trong đó một người tùy ý khoác vai người kia, động tác tuy trông rất thân thiết nhưng đáy mắt lại dị thường lạnh lùng. Thiếu niên còn lại thoạt nhìn có chút khẩn trương mím môi, nhưng vẫn có thể nhìn ra khóe miệng của cậu có một độ cong nhè nhẹ, mang theo một tia vui sướng thỏa mãn nho nhỏ.

Kiều Tân Hạo quỳ một gối xuống đất, hắn nắm chặt hai đấm đến lộ ra khớp xương màu trắng, trong con ngươi luôn cao ngạo tùy hứng ẩn hiện một tia đau buồn.

Hắn khẽ khàng thu ảnh chụp lại, nhìn đến một dòng chữ nhợt nhạt được ghi bằng bút máy — Hy vọng cậu bình an một đời.

“Đây chính là… cái gọi là đạo đức giả.” Hắn lạnh lùng cười hai tiếng, nhưng không biết vì sao vẫn cảm thấy cơn đau từng chút một kéo tới.

Bỗng dưng những hình ảnh như thế cứ đồng loạt hiện lên, vô số giọng nói ồn ào bên tai, mang theo ngữ khí chất vấn cùng chế giễu, hắn cảm thấy hốc mắt mình đã bắt đầu ươn ướt, thần sắc lại tràn ngập điên dại.

Không phải như thế, không phải lỗi của tôi, là chính cậu ấy quá ngu ngốc, cái chết của cậu ấy không liên quan tới tôi, rõ ràng không liên quan tới tôi, tại sao cứ trách tôi, tại sao cứ trách tôi !

Thân thể như rơi vào một vực sâu không bao giờ thấy đáy, tứ chi bị bủa vây trong vô trọng lực, khóe môi mằn mặn, hình như là nước mắt vì khóc mà chảy xuống, ngực như bị cái gì chèn ép, không thể nào hô hấp.

“A” Tiếng gào thét thống khổ quanh quẩn trong căn phòng. Kiều Tân Hạo bật mạnh người từ trên giường, mồ hôi thấm ướt tóc tai trên trán hắn. Sắc mặt hắn trông rất tái nhợt, trong mắt còn hàm chứa một sự đau khổ chưa tiêu tan.

Hắn mãnh liệt thở hổn hển mấy hơi, sau đó chậm rãi nhả ra hai chữ, “Dư… Hạc…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.