Đọc truyện Thượng Cổ – Chương 32: Long Đan
Sau khi Hậu Trì chạy khỏi kết giới, từ xa đã thấy Cảnh Giản và Phượng Nhiễm sắc mặt ngưng trọng chờ ở bên ngoài.
Hậu Trì chẳng kịp nói tiếng nào đã tức tốc bay về phía Thiên Cung.
Hai người đứng đợi chỉ kịp nhìn thấy một đạo lưu quang xẹt qua, còn người thì đã vút đi xa tít.
Đến khi nhìn kỹ thân ảnh trên mây, Phượng Nhiễm không khỏi giật mình, ánh mắt thoáng qua vài phần kinh ngạc.
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi mà linh lực trên người Hậu Trì đã đạt tới mức thượng quân cao nhất, quả thật không thể nào tưởng tượng được.
Xem ra Hậu Trì chắc chắn đã gặp được cơ duyên trong Triêu Thánh Điện.
Phượng Nhiễm hiểu bây giờ không phải là lúc làm rõ chuyện này, nàng vội vã kéo Cảnh Giản giá vân đuổi theo Hậu Trì, bay về hướng Thiên Cung.
Thời gian ba ngày đã trôi qua, sợ rằng Thanh Mục …
Một tia sáng trắng lao ra từ kết giới, nháy mắt đã vượt qua hai người, lao thẳng về phía cung điện của Cảnh Giản.
Khí thế của đạo bạch quang này vô cùng hung hăng, kèm vài phần gấp rút và uy áp.
Cảnh Giản lấy làm lạ, thầm nhủ tại sao phụ hoàng lại mất kiểm soát như thế…
Với linh lực của Hậu Trì bây giờ, bay đến Tử Tùng Viện chỉ là chuyện trong nháy mắt, nhưng khi thực sự dừng trước cổng viện, nàng ngược lại có cảm giác sợ hãi thấp thỏm như kẻ xa quê lâu ngày.
Việc này ngay cả Thiên Đế cũng không cứu chữa nổi, nàng vào đó, lỡ như Thanh Mục đã…
“Rầm” một tiếng, không nghĩ ngẫm nhiều nữa, Hậu Trì nghiêm mặt đẩy cửa lao thẳng vào phòng, cho dù phải nghịch thiên cải mệnh, nàng cũng sẽ không để Thanh Mục xảy ra chuyện!
Trong căn phòng yên tĩnh, gương mặt nhợt nhạt của thanh niên ngày nàng rời đi như vẫn còn hiện hữu trong tâm trí nàng, vậy mà giờ đây, trên chiếc giường trống trải chỉ còn lại khối huyền băng, Thanh Mục đã biến mất không dấu vết.
Tan thành tro bụi … Nhớ tới những lời của Thiên Đế, Hậu Trì hoảng hốt, lo sợ đứng bên giường, không dám tin vào những gì mắt thấy.
Tay nàng run bần bật, quỳ sụp xuống cạnh giường như không còn chút khí lực nào, tim nàng quặn thắt không thể nào chấp nhận sự thật này.
Kể từ lúc đặt chân vào Liễu Vọng Sơn, Thanh Mục vẫn luôn ở bên nàng, bất kì khi nào chỉ cần nàng quay lại thì nhất định sẽ thấy hắn ở đó… Nàng đã quen với sự hiện hữu của Thanh Mục, giờ hắn đột nhiên mất đi, thực sự khiến nàng sợ hãi vô cùng.
“Hậu Trì, nàng làm sao vậy?” (Đổi xưng hô nàng – chàng vì hai người bắt đầu có tình cảm rồi nhé!)
m thanh trong trẻo vang lên sau lưng, lọt vào tai Hậu Trì nghe sao mà êm ái.
Nàng quay ngoắt lại, mắt không nhịn được mà trở nên ướt át.
Thanh niên tựa lưng vào gốc tùng giữa sân, khoác áo bào đỏ, dây lưng bằng gấm nạm vàng thắt bên hông, thần thái nhàn nhã.
Mái tóc đen dài tuỳ ý xoã trên vai, gương mặt gầy gò, nụ cười lấp lánh nơi khoé miệng khiến vẻ lạnh lùng tan biến hết.
Đôi mắt hắn trong trẻo, dịu dàng mà ấm áp nhìn nàng.
Hậu Trì thẫn thờ nhìn Thanh Mục đứng trong nội viện, bỗng chốc sống mũi cay xè, giọng nàng nghèn nghẹn, mắt mở lớn mừng rỡ nói: “Thanh Mục, chàng không sao ư?”
Không đợi thanh niên trả lời, nàng đã lao như bay ra sân ôm chặt lấy hắn: “Thiên Đế nói, chàng sẽ hoá thành tro bụi… Ông ta đúng là chẳng được câu nào tử tế cả, phụ thần nói đúng, ông ta chỉ là kẻ lừa gạt thôi, phải chi ta không nên tin lời ông ta nói.”
Trong câu nói tràn đầy sự uy khuất, ấm ức, vàng vọng khắp nội viện , nghe kỹ thậm chí còn lẫn chút sợ hãi hoảng hốt đến tội nghiệp.
Chưa bao giờ thấy Hậu Trì lo lắng đến mức này, Thanh Mục sững người, ánh mắt bỗng trở nên sâu hun hút.
Hắn cảm thấy đôi tay bao quanh mình đang run lẩy bẩy, liền đặt tay lên đầu Hậu Trì, xót xa vuốt mái tóc nàng: “Đừng vội, nàng đừng vội mà.
Cứ từ từ nói, có ta ở đây rồi.”
Chạm vào cơ thể ấm áp đến nóng bỏng, Hậu Trì ngẩng đầu thoát khỏi vòng tay của hắn, nhéo nhẹ má Thanh Mục cho đến khi xác nhận đó là thật rồi hỏi: “Long tức của Hoả long ba đầu đã trừ bỏ rồi sao?”
Thanh Mục gật đầu, ghé sát mặt nàng: “Nàng nhìn này, không sao nữa rồi.”
Gương mặt lạnh lùng ngày thường chẳng hiểu sao lại thêm mấy phần thâm ý sâu xa, Hậu Trì chớp mắt, vành tai bỗng đỏ ửng, nàng vội vàng tránh xa một chút rồi ho khan mấy tiếng: “Không cần, không cần, ta nhìn rõ rồi.”
Trước phản ứng của Hậu Trì, Thanh Mục thoáng ngẩn người, ánh mắt y xẹt qua một tia giảo hoạt, nhướn mày nghiêm túc nói: “Vậy sao? Nhìn rõ thật chứ?”
Hậu Trì trừng mắt, nghiêm mặt nắm tay Thanh Mục: “Yên chút, để ta xem nào.” Rồi nàng ngỡ ngàng khi thấy căn cơ linh mạch của Thanh Mục còn mạnh mẽ hơn trước kia, thậm chí linh lực cũng hùng hậu hơn.
Nàng ngờ vực nhìn Thanh Mục, hồ nghi nói: “Chuyện này là thế nào, linh lực của chàng … lẽ nào…”
“Ừ, ta đoán có lẽ ta đã hút hết long tức của Hoả long ba đầu vào linh mạch, tuy bây giờ vẫn chưa luyện hoá được hết, nhưng chắc không lâu nữa thôi.
Đến lúc đó thực lực của ta sẽ được nâng lên một tầm cao mới.
Tiếc rằng, lúc ta tỉnh lại bên giường vắng tanh, chẳng thấy ai hết.” Thanh Mục tuỳ ý quan sát Hậu Trì, y cũng sững sờ: “Hậu Trì, linh lực của nàng đã tăng đến bậc thượng quân rồi sao?”
Thấy Thanh Mục chẳng những không sao hết mà còn có tâm trạng nói đùa, Hậu Trì mới yên tâm gật đầu nói: “Ta đến Triêu Thánh Điện tìm Thiên Đế, nhưng không hiểu sao lại nhận được truyền thừa linh lực từ cung điện của Thượng Cổ chân thần, cơ duyên xảo hợp nên linh lực tăng mạnh, thậm chí còn…” Nhớ đến cảnh Thượng Cổ chân thần tan biến, Hậu Trì ngập ngừng, thần sắc tự dưng buồn rầu không nói tiếp nữa.
“Triêu Thánh Điện?” Thanh Mục nhẩm lại, ánh mắt loé lên một tia sáng kì lạ mà chính y cũng không hay biết: “Không ngờ nàng lại vào được đó, quả nhiên chỉ có thượng thần mới có thể tiến vào.”
“Chàng biết Triêu Thánh Điện ư?” Hậu Trì chớp mắt nhìn Thanh Mục.
“Đã ở Tam Giới đương nhiên phải từng nghe đến, nơi ấy thần bí khó dò, tương truyền có từ thời thượng cổ tới giờ, ngoại trừ Thiên Đế và Thiên Hậu, thì chưa thấy một thượng quân nào có thể vào được…”
Thanh Mục chưa kịp nói hết câu, thì cả hai người đã đồng loạt nhíu mày nhìn lên trời.
Một cỗ linh lực khổng lồ đột nhiên xuất hiện trong Tử Tùng Viện mang theo khí thế lôi đình khó lường, thấp thoáng uy nghiêm.
Bóng người màu đen lơ lửng trên không, ánh mắt sáng rực chăm chú nhìn Thanh Mục, đáy mắt y phảng phất một chút kinh nộ.
Hai người chưa kịp lên tiếng, Thiên Đế đã từ trên cao hạ xuống giữa nội viện Tử Tùng Viện.
“Thanh Mục bái kiến Thiên Đế.”
Ánh mắt ông ta tuyệt đối không hề có chút thiện ý nào, nhưng trước giờ hắn chưa từng mạo phạm tới Thiên Cung mà? Thanh Mục nhìn sang Hậu Trì, chắc không phải tại nha đầu này đã gây ra chuyện gì đấy chứ….
Hậu Trì vội lắc đầu, quay sang Thiên Đế thấy vẻ mặt ông như muốn ăn tươi nuốt sống Thanh Mục, liền ngờ vực hỏi: “Thiên Đế, có chuyện gì vậy?”
Nghe tiếng Hậu Trì, sắc mặt Thiên Đế mới dịu đi chút ít, nhưng ông vẫn nheo mắt chăm chú nhìn Thanh Mục: “Thanh Mục thượng quân, long tức trong cơ thể ngươi đã được thanh trừng rồi sao?”
Thanh Mục gật đầu, thấy vẻ mặt Thiên Đế vẫn còn nghiêm trọng, hắn liền kéo Hậu Trì ra sau lưng ngăn cản ánh mắt ông nhìn tới: “Đa tạ Thiên Đế đã lo lắng, long tức đã được hấp thu hết vào trong cơ thể của ta, không lâu nữa sẽ có thể luyện hoá… còn về nguyên nhân thì ta cũng không rõ.”
Nhìn động tác của Thanh Mục, chân mày Thiên Đế càng nhíu chặt hơn, ánh mắt trở nên khó hiểu.
Thanh Mục nhướn mày không nói thêm gì.
Hắn không hề nói dối, lúc hôn mê thần trí y không tỉnh táo, lúc tỉnh lại thì đã thấy long tức trong cơ thể đã được hấp thụ sạch sẽ vào linh mạch, nếu nhất định phải đưa ra một lí do thì hắn cũng chỉ biết nói rằng mình may mắn mà thôi.
Cùng với sự im lặng của Thiên Đế, bầu không khí trong Tử Tùng Viện cũng trầm xuống hẳn.
Thiên Đế chợt nhìn sang Thanh Mục, thần lực hồn hậu bay ra từ lòng bàn tay ông, nhắm thẳng lên thân thể Thành Mục.
Tuy chỉ có ý điều tra nhưng vẫn khiến Thanh Mục chau mày, thái độ của Thiên Đế thực sự quá kỳ lạ, hắn không biết mình đã làm gì đắc tội với ông ta.
Giây lát sau, Thiên Đế thu hồi thần lực, thần sắc mơ hồ vài phần phức tạp.
Ông phủi tay áo bước thẳng ra ngoài Tử Tùng Viện mà không nói năng gì, Cảnh Giản và Phượng Nhiễm từ ngoài cửa chạy vào, chỉ kịp trông thấy gương mặt âm trầm của ông.
Phượng Nhiễm liếc xéo, thậm chí còn chẳng thèm chào hỏi mà cứ thế đi ngang qua Thiên Đế.
Cảnh Giản dường như nghĩ tới điều gì đó, hắn ngập ngừng hành lễ với bóng lưng Thiên Đế rồi mới bước vào trong Tử Tùng Viện.
Chưa bước qua cửa, đã thấy hai bóng người một đỏ một tím đứng dưới gốc thông xanh, chàng thanh niên thần sắc ôn hoà, ánh mắt chăm chú nhìn nữ tử bên cạnh.
Thiếu nữ nũng nịu, đôi mắt đen láy ngập tràn tiếu ý.
Cảnh Giản bất giác ngẩn người, trong vô vàn tiên quân khắp Thiên Cung, nếu nói đến sự kiêu ngạo thấm tận vào xương tuỷ thì không một ai có thể vượt qua Hậu Trì.
Nhưng không ngờ nàng lại chẳng hề giấu diếm sự quan tâm của mình dành cho Thanh Mục.
Cùng khoác lên trường bào cổ xưa nền nã, hai người nắm tay đứng đó khiến Cảnh Giản bỗng nghĩ đến cụm từ “Thần tiên quyến lữ, thì ra là vậy” (Thần tiên quyến lữ, bất quá như thị), nhớ tới tâm tư Cảnh Chiêu dành cho Thanh Mục, Cảnh Giản thở dài bước vào trong.
Phượng Nhiễm đang xuýt xoa cảm thán trước Thanh Mục, nếu không có Hậu Trì đứng bên canh chừng, e rằng nàng đã xông lên nắn bóp cho thoả thích.
“Thanh Mục thượng quân, long tức trong người đã sao rồi…” Cảnh Giản bước tới chắp tay hỏi.
Thấy vẻ mặt Cảnh Giản đầy lo lắng, Thanh Mục gật đầu: “Đã bị hấp thu hết vào linh mạch.”
“Đa tạ thượng quân đã ra tay cứu giúp trong đầm lầy Uyên Lĩnh, ơn cứu mạng này Cảnh Giản xin ghi nhớ rõ trong lòng.
Nếu có gì cần phân phó ta nhất định sẽ tuân theo.” Cảnh Giản trịnh trọng hành lễ với Thanh Mục.
“Nhị điện hạ quá lời rồi, gặp nhau vốn đã là cơ duyên.” Thanh Mục tuỳ ý xua tay, thoáng ngạc nhiên khi thấy Phượng Nhiễm thâm ý nhìn Cảnh Giản, hắn hơi bất ngờ nhưng cũng không định tìm hiểu sâu xa: “Long tức trong cơ thể ta đã giải quyết, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành đi Bắc Hải.
Chắc thời gian qua, chỗ mấy vị Long Vương cũng đã có tin tức rồi.”
Thiên Cung không phải là nơi nên ở lại lâu, huống hồ hắn cũng chẳng muốn Hậu Trì ở lại đây mà phải đối mặt với Thiên Đế và Thiên Hậu.
Hậu Trì gật đầu nhìn Cảnh Giản: “Chúng ta sẽ không từ biệt Thiên Đế nữa, ngày mai nhờ nhị điện hạ chuyển lời giùm.”
“Ngày mai sẽ đi ngay ư…” Cảnh Giản ngẩn người liếc nhìn Phượng Nhiễm, vội nói: “Cảnh Giản khá thân với mấy vị Long Vương, chi bằng để ta đi cùng đi, biết đâu sẽ giúp thêm được gì.”
Hậu Trì xua tay từ chối: “Không cần đâu, chuyến này đi để tìm người cũng không phải việc gì to tát.”
“Chúng ta đâu phải chẳng dám.
Cơ mà nếu ngươi lại chọc thêm vài con hung thú thượng cổ nữa, thì e rằng sợ là ngay cả xương cốt cũng chẳng còn luôn.” Phượng Nhiễm liếc xéo hắn, khẽ hừ một tiếng: “Còn nói gì mà chỉ có sức mạnh bản nguyên của Thiên Đế mới cứu được Thanh Mục, ngươi định lừa ai hả? Hại chúng ta phải lo lắng tận mấy ngày liền, nay Thanh Mục chẳng những đã luyện hoá được long tức, linh lực còn tăng thêm một bậc, sớm biết thế đã không nghe lời ngươi bịa đặt.
May mà Hậu Trì vào Triêu Thánh Điện gặp được cơ duyên, chứ không thì ta đã chẳng thèm ở đây nghe mấy lời sáo rỗng của ngươi đâu.”
Cảnh Giản nghe nàng nói vậy thì cũng ngại, nhưng rồi hắn bỗng ngẩn ra: “Phượng Nhiễm thượng quân, ngươi vừa nói Thanh Mục thượng quân đã hấp thu long tức, khiến linh lực mạnh hơn ư?”
Phượng Nhiễm bị gã nhìn đến sững người, liền chỉ sang Thanh Mục, tức giận đáp: “Ta lừa ngươi làm gì, đúng thế, không tin thì đi mà hỏi hắn ấy.”
Thanh Mục gật đầu nói: “Đúng là như vậy, nhị điện hạ cớ sao lại ngạc nhiên đến thế?”
Long tức xâm nhập ắt gây tổn hại linh mạch, dù có cưỡng chế hấp thu thì cũng không thể khiến linh lực không giảm mà tăng, trừ phi…
Cảnh Giảm kinh nghi nhìn Thanh Mục, sắc mặt hắn bỗng chần chờ.
Nhớ tới vẻ mặt khó coi của Thiên Đế lúc nãy, hắn chợt biến sắc vội vã chắp tay với Thanh Mục, nói: “Không sao, Thanh Mục thượng quân, Cảnh Giản sực nhớ ra còn có việc cần xử lý, ngày mai ta sẽ tới tiễn các vị.”
Vừa dứt lời, hắn liền tức tốc chạy ra ngoài, thần thái hoàn toàn mất đi vẻ trấn tĩnh của thường ngày, thậm chí còn tuyệt nhiên không nhắc tới chuyện cùng đi Bắc Hải với mấy người.
Ba người ngơ ngác nhìn Cảnh Giản đã đi xa, không tài nào hiểu nổi hành vi kỳ lạ của hai cha con nhà này.
“Hậu Trì, vào trong nghỉ ngơi thôi.
Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.” Thanh Mục vỗ về Hậu Trì, ấm áp nói.
Hậu Trì gạt đầu rồi bước vào trong, đi được hai bước ngoái đầu lại nhìn chỗ Cảnh Giản ban nãy biến mất, đáy lòng bất an.
Khi Cảnh Giản chạy tới hậu điện của Huyền Thiên Cung, từ xa đã trông thấy Thiên Đế đứng bên suối nước nóng giữa hậu hoa viên, dù chưa lại gần nhưng hắn đã cảm thấy khí tức và uy áp đầy phẫn nộ xung quanh Thiên Đế.
“Phụ hoàng.” Cảnh Giản bước vào, thấp thỏm lên tiếng.
Đã mấy ngàn năm rồi, dù lần trước ba anh em gã bị thương bởi tàn niệm của Bạch Quyết chân thần nhưng cũng chưa từng thấy phụ hoàng giận dữ như vậy.
Nếu đúng như những gì hắn nghĩ, lần này Cảnh Chiêu quả thực không biết trời cao đất dày gì hết!
“Cảnh Giản, đến Tụ Tiên Trì lôi đại ca của con ra đây, còn Cảnh Chiêu thì… nhốt nó trong Toả Tiên Tháp, nếu không có sự phân phó của ta, không ai được phép thả nó ra ngoài.” Giọng nói tức giận mang theo sự thất vọng không thèm che giấu, Thiên Đế quay lưng xua tay nói.
“Phụ hoàng, tam muội chỉ nhất thời hồ đồ, mong phụ hoàng suy nghĩ lại.
Huống hồ… Toả Tiên Tháp sẽ làm tổn hại linh căn, tình trạng thân thể của muội ấy hiện giờ không thích hợp nhốt trong Toả Tiên Tháp đâu.” Cảnh Giản vội vàng quỳ xuống, sắc mặt lo âu cuống quýt cầu xin.
“Tổn hại đến linh căn ư? Ta và mẫu hậu con đã tốn biết bao nhiêu tâm huyết cho nó mấy vạn năm nay, giờ nó tự chuốc khổ vào người, oán gì kẻ khác, nếu Thanh Mục có tình với nó đã đành, bây giờ kết quả như vậy, còn muốn ta muối mặt đi cầu xin hắn ư?”
Thiên Đế đột nhiên quay lại, mặt ông hầm hầm tức giận, linh lực bạo loạn khiến không gian xung quanh bỗng dưng buông lỏng, ông bỏ ngoài tai lời cầu khẩn của Cảnh Giản, phất tay áo biến mất bên bờ suối nóng.
Xem ra chỉ còn cách đợi mẫu hậu trở về nói đỡ giúp Cảnh Chiêu thôi…
Cảnh Giản thở dài đứng dậy, thần sắc phức tạp ngước nhìn về phía Tụ Tiên Trì tiên khí nồng đậm phía Đông Thiên Cung.
Đối với phụ hoàng mà nói, Thanh Mục chẳng qua chỉ là một thượng quân, phụ hoàng có thể nể mặt Hậu Trì mà dùng sức mạnh bổn nguyên cứu hắn, nhưng chắc chắn sẽ không đồng ý tam muội đem bản mệnh long đan ra cứu, thậm chí sau này vì thế mà biến thành yêu ma…
Tam Giới ai cũng biết Thiên Đế sinh được ba trai một gái, nhưng không ai biết cả ba đứa con trai đều có bản thể phượng hoàng, chỉ đứa con gái độc nhất là kế thừa thần mạch ngũ trảo kim long, là dòng máu rồng vàng thượng cổ hiếm hoi sót lại trong thiên địa ngoại trừ Thiên Đế.
Đó cũng là nguyên nhân tại sao mấy vạn năm nay Thiên Đế lại cưng chiều Cảnh Chiêu như báu vật.
Khác biệt duy nhất giữa thần thú thượng cổ và hung thú thượng cổ chính là nội đan trong cơ thể.
Linh đan trong cơ thể thần thú có khả năng hấp thu linh khí đất trời, tác dụng kỳ diệu trên con đường tu luyện, thời gian tu luyện ngắn hơn hẳn những tiên nhân thông thường.
Còn hung thú chỉ có thể tự thân tích luỹ từng chút yêu lực, nhưng cũng vì thế mà một khi tu thành chính quả, hung thú sẽ mạnh hơn hẳn.
Cảnh Chiêu vốn có dòng máu thượng cổ kim long, nếu mất đi long đan, tổn thương bản thể là chuyện nhỏ, sau này tu luyện sẽ phải dựa vào tự thân chẳng khác gì hung thú, không cẩn thận là vạn kiếp bất phục, sa vào ma đạo.
Hoả long ba đầu có thân xác là bán thần, long tức của nó đâu dễ chống cự.
Cảnh Giản cũng vừa nghĩ đến trong thiên địa ngoài phụ hoàng ra thì vẫn còn bản mệnh long đan của Cảnh Chiêu là có thể giúp Thanh Mục luyện hoá long tức, có điều… dù long đan bị che đậy dưới long tức nóng bỏng của Hoả long ba đầu khiến Thanh Mục không có cách nào phát hiện ra, nhưng vẫn không thể giấu được sự cộng hưởng huyết mạch giữa cha và con gái.
Có lẽ phụ hoàng đã phát hiện ra ngay từ lúc ở trong kết giới Triều Thánh Điện, vì thế người mới mất kiểm soát đến vậy…
Nay long đan đã bị Thanh Mục hấp thu vào linh mạch cùng với long tức của Hoả long ba đầu, tuy chưa hoàn toàn luyện hoá hết nhưng nếu cưỡng chế lấy ra, long đan ắt bị huỷ, Thanh Mục cũng chết chắc.
Đó cũng là nguyên nhân phụ hoàng tuy tức giận nhưng cũng không cưỡng chế lấy long đan khỏi cơ thể Thanh Mục.
Là do Cảnh Chiêu tự nguyện dùng long đan cứu Thanh Mục, giờ mà lấy mạng y thì Thiên Đế cũng đuối lý, hoang đường hơn nữa là Cảnh Chiêu tự ý hành động, trong khi đối phương được lợi mà chẳng hay biết gì…
Cảnh Giản cười khổ, e rằng bản thân tam muội cũng hiểu nếu để người ấy biết, hắn sẽ không đời nào đồng ý!
Nhưng rõ ràng Cảnh Chiêu tu luyện trong Tụ Tiên Trì cách tuyệt với thế giới bên ngoài, sao lại biết tin Thanh Mục đang bị long tức giày vò? Thậm chí tam muội còn giấu được đại ca, chạy khỏi Tụ Tiên Trì mà không hề kinh động tới ai?
Cảnh Giản ngoái nhìn về phía Tử Tùng Viện, việc Cảnh Chiêu mất đi long đan chắc chắn mẫu hậu sẽ biết, mẫu hậu thương muội ấy như thế, kiểu gì cũng sẽ đòi lại long đan từ trong cơ thể Thanh Mục.
Nhưng nếu mẫu hậu gặp Hậu Trì, sự việc này không biết sẽ ra sao?
Một khi Thanh Mục và Hậu Trì biết rõ chân tướng…
Ván cờ này sai một nước mà loạn cả bàn… bất luận lựa chọn thế nào thì cũng đều sai cả.
Tiếng thở dài thật khẽ vang vọng trong hậu điện, gã thanh niên áo vải ngắm bóng mình dưới nước, nhíu mày bay về phía Tụ Tiên Trì.
Bên ngoài Tụ Tiên Trì.
Cảnh Chiêu sắc mặt tái nhợt, tựa lưng bên hòn giả sơn, nhướng mày nhìn nữ tử áo xanh tíu tít nói cười, thần tình yêu diễm, lạnh lùng nói: “Thanh Li, đây là cửu trùng thiên, yêu quân như ngươi cũng dám ở lại lâu ư?”.