Đọc truyện Thượng Cung – Chương 7: Nghi ngờ tan giấc mộng xuân, mây đen ẩn chiếu trên lan hiên
Hai tên thái giám mang tới một cái ghế dài phủ vải
xanh. Dự cảm không tốt trong lòng ta càng ngày càng mạnh. Cho đến khi người
trong phòng đi hết, Khang Đại Vi từ bên ngoài đóng cửa sân lại, Hạ Hầu Thần ném
lên đầu ta một thứ gì đó, nói: “Mặc vào!”
Ta giật món đồ trên đầu xuống, lại phát hiện chính là
cái váy bách điểu kia. Váy bách điểu này vốn được chế tạo dựa theo thân hình Sư
Viện Viện, thân hình Sư Viện Viện hết sức nhỏ nhắn, ta cao hơn nàng nửa cái
đầu, hơn nữa bộ ngực lớn hơn nàng rất nhiều, làm sao có thể mặc vừa?
“Hoàng
thượng, váy này thần thiếp còn chưa thêu xong!”
“Kêu nàng mặc thì mặc đi, không cần nói nhiều như vậy?”
Hạ Hầu Thần khom người ngồi trên chiếc ghế dài mà hai
tên thái giám vừa mới chuyển vào. Ta không khỏi run run —— sao ta lại không
nhận cái ghế dài kia?
Trở lại trong phòng, cởi áo ngoài, ta mặc chiếc váy
bách điểu kia vào. Phần eo tuy có chặt một chút, vẫn có thể miễn cưỡng chống
đỡ, nhưng bộ ngực thì hết cách, dù cho ta dùng sức thế nào vẫn không thể buộc
lại được,vẫn lộ ra một lóng tay, thấy rõ nửa bộ ngực. Nhìn vào trong gương, bộ
ngực tựa hồ muốn phá y phục mà ra. Ta phải tìm thêm một cái khăn choàng, choàng
trên vai che ngực lại, lúc này mới chậm rãi đi ra ngoài.
Hạ Hầu Thần ngồi trên ghế xuân bên ngoài, quay mặt về
phía ta. Ta cảm thấy hắn đôi mắt càng ngày càng sâu, tựa hồ như màn đêm trước
khi giông bão tới. Thời điểm này, trong đầu ta trống rỗng, vết thương
trên đầu hơi đau nhức, cũng chẳng quan tâm bảo trì biểu tình hoàn mỹ ngày
thường, thẳng tắp đi về hướng hắn.
“Lấy khăn choàng xuống.” Ngữ
điệu của hắn đầy vẻ trêu đùa. Ta đã rõ ràng, bất luận thời điểm nào, hắn cũng
không quên nhục nhã ta, muốn đòi lại toàn bộ sự nhục nhã ta từng tặng cho hắn.
Hắn không thể khoan dung với kẻ phản bội, huống chi là một thượng cung phản bội.
Hắn lúc nào cũng nhắc nhở ta: ngươi không có cái gì gọi là thanh cao, ngươi đã
không biết xấu hổ, như vậy việc không biết xấu hổ gì cũng có thể làm được!
Ta chậm rãi gỡ khăn choàng xuống, ngẩng đầu nhìn trăng
sáng, chờ đợi hắn trừng phạt—— khăn chòang vừa vặn có thể làm dây trói tay.
”
Tới đây ngồi!”
“Thần
thiếp không dám.”
“Nàng
còn có chuyện không dám làm sao?”
Ta đành chậm rãi đi qua ngồi xuống nửa cái mông. Có
lúc ta nghĩ, hắn thích đày đoạ người khác, mà ta cũng là người duy nhất hắn có
thể đày đoạ—— phi tần trong cung, chức quan của phụ thân tuy nhỏ, nhưng
rốt cuộc cũng có chỗ dựa vững chắc, không như ta, như lá dạt bèo trôi, hắn
không thể đày đoạ các nàng, người duy nhất có thể đày đoạ, chính là ta —— không
bằng ta nhắm mắt đảm đương vai trò này, dù sao hai ba tháng mới có một lần,
cũng coi như tạm ổn.
Chỉ tiếc là bất luận ta tự gây mê mình như thế nào,
vừa nhìn thấy chiếc ghế xuân phủ vải xanh kia, hai chân vẫn hơi run rẩy.
Hắn đưa tay ra, kéo ta qua, ngón tay nhíu lại, liền
phá tan vạt áo trước ngực vốn đã không thể nào buộc chặt. Cả bộ ngực lộ dưới
ánh trăng, tay hắn liền thuận thế vươn tới. Mặt ngoài, dù ta nỗ lực giả bộ
hoàn mỹ thế nào, nhưng thân thể cứng ngắc, run rẩy liên tục lại không phải
chuyện ta có thể khống chế. Hắn cúi đầu nói bên tai ta: “Trước giờ nàng vốn
không sợ ta, phải không?”
Gió thổi lá cây vang lên tiếng xào xạc, có những chấm
thật nhỏ màu vàng từ đỉnh đầu ta bay xuống, ta đột nhiên phát hiện, thì ra cánh
hoa của cây hoa quế trên đỉnh đầu ta rụng xuống. Bị gió thổi qua, cánh hoa
liền tản ra, tung bay bốn phía, rơi trên đầu vai lõa lồ của ta, có vài
cánh còn lăn đến giữa ngực. Ta nhớ lại lời hắn nói một đêm kia, liều mạng chịu
đựng, lại đột nhiên run rẩy.
“Ái phi lạnh không?” Hắn nói như vậy,
nhưng lại lập tức xé vải thắt trước ngực ta, khiến nửa người trên của ta lộ ra
dưới ánh trăng. Bàn tay lạnh chỉ lướt qua nửa người trên, gống như băng lướt
qua da thịt.
Ta biết rõ kết cục kế tiếp của mình, không khỏi nắm
tay lại, lại phát hiện trong tay mình vẫn cầm cái khăn chòang lụa mỏng kia.
Buông lỏng tay, lụa mỏng bay xuống bàn đá xanh, lặng lẽ không một tiếng động,
lại bị hắn cười cười moi lên, “Ái phi lần này lại tự chủ động.”
Không thể tránh, hai tay ta lại một lần nữa bị trói
ngược trên ghế xuân, thân thể bị hắn thô bạo mở ra. Ta ngẩng đầu nhìn trời, chỉ
thấy trăng trong như nước, giống như cười nhạo ta tự mình tạo nghiệt, không thể
sống.
Thân thể khô khốc bị hắn cưỡng ép tiến vào, tuy so với
lần đầu tiên có giảm bớt chút đau đớn, nhưng ta vẫn thấy thật đau, thân thể
muốn co lại. Hắn liền đè chặt khiến ta không thể động đậy được nữa.
Hắn nói hắn muốn thực hiện ở từng nơi, lần này là ở
dưới gốc cây quế, lần tiếp theo, là bên bờ hồ chăng?
Ghế cứng mài da đầu ta, khiến miệng vết thương lại hở
ra, ta chỉ cảm thấy đầu càng lúc càng mơ hồ, nhưng sự đau đớn lại miễn cưỡng
giúp ta không hôn mê, để ta tạm thời bảo trì sự tỉnh táo.
Hoa quế từng bông từng bông từ ngọn cây rơi xuống. Cây
hoa quế trên đỉnh đầu lay động theo tiết tấu, từng đợt hương thơm bức đến
chóp mũi, ta rốt cuộc cũng ngất đi trong mùi thơm nồng nàn ấy.
Ta nằm mơ, trong mơ ta thấy cả đêm mình trần
truồng nằm dưới gốc cây hoa quế, hai tay hai chân bị trói, ánh trăng ảm đạm
chiếu trên thân ta, phi tần trong các cung đều tới đây, vây quanh ta chỉ trỏ,
khe khẽ cười, ta kêu Tố Hoàn Tố Khiết lấy một bộ quần áo tới, nhưng các nàng
lại trốn tránh sau đám người đó.
Kinh hoảng và sợ hãi bao vây ta. Ta một thân một mình,
tất cả mọi người vốn vẫn bảo trì quan hệ xã giao tốt đẹp cùng ta, giờ khắc này,
lại lộ ra bộ mặt thật. Bọn họ vui sướng khi người gặp họa đứng đó biểu đạt sự
khinh bỉ và địch ý đối với ta. Trên đầu ta chảy mồ hôi lạnh, đột nhiên ngồi
dậy, thở phì phò nhìn phía bốn phía, chỉ thấy đỉnh màn bằng gấm có hoa văn màu
xanh, chăn đệm mềm mại thêu hoa, cái bàn gỗ lim khắc hoa xuyên qua tấm màn, mơ
hồ hiện ra. Thì ra chỉ là một giấc mộng.
Cảm thấy trên đầu khó chịu, ta vừa sờ đỉnh đầu, thấy
nó đã được dùng vải băng lại đành hoàng, mà trên người là quần áo sạch sẽ, thì
ra thực sự chỉ là một giấc mộng. Nếu như ngay cả màn dây dưa dưới gốc cây hoa
quế cũng chỉ là mộng… thì hay biết mấy.
Ta đã trở lại gian phòng của mình.
Cởi áo ngoài ra, ta xuống giường, mở cửa phòng, thấy
Tố Khiết nằm trên bàn ngủ gật, mà Tố Hoàn thì đang cầm khung may áo thêu cái gì
đó.
Thấy ta đi ra, Tố Hoàn đứng lên nói: “Rốt cuộc Nương
nương đã tỉnh, nương nương có muốn nô tỳ chuẩn bị chút nước ấm không?”
Ta khẽ gật đầu, hỏi nàng: “Đêm qua…?”
Tố Hoàn nói: “Chúng nô tỳ bị mấy tên thái giám bắt đến
gần thiên điện*, đến sáng sớm mới trở về. Lúc đó, hoàng thượng đã đi, chỉ có
nương nương nằm trên giường. Thái y đã xem qua, đầu nương nương không có gì trở
ngại, chẳng qua va đập bị tổn thương mà thôi, qua hai ngày sẽ tốt.”
(*Trong
cấu trúc nhà của Trung Quốc, căn phòng chính giữa là chính điện, hai phòng hai
bên gọi là thiên điện)
Trong lòng ta vẫn còn nghi ngờ, đã như vậy, là ai mặc
quần áo cho ta? Ai ôm ta vào phòng? Ta nghĩ, hắn không thể tốt bụng như thế.
Nếu như tìm mấy vị cung nữ làm, truyền ra ngoài, quả thật ta cũng rất muốn tự
sát. Ta nhìn Tố Hoàn và Tố Khiết, trên gương mặt hai người tìm không ra vết
tích bịa chuyện. Nhưng ngày hôm qua hoàng thượng chỉ dẫn theo nội thị giám tới
đây, theo đạo lý nội thị giám không thể giúp hậu phi làm chuyện này, chẳng lẽ
thực sự do chính hắn động tay?
Tố Hoàn hỏi: “Nương nương, nước ấm tới rồi, ngài có
muốn tắm rửa chải đầu một chút hay không?”
Ta gật gật đầu, để nàng chuẩn bị thùng gỗ, nhỏ vào
trong thùng hai giọt tinh dầu hoa hồng, lại rải cánh hoa lên, ta tự mình cởi
quần áo, chậm rãi tiến vào thùng nước. Hơi nóng mờ mịt bao vây lấy ta, khiến ta
thư thái không muốn đi ra, cũng không mưốn hồi tưởng lại cơn ác mộng vừa rồi.
Hết thảy những chuyện tối hôm qua đều đáng giá, có thể khiến Sư Viện Viện nén
giận một thời gian, Khổng Văn Trân cũng nhẫn nhịn một thời gian, mà ta, chỉ cần
trong đoạn thời gian này tìm chỗ dựa vào là ổn.
Lúc ta làm thượng cung, chỗ dựa ta tìm là Thượng Quan
hoàng hậu tối cao trong hậu cung, cũng là Mẫn Từ thái hậu hiện tại. Tuy rằng
sau đó kế hoạch đoạt chính của nàng thất bại, nhưng rốt cuộc ta cũng nở mặt nở
mày được vài ngày. Xem thời thế hiện giờ, cánh chim của Thời hoàng hậu chưa
vững mạnh là lúc cần dùng người nhất, nếu như ta có thể lập một hai công lao
bày tỏ ý tốt với nàng, có lẽ vấn đề cũng không lớn.
Nhưng chuyện nghiêm trọng nhất đó là: ta vốn đi theo thái
hậu, thế lực cũ là Thượng Quan gia đã lụn bại, thế lực mới là Thời gia đại
thịnh, hai nhà như nước với lửa, tất yếu sẽ triển khai tranh đoạt kịch liệt
trong triều đình, nàng ta sẽ thu nhận sự quy hàng của phe cánh thái hậu
sao?
Ta nghĩ, trừ phi ta có thể triệt để phân rõ giới tuyến
với thái hậu, tỏ rõ lòng trung thành.
Nghĩ đến đây, đầu óc ta dần dần trong sáng rõ ràng. Dù
Thời hoàng hậu không tin tưởng ta, cho rằng ta là tiểu nhân hai mặt thì thế
nào? Chỉ cần ta hữu dụng với nàng, nàng sẽ che chở ta, giúp ta sinh tồn trong
cung. Ở trong cung là như vậy, không có tình hữu nghị lâu dài, chỉ có lợi dùng
và bị lợi dụng. Người sống lâu trong cung nhất, là người có giá trị lợi dụng
nhất.
Nghĩ đến chỗ hưng phấn, ta từ trong thùng đứng lên,
dùng áo bào bằng vải bông khoác trên lưng ghế bọc lấy thân thể, mang guốc gỗ
dạo bước trong phòng. Đối với tình huống trong cung, có ai có thể quen thuộc
hơn ta? Ta sẽ chậm rãi phát huy năng lực của mình, khiến hoàng hậu dần dần
không thể rời khỏi ta. Ta có thể đảm đương vai trò cánh tay trái của nàng, nanh
vuốt của nàng, nàng không tiện diệt trừ người khác, ta có thể yên lặng giúp
nàng trừ bỏ, ví dụ như Sư Viện Viện.
Nước trong thùng gỗ đã lạnh buốt, cả người ta lại như
có lửa đốt. Không chú ý xoa vết tích trên cổ tay, lại vuốt ve băng vải trên
đầu, ta cười âm trầm, thầm nghĩ, tái ông mất ngựa**, sao biết không phải
là phúc?
(**Câu
thành ngữ “Tái Ông mất ngựa” dùng để chỉ cho sự việc tuy tạm thời bị tổn thất,
nhưng sau đó lại được điều tốt. Hay nói cách khác là nhân họa mà được phúc)
Tuy rằng cung nữ và thái giám trong cung thái hậu đã
thay đổi toàn bộ, nhưng hoàng thượng vì muốn triều chính yên ổn, cũng đối xử tử
tế với thái hậu, những thứ cục Thượng Cung chế ra, tự nhiên phải lấy thứ tốt
nhất mang qua, người mang đồ qua, tất nhiên là người của cục Thượng Cung.
Không cho Khổng Văn Trân miếng mồi ngon ngọt, làm sao
nàng lại chịu giúp ta?
May mà, những thứ ngon ngọt Khổng Văn Trân mơ tưởng
chỗ ta có rất nhiều.
Tắm rửa xong, ta nằm trên giường, nhanh chóng ngủ
thiếp đi, một đêm này ngủ rất ngon, không mộng mị.
Ngày hôm sau, buổi sáng cực kỳ trong lành, cây hoa quế
(1) trong viện lại nở ra không biết bao nhiêu đóa hoa vàng óng ánh, những bông
hoa vàng óng tối hôm qua rơi xuống đã bị Tố Khiết quét tước sạch sẽ bóng loáng
—— Tố Khiết hiện giờ bị Tố Hoàn sai khiến làm một ít việc lao động chân tay.
Địa vị hai người vốn bằng nhau, bởi vì giá trị sử dụng khác nhau, liền phân ra
cao thấp. Có lẽ Tố Khiết cảm thấy rất tủi thân, nhưng trong cung là như
vậy, không chấp nhận sự đồng tình.
Ta mặc một cái váy màu trắng có vân mây chìm, phiá
trên được họa sư trong cung dùng thuốc vẽ không phai màu vẽ cây trúc, màu sắc
rõ ràng, tươi mới. Nghĩ đến lúc trước, vì muốn lão thượng cung nhìn bằng con
mắt khác, ta tìm đọc vô số sách cổ mới phối chế thành công loại thuốc vẽ vĩnh
viễn không phai màu này. Chỉ cần dùng bút lông chấm vẽ lên trên váy, hong khô,
lại rửaqua nước một lần, hình vẽ trên váy sẽ vĩnh viễn không phai màu, hơn nữa
chẳng hề ảnh hưởng đến độ mềm mại của váy. Sáng kiến như vậy, tất nhiên là được
lão thượng cung xem trọng, từ đó ta từng bước thăng chức. Ta khẽ mỉm cười,
mục đích ta muốn đạt tới, trước giờ ước nguyện đều thành hiện thực.
Lớp váy hơi mỏng theo bước chân ta đi lại giống như
đám mây vờn quanh. Ta đi tới dưới tàng cây hoa quế, đưa tay tiếp một mảnh hoa
quế lốm đốm. Vỏ cây dưới gốc hoa quế lộ ra một màu xanh tươi mới,
chói mắt như thế, khiến ta cảm thấy như có hơi lạnh thấm vào thân thể.
“Nương nương, Ngự thiện phòng đã mang điểm tâm tới đây,
nương nương muốn dùng không…”
Ta khẽ gật đầu, quay lại, nói: “Tố Hoàn, ngươi đi cục
Thượng Cung mời Khổng thượng cung tới đây, nói bản phi có ít đồ vật thú vị muốn
mời nàng bình luận.”
Tố Hoàn khẽ gật đầu.
Ta chậm rãi dùng điểm tâm. Cái khay trên bàn vừa mới
dọn đi không lâu, Khổng thượng cung đã tới, còn mang theo không ít tơ vàng kim
thêu cho ta. Có lẽ là đã biết chuyện tối hôm qua ta ở chỗ Sư Viện Viện thêu váy
bách điểu, nàng đầu tiên là xin lỗi : “Sau khi nô tì làm thượng cung, thủy
chung không có tài nghệ phi phàm như nương nương, làm váy bách điểu
chỉ biết nhìn tổng thể, chẳng quan tâm đến tiểu tiết, khiến một đám chim hoạt
bát trở nên khô khan như khúc gỗ, lại phiền nương nương tự mình ra tay…”
Ta ung dung nhận lấy tơ vàng kim thêu, khẽ mỉm cười
nói: “Chuyện
này cũng làm khó Khổng thượng cung, nhậm chức thượng cung chưa lâu, người lại
chân thật trung hậu, mấy tiểu tiết như thế, chỉ có người như bản phi, thường
xuyên nhìn trước ngó sau, tâm tư nhiều vô cùng mới nhận ra được, có lúc bản
thân cũng thấy phiền. Bất quá may là váy này hoàng thượng đã ban cho bản phi
rồi. Tuy chỉ mới thêu được một nửa, bản phi mặc vào, hoàng thượng cũng không
nói gì nữa…”
Khổng thượng cung nghe vậy, miễn cưỡng cười
cười, “Hoàng
thượng thật yêu chiều nương nương, ngay cả váy của nương nương khác cũng
mang tặng nương nương.”
Ta thở dài một hơi, nói: “Ai bảo hoàng thượng
bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, muốn nhìn xem váy bách điểu sau khi thêu con
ngươi vào mặc ở trên người bản phi có linh động hoạt bát như thế hay không?”
Khổng thượng cung tới nhanh như vậy, tất nhiên là đã
nghe được tin tức ta chịu ấm ức tại chỗ Sư Viện Viện. Có câu việc tốt không ra
tới cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, nàng tất nhiên là đến tìm hiểu, sau đó lại
cân nhắc bước hành động tiếp theo.
Thấy nàng cũng không biết chuyện hoàng thượng sau lần
đó đã đến Lan Nhược hiên. Ta ngẫm nghĩ một chút, liền rõ ràng, hoàng thượng
không muốn truyền chuyện này ra ngoài. Đầu ta bị thương, hơn nữa đêm đó
hắn đi ra từ chỗ Sư Viện Viện, nếu như truyền ra ngoài, không biết sẽ biến
thành lời đồn nhảm gì. Hắn vừa mới đăng đế vị, không muốn triều đình chưa bình
ổn nội bộ lại mâu thuẫn.
Khổng thượng cung bán tín bán nghi, ta biết rõ tính
cách của nàng, càng như vậy, nàng càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nàng cười nói: “Hôm nay nương nương gọi nô tỳ tới đây,
nói là có chút đồ vật thú vị nhờ nô tỳ bình luận. Nương nương quá khiêm nhường
rồi. Nương nương vốn là người thông tuệ, tất cả sách quý về chế đồ trong cục
Thượng Cung, nương nương gần như thuộc nằm lòng, có thứ gì có thể tránh
được pháp nhãn của nương nương?”
Tố Hoàn bưng nước trà tới, để trên bàn. Ta nâng chung
trà lên, tỏ ý mời Khổng thượng cung cùng uống. Sau lần thăm dò đó, cục Thượng
Cung không dám cắt xén đồ dùng của ta nữa, mang tới cho ta là Mao tiêm trà
thượng đẳng, màu trà lục nhạt, vào miệng thì mùi thơm ngát mềm mại nhu hòa, lá
trà đều như kim châm rơi thẳng xuống đáy chén.
Ta uống một hớp trà, nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh sáng mặt trời màu vàng chiếu trên cây hoa quế, từng điểm vàng óng phản xạ
ánh mặt trời, có hơi chói mắt. Ta nói: “Cũng chỉ là chút chuyện phiếm, không
tính là bình luận cái gì. Kỳ thật phát hiện điểm thiếu sót của váy bách điểu
chẳng phải do bản phi tâm tư độc đáo, mà là lão thượng cung tiền nhiệm từng
nhắc tới trong cuốn sổ tự tay nàng ghi chép, ta mới dễ dàng nói ra.”
(1) Cây hoa quế: