Thượng Cổ

Chương 50: Trăm Năm Hạ


Đọc truyện Thượng Cổ – Chương 50: Trăm Năm Hạ


Đang tập trung suy nghĩ thì từ xa đã lanh lảnh giọng Bích Ba.
“Hậu Trì tiên quân, tiểu tử kia sắp về Tây Bắc rồi, ngài mau tiếp kiến hắn đi!” Bích Ba vỗ cánh hối hả bay tới, trông thấy Tịnh Uyên liền bất giác rụt đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi nhưng vẫn rón rén kéo tay áo Hậu Trì, đôi mắt mở to cầu khẩn.
Hậu Trì tiện tay thả xuống một quân cờ, quay sang hỏi: “Ồ, hắn chịu đi rồi sao?”
Gã phàm nhân bị Bích Ba đuổi xuống núi năm nào, giờ đã cắm rễ bên ngoài Ẩn Sơn.

Nàng từng trông thấy hắn vài lần, trên người hắn có một lớp linh khí mỏng manh tương hộ, xuất thân không giàu sang ắt cũng danh giá.

Hắn lại có trái tim thuần phác, phẩm tính thuần lương, nếu được dạy dỗ tử tế thì sau này nhập các bái tướng, trở thành một tướng soái nổi danh nơi biên giới cũng không phải chuyện khó.
Hắn đợi dưới Ẩn Sơn suốt mười năm, tâm tính kiên nhẫn bậc này cũng hiếm thấy, khiến nàng dần sinh lòng cảm mến.
Đầm lầy Thập Vạn bao phủ xung quanh Ẩn Sơn được linh khí nuôi dưỡng cả chục năm nay đã dần phát sinh biến hoá, trận pháp cũng ngày một thành thục hơn, dù nàng không ở đây nữa, trăm năm sau nơi này nhất định sẽ trở thành chốn phúc trạch nuôi dưỡng một vùng thuỷ thổ, nếu bỏ đi như vậy cũng tiếc lắm……
“Sao thế? Tiểu tử đó lọt vào mắt nàng rồi à?”
Giọng nói đùa bỡn vang bên tai, Hậu Trì ngẩng đầu thấy Tịnh Uyên đang chăm chú nhìn mình, nàng mím môi không đáp.
“Nếu vừa mắt thì hãy gọi hắn tới đây, Hậu Trì, từ lúc nào mà nàng lại trở nên vòng vo như vậy?” Tịnh Uyên nhướng mày, trông như đang khiêu khích.
Hậu Trì mân mê quả trứng, vẫy tay gọi Bích Ba: “Kêu hắn lên đây.”
Bích Ba sốt vó nhìn quả trứng trên tay Hậu Trì, nhưng cũng không dám làm trái ý nàng, bèn vỗ cánh bay xuống núi.
“Nàng có biết Thuỷ Ngưng thần thú bẩm sinh mang năng lực chữa lành không?” Tịnh Uyên dõi theo Bích Ba dần bay xa, ánh mắt thấp thoáng một ý đồ gì đó.
“Biết, nghe nói chỉ cần còn thở là Bích Ba sẽ cứu được.” Hậu Trì lười nhác trả lời, không bận tâm cho lắm: “Thuỷ Ngưng thần thú sinh ra cùng với Trấn Hồn Tháp, chắc là Bích Tỳ tiên quân đã sai nó tới đây, nó với tiểu gia hỏa này có vẻ hợp nhau lắm ấy.” Hậu Trì trỏ vào cái trứng, ánh mắt dịu dàng hẳn.
Tịnh Uyên ngẩn người trước dáng vẻ đó của nàng, rồi y khẽ thở dài giấu đi chút gợn sóng trong ánh mắt: “Nhìn nàng thế này, trông lạ thật đó.”
“Huynh nói gì cơ?” Giọng y quá nhỏ khiến Hậu Trì nghe không rõ, bèn ngẩng đầu hỏi lại.
“Không có gì đâu.” Tịnh Uyên tuỳ ý xua tay, nhìn sang gian nhà trúc: “Thuỷ Ngưng thần thú đúng là sinh ra cùng với Trấn Hồn Tháp, nhưng Trấn Hồn Tháp là do Thượng Cổ chân thần dùng lực hỗn độn luyện hoá cho nhân gian, Bích Ba thích nó…….” Tịnh Uyên nghía xuống quả trứng trong tay Hậu Trì, lời nói mang chút ẩn ý: “Cũng coi như là mối duyên pháp.”
“Sao huynh rành thế?” Hậu Trì thoáng ngỡ ngàng, nghe Tịnh Uyên nhắc tới Thượng Cổ chân thần, khiến nàng cảm thấy bâng khuâng quen thuộc lạ kỳ.
“Tốt xấu gì ta cũng là thượng thần, không biết chút bí mật, thì chẳng phải sẽ ngu muội lắm sao? Nếu nàng nói muốn biết ta là ai, ta sẽ nói cho nàng nguyên do, thế nào?” Tịnh Uyên nheo mắt, trêu chọc.
Hậu Trì liếc nhìn y, cúi đầu cầm lấy quân cờ.
Bầu bạn mười năm, nàng luôn hiểu rõ thân phận của Tịnh Uyên giống như một cái khe sâu, tuyệt đối không thể bước qua nổi.

Nàng đã quen những tháng ngày thanh bình, chỉ chờ trăm năm trôi qua được gặp lại Thanh Mục rồi trở về Liễu Vọng Sơn, còn lại nàng chẳng muốn bị cuốn vào những điều thị phi khác nữa.
Tiếng bước chân sột soạt truyền đến, Bích Ba biến thành hình dáng tiểu đồng, dẫn theo cậu thanh niên tới chỗ hai người.
Tịnh Uyên vẫn mang diện mạo yêu nghiệt đó, tay chống cằm ngước nhìn Bách Lý Tần Xuyên, thấy hắn tuy căng thẳng nhưng vẫn trấn tĩnh thì cũng ngộ ra lý do Hậu Trì để mắt tới.
Có thể không biến sắc dưới uy áp của hắn, yêu quân trong Yêu Giới cũng chẳng được mấy ai.
Đoan chính như ngọc, ôn lương tựa gấm, vậy mà vẫn giữ được một thân ngạo cốt giống hệt Hậu Trì, chả trách nàng ấy lại thích hắn.
Một thân áo vải giày rơm sớm đã không còn ngạo khí kiêu căng của kẻ nhà giàu, chỉ còn lại sự thành thục nội liễm của những năm tháng một mình ẩn thủ trong núi, nhưng vẫn không mất đi nét cao quý phương hoa.
Hậu Trì âm thầm gật đầu, lặng lẽ quan sát Bách Lý Tần Xuyên.
Từ xa, Bách Lý Tần Xuyên đã thấy có hai người ngồi dưới tán cây rừng phong, một đen một đỏ hệt như muốn rạch phá trời đất, một người cường thế lạnh lùng, một người lãnh đạm phiêu miểu, bộ dáng phong vận như vậy đã vượt xa những người hắn từng gặp.
Dung mạo như thiên nhân của nam tử kia khiến hắn sững lại, nhưng vẻ trịch thượng mờ ảo của y khiến hắn bỗng cảm thấy không thoải mái.

Bách Lý Tần Xuyên bất giác ưỡn ngực nhìn kẻ đó, cơ hồ dựa vào trực giác, hắn biết y có lẽ không phải là chủ nhân của Ẩn Sơn.

Đưa mắt nhìn sang nữ tử đang lười biếng đánh giá mình, đôi mắt đen thăm thẳm không một gợn sóng, âm trầm nội liễm.
Bích Ba đứng sau lưng nàng liếc mắt ra hiệu, Bách Lý Tần Xuyên mới giật mình, vội bước lên hành lễ.
Xem ra hắn đã đoán sai rồi, chủ nhân ngọn núi này chẳng phải là lão thần tiên nào cả, chắc mẩn chính là nữ tử hắn từng gặp vài lần đây.
“Tiên quân, tại hạ Bách Lý Tần Xuyên.” Giọng nói thanh lãng pha chút khẩm trương, nhưng ánh mắt nhìn sang Hậu Trì thì ngập tràn kiên định.
“Ngươi đến Ẩn Sơn đã mười năm, từ thuở thiếu niên đến giờ đã từng có ý định rời đi?” Lặng im hồi lâu Hậu Trì mới lên tiếng hỏi.

Phàm gian có không ít kẻ muốn tầm tiên phỏng cổ, nhưng cực ít người tâm trí kiên định được như thế này.
“Chưa hề.” Bách Lý Tần Xuyên lắc đầu, khom vai nói: “Mong tiên quân hãy nhận Bách Lý làm đồ đệ.”
“Đừng vội cầu xin ta.” Hậu Trì quay lưng lại, thần sắc nghiêm trang, ánh mắt chăm chú nhìn Bách Lý Tần Xuyên cất giọng ngân vang.
“Ngươi nên biết, vùng không gian này quá ít linh khí, dù có ở lại Ẩn Sơn ngươi cũng chưa chắc có thể đắc đạo phi thăng, ngươi vẫn muốn chứ?”
“Mong được thử một lần.”
“Nếu ngươi ở lại Ẩn Sơn thì phải kế thừa y bát của ta, tôn thủ luật lệ do ta chế định, đưa Ẩn Sơn truyền thừa đến muôn đời.


Vĩnh viễn không được tham gia vào triều chính, can thiệp tới vinh nhục hưng suy của Thiên Hữu Đại Lục, ngươi có bằng lòng không?”
“Nguyện ý.” Câu trả lời gần như không chút do dự khiến Hậu Trì phải nhướng mày.
“Tại sao? Ẩn Sơn kham khổ, không thể nào vinh hoa phú quý như vương phủ, cũng chẳng tiêu dao tự tại như phàm trần, huống hồ phụ vương ngươi tuổi đã cao, ngươi nỡ để ông ấy chịu nỗi đau mất con ư?”
Hậu Trì khẽ nói, ánh mắt liếc hắn.

Câu nói này quả thực quá nghiêm nghị, ngay cả Tịnh Uyên cũng phải buông cờ nhìn sang Bách Lý Tần Xuyên, y muốn xem người thanh niên chờ ngoài Ẩn Sơn suốt mườinăm trời này sẽ hồi đáp thế nào.
Thanh niên bị chất vấn im lặng hồi lâu rồi mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn hai người cách hắn không xa, sau lưng họ là một rừng lá đỏ, nhà trúc im lìm, tĩnh tại an bình.

Tuy thế gian có phong cảnh diễm lệ như thế nào, hẳn không thể bì được với nơi đây.
Hắn ngẩng đầu nhìn Hậu Trì, cười nói: “Tiên quân đã từng cố chấp vì điều gì chưa?”
Câu hỏi ngược lại khiến Hậu Trì thoáng sững người, sau đó gật đầu.
“Vậy…… có đáng không?”
Hắn mỉm cười rạng rỡ, còn Hậu Trì lặng im không nói gì.
Nàng cố chấp với chuyện sống chết của Bách Huyền, nhưng cũng vì thế mà liên luỵ tới phụ thần, Phượng Nhiễm và Thanh Mục cả trăm năm, còn khiến bản thân phải từ bỏ thần vị, lưu đày chân trời.
Có đáng không? Đáng chứ.
Hậu Trì mỉm cười nhìn thần thái kiên định trên mặt Bách Lý Tần Xuyên.

Quả nhiên giống hệt nàng.
“Vương phủ tuy giàu sang, nhưng giàu sang ấy lúc chết chẳng mang theo được, nào có ích gì? Tôi không thích binh đao, nhưng sinh ra trong vương phủ biên cương thì sao tránh nổi.

Huống hồ huynh trưởng vốn trung hậu, huynh ấy chăm lo cho phụ vương lúc về già.

Nếu tôi về, với sự yêu chiều mà phụ vương dành cho tôi, biết đâu lại dấy lên tranh chấp ngôi thế tử.


Chi bằng tôi cứ ở lại Ẩn Sơn, lại vẹn được cái tình huynh đệ.”
Bách Lý Tần Xuyên chậm rãi nói, gương mặt vẫn còn trẻ măng nhưng mang một vẻ thông thấu sự đời: “Tiên quân, thế gian này có cho có nhận, làm sao ngài biết bây giờ tôi đang không nhận được gì? Dù phải ẩn cư trăm năm, dù cuối cùng phải trở về cát bụi nhưng cũng là tiêu dao một đời, thảnh thơi mà sống thôi.”
Có cho mới có nhận…… Hậu Trì bật cười vung tay áo nói: “Được, kể từ hôm nay, ngươi chính là đồ đệ của Mặc Nhàn Quân ta.”
Bách Lý Tần Xuyên mừng rỡ, vội vàng bước lên cung kính nói: “Sư tôn.”
Hậu Trì cũng không hàm hồ, thản nhiên nhận lễ của hắn rồi mới xua tay, chỉ vào ngọn núi sau rừng phong, lười biếng nói: “Dù sao ngươi cũng xuất thân vương phủ, sức khoẻ kém, để Bích Ba dẫn ngươi đi chạy bộ mấy vòng quanh núi trước đã.”
Bách Lý Tần Xuyên ngẩn người, còn chưa kịp định thần đã bị Bích Ba lôi tuột ra sau núi.

Ngẩng đầu thấy tiểu đồng ngày thường vẫn thân thiết mà nay lại nghiến răng nghiến lợi, hắn sắp la toáng lên, không ngờ bị Bích Ba phát hiện, “vút” một tiếng đã cưỡi mây bay xa tít, cả hai biến mất trong chớp mắt.
“Chúc mừng nàng, chỉ không ngờ nàng lại có thể thu nhận đồ đệ.” Tịnh Uyên cảm thán.
“Còn phải xem tạo hoá của hắn nữa.” Hậu Trì đi một nước cờ, ván cờ dẫn chuyển sang hồi kết.
“Hậu Trì, nàng có tin chuyện kiếp trước không?” Dường như vẫn còn cảm khái về cuộc nói chuyện khi nãy, quân cờ trên tay Tịnh Uyên chậm rãi xoay chuyển, lấp lánh lưu quang.
Cuối cùng cũng đến rồi…..

Nàng vẫn luôn nghĩ, Tịnh Uyên là một thượng thần, là chí tôn Tam Giới, cần gì phải rúc trong xó núi cùng nàng, truyện trò tán gẫu, hối cờ tiêu khiển.
Trừ phi, y có nguyên nhân bắt buộc phải làm như thế.

Nàng chưa bao giờ quên lúc ở Liễ Vọng Sơn, câu đầu tiên y hỏi nàng chính là “Nàng có biết ta không?” ……
Y rõ ràng biết nàng là ai, hoặc đã biết cái ‘kiếp trước’ mơ hồ ấy.
Nhưng từ khi sinh ra nàng đã là con gái của Cổ Quân thượng thần, chẳng lẽ thực sự tồn tại kiếp trước? Khi nào trở về, nàng phải tìm lão đầu tử hỏi cho ra nhẽ mới được.
Mối nghiệt duyên mập mờ này tốt nhất đừng nên dính vào.
A di đà phật, thiện tai thiện tai.
“Tin chứ.” Hậu Trì gật đầu.

Nhân gian luân hồi, uống canh Mạnh Bà, bước qua cầu Nại Hà là quên sạch chuyện xưa, bắt đầu cuộc đời mới, ngay cả hai giới Tiên Yêu cũng có không ít tiên quân yêu quân hạ phàm lịch kiếp.
“Vậy nàng có muốn tin, kiếp trước của nàng…..” Tịnh Uyên ngập ngừng, ánh mắt man mác chút hồi ức sầu não: “…là cố nhân của ta.”
Y khẽ giọng, bàn tay cầm quân cờ dần đưa tới trước mặt Hậu Trì, giọng nói dịu dàng ôn nhu, ánh sáng tím nhàn nhạt toả ra khắp người y, tự hình thành một quang thể tròn tròn bao bọc lấy hai người.
Dung nhan yêu mị giây phút ấy bỗng trở nên vô cùng nghiêm túc và mong ngóng, y nhìn nàng, như thể xẹt qua cả vạn năm chờ đợi.
Gió thoảng lướt nhẹ qua, lá khô lác đác bay xuống tấm màn ánh sáng rồi khẽ khàng rớt xuống mặt đất.

Trong thế giới tĩnh lặng cách biệt đó, nàng chỉ trông thấy mỗi dung mạo của y, khuynh thế tuyệt đại nhưng mang nỗi ưu thương không thể nào tiêu tán.
Thân quen, bi thương, lãnh tịch …… vô số cảm xúc trào dâng trong lòng, giữa một khoảnh khắc mơ màng, tâm trí Hậu Trì lại hiện lên vẻ da diết, cô tịch trong cái ngoái nhìn của Thượng Cổ chân thần giữa Hỗn kiếp.
Nàng chìa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên tay y… á
Ánh sáng trong mắt Tịnh Uyên bùng lên chói loá, khoé miệng nhếch cao.
Giây phút hai bàn tay sắp chạm vào nhau, tay nàng chợt khựng lại…..

Y ngẩn người chậm rãi ngước đầu, chỉ thấy đôi mắt khi nãy còn mơ hồ ngơ ngác giờ đã sáng rực như sao, lấp lánh tinh quang.
“Tin thì sao?” Hậu Trì rụt tay lại chắp sau lưng, nhìn y khẽ nói: “Tịnh Uyên, ta chỉ là Hậu Trì thôi.” Dĩ vãng kiếp xưa thì liên quan gì tới nàng kia chứ?
Lời chưa dứt ý, nhưng người thông minh thừa đủ để hiểu.

Y thu tay lại, chăm chú nhìn đôi con ngươi màu mực đó: “Được, từ nay về sau, ta sẽ chỉ coi nàng là Hậu Trì.”
Trăm năm này, Hậu Trì, dù nàng có muốn quên sạch tiền trần vãng sự, nhưng làm sao biết người mà nàng luôn tâm niệm ấy sẽ không thay đổi?
Hậu Trì mỉm cười nhẹ nhõm, chắp tay với Tịnh Uyên: “Cờ chưa xong, chơi tiếp nào.”
Trên đỉnh Ẩn Sơn vẫn quanh năm bao phủ bởi sắc xuân, lá phong đỏ trùng khắp núi.
Trấn Hồn Tháp trong nhà trúc đang rực lửa, chứng kiến tháng năm trôi đi như nước chảy.
341 năm trước Thiên Hữu kỷ nguyên, tiểu thế tử của Bách Lý thế gia mất tích trong đầm lầy Thập Vạn, lão vương gia dẫn mấy vạn đại quân đích thân tìm kiếm, trải qua mấy tháng tuy không có kết quả gì nhưng sau khi về phủ bỗng cải lão hoàn đồng, tuổi đã lục tuần mà như thanh niên trai tráng.

Ông truyền vương vị lại cho con trưởng, từ đó tiềm tâm quy ẩn, không còn lo liệu việc quân.
321 năm trước Thiên Hữu kỉ nguyên, Ẩn Sơn hoành không xuất thế, nắm giữ vùng đất đầm lầy Thập Vann, độc lập với Thiên Hữu đại lục, sở hữu tài lực cường thịnh cùng binh pháp huyền ảo khiến các vương triều lớn đều thèm khát.

Trong khi các nước tập kết mười vạn đại quân xâm chiếm, thanh thế mênh mông, chỉ có Bách Lý thế gia của Đại Nghiệp vương triều là không tuân lệnh, cố thủ Tây Bắc.
Một tháng sau, thiên giáng dị lôi xuống hoàng cung các nước, khắp chốn lao xao lời cảnh cáo của thượng thiên, mười vạn đại quân bị ép lui khỏi đầm lầy Thập Vạn, từ đó về sau không còn ai dám xâm phạm tới Ẩn Sơn.
300 năm trước Thiên Hữu kỉ nguyên, Tây Bắc An Quốc Vương của Đại Nghiệp vương triều hưởng thọ trăm tuổi ra đi trong vương phủ.

Sau khi mất, ông được truy phong nhất tự Tịnh Kiên Vương, con cháu kế thừa đời đời, phúc ấm vạn thế.
Trong tang lễ, người ta trông thấy dưới chân Ẩn Sơn một bóng ngựa phi, vạn dặm bụi đường lao về Tây Bắc.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, chớp mắt kì hạn trăm năm ngót nghét còn lại một năm..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.