Thượng Cung

Chương 34: Người chờ sắp đặt, từng bước lập mưu


Đọc truyện Thượng Cung – Chương 34: Người chờ sắp đặt, từng bước lập mưu

Ta cười khổ trong lòng. Ta nói năng hùng hồn với người
khác, nói cái gì hại người quan trọng là ở lòng mình, nhưng chính ta cũng đi hại
đại nương, làm ra chuyện sai một bước hối hận cả đời, cũng khó trách kết quả là
bị báo ứng ngay lập tức, khiến cho muội muội ruột thịt cũng trở mặt với mình.
Nhớ tới lúc nhỏ, nàng từng cùng ta học thêu, vui vẻ hòa hợp, hiện giờ lại trở
thành tình thế thê lương trước mắt.

Tông Nhân phủ không giống những nơi khác, nếu như
không có ai chào hỏi, gửi gắm trước, sẽ có vô số hình phạt đang chờ đợi nàng,
nhưng nàng ta thủy chung cũng không khai ta ra, không có ai biết bản vẽ váy bảy
màu kia vốn xuất phát từ chỗ của ta. Về phần muội muội của nàng, sau khi chuộc
ra khỏi thanh lâu, ta sẽ nhờ mẫu thân tìm người chăm sóc cô ấy.

Hiện giờ mỗi khi Hạ Hầu Thần nhìn ta, gương mặt liền
lộ ra vẻ trầm tư, trong thần sắc tăng thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu. Ngẫu
nhiên quay người lại, liền thấy mắt hắn sâu thẳm, tóc đen như mực, nghiêng
người tựa trên giường ngủ, quả thật tuấn tú đến mức khiến người ta không thể
tập trung mà nhìn. Ta vẫn luôn nhắc nhở chính mình, ta và hắn chẳng qua là vì
ích lợi mà trở thành đồng minh, nhưng mỗi lần trông thấy dung nhan hắn, ta vẫn
không thể kiềm chế, tim đập thình thịch.

Ngày tuyển thượng cung đến rất nhanh. Ta cùng hoàng
hậu hoàng thượng ngồi trên ghế chủ khảo, các phi tần khác cũng có tư cách xem
xét. Có Hạ Hậu Thần ở đây, nhóm phi tần tất nhiên là mỗi người đều trang phục
lộng lẫy, tề tựu đông đủ.

Người cục Thượng Cung đề cử là ba vị tổng quản cấp Tư
thiết Tư chế từng trải, mỗi người đều làm việc ở cục Thượng Cung cục nhiều năm,
tay nghề xuất sắc. Có một người tên Hoắc Thiên Bình, tuổi tác ước chừng khoảng
bốn mươi tuổi, tay nghề luôn luôn xếp hàng đầu cục Thượng Cung, nhưng tính tình
thành thật, tuân thủ bổn phận, chỉ biết chế thoa không tranh đấu với người, cho
nên vẫn an ổn trên vị trí Tư chế này, rốt cuộc không thể lên chức. Đối với
nàng, ta có phần tôn trọng. Lúc ta mới tới cục Thượng Cung, nàng dạy ta rất
nhiều. Khi ta lên đến địa vị cao nhất là thượng cung, nàng cũng không hề có nửa
câu oán hận, vẫn tận trung công tác như cũ. Ở cục Thượng Cung địa vị nàng rất
cao, nếu như được nàng ủng hộ, con đường lên làm thượng cung của Tố Khiết sẽ
bớt đi rất nhiều trở ngại.

Hai vị còn lạị tuy không có địa vị cao như Hoắc Thiên
Bình, nhưng cũng đều là người thông tuệ lanh lợi, tay nghề tất nhiên là cao hơn
những người khác nhiều. Ta nghe nói một vị trong đó là Đỗ Nhĩ Trân thường hay
hết sức ân cần chạy tới cung hoàng hậu, vật phẩm hoàng hậu sử dụng, nàng vẫn tự
mình mang đến, vị này chắc là người bên phía hoàng hậu. Còn lại một vị là Lâm
Chỉ Xảo, có lẽ chỉ dùng làm nền cho cuộc tuyển chọn, mục đích chủ yếu là đủ số.

Khi Tố Khiết lên sân khấu, mỗi người đều biết nàng là
người hầu hạ trong cung ta, chẳng qua là một cung tỳ không danh không tiếng,
chưa hề làm việc tại cục Thượng Cung. Gương mặt ba vị kia liền lộ ra vẻ không
hài lòng. Biểu tình Hoắc Thiên Bình lạnh nhạt, khép mắt ngồi yên đợi ra đề mục,
bộ dáng ung dung đến cực điểm.

Llần đầu tiên có cuộc tuyển chọn phô trương thế này
diễn ra ở cục Thượng Cung. Người lên làm thượng cung, vốn chỉ cần người đứng
đầu hậu cung chỉ định là được, nhưng lần này bởi vì ta giơ tay chặn ngang,
chẳng những khiến hoàng thượng cũng tham dự bình chọn, còn có chúng phi tần đi
theo. Ta muốn cho mọi người biết, trong hậu cung, hoàng hậu rốt cuộc cũng không
thể một tay che trời!

Hoàng hậu nói: “Mọi người đã chuẩn bị xong, vị
trí thượng cung liền tuyển ra từ trong bốn người các ngươi. Cục Thượng Cung
luôn luôn quy củ, đều tìm người có tài nghệ chế thoa chế áo cao siêu để lãnh
đạo bốn phòng trong thượng cung. Bằng không nếu mọi người có gì không hiểu, hỏi
bí quyết trong đó, các ngươi lại đáp không được, không phải là sẽ khiến cho cấp
dưới thất vọng, mờ mịt không rõ ràng sao?”

Tất cả những lời hoàng hậu nói đều ám chỉ Tố Khiết, ta
làm bộ như không biết, mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với đề nghị của
hoàng hậu.

Nàng tiện đà nói tiếp: “Bởi vậy, sát hạch lần
này, chúng ta sẽ bắt đầu từ chế trâm cài cơ bản. Trong mâm có đủ tơ vàng chỉ
bạc, bốn vị lấy thời gian một nén nhang để chuẩn bị, quấn ra trâm cài kiểu dáng
độc đáo mới lạ. Bốn người dùng bình phong ngăn cách, ở trong một gian chế tạo,
không được rình coi người khác.”

Trâm cài trong mâm giống nhau như đúc, đều là mô hình
ban đầu của trâm phượng, bốn người chỉ cần tận lực trang trí, hoặc quấn chỉ
vàng, hoặc xâu kim châu phỉ thúy, tạo nên vẻ diễm lệ cho phượng hoàng là được.
Số lượng, độ lớn nhỏ của phỉ thúy trong mâm đều giống nhau, tơ vàng chỉ bạc
cũng giống nhau như đúc. Vì muốn công bằng, ta và hoàng hậu đã xem xét qua,
cũng không có ai dám gian lận trên mấy thứ này.

Trận đấu tài nghệ này thật sự nghiêm túc, kết quả dựa
trên tay nghề của mọi người. Bình phong bằng sa mỏng màu trắng tách rời bốn
người chế thoa ra, mơ hồ có thể thấy thân ảnh bận rộn của các nàng ở sau tấm
bình phong.

Trong lúc chờ đợi, ta ngồi trên trên chiếu, có mấy phi
tần lanh lẹ thừa cơ rời khỏi chỗ ngồi, đi đến bên cạnh Hạ Hậu Thần, hoặc mang
điểm tâm, hoặc cười quyến rũ hỏi hắn đồ trang sức, búi tóc của mình hôm nay có
được không.

Hạ Hầu Thần biểu tình vui vẻ, cũng không trách cứ, lại
rất hưởng thụ mặc các nàng quấy rối. Ta thấy tuy hoàng hậu vẫn bảo trì bộ dạng
đoan trang, nhưng nụ cười lại càng lúc càng mờ nhạt, trong lòng thầm buồn cười,
cũng không vạch trần, chỉ tự bưng chén uống trà, chú ý cử chỉ của Tố Khiết sau
tấm bình phong.

Một đám phi tần thấy hoàng hậu và ta không nói lời
nào, càng đắc ý, thiếu điều mỗi một vị đều dạo quanh Hạ Hậu Thần một vòng.

Hương đốt hơn phân nửa, Hoắc Thiên Bình liền từ sau
tấm bình phong đi ra, đưa cái khay trong taycho cung nữ, bẩm báo với hoàng hậu
hoàng thượng: “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, nô tỳ đã hoàn
thành.”

Cái khay được đặt trên một cái bàn dài và hẹp trong
sảnh. Ta tiến lên, lấy trâm cài ra quan sát, trong lòng không khỏi thầm khen
ngợi. Tay nghề của nàng thật là tốt, thân phượng chằng chịt mà chặt chẽ, mắt
phượng lấy phỉ thúy tô điểm, ánh sáng chiếu vào trên đó, linh động như vật
sống.

Châu thoa từ trong tay hoàng hậu hoàng thượng truyền
khắp một vòng, sau đó lại truyền qua chỗ các phi tần, mỗi người đều khen ngợi
không thôi, có người còn sợ hãi than thở. Tuy vậy châu thoa vẫn tuân theo quy
củ, kiểu dáng cùng không có cái gì khác biệt với nhưng cây trâm khác, không hề
đặc sắc.


Lại một lát sau, Lâm Chỉ Xảo và Đỗ Nhĩ Trân cũng đã
làm xong. Đỗ Nhĩ Trân hơi phát triển một chút, phía trên đuôi phượng xâu một
chuỗi kim cương mỏng, nếu người ta mang ở trên đầu, kim cương nhỏ liền hơi hơi
chớp sáng, phản xạ ra ánh sáng bảy màu.

Người hoàng hậu tuyển quả nhiên không giống người
thường. Tuy nói tay nghề Đỗ Nhĩ Trân còn không bằng được Hoắc Thiên Bình, nhưng
so về tâm tư xảo diệu, lại cao hơn cả Hoắc Thiên Bình. Cây trâm phượng này quả
nhiên được chúng phi tần không ngừng ca ngợi.

Mà Tố Khiết, cũng là người cuối cùng còn ở sau bình
phong chế thoa. Hương đã sắp đốt đến tận đầu, còn không thấy nàng ra, ta có
chút gấp gáp.

Hoàng hậu nói: “Ninh muội muội, ta thấy Đỗ Nhĩ
Trân này không tệ a, ở cục Thượng Cung nhiều năm, biết rõ tất cả công việc của
thượng cung, hơn nữa tài nghệ bản thân cũng rất xuất sắc. Theo bản cung thấy,Tố
Khiết trong cung muội tuy đã được muội dốc lòng đào tạo, nhưng sợ rằng cũng
không đủ để so sánh với người ta.”

Ta cười nhạt nói: “Nếu như nàng ấy thực sự
không đủ để so sánh với người khác, thần thiếp cũng sẽ không thiên vị, đó là do
tài nghệ của nàng không bằng người ta, bản phi sẽ toàn tâm toàn ý chúc mừng tỷ
tỷ chọn được người trúng ý.”

Hai chúng ta ở trên khe khẽ nói chuyện, nét mặt tươi
cười như hoa, khiến chúng phi tần đều nhìn phía chúng ta. Hai tia mắt của Hạ
Hậu Thần quét tới đây, tựa như châm biếm tựa như trào phúng, ta trông qua, lại
thấy hắn nâng chén trà sứ men xanh lên uống một hớp.

Thời gian trôi qua thật chậm, hương đốt đến tận đầu,
cuối cùng Tố Khiết mới từ sau tấm bình phong đi ra, bưng cái khay gỗ lim che
bằng lụa mỏng, mà lúc này đây, hương vừa được đốt sạch.

Cung nữ tiếp nhận cái khay trong tay nàng, đầu tiên là
đưa cho ta. Ta mở lụa mỏng, trong lòng dâng lên niềm vui sướng vô hạn. Mình quả
nhiên không nhìn lầm người, chẳng qua là ngắn ngủi mấy chục ngày mà thôi, nàng
đã lĩnh ngộ tinh túy của cách đan chỉ vàng.

Chỉ thấy cái khuôn trâm phượng trong mâm vẫn chưa bị
sử dụng, nhưng một cành trâm cài hình phượng sinh động như thật lại nằm trên
khay gỗ. Nó tinh tế mỹ miều, thân thể mơ hồ trong suốt, cánh phượng mở rộng,
cốt cách lông cánh phi thường sinh động, từ xa nhìn lại, chi tiết đến cả hoa
văn trên thân phượng cũng một rõ hai ràng. Càng kỳ lạ là, cầm trong tay, nó nhẹ
như lông hồng, chẳng hề nặng như phượng thoa bằng vàng.

Ánh mắt chúng phi tần sớm đã bị hấp dẫn, tiếng tán
thưởng kinh hô không ngớt bên tai, hơn xa lúc ba người trước mang thoa ra. Lần
này ai cao ai thấp đã rõ ràng, nhưng hoàng hậu lại nói: “Thoa này tuy chế
rất tinh xảo, nhưng quy củ đó là quy củ, đã bảo phải dùng khuôn hình phượng
trong mâm để chế trâm phượng, nhưng Tố Khiết lại không dùng cái này. Hoàng
thượng, như vậy không công bằng!”

Ta nói: “Lúc lập quy củ, có nói rõ phải dùng vật
liệu trong mâm, nhưng không có nói nhất định phải dùng khuôn thoa hình phượng
này. Trâm phượng Tố Khiết chế tạo, đều dùng tơ vàng chỉ bạc trong mâm quấn ra,
có gì không thể? Nếu hoàng hậu nói như thế, chẳng phải là bắt buộc phải dùng
hết tất cả vật liệu trong mâm mới được sao, thử hỏi có vị nào dùng hết
không?”

Ta và hoàng hậu tranh đấu, bình thường đều trong bí
mật, đây là lần đầu tiên ta đối chọi gay gắt với hoàng hậu. Nhất thời khiến
chúng phi tần đều giật mình. Nếu như bình thường, Ninh Tích Văn đứng bên cạnh
hoàng hậu nhất định đã góp lời, nhưng trải qua sự kiện Khánh Mỹ lần trước, nàng
đã trầm mặc hơn rất nhiều. Chúng phi tần thấy khí thế của ta ngang bằng cơ hồ
muốn kề vai với hoàng hậu, làm sao dám nói chen vào, mỗi người đều trầm mặc.

Hoàng hậu bị ta bác lời, run rẩy nửa buổi, mới kiên
trì nói: “Mỗi người đều biết chế trâm hoàn thì phải dùng khuôn, Tố Khiết
làm như thế, chỉ sợ không được.”

Ta vừa định mở miệng, Hạ Hầu Thần lại xua tay ngừng
cuộc tranh luận của chúng ta, nói: “Trẫm thấy như vậy đi, trâm phượng
Tố Khiết chế hiển nhiên không tệ nhưng hoàng hậu nói cũng không phải không có
lý. Như vậy trẫm phán xử công bằng thế này, Tố Khiết cùng Đỗ Nhĩ Trân cùng đứng
hàng nhất, Hoắc Thiên Bình tài nghệ cũng không kém, liệt vào thứ hai, mà Lâm
Chỉ Xảo thì đứng hàng thứ ba.”

Hạ Hầu Thần đã mở miệng, ta liền dừng lại không tranh
cãi với hoàng hậu nữa, chỉ tức giận không thôi trừng mắt nhìn hoàng thượng.
Trong mắt hoàng hậu mơ hồ hiện lên vẻ đắc ý, hiển nhiên, cách phân xử của Hạ
Hầu Thần nghiêng về hướng hoàng hậu.

Kế tiếp đó là cuộc tỷ thí công phu thêu thùa, cũng
trong vòng một nén nhang thêu ra hình long phượng may mắn được chỉ định. Lần
này Tố Khiết làm không chê vào đâu được. Nàng vốn xuất thân từ phường thêu, hơn
nữa vận dụng đủ loại phương pháp thêu ta dạy cho nàng tới mức xuất thần nhập
hóa, tuy công phu thêu thùa của ba người khác cũng xuất sắc, nhưng hình dáng
long phượng cứng nhắc, làm sao so được với Tố Khiết dùng tuyệt kỹ thêu lót của
mẫu thân ta, khiến cốt cách long phượng lồi lên, tạo cảm giác lập thể, quả thực
giống như từ trong mảnh vải bay ra.

Chúng phi tần tất nhiên là sợ hãi than thở không thôi,
Hoắc Thiên Bình luôn luôn không phục cũng nhịn không được tiến lên, tay vuốt ve
hình thêu, khen: “Loại kỹ xảo này đã thất truyền nhiều năm, nô tỳ chỉ
gặp qua một lần lúc còn niên thiếu. Không nghĩ đến hôm nay có thể gặp nó trong
điện, nô tỳ cũng đã hài lòng thoả dạ rồi.”

Lần này hoàng hậu không còn lời nào để nói, Tố Khiết
tự nhiên được hạng nhất. Hoàng hậu thấy vậy, thần sắc liền hơi khẩn
trương thất thố. Nếu lần tỷ thí thứ ba Đỗ Nhĩ Trân còn không thể dùng tài nghệ
thắng được, như vậy vị trí thượng cung sẽ rơi vào trong túi Tố Khiết.

Ta và hoàng hậu đều hiểu rõ, cục Thượng Cung là
một vị trí cực kỳ mấu chốt để tranh đoạt quyền lực, mất cục Thượng Cung, trong
hậu cung liền mất đi non nửa giang sơn.

Vòng thứ ba cuộc tỷ thí, là đấu công phu tạo kiểu, dùng
mảnh vải thêu hình long phượng may mắn trước mặt từng người, làm một món quần
áo để thể hiện ra đặc điểm của tấm vải dệt này, càng tinh xảo, hấp dẫn ánh mắt
người ta càng tốt. Trong cục Thượng Cung, tuy bình thường cung nhân cũng
thường xuyên chế áo, nhưng công dụng của hình long phượng may mắn lại hạn chế
rất nhiều, không thể dùng trên người phi tần bình thường, chỉ có thể may quần
áo cho hoàng hậu và hoàng thượng. Đề mục lần này, do đích thân hoàng thượng ra,
ta cũng không được biết trước. Tố Khiết tuy được bù lại mấy chục ngày, nhưng
rốt cuộc cũng là người mới, lần này có thể thành công hay không, liền trông vào
cửa ải này. Tưởng tượng đến đây, ta không khỏi âm thầm gấp gáp.


Hoàng hậu lại thật sự chắc chắn, ngồi ở trên bảo tọa
cùng Hạ Hầu Thần thì thầm to nhỏ. Bộ dáng thâm tình của hai người, đột nhiên
khiến trong lòng ta nảy ra một cái ý niệm: Có phải Hạ Hầu Thần đã tiết lộ
đề thi cho nàng biết trước không?

Nếu như thực sự là như vậy, ta thật uổng công làm tiểu
nhân. Ta vốn cũng không nghĩ như vậy, nhưng hai người bọn họ trình diễn
một bức vợ chồng tình thâm, thân mật khắng khít này, lại làm cho ta không thể
không nghĩ như thế. Ta thậm chí suy nghĩ, Hạ Hậu Thần kêu ta trở về, rốt cuộc
là vì cái gì? Thật sự để ta kiềm chế hoàng hậu sao? Ở chỗ hoàng hậu, hắn lại
làm sao để tự bào chữa đây? Lòng nghi ngờ vừa nảy sinh, liền không thể ngăn
chặn. Đương kim thánh thượng, nam nhân cao quý này, đã biết rõ thuật đế vương,
khó tránh sẽ dùng thuật đế vương để đối phó chúng ta.

Tưởng tượng đến đây, ta liền nói: “Hoàng
thượng, hoàng hậu nương nương, quy củ trong hai đợt đấu trước, không có cái gì
thú vị, vòng đấu cuối cùng này, không bằng để thần thiếp đề ra kiến nghị, gia
tăng độ khó khăn cho nó, cũng để các vị muội muội xem được một màn thú vị, hai
người thấy thế nào?”

Gương mặt hoàng hậu chợt lóe lên vẻ gấp gáp, càng
chứng thật suy nghĩ trong lòng ta. Ta thầm cười lạnh trong lòng, người nam nhân
này quả thật không đáng để nguyện trung thành, cũng được thôi, ta cùng hắn cứ
hợp tác theo nhu cầu là được.

Nhóm phi tần sớm đã bị Tố Khiết, con hắc mã* đột nhiên
xuất hiện này kích thích đến phi thường hưng phấn, càng cực kỳ hâm mộ trâm
phượng tinh mỹ do Tố Khiết chế tạo, ta vừa mới nói xong, hoàng hậu còn chưa
thốt được lời nào, liền nhất tề đồng ý.

(*Hắc
mã: người cạnh tranh không lường được thực lực. )

Hạ Hầu Thần liếc mắt nhìn ta một cái, ta nói:
“Hoàng thượng, ngài xem các vị muội muội đều nhảy nhót không thôi kìa,
ngài cũng đừng vì một người cá biệt mà làm mọi người mất hứng.”

Ta đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ người cá biệt, ám chỉ
cho hắn ta đã phán đoán được sự thật nào đó, đôi mắt hắn biến đổi, thu lại nụ
cười, nói: “Nếu như thế, ái phi nói xem, làm thế nào để gia tăng độ khó
đây?”

Ta không thèm để ý tới biểu tình của hắn, từ trên chỗ
ngồi đứng dậy, cười nói: “Đã dùng miếng vải thêu để chế tạo y phục, không
bằng chúng ta lại thêm một cái hạn định, hạn chế chỉ làm y phục cho hoàng
thượng, để chúng phi tần bình luận, xem vật ấy có càng làm nổi bật lên vẻ tuấn
lãng của hoàng thượng không. Mọi người thấy được không?”

Như thế, chúng phi tần đều tham gia bình chọn, kết quả
không phải chỉ do hai người hoàng hậu hoàng thượng quyết định. Hơn nữa muốn
bình luận có làm nổi bật lên vẻ tuấn lãng của hoàng thượng hay không, tất nhiên
là phải để hoàng thượng mặc thứ đó vào mới được. Ta tin rằng lúc Tố Khiết chế
thoa đã lấy được sự khen ngợi của chúng phi tần, có mấy phi tần thậm chí khi
nghe nàng cùng đứng vị trí thứ nhất với người khác, trong ánh mắt đã hiện lên
vẻ bất mãn. Xem ra trải qua sự kiện của Khánh Mỹ nhân, thế lực quay chung hoàng
hậu đã dần dần lơi lỏng.

Tuy rằng còn chưa có ai đi nương nhờ vào ta, nhưng từ
sự kiện lần này, cảnh đó đã không còn xa nữa.

Tình huống tuy rất tốt cho ta, nhưng ta có chút lo
lắng về Hạ Hậu Thần. Hắn là người đứng giữa, vừa an ủi hoàng hậu, vừa gắn bó
với ta, nếu chuyện có sự thay đổi đột ngột, hắn có thể hy sinh ta, nếu là trước
kia, ta còn có thể xem hết thảy là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng hôm nay vừa
tưởng tượng đến, trái tim đã có chút băng giá. Ta chỉ biết cười lạnh trong
lòng, đã kéo ta lên thuyền của ngươi, muốn khiến ta không nói một tiếng rời
thuyền, chỉ sợ không thể.

Tuy nét mặt ta tươi cười như hoa, trong lòng lại băng
lãnh thê lương. Hạ Hậu Thần dường như cảm nhận được, sắc mặt cũng lạnh xuống,
nhàn nhạt mà nói: “Nếu ái phi đã đề nghị như thế, trẫm sao lại không đáp
ứng.”

Không cho hoàng hậu ngắt lời, chuyện này đã được quyết
định.

Hoàng hậu địa vị cao hơn, ngồi bên tay phải Hạ Hầu
Thần, vị trí của ta liền thấp xuống, ngồi bên tay trái hắn.

Liên tiếp xem hai cuộc đấu, tuy những món chế ra vô
cùng tinh mỹ, khiến chúng phi tần xem no mắt, nhưng ngồi nửa ngày, chung quy
cũng có chút mệt mỏi, hoàng hậu liền đề nghị các nàng đi dạo trong hoa viên,
chuyện ở nơi này phái người trông nom là được.

Ta cũng thấy muốn nghỉ ngơi, liền gật đầu đồng ý.

Cuộc thi tuyển tiến hành tại Triều Dương điện, nơi này
là tẩm cung của Hạ Hầu Thần, trong điện rất nhiều sân nhỏ, ta liền bảo Khang
Đại Vi chuẩn bị một gian phòng, nằm nghỉ ngơi ở trên giường. Nghiêng người dựa
vào trên gối, lại nghĩ đến hoàng hậu không có lý do gì lại quan tâm nhóm phi
tần có mệt nhọc hay không, chẳng lẽ nàng định thừa dịp mọi người không có ở đó
giở chút chiêu trò gì?

Đã là nơi ở của hoàng thượng, đương nhiên là tinh mỹ
vô cùng, nhưng ta lại ngủ không yên, rốt cuộc vẫn xuống giường, dạo bước trong
phòng, lại kêu người đi xem tình huống trong điện. Báo cáo lại cũng không có gì
lạ, hoàng hậu cũng đi nghỉ ngơi rồi.

Ta vừa nghe chữ nghỉ này, nhất thời hiểu ra. Ở trong
điện ra tay với mọi người, không bằng cầu xin Hạ Hậu Thần. Hạ Hậu Thần cùng
Thời gia vẫn duy trì quan hệ bên ngoài, còn chưa muốn trở mặt với nàng. Ta đi
ra cửa phòng, đúng lúc thấy một tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh hoàng thượng,
liền gọi hắn lại, đút vào trong tay hắn hai nén bạc, hỏi hắn: “Hoàng
thượng đi đâu rồi?”

Tiểu thái giám thấy là ta, liền hành lễ nói:
“Hoàng thượng hơi mệt mỏi, đi thiên điện ở tiểu Tây các nghỉ ngơi.”

Ta liền một mình đi đến hướng Tây các. Nơi đó không xa

chỗ ta nghĩ, chỉ có mấy trăm bước mà thôi.

Trước sau Tiểu tây các trồng đủ loại trúc xanh biếc,
lúc này chính là thời tiết trúc xanh trổ cành nảy mầm, một mảnh rừng màu lục
xen lẫn với nền trời xanh nhạt, cành lá lắc lắc, phát ra tiếng xào xạc. Ta rón
rén đi trong rừng cây dày đặc, lại rất có vài phần giống như đi thám hiểm. Tiểu
Tây các tuy có Khang Đại Vi đứng bên ngoài coi chừng, nhưng ta lại biết một con
đường nhỏ, có thể trực tiếp đi tới nơi đó, mà không cần đi qua thủ vệ.

Một người khi đã nổi máu nghi ngờ, liền cảm giác mỗi
một lời nói, mỗi một nụ cười của hắn đều là đang lừa gạt, thật sự nhẫn nhịn
không được muốn tìm hiểu đến tận cùng. Tâm tình ta hiện giờ chính là như vậy.

Con đường mòn này quả nhiên không có ai, ta một đường
mò tới tận đầu đường mòn. Sau ngọn núi giả đó chính là nơi Hạ Hậu Thần ở. Từ cửa
sổ trông qua, quả nhiên nhìn thấy Hạ Hậu Thần ngồi ở trước cửa sổ uống trà, mà
hoàng hậu lại đang dùng đũa bạc gắp điểm tâm đưa đến miệng hắn. Tình hình chung
sống của bọn họ, khiến ta nghĩ đến cảnh chung sống của vợ chồng dân gian. Cũng
chỉ đến thế này mà thôi.

Ta âm thầm cười lạnh, lại tới gần vài bước, muốn nghe
xem bọn họ nói cái gì, vừa mới nghe vài câu “Biểu ca, biểu ca…

…”, bỗng nhiên trên vai bị người ta vỗ. Ta kinh
hoảng đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhìn lại, hóa ra không biết từ lúc nào
Khang Đại Vi đã mò tới bên cạnh ta, nhìn ta nói: “Nương nương đã tới, có
cần lão nô bẩm báo với hoàng thượng?”

Ta đâu có nghĩ đến chuyện mới nghe lén đã bị người ta
bắt tại trận, trong lòng lúng túng đến không thể diễn tả bằng ngôn từ, chỉ nói:
“Không cần, bản phi trở về Triều Dương điện nhìn xem, các nàng đã làm xong
chưa?”

Khang Đại Vi cúi người thi lễ với ta,
nói: “Nương nương, hoàng thượng kêu lão nô chuyển lời với nương
nương: Đừng nhìn lén, muốn xem liền quang minh chính đại mà xem… Xin lỗi, đây
là hoàng thượng kêu lão nô chuyển nguyên chữ nguyên câu.”

Ta bị hắn chọc giận đến gương mặt một trận đỏ một trận
tím, vội vàng cáo từ, theo đường cũ trở về.

Khang Đại Vi bất âm bất dương ở sau lưng ta
nói: “Nương nương, ngài đừng lo lắng, lúc hoàng thượng nói lời này,
tâm tình còn rất tốt.”

Ta dừng lại, thẹn quá hoá giận, xoay người nói:
“Tâm tình hoàng thượng tốt, tâm tình bản phi không tốt!”

Nói xong, vung tay áo, bỏ đi, cũng không biết khi Hạ
Hầu Thần bảo Khang Đại Vi truyền lời có để hoàng hậu nghe thấy không. Nếu để
cho nàng nghe thấy, chỉ sợ miệng cười đến tận mang tai.

Ta phẫn nộ trở lại chính điện Triều Dương cung, lại
thấy nhóm phi tần đi xem hoa từ ngự hoa viên trở về, đang ngồi trên chiếu xì
xào bàn tán, mà bốn vị sau tấm bình phong vẫn đang may vá như cũ.

Đợi chúng ta ngồi xuống, hoàng thượng cùng hoàng hậu
mới thong dong đi đến, tự nhiên sẽ khiến chúng phi tần phán đoán một trận.

Nét mặt hoàng hậu toả sáng, sắc mặt ửng đỏ, giống như
tô thêm một tầng son phấn, bộ dạng tràn trề xuân ý. Hạ Hậu Thần đỡ nàng
ngồi xuống, hai mắt thủy chung không rời khỏi khuôn mặt nàng. Ta không
khỏi ác ý nghĩ, không phải hai người bọn họ tranh thủ khoảng thời gian này đi
làm chuyện hoang đường chứ?

Nghĩ đến tinh lực vô cùng dồi dào của Hạ Hầu Thần,
cũng có loại khả năng này. Nghĩ đến đây, ta liền không khỏi cười thầm, nếu quả
thật như thế, hoàng hậu sẽ không có thời gian an bài chuyện xấu xa gì.(Myu: Ninh Tỷ, em nể
tỷ rồi đấy =.=)

Lần này một nén nhang dùng là cây hương lớn,
nhưng trải qua một phen nhạc đệm như vậy, cũng nhanh chóng đốt xong rồi. Tiểu
thái giám hô một tiếng, bốn người liền cầm khay từ sau tấm bình phong đi ra,
khay đều lấy sa đỏ che đậy.

Hoắc Thiên Bình mở sa ra trước. Nàng lấy hình thêu
long phượng của mình may ra một chiếu áo khoác ngắn, thủ công tinh mỹ, đầu rồng
cùng mỏ phượng đụng vào nhau, có vẻ vừa tôn quý uy nghiêm vừa lưu luyến vô hạn.
Tay nghề Hoắc Thiên Bình tất nhiên là không thể chê vào đâu được, so với Đỗ Nhĩ
Trân kia tốt hơn rất nhiều. Nhưng nàng tự biết Đỗ Nhĩ Trân có hoàng hậu làm hậu
thuẫn, mình dù sao cũng chỉ để làm nền, nên tâm tình cực tốt, quyết định ngồi
bàng quang xem kịch.

Lâm Chỉ Xảo cũng giống Hoắc Thiên Bình, làm một kiện
áo khoác trên theo quy củ, khiến người tìm không ra sai lầm, cũng không nêu ra
được chỗ nào thú vị mới mẻ.

Đến Đỗ Nhĩ Trân. Nàng chế ra một kiện ngoại bào, tay
nghề quả thật không tệ. Tranh long phượng nằm ở sau lưng, nàng dùng thủ pháp
đặc thù kéo dài móng rồng, vươn đến trước cánh tay, lông đuôi phượng bảy màu từ
dưới nách duỗi tới trước ngực, biểu hiện ra ý vị long phượng hòa hợp. Đỗ Nhĩ
Trân đã có hoàng hậu chống lưng, thứ nàng chế tạo vừa đưa ra, liền đạt được
từng trận tiếng ca ngợi, giành được ánh mắt của toàn trường. Trong lòng ta hiểu
ra, Lâm Chỉ Xảo và Hoắc Thiên Bình khẳng định đã bị người ta đe dọa, cho nên
thêu áo chế y đều không xuất sắc, để làm nền cho tay nghề của Đỗ Nhĩ Trân.
Trong lòng các nàng làm sao chịu phục?

Quần áo Tố Khiết chế tạo được đưa ra sau cùng. Nàng
chế một chiếc áo khoác màu tím nhạt, lấy lông hồ ly màu tím làm cổ,
tranh long phượng ở trước ngực. Đồ án long phượng nàng thêu vốn đã xuất sắc,
cốt cách hoa văn rõ ràng, hiện tại nàng lại thêu thêm mây chung quanh. Vải dệt
sử dụng vốn đã có hoa vân mây cát tường, nàng lại án theo hoa văn dùng chỉ kim
tuyến thêu ánh mặt trời bắn ra từ bên trong mây, cả kiện áo khoác liền mơ hồ có
kim quang nhấp nháy, đẹp không sao tả xiết. Vật ấy vừa đưa ra, toàn trường lặng
ngắt như tờ, Hạ Hậu Thần thấy hứng thú, ra hiệu cung nữ cầm áo
khoác, “Cầm qua đây cho trẫm xem?”

Ta cười nói: “Hoàng thượng, sao ngài không mặc
vào thử xem?”

Hạ Hầu Thần vừa định đáp ứng, hoàng hậu lại nói:
“Hoàng thượng, đồ vật như vậy ngài không thể mặc. Theo thần thiếp thấy,
kiện áo khoác này cực kỳ không tốt, hoàng thượng mà mặc trên người, sẽ có đại
họa…”

Nàng nói những lời như thế, khiến đám phi tần đang
nhìn chằm chằm kiện áo khoác hoa lệ đến cực điểm kia bắt đầu xì xào bàn tán. Tố
Khiết càng mờ mịt ngơ ngác đứng trong điện, sắc mặt tái nhợt. Ta đảo mắt nhìn
về phía hoàng hậu, nàng lại không nhìn ta, chỉ tha thiết nhìn Hạ Hầu Thần, vẻ
mặt tình chân ý thiết vô cùng quan tâm. Ta nhíu mày, thầm nghĩ chính mình ngàn
phòng vạn phòng, chẳng lẽ còn bị nàng động tay động chân sao?

Ta nói: “Nếu Hoàng hậu nương nương đã nói chuyện
giật gân như thế, không bằng mời ngài nói ra chỗ không may mắn, thần thiếp cũng
có thể phòng bị nhiều hơn?”

Lúc này hoàng hậu mới quay đầu lại, nói với ta:
“Ninh muội muội đừng trách tỷ tỷ lắm mồm, thật sự là tỷ tỷ tinh mắt, liếc
mắt một cái liền nhận ra chỗ không ổn trong đó. Bởi vì đang thi đấu, bản cung
mới không tiện nói rõ…” Nàng dừng dừng, quay đầu xuống
điện, “Chế tạo y phục, chuyện đầu tiên đó là chọn vật liệu. Vừa mới
nãy, nhóm cung tỳ lấy ra rất nhiều vải dệt để các vị ở đây chọn lựa, Tố Khiết
này liếc mắt một cái liền chọn trúng cuộn vải tơ dày màu tím này, vốn cũng
không tệ, màu tím này cao quý hào phóng, nếu như chế thành áo khoác, lại lấy
lông hồ ly màu tím làm viền, quả thật có thể khiến quý khí phi phàm của hoàng
thượng càng nổi bật hơn. Chỉ tiếc, mắt nàng không đủ tinh, lại đi chọn lựa một

cuộn vải dệt có tỳ vết.”

Vừa nói chuyện, nàng vừa sai người mở kiện áo khoác
ra, lại sai người châm đèn lưu ly có độ sáng cực cao chiếu lên trên áo khoác.
Chỉ thấy kiện áo khoác dưới ánh đèn chiếu rọi, hiện ra một mảng màu lớn trước
ngực. Mảng màu kia không phải màu tím, lại có vài phần giống như vết máu, kết
hợp với hình long phượng, cảm giác may mắn tốt đẹp liền không còn sót lại chút
gì, trái lại còn khiến long phượng giống như nhuốm máu tàn bạo mà quỷ dị đi vài
phần. Mọi người trong điện đều kinh hô ra tiếng.

Sau khi dập tắt đèn lưu ly, những vệt màu như vết máu
liền không thấy nữa, vẫn là màu tím nhạt. Ta thầm kêu không ổn, nàng ta đã sai
người dùng một loại dầu mỡ đặc thù dính bẩn chiếc áo này, làm cho hiện ra màu
sắc loang lổ dưới ánh đèn.

“Nếu hoàng thượng mặc bộ y phục này vào, giữa ban
ngày ban mặt thì không thấy gì, nhưng trên dạ yến, lúc trong cung đèn đuốc sáng
trưng, khiến người ta nhìn thấy long phượng trên thân hoàng thượng dính máu,
cũng cực kỳ không may mắn a…” Nàng nhíu mày thở dài,
” Lúc Tố Khiết chọn cuộn vải này thần thiếp cũng chỉ lưu ý một chút,
liếc mắt một cái liền nhìn ra chỗ không ổn trong đó, trong lúc mọi người thi
đấu, thần thiếp đã nhịn không nói rất lâu rồi.”

Tố Khiết sớm đã kinh hoảng quỳ xuống, ngay cả lời
thỉnh tội cũng nói không nên lời. Ta khẽ nhíu mày, trong tình huống này, thực
sự nghĩ không ra phải làm sao mới có thể thắng được hoàng hậu, đành nói:
“Cầm chiếc áo khoác qua cho bản phi xem xem!”

Hoàng hậu che miệng cười nói: “Muội muội còn muốn
xem sao? Bản cung biết muội đau lòng nô tỳ này. Muội cứ việc yên tâm, chuyện
này xem như nô tỳ này vô tâm, không ai giáng tội nàng ta đâu.”

Ta không thèm để ý tới lời châm chọc khiêu khích của
nàng, chỉ ra hiệu cung nữ đem áo khoác tím tới đây. Ta thấy rõ ràng, không có
ánh đèn chiếu rọi, kiện áo khoác này vẫn là màu tím nhạt mỹ lệ, chế từ tơ lụa
trơn mềm. Ta lật áo khoác, đưa tay sờ sờ vào trong áo khoác, lại cảm giác nơi
đó hơi khác thường. Ta nảy ra một ý, liền từ chỗ vạt áo sờ soạng vào, cho đến
chỗ bị ngọn đèn chiếu lên liền giống như dính máu kia, cảm giác ngón tay mò tới
một tấm vải, dùng lực kéo nó ra, hóa ra là một miếng vải lót màu đỏ, không biết
bị ai đặt ở bên trong.

Ta tươi cười, giơ tấm vải tơ lên nói với Tố Khiết:
“Tại sao ngươi không cẩn thận như vậy, lúc may xiêm y lại may luôn tấm vải
này vào? Khiến người ta cho rằng áo có vết bẩn, đây chính là tội lớn.”

Hoàng hậu thấy vậy, trợn mắt há mồm. Nàng không thể
bào chữa, thì thào không thành tiếng. Ta quay đầu nói với Hạ Hầu
Thần: “Hoàng thượng, lấy vật ấy ra rồi, chiếc áo khoác này vẫn là một
chiếc áo khoác không tỳ vết, sao hoàng thượng không thử xem?”

Vẫn là ban ngày, nên trong điện không thắp đèn, khuôn
mặt Hạ Hầu Thần ẩn trong một nơi bí mật gần đó, thấy không rõ lắm, nhưng ta lại
cảm giác hắn đang mỉm cười. Hắn đi xuống đài, tiếp nhận áo khoác từ trên tay
ta, có cung tỳ khoác lên trên người hắn. Khuôn mặt hắn được lông hồ ly màu
tím làm nổi bật, thật sự rất phong thần tuấn lãng, hơn nữa còn khiến đôi
mắt hắn ánh lên màu tím, tăng thêm một phần phong thái tôn quý khác. Một đám
phi tần sớm đã nhìn đến ngây người, thật lâu sau mới phát ra tiếng than thở. Kể
từ đó, thắng thua tất nhiên là lập tức rõ ràng.

Lúc này Hạ Hầu Thần tuyên thánh chỉ, lập Tố Khiết làm
thượng cung tân nhậm, chưởng quản cục Thượng Cung. Tuy Đỗ Nhĩ Trân hơi khó
chịu, nhưng hoàng hậu đã á khẩu không trả lời được, nàng còn có thể thế nào?

Chiếc áo khoác màu tím Tố Khiết tỉ mỉ chế ra, liền
giao cho ta tử tế cất giữ. Đêm đó, khi Hạ Hậu Thần ngủ lại Chiêu Tường các, ta
kêu người hâm nóng mấy món điểm tâm, uống rượu cùng hắn, trong lúc rảnh rang
mới hỏi hắn:”Hoàng thượng, ngài nói tấm vải kia rốt cuộc là ai bỏ
vào trong áo khoác?”

Hắn uống một ngụm rượu, không kiên nhẫn mà
nói: “Chuyện chế áo chế quần của nữ nhân các ngươi đã phiền trẫm cả
ngày hôm nay. Trẫm buông quốc gia đại sự xuống không để ý tới, cùng các ngươi
hồ nháo, khó khăn lắm mới được thanh tịnh, nàng để yên cho trẫm được
không?”

Ta nhìn hắn, thấy lông mi hắn cực dài, vừa uống rượu,
đôi mắt hơi đỏ hồng, không nhịn được đưa tay vuốt ve khóe mắt tóc mai hắn, nói:
“Thần thiếp biết…”

Lời nói vừa ra khỏi miệng, chính ta cũng cảm thấy ngạc
nhiên, thầm nghĩ giọng nói của mình tại sao lại mềm mại hờn dỗi như vậy. Ta
cũng không cố ý như thế a?

Hắn nghe lời ta nói, tâm tình rất tốt, cười hỏi ta:
“Nàng muốn đến chỗ ta kêu Khang Đại Vi tới gọi là được, tội gì phải lén
lút theo dõi?”

Ta đang dùng đũa gắp thức ăn vào trong miệng, nghe lời
hắn nói, đồ ăn liền từ trên bờ môi rớt vào trong mâm. Quay mắt nhìn hắn, thấy
hắn cười tươi rói, trong lòng không khỏi nghi ngờ, lời này hắn nói thật lòng?
Hay là diễn xuất ra?

Lại nghĩ đến cảnh mình bị Khang Đại Vi bắt tại trận,
lần đầu tiên ta thật sự lúng túng, ngập ngừng không biết nói gì.

Tâm tình hắn tốt, liền gắp mấy miếng điểm tâm ăn. Ta
phát hiện một hiện tượng, đó là, nếu tâm tình hắn tốt, sức ăn sẽ tăng nhiều,
việc này cũng không thể đóng giả chứ?

Hoàng hậu tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm cấp
thấp như thế, dùng vải đỏ tùy tiện nhét vào trong áo khoác rồi quên mất, nhất
định là như nàng đã nói, dùng loại dầu mỡ đặc thù nào đó bôi bẩn chiếc áo
khoác, khiến Tố Khiết phạm vào một cái tội danh từ trên trời rơi xuống. Nói như
vậy, có người sớm đã biết rõ hoàng hậu sẽ làm như vậy, nên đã thay cuộn vải đó,
hơn nữa còn đổi sau khi Tố Khiết chọn vải, hoàng hậu cho người bôi bẩn cuộn
vải, trong khoảng thời gian ngắn ngủi trước khi Tố Khiết cắt y phục. Người có
thể phái ra thuộc hạ có võ công cao siêu như thế, đáp án đã rất rõ ràng.

Ta âm thầm hổ thẹn vì lúc trước đã ngờ vực hắn vô căn
cứ. Dù hắn nói đề thi cho hoàng hậu, tất cũng có nguyên nhân bất đắc dĩ. Vi sự
trường tồn của triều đình này, vì sự bình ổn của hậu cung này, chắc hẳn hắn
cũng vắt hết sức ra suy nghĩ.

Chức hoàng đế này hắn làm cũng không dễ dàng. Ta gắp
đồ ăn để vào miệng, trong đầu bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ như vậy, trong lòng cả
kinh. Trong dĩ vãng, mỗi lần ta tưởng tượng đến hắn, đều là sự ngờ vực và phán
đoán vô căn cứ, đem hết thảy những đều hắn làm thành có mưu đồ, chưa từng
suy nghĩ cho hắn? Chẳng lẽ hiện tại mình đã dần dần thay đổi sao?

Ta biết hoàng hậu nhất định sẽ tưởng ta phái người
động tay động chân, chẳng thể ngờ vực đến Hạ Hậu Thần, nhưng hiện tại ta lại
không oán trách hắn chút nào, ngược lại còn cảm thấy lẽ ra phải như thế. Nếu
như hoàng hậu ý thức được Hạ Hậu Thần không tốt với nàng, dĩ nhiên sẽ không tin
tưởng hắn, mà về sau sự không tin tưởng này sẽ từ trong cung truyền ra ngoài
cung, đến lúc đó Thời gia quấy phá, sẽ khiến cho triều chính chấn động, hoàn
toàn đi ngược lại nguyện vọng của chúng ta lúc trước.

Hắn không ra mặt, hoàng hậu sẽ cho rằng chuyện này chỉ
là chiến tranh giữa nữ nhân. Nàng đã làm hoàng hậu, thì phải rõ quy tắc của hậu
cung. Hạ Hầu Thần không thể chỉ sủng ái một mình hoàng hậu, chỉ có chính nàng
đánh địch thủ rớt xuống, mới giữ được vinh sủng lâu dài không suy giảm. Hiện
giờ ta thắng nàng hai lần liên tiếp, nàng nhất định sẽ hận ta thấu xương. Bất
quá không phải sợ, có câu nhiều rận thì không sợ rận cắn, từ ngày vào cung lần
nữa, chắc hẳn nàng đã coi ta thành kẻ địch, có thêm một ít thù hận, thì đã sao
nào?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.