Thượng Cổ

Chương 27: Đào Thoát


Đọc truyện Thượng Cổ – Chương 27: Đào Thoát


Trong nháy mắt, luồng khí tức cực nóng đã bao phủ toàn bộ Uyên Lĩnh Chiểu Trạch, Thanh Mục trầm mắt xuống, linh lực nồng đậm trong cơ thể tuôn trào ra.

Hai tay thần tốc ấn ra chú quyết, hào quang màu vàng bao trùm trận pháp đang sắp đổ nghiêng.

Cùng lúc đó, một đạo bạch quang điều khiển tiên kiếm bay vút về phía rừng đào, Thanh Mục nhíu mày nhưng không ngăn cản, sau khi bạch quang đi vào, mới hoàn toàn khép lại trận pháp.
Bên ngoài trận pháp, Hỏa long ba đầu đang rống lên giận dữ, sát khí cũng bị cản trở không ít.

Phượng Nhiễm nhìn long ảnh mơ hồ đang bay lượn liền thở phào một cái.

“Ít nhất còn có thể ngăn cản được nửa khắc”, còn chưa kịp tươi cười thì thấy người vừa mới xông vào rừng đào, ánh mắt nàng liền trở nên âm u.
Cách đó một thước là thanh niên cả người trường bào xanh thẫm bị cháy rách tung tóe, thậm chí ngay cả tóc và lông mày cũng cháy đen.

Hắn ngồi xổm trên đất thở hổn hển, trên mặt lộ ra vui sướng vì may mắn sống sót sau tai ương.

Dù không còn sự cao quý ôn nhã như lúc ở Liễu Vọng Sơn, nhưng lại có thêm phần sinh khí, giảo hoạt hơn.
“Cảnh Giản, không phải ngươi đang tu luyện ở Tụ Tiên Trì sao? Tại sao lại ở đây?”
Sắc mặt Phượng Nhiễm bất an nhìn thanh niên đang ngồi xổm, ngữ khí không chút vui vẻ.

Nhìn Cảnh Giản rút ra kiếm tiên từ bên hông của mình, Phá Luân Tử chỉ còn chút bạch quang yếu ớt.

Nàng ngẫm lại cũng hiểu được tại sao Hỏa long ba đầu lại tấn vị thất bại.

Thiên cung Nhị điện hạ này quả thật ăn no rửng mỡ, không có chuyện gì làm lại đi gây lộn với vị sát thần này.

Quanh đầm lầy Uyên Lĩnh sương mù bao phủ, là nơi hiếm thấy mặt trời, lần này nếu hắn có bỏ mạng ở đây, chỉ sợ rằng Thiên Đế cũng khó có thể chạy tới kịp thời.
Cảnh Giản cười khổ một tiếng, thu hồi lại tiên kiếm bị hỏng, đứng dậy.


Sắc mặt vẫn còn trắng bệch nhưng ánh mắt đã thay đổi: “Bên trong Tụ Tiên Trì chỉ có thể cưỡng ép tăng linh lực, căn cơ chưa ổn sẽ có tác dụng ngược lại.

Cảnh Chiêu xưa nay không chịu đau được, mẫu hậu đưa muội ấy vào, thuận tiện để đại ca bảo vệ muội ấy chu toàn.

Về phần ta, thay vì lãng phí thời gian ở chung với muội ấy, chi bằng tới Uyên Lĩnh Chiểu Trạch này rèn luyện.

Ở đây linh lực ngưng tụ nhanh hơn nhiều.

Thanh Mục thượng quân, đa tạ vừa nãy đã ra tay cứu giúp.”
Hắn vô cùng bình thản, tuy có vẻ chật vật nhưng không thất thố chút nào, chắp tay hướng Thanh Mục hành lễ.
“Cảnh Giản, mới nãy là ngươi dùng Diệt Yêu Luân nhốt thần long ba đầu vào đó, ngăn cản hắn tấn vị ư?” Vẫy tay với Phượng Nhiễm đang tức giận, Hậu Trì trầm ngâm một lát rồi cất giọng hỏi.
Thanh Mục và Phượng Nhiễm đứng bên nhướng mày, không thể ngờ Hậu Trì vốn không chào đón nhà Thiên Đế nhưng ngược lại đối xử với Cảnh Giản thì khác hoàn toàn.
“Không sai.” Trả lời theo bản năng, Cảnh Giản sững người một chút, hồi lâu mới giương mắt, không khỏi kinh ngạc, nhìn thiếu nữ đứng bên cạnh Thanh Mục.

Lúc này, Hậu Trì không còn dáng vẻ di thế độc lập như khi ở Đại Trạch Sơn, cũng không còn vẻ hài đồng xinh xắn vô song nữa.

Trên mặt nàng chỉ còn nét ngây thơ của thiếu nữ, nhưng duy nhất đôi mắt đen láy kia vẫn thâm trầm, Cảnh Giản chần chừ một chút rồi mới nói: “Hậu Trì thượng thần.”
Hậu Trì nhẹ gật đầu, nhíu mày nói: “Không thể tưởng tượng được, Thiên Đế vậy mà lại để cho ngươi tới đây rèn luyện.”
Cảnh Giản thấy sắc mặt Hậu Trì thay đổi khi nhắc tới Thiên Đế, cũng có cảm giác lúng túng, chớp mắt nói: “Thượng Thần, ta thân là hoàng tử Thiên Giới, nhưng tiên lực vẫn phải dựa vào chính mình để luyện thành.

Tuy nói Uyên Lĩnh Chiểu Trạch nguy hiểm, nhưng yêu thú lại rất nhiều.

Là nơi tốt cho tu luyện linh lực.

Ta ở đây một năm rồi nhưng chưa bao giờ tới chỗ Hỏa long tu luyện, vốn định hôm nay rời đi nào ngờ phát hiện ra nó muốn thăng cấp thần vị, vậy nên mới dùng Diệt Yêu Luân ngăn cản.”
“Ngươi và Phượng Nhiễm thật giống nhau, lúc trước nàng ấy cũng rèn luyện ở Uyên Lĩnh Chiểu Trạch nghìn năm.


Dẫu vậy, ngươi nên biết rằng, chỉ bằng chút linh lực của ngươi, căn bản không thể chạy thoát.”
Phượng Nhiễm liếc Cảnh Giản hừ một tiếng, hiển nhiển đối với những lời Hậu Trì vừa nói có thành kiến không nhỏ.
Cảnh Giản ngưng lại, giống như nhớ ra điều gì đó, nhìn về phía Phượng Nhiễm lộ ra vài phần vui mừng, nghiêm túc đối đáp với Hậu Trì: “Thượng thần cũng nên biết, ngày nay Tam Giới đã ổn định.

Nếu hỏa long ba đầu lên được thượng thần, sẽ ảnh hưởng tới an nguy của Tam Giới.

Huống hồ ta từng lĩnh giáo linh lực của Thanh Mục thượng quân trên Liễu Vọng Sơn, vì vậy ban nãy Thanh Mục thượng quân do thám, ta mơ hồ cảm giác được, cho nên mới…”
Lời này vừa thốt lên, ba người đều có chút kinh ngạc, cho dù là lấy người ta làm mục tiêu cũng đâu cần phải nói rõ như thế.

Hậu Trì và Thanh Mục chỉ liếc mắt nhìn nhau, không lên tiếng.

Cảnh Giản ăn ngay nói thật, bọn họ cũng chẳng làm được gì.
Phượng Nhiễm thì nhảy dựng lên, mắt phượng trừng lớn nhìn Cảnh Giản, nhếch miệng: “Nguyên lai ngươi cũng biết chúng ta ở đây, mới có thể ra tay với Hỏa long ba đầu.

Đường đường là Thiên Giới Nhị điện hạ, lại diễn trò như thế, quả thật vô cùng quang minh!”
Cảnh Giản không phản bác, nhìn hai người Thanh Mục áy náy nói: “Vừa rồi ta thám thính phát hiện hai cỗ linh lực cường đại, không nghĩ Hậu Trì thượng thần cũng ở đây.

Nếu biết, ta nhất định không ra tay với Hỏa long ba đầu… mà đem nó đưa tới…”
Về linh lực Hậu Trì, dưới sức mạnh của Thanh Mục và Phượng Nhiễm, có thể lộ ra được thì mới là lạ!
Phượng Nhiễm nháy mắt ra hiệu với Hậu Trì, có chút hả hê vui sướng.

Đột nhiên nghe thấy tiếng động lớn phát ra từ đại trận Thanh Mục vừa bố trí, sắc mặt bọn họ liền biến đổi, nhìn lên bầu trời.
Linh khí đang che phủ bên ngoài cùng tiếng gầm gừ không ngớt, hỏa diễm đỏ thẫm từ trong miệng Hỏa long phun ra đang rơi vào lớp kim sắc trên trận pháp, phát ra tiếng “Uỳnh uỳnh” vang vọng.

Kim quang dần dần yếu đi, dường như sắp bị phá vỡ.

“Phượng Nhiễm, Cảnh Giản bị thương, bây giờ căn bản vô lực ứng chiến.

Trận pháp này không cản được bao lâu, đợi lát nữa ta giao chiến với Hỏa long ba đầu.

Ngươi và Cảnh Giản đem Hậu Trì rời đi.” Giọng nói Thanh Mục trầm thấp vang lên, hắn híp mắt nhìn long ảnh đỏ thẫm, thản nhiên nói.
Phượng Nhiễm còn chưa kịp đáp ứng, Hậu Trì đã nhướng mày: “Không được!” Thấy nàng ấy kiên định, Phượng Nhiễm há miệng định nói lại không biết khuyên như thế nào.
Cảnh Giản cũng vội vàng lắc đầu: “Thanh Mục thượng quân, Hỏa long ba đầu đã lên bán thần.

Một mình ngươi không thể ngăn được nó đâu.

Chuyện này là do ta gây nên, ta ở lại giúp ngươi.”
Âm thanh vỡ vụn tăng dần, Thanh Mục nhìn khuôn mặt trắng bệch của Cảnh Giản, lắc đầu, đi đến bên Hậu Trì: “Hậu Trì, Hỏa long ba đầu là hung thú Thượng Cổ.

Nó không quan tâm Cổ Quân thượng thần đâu, nếu nó đại khai sát giới, ta cũng ngăn không được.

Ngươi cùng Phượng Nhiễm đi trước, ta nhất định sẽ trở về.”
“Không được.

Trừ phi ngươi đi với ta.

Nếu không, ta sẽ không để ngươi ở lại một mình đâu.” Hậu Trì lắc đầu, khoát tay áo Phượng Nhiễm: “Phượng Nhiễm, ngươi mang Cảnh Giản ra ngoài trước đi.”
Thấy Hậu Trì không chịu đi, sắc mặt Thanh Mục ngưng trọng lại, chuẩn bị mở lời thì bị Phượng Nhiễm cắt ngang: “Thanh Mục, nếu ta có thể tạm thời chặn Hỏa long ba đầu, ngươi nắm được mấy phần có thể vây khốn nó bên trong trận pháp?”
“Ba phần, ngươi có biện pháp chặn nó lại?” Thanh Mục ngạc nhiên, hắn biết rõ linh lực Phượng Nhiễm, nếu dùng để tấn công thì xem như cũng được, còn nếu dùng để kéo dài thì lại không ổn lắm.
“Không phải ta.

Mà là rừng đào này, lúc trước ta đã lớn lên ở đây.

Lão già kia bản lĩnh không nhiều, nhưng lại tốn không ít công sức để bảo vệ đồ vật của mình.”
Phượng Nhiễm thoáng nhìn về phía khu rừng.

Thần sắc hiện lên một nỗi buồn vô cớ, vừa dứt lời, trường tiên (roi tiên) trong tay nàng hóa thành một đạo ánh sáng màu đỏ, đánh vào khoảng đất trống ở rừng đào.

Chỉ thoáng chốc, rừng đào mười dặm rất nhanh đã bắt đầu di động, tiểu yêu quang chằng chịt từ thân cây đào xuyên phá kim quang, đánh thẳng vào long ảnh đang gầm thét mãnh liệt.
Ngay lúc đó, trận pháp cuối cùng không chịu nổi sức công phá của hỏa diễm , hoàn toàn vỡ vụn.
“Phượng Nhiễm, đưa Hậu Trì đi đi!” Thanh Mục cất cao giọng, bay lên không trung.

Lúc này, tia sáng biến ảo từ rừng đào cũng đánh tới tấp về phía thần long ba đầu.

Một phát trúng long thân, làm cho Hỏa long kia nhất thời không thể động đậy.
Phượng Nhiễm ngưng trọng, nắm lấy Cảnh Giản đang chuẩn bị ngự kiếm và Hậu Trì sắc mặt đột biến, vung ra một cỗ tiên lực khóa ba người lại, cấp tốc bay ra khỏi Uyên Lĩnh Chiểu Trạch.
“Muốn chạy trốn? Hừ! Một đám tiên nhân ti tiện!”
Thanh âm rung chuyển đất trời, thần long ba đầu càng ngày càng trở nên dữ tợn.

Ba cái miệng đồng thời phun hơi lửa nóng hổi về phía ba người, Thanh Mục đột nhiên xuất hiện ở giữa không trung, ngăn chặn phân nửa hơi nóng, đồng thời đẩy ba người kia đi xa hơn.
“Đi mau!”
“Thanh Mục!” Hậu Trì chưa kịp quay đầu, chỉ cảm nhận một hồi lắc lư, đã ở bên ngoài Uyên Lĩnh Chiểu Trạch.
Tia lửa còn sót lại sau khi đuổi theo, sắp rơi xuống chỗ ba người, Cảnh Giản liền lấy tiên kiếm chặn lại, giữ Phượng Nhiễm và Hậu Trì lùi lại vài dặm.

Âm thanh răng rắc vang lên, tiên kiếm vỡ vụn, khóe miệng Cảnh Giản bật ra máu tươi, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Cùng lúc đó, hơi lửa nháy mắt bao trùm lấy Uyên Lĩnh Chiểu Trạch, nhất thời khó có thể tới gần nơi quanh năm bị sương mù bủa vây ấy.
Phượng Nhiễm giữ Hậu Trì đang định tiến vào, lớn tiếng nói: “Hậu Trì, không nên đi vào.

Ngươi căn bản không giúp được cho Thanh Mục!”
Thanh âm chói tai, làm Hậu Trì lập tức dừng bước, nàng nắm chặt hai tay lại, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.
Bên trong vang ra tiếng nổ mạnh không ngừng, nhưng Phượng Nhiễm và Cảnh Giản đều nghe rõ giọng nói bi thương của Hậu Trì: “Cho nên, đó là lí do ta để hắn ở lại Uyên Lĩnh Chiểu Trạch một mình ư?” Hậu Trì quay đầu, con ngươi đen như mực nhìn chằm Phượng Nhiễm: “Phượng Nhiễm, buông ta ra!”
Ánh mắt thâm trầm kia lại khiến Cảnh Giản đột nhiên sững sờ, dường như trong khoảnh khắc đó, dáng vẻ Hậu Trì trên Đại Trạch Sơn vô tình nhập lại người thiếu nữ này, cảm giác lạnh thấu xương, uy nghi vô cùng.
“Hậu Trì, với linh lực của Thanh Mục thượng quân, một mình ở trong thì còn có khả năng bảo vệ mình…” Cảnh Giản vì tình thế cấp bách nhất thời quên mất tôn xưng, vội vã nói Hậu Trì.
Phượng Nhiễm cũng ngẩn người, nàng cắn lấy môi, tay nắm chặt hơn: “Hậu Trì, chớ quên Cổ Quân thượng thần và Bách Huyền đã đổ bao nhiêu tâm huyết lên ngươi.

Nếu ngươi gặp chuyện không may, thì coi như đã phụ lòng bọn họ đúng không? Ta đi giúp Thanh Mục, Cảnh Giản, ngươi đưa Hậu Trì rời đi, càng xa càng tốt!”
Cảnh Giản trầm người một chút, đang định tiếp lấy tay Phượng Nhiễm, thì nghe thấy tiếng thần long ba đầu gào to trong Uyên Lĩnh Chiểu Trạch.
“Chích Dương Thương! Sao ngươi lại có thể có Chích Dương Thương?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.