Thượng Cổ

Chương 34: Tương Kiến


Đọc truyện Thượng Cổ – Chương 34: Tương Kiến


Ngũ sắc kim quang chói lòa, lời chất vấn mang theo vẻ uy nghiêm ấy vang vọng khắp Tử Tùng Viện.

Các tiên quân gần đó đều trợn mắt trầm trồ nhìn ngũ sắc kim quang đã ngàn năm chưa từng xuất hiện ở Tiên Giới.

Tất cả nơm nớp lo sợ quỳ xuống bên ngoài viện, mặt tràn đầy sợ hãi.

Nghe được giọng nói vang lên bên ngoài phòng, Thanh Mục và Phượng Nhiễm nhíu chặt mày, lo lắng nhìn về phía Hậu Trì đang ngồi trong sân.

Cảnh Giản vô cùng căng thẳng, gương mặt hiện giờ trở nên cực kỳ ủ rũ.
Không gian uy nghiêm khiến mọi vật như ngưng đọng, lại đột ngột bị tiếng cười nhạt phá vỡ.
Giọng cười hờ hững, tuy trong trẻo dễ nghe, nhưng lại mang không ít ý giễu cợt.

Những người có mặt trong sân đều phải sững sờ, hào quang ngũ sắc bao trùm Tử Tùng Viện cũng gợn sóng, toả ra một chút lãnh ý.
“Qua cửa mà không chào hỏi? Thiên Hậu, Hậu Trì từ nhỏ lớn lên ở Thanh Trì cung cung, không dây dưa rễ má cùng ngươi chút nào, tại sao qua cửa mà vào phải chào ngươi?” Vẻ mặt nàng nhàn nhạt, tay áo nhẹ nhàng phất phơ, lông mày sáng rõ.
Cảnh Giản nghe vậy sắc mặt cứng đờ, trầm mặc nhìn về phía Hậu Trì, hắn không nghĩ tới.

Hậu Trì có thể dùng một câu nói để rũ bỏ sạch mọi liên quan với mẫu hậu, không một tí lưỡng lự.
Trong hư không, giọng nói khựng lại một chút, càng thêm ý lạnh lẽo: “Hậu Trì, dù gì, ta cũng là trưởng bối…!Ngươi tới bái kiến chẳng phải là chuyện đương nhiên sao…”
Hậu Trì hơi nhíu mày, ngáp một cái, lười biếng chặn ngang câu nói ấy: “Hậu Trì không hề biết Thiên Hậu đã trở thành vị chân thần đầu tiên khoáng cổ tuyệt kim của hậu cổ giới này, chẳng hay khi nào Thiên Hậu sẽ quảng ngự Tam Giới, cho chúng tôi được lắng nghe ngự chỉ đây nhỉ?”
“Hậu Trì, chớ có nói bừa? Bản hậu nói bản hậu đã tấn vị chân thần lúc nào?” Thanh âm đạm mạc từ phía chân trời truyền tới, mơ hồ mang theo tia giận dữ.
Sáu chục ngàn năm qua, sau khi tứ đại thượng cổ chân thần vẫn lạc, chưa có người nào dám dùng cái giọng như vậy để nói chuyện cùng bà! Huống chi, còn là Hậu Trì của Thanh Trì Cung…!?
“Nếu Thiên Hậu không phải chân thần, mà Hậu Trì ta đã đứng ở hàng thượng thần từ vạn năm trước ở Côn Luân Sơn, lẽ nào Thiên Hậu còn bắt ta phải thỉnh kiến bà? Vì mấy ngàn năm nay không trở về Thanh Trì Cung nên chẳng lẽ Thiên Hậu đã quên việc này rồi sao?”
Đôi mắt phượng khẽ nhướng lên, lạnh lùng liếc về phía chân trời, Hậu Trì đứng thẳng lưng, hai tay chắp sau lưng.

Bộ thường phục màu tím đậm chập chờn chấm đất, cả khu vườn trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Cách đây vạn năm, trên đỉnh Côn Luân, ngày diễn ra hôn lễ của Thiên đế và Thiên Hậu, cũng là ngày Hậu Trì tấn vị thượng thần, trong Tam Giới tiên yêu có ai là không biết, nhưng cho tới bây giờ không người nào dám nhắc tới.

Không nghĩ tới vị tiểu thần quân của Thanh Trì Cung lại có thể làm bậy như vậy, một đám tiên quân quỳ bên ngoài viện trố mắt nhìn nhau, mồ hôi lạnh cứ thế tuôn rơi.
Thanh Mục bình tĩnh nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Hậu Trì, đáy mắt thoáng tia đau lòng không thể nhận ra.
Trong sự trầm lặng đến nghẹt thở đó, bầu trời ngũ sắc kim quang trên Tử Tùng Viện dần chậm rãi mờ nhạt, một chùm ánh sáng chói mắt đột nhiên bay xuống giữa viện, bao bọc lấy Hậu Trì.

Luồng hào quang bừng sáng, đến khi mọi người phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện bóng dáng Hậu Trì trong sân đã hoàn toàn biến mất.

“Mọi người chớ lo lắng, ta đi Ngự Vũ Điện, Hậu Trì chắc chắn có ở nơi đó.” Cảnh Giản giật mình, liền vội vàng nói với hai người kia vẻ mặt đại biến, rồi tất bật rời đi.
Ngự Vũ Điện là cung điện của Thiên Hậu.

Phượng Nhiễm và Thanh Mục nhìn nhau một cái, ánh mắt hai người trầm xuống, không nói không rằng liền cùng lúc bay ra khỏi Tử Tùng Viện.
Chẳng qua là mới được nửa đường, Phượng Nhiễm lại lặng lẽ rẽ ngang chặn trước mặt Cảnh Giản.
Nơi này cách Ngự Vũ điện không quá mấy thước, nhưng lại tách biệt hẳn với con đường Thanh Mục đi.

Cảnh Giản nhìn bóng dáng hồng y nữ tử cách đó không xa, hắn đành dừng bước rồi thở dài.
“Cảnh Giản, ngươi vừa mới bảo chúng ta mau rời khỏi Thiên Cung, thì Thiên Hậu lập tức xuất hiện, ngươi có phải đang giấu chúng ta điều gì không?” Phượng Nhiễm âm trầm, nhìn chằm chằm Cảnh Giản, giọng nói không vui vẻ mấy.

Nếu không phải nghe được cuộc đối thoại giữa Hậu Trì và Cảnh Giản, nàng cũng chưa chắc sẽ suy đoán như vậy.
“Phượng Nhiễm, ngươi đa nghi quá rồi, không có chuyện gì cả.” Cảnh Giản bặm môi, cười gượng, cố gắng để lộ vẻ ung dung.

Nhưng gương mặt ôn nhuận ngày thường nhìn kiểu gì cũng thấy bất thường.
“Ta cố ý tách Thanh Mục ra tới hỏi ngươi, là vì thấy thần sắc ngươi khác lạ, có phải liên quan đến long tức trong cơ thể Thanh Mục không?”
“Phượng Nhiễm, chuyện này ngươi không cần hỏi nữa, mẫu hậu chẳng qua là muốn trò chuyện cùng với Hậu Trì, sẽ không gây chuyện khó dễ gì với ngài ấy đâu?”
Phượng Nhiễm liếc hắn một cái, trong mắt một mảnh u sầu, lạnh lùng nói: “Không có sao? Chẳng lẽ ngươi muốn nói với ta Thiên Hậu, người từng bỏ rơi Hậu Trì sống ở Thanh Trì Cung mấy chục ngàn năm.

Bây giờ, bà ấy đột nhiên cảm thấy áy náy với nàng, muốn tâm sự thân tình sao?”
Một người mẹ không thể nào lại thốt lên những câu hỏi lạnh lùng chất vấn ban nãy ở Tử Tùng Viện được!
Lời nói mang mười phần giễu cợt, khiến Cảnh Giản phải cháu mày nhìn Phượng Nhiễm, giọng nói hắn cũng lạnh hẳn: “Chuyện của mẫu hậu, còn chưa tới phiên ngươi nói chuyện.

Phượng Nhiễm thượng quân, ngươi đi quá giới hạn rồi.”
Vô luận Thiên Hậu đã làm gì, hắn thân làm con, cũng không thể nhìn Thiên Hậu bị Phượng Nhiễm nói như thế mà có thể thờ ơ.
“Cảnh Giản, ngươi chưa từng chứng kiến cái cảnh Hậu Trì lớn lên như thế nào ở Thanh Trì Cung…” Thấy Cảnh Giản xoay người định bỏ đi,cơn giận trong mắt Phụng Nhiễm vơi đi chút ít, thay vào đó là vài phần xót xa: “Hậu Trì từ nhỏ linh mạch đã yếu, căn bản không thể nào tích tụ linh lực được.

Sau khi nàng ấy lớn hơn một chút, thì Cổ Quân thượng thần rời Thanh Trì Cung, không rõ tung tích.

Ta trông nom nàng ấy lớn lên, trôi qua vạn năm.

Dù Thanh Trì Cung có là chốn tiên gia bí cảnh đẹp đẽ dường nào thì suốt vạn năm rồi cũng có ngày chán mắt, vậy mà nàng ấy chưa bao giờ rời khỏi Thanh Trì Cung, ngươi biết tại sao không?”
Cảnh Giản dừng bước, nghe lời kể phiền muộn của Phượng Nhiễm, đáy lòng chợt sinh ra một tia khổ sở.

Hắn làm sao mà không biết, phụ hoàng mẫu hậu cai quản Tam Giới.

Nhưng các tiên yêu quân đều chực muốn xem trò cười của Hậu Trì.

Hậu Trì vốn không được Cổ Quân thượng thần che chở, linh lực lại yếu ớt, tùy ý đi lại trong Tam Giới sẽ chỉ khiến cho người khác chê cười.
Hắn cũng như bao người trong Tam Giới.

Hơn vạn năm này, cố ý quên lãng chuyện của Thanh Trì Cung.
Thấy Cảnh Giản yên lặng không mở lời, Phượng Nhiễm nhướng mày, nói: “Nàng ấy vì không muốn làm mất mặt Cổ Quân thượng thần ở Tam Giới mà cứ lặng lẽ quanh quẩn ở Thanh Trì Cung.

Ta đưa nàng ấy ra ngoài, tất nhiên sẽ phải bảo hộ nàng chu toàn rồi.

Cho dù người đó có là Thiên Hậu, ta cũng sẽ không nhường nhịn phân nửa.

Cảnh Giản, ta hỏi ngươi một lần nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Từng câu từng chữ mang nồng đậm sát khí đâm thẳng vào Cảnh Giản.

Nhìn đôi mất⁷ của Phượng Nhiễm trở nên đỏ thẫm, Cảnh Giản mới giật mình nhận ra cô gái đứng trước mình là người đã từng sống sót trong trận chiến đầy máu tanh ở đầm Uyên Lĩnh khiến cho Tam Giới sợ hãi…Nhưng dù như thế, mẫu hậu một khi đã quyết chuyện gì, trong Tam Giới có ai dám phản đối chứ? Huống chi, ngay cả hắn cũng căn bản không biết mẫu hậu rốt cuộc có tính toán gì?
“Phượng Nhiễm, chuyện này xác thực có liên quan tới long tức trong cơ thể Thanh Mục…!Cảnh Chiêu con bé…” Cảnh Giản thở dài, biết không ngăn cản được nàng, thở dài nhìn sắc mặt ngạc nhiên của Phượng Nhiễm kể chuyện Cảnh Chiêu lấy bản mệnh long đan ra cứu Thanh Mục.
Giọng nói thoáng chút nặng nề biến mất dần trên lối mòn sâu thẳm, nam tử hồng y nép mình sau hòn giả sơn cách đó không xa chợt đờ người, miệng khẽ mím, chân mày nhíu chặt.
Trong sâu thẳm trong hoa viên, róc rách một dòng suối chảy, tiên khí dồi dào bao quanh, tạo ra một khung cảnh vừa thanh tao vừa biệt lập với thế giới bên ngoài.
Đại khái có thể đoán được nơi này là chỗ nào, Hậu Trì chau mày men theo con đường mòn mà đi.

Những đóa hoa mẫu đơn đỏ nở rộ hai bên đường, càng khiến cho nơi yên bình này nhuốm thêm vài phần tôn quý của bậc đế vương.

Gấu váy tím đậm nhẹ nhàng lay động giữa những đóa hoa, lướt qua cầu gỗ, có một vườn hoa.

Dưới gốc cây cổ thụ nàng nhìn thấy một thân ảnh màu trắng đang quay lưng về phía nàng, Hậu Trì chậm rãi ngừng lại.
Đây là Thiên Hậu sao…!?
“Hậu Trì, ta không nghĩ tới một nơi như Thanh Trì Cung lại có thể dạy dỗ ngươi thành ra như vậy.


Tự ý làm bậy chưa nói, lại ương bướng, liều lĩnh, lời nói mới vừa rồi kia, là phụ thần ngươi bảo ngươi chất vấn bổn hậu sao?”
Nữ tử bạch y chậm rãi xoay người, ánh mắt hờ hững, mái tóc đen dài xen kẽ các sợi ngũ sắc, dung mạo mỹ lệ, vừa lạnh lại vừa phần tôn quý.
Hậu Trì nhìn thấy Thiên Hậu, liền trở nên sửng sốt.
Bà mặc bạch y theo phong cách cổ xưa, thắt lưng gấm vàng bao quanh eo, mái tóc dài tùy ý buông xuống…!Còn có miếng ngọc bích trên trán bà, Thiên Hậu người đang đứng trước mặt Hậu Trì, lại ăn mặc hệt như Thượng Cổ chân thần mà Hậu Trì từng thấy trong Triêu Thánh Điện.
Ngoại trừ sự khác biệt về màu sắc của y phục, nàng không thể phát hiện thấy một điểm khác biệt nào nữa.
Nhưng, vị chân thần Thượng Cổ mang khí chất thanh tao có phần xa cách, mỗi ánh nhìn đều tựa như có thể ẩn chứa hết bao la của thế gian, có sức mạnh định đoạt mọi truyện của thiên địa, mà Thiên Hậu… Chỉ là tương tự nhưng thần thái thì khác xa.

Cả cách trang điểm và y phục đều tương đồng, thì lại càng dễ dàng nhận ra sự chênh lệch giữa hai người.
Tuy dung nhan tuyệt mỹ, khí vận thanh cao, nhưng chẳng hiểu sao lại mất đi vài phần khôi lệ đáng ra phải có, khiến người ta thấy nó chẳng ra đâu vào đâu cả.
Hậu Trì nhìn chằm chằm Thiên Hậu, đáy mắt tràn ra tia cổ quái, bất giác quên bẵng phải trả lời câu hỏi.
Thiên Hậu cũng đang chăm chú quan sát thiếu nữ cách đó không xa, đáy mắt mang theo vài phần kinh ngạc.

Nếu không có khí chất tương tự với Cổ Quân, bà cũng hoài nghi…!Con bé này có thật sự là con gái của Cổ Quân không!
“Hậu Trì?” Có lẽ ánh mắt của Hậu Trì quá mức kỳ quái, Thiên Hậu có chút không kiên nhẫn hỏi: “Bổn hậu hỏi, sao ngươi không trả lời?”
“Thiên Hậu, vạn năm nay phụ thần ta chưa từng trở về Thanh Trì Cung.

Người làm sao có thể dạy ta cái câu chất vấn ban nãy với bà.

Mới vừa rồi chẳng qua là Hậu Trì nhất thời nói bừa mà thôi.” Hậu Trì trở lại thần thái thong thả, như chưa từng phát hiện ánh mắt không kiên nhẫn của Thiên Hậu, chậm rãi cất lời.
Vào thời khắc gặp mặt Thiên Hậu, Hậu Trì mới nhận ra nàng thật sự không hề quan tâm chuyện bà ta đã bỏ mặc mình lại cũng Thanh Trì.

Có phải chăng, là do nàng đã sống quá lâu ở một nơi nơi tĩnh mịch như Thanh Trì Cung, hoặc là do phụ thần đã thương yêu nàng hết mực, hoặc là vì có Bách Huyền bầu bạn… Vô luận là vì nguyên nhân gì, ngoại trừ cảm giác ngạc nhiên trước cách ăn mặc quá đỗi tương tự của bà ta với vị kia thì Hậu Trì không hề có cảm xúc nào khác với Thiên Hậu.
Thêm cả, sự lạnh nhạt từ sâu thẳm linh hồn mà chính bản thân nàng cũng không hề phát giác.
Giọt máu đào hơn ao nước lã, nhưng chẳng hề có chút vấn vương, bọn họ lại không hề có một chút liên quan gì với nhau cả.

Nếu không phải Tam Giới bảo nàng được Thiên Hậu sinh ra, có lẽ Hậu Trì sẽ vô cùng nghi hoặc, liệu nàng và người đang đứng trước mặt đây thật sự có máu mủ với mình không?
“Không biết Thiên Hậu muốn gặp Hậu Trì, rốt cuộc vì chuyện gì?” Gặp cũng đã gặp, mặc dù không ghét bỏ, nhưng cũng không thích phải tiếp xúc.

Hậu Trì nhạt nhẽo mở miệng, ý tứ muốn rời đi hết sức rõ ràng.
“Cũng không phải việc đại sự gì.

Đơn giản là, sau này muốn giữ Thanh Mục ở lại Thiên Cung.

Ta cố ý đến để báo cho ngươi một tiếng mà thôi.” Thiên Hậu nhìn Hậu Trì, nhàn nhạt nói.
“Để Thanh Mục ở lại Thiên Cung? Vì sao vậy?” Hậu Trì sửng sốt, ngay sau đó lại trở nên ngưng trọng, nói: “Thanh Mục đâu có thuộc về Thiên Cung, dù bà có là Thiên Hậu, cũng không có quyền tùy tiện giữ chàng lại.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng thấy đáy mắt Thiên Hậu lộ ý trào phúng, đáy lòng Hậu Trì mơ hồ sinh ra chút bất an.
“Hậu Trì, Thanh Mục dù gì cùng nhận đại ân của hoàng tộc, để hắn ở lại Thiên Cung, nào ai dám phản đối?”
“Có ý gì?” Hậu Trì ngột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc.

“Ngươi cho là, chỉ bằng sức của một tiên quân như hắn có thể luyện hóa long tức của Hỏa long ba đầu ư? Nếu không phải Cảnh Chiêu lấy bản mệnh long đan của nó ra cứu, làm sao Thanh Mục của ngươi có thể đứng ở đây được?”
Thiên Hậu giương mắt, nhìn ánh mắt kinh ngạc của Hậu Trì, nhàn nhạt nói: ” Long tức của Hỏa long ba đầu cùng long đan đã hòa vào linh mạch trong người hắn, một khi long đan bị lấy ra.

Cho dù là căn nguyên lực của Thiên Đế đi chăng nữa, cũng không thể cứu nổi hắn.

Long đan đối với kim long thật sự quan trọng biết dường.

Ngươi hẳn biết rõ đó.

Nếu không phải Cảnh Chiêu ra tay cứu mạng hắn, ngươi cho là có thể giữ nổi mạng của Thanh Mục sao?”
Cánh tay bên hông Hậu Trì nắm chặt, đáy mắt xao động, cánh môi mím lại thành một đường cong nhỏ.
Bản mệnh long đan của Cảnh Chiêu? Khó trách hôm qua, Thiên đế và Cảnh Giản lại trưng bộ mặt cổ quái như vậy.

Nguyên lai, cuối cùng là do đây.

Nhớ tới gương mặt kiêu căng ngày đó của Cảnh Chiêu công chúa, đáy mắt Hậu Trì trở nên phức tạp…!Không nghĩ tới rằng, nàng ta lại nguyện ý dùng long đan của mình cứu Thanh Mục…!Thượng cổ thần thú một khi mất đi nội đan, sau này tu luyện…!Ắt sẽ trở thành yêu ma!
“Nhà ngươi không cần phải suy nghĩ đâu, trừ phi Thanh Mục là thượng thần.

Nếu không, hắn căn bản không thể sống sót mà thiếu long đan.

Ngày cả ta cũng không thể, Thiên Đế không thể, cho dù là phụ thần ngươi…!cũng không có khả năng.”
Thấy Hậu Trì yên lặng không lên tiếng, Thiên Hậu phất vạt áo, lời đang nhắc tới Cổ Quân thượng thần bỗng ngưng lại một chút.

Bà nhìn về phía Hậu Trì đột nhiên mang theo một tia chán ghét.
“Thiên Hậu, bà rốt cuộc…!muốn như thế nào?” Hậu Trì thu liễm nhìn về phía Thiên Hậu, vẻ mặt đột nhiên bình tĩnh đến lạ thường.
“Không phải ta muốn như thế nào…” Thiên Hậu cười một tiếng, thanh âm nhàn nhạt, đáy mắt đen thui một mảng, không cho người thấy rõ ý: “Mà là ngươi lựa chọn như thế nào.”
Nói xong, bà ta xoay người hướng về phía vườn hoa rời đi, thân ảnh màu trắng dần dần biến mất ở nơi đường mòn.
“Có ý gì?” Thấy Thiên Hậu sắp biến mất, Hậu Trì siết chặt hai tay, mới nhịn được việc không đuổi theo chất vấn bà ta.
“Muốn lấy long đan ra khỏi người Thanh Mục rồi hắn sẽ tan thành mây khói…!Hay muốn để hắn ở lại thiên cung, ở bên cạnh Cảnh Chiêu?”
Giọng nói vang vọng, lạnh lùng phát ra từ nơi bóng người vừa khuất dạng.

Hậu Trì cắn môi đứng im, trong đáy mắt xẹt qua một tia thâm trầm.
Vô luận với lựa chọn như thế nào đi chăng nữa, nàng chung quy cũng sẽ mất đi Thanh Mục.
Cho tới bây giờ, Hậu Trì chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày bản thân bị ép buộc trong tình thế tiến thoái lưỡng nan như thế này.

Mà người ép nàng lựa chọn, lại là Thiên Hậu!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.