Thượng Cổ

Chương 22: Hàng Thế


Đọc truyện Thượng Cổ – Chương 22: Hàng Thế


Một luồng huyễn ảnh ánh vàng trông như cây trường thương chậm rãi hạ xuống.

Kim quang phía chân trời đột nhiên tản đi mất, trường thương hóa thành một tia chớp màu đen, xuyên qua bầu trời đâm xuống đỉnh núi.

Uy nghi tỏa ra từ thân Chích Dương Thương giống như cảm giác có vị thần linh nào đang đứng quan sát thế gian.
Điều này càng làm cho đỉnh núi Liễu Vọng thêm dày đặc tiên khí, thậm chí còn tỏa ra luồng khí tức nóng rực.

Chúng chậm rãi bao lấy mọi người, tiên cảnh trên núi vạn năm không đổi mà giờ nay lại có dấu hiệu héo rũ.

Uy áp này khiến cho các tiên quân, yêu quân khó lòng có thể đứng thẳng.

Từng giọt mồ hôi lấm tấm rơi trên trán bọn họ xuống, mọi người hoảng sợ nhìn về phái thanh trường thương đen ngư mực kia.

Quả thực khó mà tin rằng, ảnh hưởng kinh khủng như thế này lại chỉ do một thanh binh khí gây nên cơ chứ.
Theo truyền thuyết từ thượng cổ, Chích Dương Thương chứa Chân Hỏa Tam Giới, có thể đốt cháy vạn vật.

Quả nhiên, không uổng danh xưng, sức nóng vĩ đại như vậy, e là chỉ có mỗi nó có thể chịu được.
Bạch Quyết thượng thần , không hổ là một trong tứ đaị chân thần, binh khí tùy thân mà đã lợi hại đến mức này.

Nghĩ vậy, ánh mắt ham muốn được có Chích Dương Thương của mọi người càng sôi sục hơn.

Nếu có được thanh thương này, muốn tấn vị thượng thần chưa phải là chuyện không có khả năng.
Trong tất cả, bình thản ung dung chỉ có Thanh Mục ôm Hậu Trì cùng với ba người Cảnh Chiêu.

Cảnh Dương cầm lấy cây dù xanh biếc, bích sắc hào quang ôm trọn lấy ba người ở trong, ba người thaotj nhìn sắc mặt thản nhiên ngưng trong lòng cảm thấy thật may mắn khi mang theo cây dù có thể che chắn này.

Về phần Thanh Mục… mọi người chăm chú nhìn thanh niên thản nhiên bước lên đỉnh núi, lần đầu hiểu ra thượng quân cũng có phân chia cao thấp.

Khắp núi, không ai vì truyền thuyết về vị thượng quân thần bí này mà không kinh hãi.

Cũng chỉ có nhân vật như vậy mới có thể không hề sợ hãi với uy lực từ Chích Dương Thương.
“Đại ca.” Cảnh Chiêu phức tạp nhìn bóng lưng Thanh Mục, ánh mắt rơi lên người mặc áo lông trắng liền lạnh ở trong lòng, gật đầu với Cảnh Dương.
Cảnh Dương hiểu ý, ánh mắt tán thưởng nhìn về Chích Dương Thương, thân hình khẽ động, cầm lấy Vũ Hóa Tán bay về phía Chích Dương Thương.

Bích sắc tiên quang trong nháy mắt đã vượt qua Thanh Mục.

Mọi người cứ ngỡ sẽ có gì cản trở nhưng không, Vũ Hóa Tán đã chạm tới kim quang bao lấy Chích Dương Thương, rất nhanh còn cách thanh thương thần ba thước.
“Thanh Mục…” Hậu Trì kinh ngạc nhìn sức mạnh của cây dù nhỏ, ngẩng đầu hướng Thanh Mục, sắc mặt có chút ngưng trọng.
“Không sao, sẽ không đơn giản vậy thôi đâu.” Thanh Mục trấn an xoa đầu Hậu Trì, không nháy mắt nhìn Chích Dương Thương.

Trong mắt hiện ý không hiểu, đồng tử màu vàng ẩn ẩn hiện hiện, Hậu Trì đang dõi theo hắn bỗng mãnh liệt sững sờ… tại sao cảm giác này lại quen thuộc quá vậy?
Càng tới gần, khí tức càng nóng rực, sắp chạm được vào Chích Dương Thương, Cảnh Dương vô cùng vui mừng, đang trong lúc moj người hò reo lấy đi thì… “Ầm ầm” vang lớn, toàn bộ sơn mạch bị chấn động, hỏa diễm bỗng dưng bao trùm lấy trăm thước quanh phạm vi Chích Dương Thương, hung mãnh nuốt chửng lấy Cảnh Dương.

Trong nháy mắt biển lửa nhấn chìm cây dù nhỏ màu xanh, Cảnh Dương biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Hồng quang trong hai luồng tiên lực giao thoa, khó có thể phân ai mạnh ai yếu.

Sắc mặt Cảnh Chiêu vui mừng tự dưng cứng đờ, bất an nói với Cảnh Giản: “Nhị ca, chuyện gì xảy ra vậy? Đại ca… Sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Không sao, khí tức này hẳn là do… Kỳ Lân Thần Thú khống chế, có Vũ Hóa Tán của mẫu hậu che chở, đại ca tuy không đánh thằng nhưng sẽ không bị thương đâu.” Cảnh Giản nghiêm trọng nhìn sóng lửa nóng rực trên không trung, chuẩn bị chạy lên chắn trước cho Cảnh Chiêu.

Hắn quay đầu nhìn hai người Thanh Mục chậm rãi đi lên đỉnh núi, như vốn không bị ảnh hưởng bởi trận đấu, đáy mắt Cảnh Giản xẹt qua tia phức tạp thở dài.
Lời Cảnh Giản còn chưa dứt, một tiếng gầm giận dữ vang lên trong núi.

Uy thế như từ viễn cổ man hoang chậm rãi bao trùm không gian.

Trước mắt bao người, một ngọn lửa đỏ vô cùng to bao trùm Chích Dương Thương cùng với hơi nóng rát.

Một con cự thú cao khoảng một trượng đạp vân bay lên trên không trung.

Khi cách Chích Dương Thương nửa mét thì từ từ dừng lại, ánh mắt kim sắc nghiêm lạnh nhìn mọi người trên núi.

Dù con cự thú này chưa từng xuất hiện tong Tam Giới suốt ngàn vạn năm nay, nhưng ai cũng đều nhận ra.

Đầu rồng, thân ngựa, sau lưng có hai cánh, đâu ra ngoài chính Thượng Cổ Kỳ Lân Thần Thú.
Thanh Mục dừng lại, nhìn chăm chăm vào Kỳ Lân trên không trung, mặt lộ vẻ nghi ngờ… Kỳ Lân này liệu phải là Bách Huyền không?
Hậu Trì không nhịn được đã vươn người về phía không trung, một hồi lâu sau, ánh mắt liền trầm xuống – lạnh lùng và trống rỗng.

Chả phải Bách Huyền, vậy mà Yêu Hoàng nói Kỳ Lân Thần Thú tám ngàn năm trước từng xông qua Yêu Giới, nhưng giờ này Kỳ Lân cũng chỉ còn lại một đám tàn hồn sót lại điều khiển thân thể mà thôi.
“Các ngươi là người phương nào? Lại dám xông vào nơi tu luyện của Bạch Quyết Chân Thần, ngấp nghé Chích Dương Thương.”
Tam Giới ai cũng biết rõ uy lực của Thượng cổ thần thú ra sao.

Sức chiến của Kỳ Lân quả thật bá đạo, biển lửa cực nóng nháy mắt đã quét sạch cả một nền trời.

Thanh âm lạnh lùng vang lên, tiên yêu hai tộc căng thẳng theo dõi, không ai dám cất lời.
“Kỳ Lân thần thú, tại hạ Cảnh Giản là người của Cửu Trọng Thiên Cung.

Mấy tháng trước cảm ứng được thần binh sắp xuất thế nên hôm nay đặc biệt đến Liễu Vọng Sơn thu phục, mong rằng đừng nhúng tay vào.” Cảnh Giản chắp tay hướng về phía không trung.

Thế là xong nghi thức xã giao, với năng lực của hắn, tất nhiên đã nhận ra Kỳ Lân chỉ dựa vào một đám tàn hồn để điều khiển hành động.

Chuyện này chẳng còn khó khăn gì nữa, hắn nghĩ nếu Kỳ Lân muốn ngăn cản đoạt thương thì hai tộc tiên yêu trên núi và cả Thanh Mục đều là đồng minh của mình rồi.
“Cửu Trọng Thiên Cung? Là nơi nào vậy, Hồng Nhật ta đây chỉ biết, trên đời này có thượng cổ giới do bốn vị chân thần làm chủ thôi.

Những thứ khác ta không quan tâm, nhưng nhà ngươi nói thật này, không có gian dối nhỉ.

Ta phụng mệnh thủ hộ Chích Dương Thương, trừ phi có chủ nhân kế nhiệm của thần thương xuất hiện, nếu không thì đừng mơ mộng.”
Lời này nghe thật ngang ngược, làm ai cũng mât tròn mắt dẹt nhìn nhau, Cảnh Giản cười khổ một tiếng rồi thở dài.
Kỳ Lân Thần Thú như là đã ngủ say trông coi Chích Dương Thương từ ngày Bạch Quyết Chân Thần vẫn lạc.


Bây giờ đã vạn năm trôi qua, có lẽ cũng không biết Tam Giới đã thay đổi như thế nào.

Nhưng nói trắng ra thì cả ba vị thượng thần cũng chỉ là viễn cổ thần thú, so với tuổi thọ thì thật sự không hề là gì với hỏa lân vạn tuổi đây.
“Kỳ Lân Thần Thú, Thượng Cổ Giới từ lâu đã bị phong tồn.

Bây giờ, phụ hoàng ta đã lên làm chủ Tam Giới.

Cảnh Chiêu chỉ muốn có Chích Dương Thương, vô tình đối nghịch với ý của người.

Nếu như người cho ta thanh Chích Dương Thương này, Cảnh Chiêu vô cùng cảm kích.” Cảnh Chiêu thi lễ với Kỳ Lân, nghễnh cao đầu nói, vừa cứng rắn vừa ngạo nghễ.
“Hừ, chẳng qua là con của Phượng Hoàng với Kim Long mà cũng hòng mơ chạm tay vào Chích Dương Thương, quả là nực cười.” Kỳ Lân liếc mắt nhìn Cảnh Chiêu, lạnh lùng hừ một tiếng.

Đôi mắt kim sắc chậm rã rơi xuống hai người Thanh Mục và Hậu Trì, chợt vô cùng sững sờ, xẹt qua một tia bất ngờ…
“Ngươi…”
Sắc mặt Cảnh Chiêu trầm xuống, giận đến nỗi cả người rung lên, đang chuẩn bị đạp vân thì bị Cảnh Giản kéo áo lại: “Tam muội, Kỳ Lân này ngủ say vạn năm không biết chuyện gì xảy ra, tinh hồn sớm đã bị ăn mòn, lúc này chỉ đang dựa vào một chút tàn hồn còn sót lại để chống đỡ thôi.

Chờ đại ca động thủ rồi muội ra tay cũng không muộn.” Hắn chú ý rằng Kỳ Lân cảm thấy rất đặc biệt với hai người Thannh Mục, ánh mắt thích thú ngước nhìn bé gái trong lòng Thanh Mục.

Nếu lấy danh xưng thượng thần, không biết liệu Kỳ Lân Thần Thú có chịu chắp tay nhường cho Chích Dương Thương không đây?
“Các ngươi là người phương nào?” Kỳ Lân cất giọng hỏi hai người Thanh Mục và Hậu Trì.

Trong lời nói có một tia nghi hoặc, tuy rằng cảm giác rất mong manh nhưng lại nhận thấy một chút quen thuộc từ hai người này, nhất là thanh niên kia…
“Tại hạ Thanh Mục, đây là Hậu Trì từ Thanh Trì Cung.

Lần này tới Liễu Vọng Sơn chỉ vì tìm một người, không biết tại hạ có từng nghe qua Bách Huyền?” Thanh Mục ôm Hậu Trì len đỉnh núi, chậm rãi nói.
“Bách Huyền? Không biết.” Kỳ Lân lắc đầu, thân thể mang theo hơi nóng cuồn cuộn trên không trung, “Cơ mà, cái tên Thanh Mục này nghe cũng thật kỳ quái.”
Thần sắc Thanh Mục sững sờ, nhìn về phía thái độ ôn hòa của Kỳ Lân, bỗng cảm thấy thật cổ quái.
“Kỳ Lân Thần Thú, ngươi nói phải đợi chủ nhân kế nhiệm của Chích Dương Thương.

Nhưng hôm nay thần binh đã xuất hiện mà người kia còn chưa thấy, lẽ nào chúng ta phải tranh giành sao?”
Tiên lực giao thoa trên không bỗng có dấu hiệu thay đổi, Cảnh Giản biết rằng Cảnh Dương sắp động thủ nên vội vàng hỏi Kỳ Lân.
Kỳ Lân liếc nhìn Chích Dương Thương trên không, đáy mắt xẹt qua tia bi thống và hoài niệm.
“Chân Thần có lệnh, thần thương sẽ tự chọn chủ.


Các ngươi đừng có mà vọng tưởng.” Kỳ Lan nhàn nhạt nhìn xuống đám đông ở dưới, thanh âm lạnh lùng vang lên: “Nếu kẻ nào muốn đoạt thương, thì đừng mong sẽ chạy thoát khỏi Liễu Vọng Sơn này.”
Lời vừa dứt thì trong nháy mắt, biển lửa đã bao trùm khắp cả sơn mạch.

Kim quang lập lòe bốn phía sơn mạch, tạo nên một khối tiên khí cường đại bao lại.

Chúng tiên hai mắt nhìn nhau, Kỳ Lân Thần Thú đã khởi động trận pháp hộ sơn của Bạch Quyết Chân Thần, lẽ nào muốn chôn vùi hết mọi người ở đây sao?
Cảnh Giản sắc mặt nghiêm túc nhìn bốn phía, nghe thấy âm thanh “Rắc rắc” giòn tan vang lên thì cất giọng: “Chư vị tiên hữu, mời tề lực phá tan tiên tráo hộ sơn này, Kỳ Lân thần thú sẽ do ba người chúng ta xử lý.

Về phần các vị yêu quân, mong các vị đừng nhúng tay vào, Cảnh Giản tất có thâm tạ.”
Cảnh Giản là con trai Thiên Đế, đối nhân xử thế vô cùng khéo.

Lời vừa nói ra, đại bộ phận tiên nhân đều lấy ra tiên kiếm tấn công trận pháp hộ sơn, ngay lúc đó, bên phía yêu tộc không ai động đậy gì cả.
Thanh Mục nhìn về phía thanh niên cách đó không xa, hắn nhíu mày đầy bất ngờ.

Trong ba người con của Thiên Đế, người có thể đảm đương đại nhậm lại là Cảnh Giản luôn luôn ôn hòa này.
Lời nói vừa dứt thì bỗng “Ầm” một tiếng vang lên.

Lục quang xuất hiện trên không trung, biển lửa cuối cùng cũng được ngăn lại.

Cảnh Dương ngưng trọng xuất hiện trước mắt mọi người, áo bào hoa lệ bị cháy đen, dù cho có Vũ Hóa Tán nhưng hắn cũng chịu khổ sở không ít trong biển lửa.
“Tốc chiến tốc thắng.” Cảnh Dương ra hiệu tay với Cảnh Giản, trả Vũ Hóa Tán lại cho Cảnh Chiêu, trong tay hiện trường kích, tiến về phía Kỳ Lân trên không.

Tiên lực cường đại, không hề thua nửa phần lúc hắn khống chế Vũ Hóa Tán.
Hậu Trì nhìn trường kích trong tay hắn, nội tâm có chút sáng tỏ, đây chắc hẳn là binh khí Thiên Đế tạo ra cho Cảnh Dương.

Khó trách ba người này, dù có đối mặt với Thượng Cổ Kỳ Lân vẫn nghĩ mình nắm chắc thế thượng phong trong tay.

Không biết tiên lực của Cảnh Giản rốt cuộc như thế nào nữa…
“Thanh Mục…”
“Yên tâm, ta sẽ không để Kỳ Lân gặp chuyện không may đâu.” Thanh Mục vỗ tay Hậu Trì, rồi hướng mắt nhìn về phía Chích Dương Thương đang bất động.
Cảm giác quen thuộc như vậy, thật sự là sao đây?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.