Đọc truyện Thương Anh Hơn Cả Chữ Thương – Chương 95
Vào đến trước cửa phòng, Quỳnh An vẫn cố vớt vát lại.
– Hay là anh đi về quán Bar đi, chỗ này thực sự không hợp với anh đâu.
– Không thích. Mở cửa đi. – Lời nói của Quỳnh An như gió thoảng bên tai. Anh đã quyết định ở cùng cô rồi.
Quỳnh An đành ngậm ngùi mở cửa phòng. Hạo Thiên đi vào trước, còn cô thì chưa dám vào cùng. Anh đi một vòng ngắm nghía thật kĩ căn phòng. Đôi lông mày anh tuấn xô lại vào nhau.
– Em vào đây cho anh. -Hạo Thiên gọi cô với giọng không hài lòng.
Quỳnh An biết anh sắp nổi trận lôi đình nên nhanh chóng đi vào trong, không dám chậm chễ một giây nào. Cô đứng trước mặt anh cúi gằm mặt xuống không dám nhìn lên.
– Tại sao em lại ở nơi như thế này. Khoá cửa không an toàn, phòng không đảm bảo. Lỡ xảy ra chuyện gì rồi làm thế nào. – Hạo Thiên hơi tức giận.
– Em xin lỗi. Nhưng chỗ này cũng tốt mà. Không có chuyện gì xảy ra hết.
Cô biết ngay mà, anh thấy cô ở nơi như thế này chắc chắn sẽ nổi giận. Quỳnh An vẫn nhắm mắt hứng chịu cơn thịnh nộ tiếp theo. Nhưng…
– Anh xin lỗi. Đều là lỗi do anh nên em mới như thế này.
Hạo Thiên kéo cô vào lòng ôm chặt lấy cô. Giọng anh trầm xuống da diết. Từ khi cô đi anh không ngày nào khỏi lo lắng. Anh sợ vì anh mà cô phải chịu khổ. Càng lo cho cô anh lại càng tự trách bản thân mình.
– Chẳng phải bây giờ anh đã ở đây rồi sao. Ở bên anh, chuyện gì em cũng có thể vượt qua được. – Quỳnh An cũng ôm chặt lấy anh. Thời gian xa cách thế là đủ rồi. Có lẽ cô đã quá vội vàng khi tin tất cả những chuyện ấy là thật. Đó cũng là lỗi của cô vì đã không tin anh một cách tuyệt đối.
– Sau này đừng rời xa anh nữa được không.? Hứa với anh đi.
– Em hứa.
Một buổi tối thật bình yên, những cơn gió nhè nhẹ lướt qua trên mái hiên, nhẹ nhàng luồn qua khe cửa như đang hạnh phúc cùng 2 người họ. Họ là như thế, giận hờn nhau chẳng được bao lâu rồi lại yêu thương nhau da diết. Ai cũng đều sợ làm cho đối phương phải buồn bã, phải đau lòng. Khi bạn gặp đúng người, thì người thứ mấy cũng là mối tình đầu. Không quan trọng chúng ta có thể yêu nhau bao lâu, chỉ cần biết mỗi giây bên nhau đều là thật lòng, toàn tâm toàn ý.
Ngày hôm sau Hạo Thiên muốn cô cùng đi rút hồ sơ ở trường đại học rồi cùng về Việt Nam với anh. Mặc dù cô có chút luyến tiếc ở đây nhưng nó không lớn bằng tình yêu cô dành cho anh. Cô snag đây là muốn trốn tránh nỗi đau anh mang đến cho cô, nhưng bây giờ thì không cần nữa rồi.
– Vậy khi nào chúng ta sẽ về Việt Nam. – Quỳnh An và Hạo Thiên đang ngồi trên xe trở về quán Bar, anh có một số công việc phải giải quyết.
– Ngày mai.
– Sao gấp thế. Em còn chưa kịp tạm biệt mọi người.
– Không phải lát nữa là có thể tạm biệt rồi sao.
– Nhưng mà…- Quỳnh An bỗng nhiên trầm giọng, đôi mắt buồn buồn suy tư.
– Em sao thế? – Hạo Thiên quay sang hỏi.
– Tố Như chẳng phải vẫn đang ở nhà anh sao.
– Đừng lo, cứ để mọi chuyện cho anh.
Quỳnh An không trả lời thêm gì nữa. Nghe giọng anh rất tự tin mình có thể giải quyết ổn thoả mọi việc.
* Quay lại thời điểm tối qua
Khi Quỳnh An đang tắm thì Hạo Thiên nhận được một cuộc gọi ở Việt Nam, cuộc điện thoại là của Lâm Dương.
– Thiếu gia, tôi vừa phát hiện tiểu thư Tố Như có điểm đáng nghi.
– Nói rõ xem.
– Chiều nay tôi thấy tiểu thư gặp một người phụ nữ trẻ, cuộc nói chuyện của họ diễn ra khá nhanh. Tố Như tiểu thư có vẻ lo lắng và quan sát xung quanh liên tục.
– Cậu điều tra xem cô ta và người lạ mặt đó có quan hệ gì. Vì sao lại gặp nhau. Có kết quả thì báo ngay cho tôi.
– Tôi đã rõ thưa thiếu gia.
Trong đầu Hạo Thiên xuất hiện rất nhiều nghi vấn. Và đúng như anh dự đoán. Hôm nay Lâm Dương đã gửi cho anh kết quả điều tra về cô ta. Quả nhiên, cô ta đã giả vờ mang thai để dàng buộc anh. Chuyện này anh chưa nói với Quỳnh An vì anh muốn sau khi về Việt Nam giải quyết xong mọi chuyện rồi sẽ báo tin vui cho cô.
Chiếc xe của anh dừng lại trước của quan Bar. Hai chữ TA trên biển hiệu phát ra ánh sáng khiến người ta chú ý. Từ đầu khi đến đây Quỳnh An đã thắc mắc về cái tên này, hỏi nhân viên cũ thì họ cũng không biết cụ thể ý nghĩa của 2 từ viết tắt này. Chỉ biết hình như là tên viết tắt của ai đó.
Quỳnh An đứng trước cửa nhìn 2 chữ viết tắt ấy.
– Sao còn chưa vào. – Hạo Thiên phía trước thấy cô đang mải nhìn ngắm gì đó liền quay lại hỏi.
– Em có điều này muốn hỏi. Vì sao anh lại đặt tên quán là TA.
Hạo Thiên hiện nét cười trên mặt, đưa tay cốc nhẹ đầu cô.
– Em không đọc ra đó là tên viết tắt của em và anh sao.
Quỳnh An ngẩn người ra không tin vào tai mình. TA…Thiên An….Thì ra là thế. Sao cô ngốc đến nỗi không thể nhận ra nhỉ. Khi đọc cái tên này cô chỉ biết lòng mình rất lưu luyến chứ không thể hiểu nghĩa của nó. Hoá ra anh còn để cả tên cô vào tên quán Bar của mình. Tự nhiên lòng cô cảm thấy vui vui, bây giờ thì cô có thể chắc chắn, trong lòng anh cô vẫn ở một vị trí đặc biệt nào đó.
– Thì ra là thế.
– Em ngốc hơn anh nghĩ đấy.
– Đâu phải lỗi của em. Em đâu thể ngờ rằng anh còn có cả Bar bên này. – Quỳnh An phụng phịu. Cô nghĩ ở Việt Nam anh đã giàu lắm rồi, ai biết bên này anh cũng giàu đâu.
– Được rồi. Mau đi thôi.
Hạo Thiên mỉm cười cầm tay cô đi vào. Hai tên bảo vệ đứng trước cửa thấy ông chủ của mình đến nhanh chóng cúi đầu lễ phép chào hỏi.
Hiện giờ thời gian vẫn hơi sớm nên quán Bar vẫn còn vắng người, lác đác chỉ có mấy góc bàn có người ngồi uống rượu. Nhân viên đang hoàn thành nốt những công việc của mình để chuẩn bị đón khách. Thấy bóng dáng Hạo Thiên đi vào, không ai bảo ai 2 hàng đã được xếp ngay ngắn để chào đón anh. Nhưng lần này trên khuôn mặt ai cũng hiện lên một vẻ kinh ngạc vì đi bên cạnh ông chủ cao quý của họ là cô nhân viên Quỳnh An thấp hèn. Trông họ còn có vẻ rất thân mật.
Quỳnh An đi vào thấy sắc mặt mọi người kinh ngạc mới để ý tay mình đang được Hạo Thiên nắm chặt. Từ sau vụ Hạo Thiên ra mặt giúp cô lần trước đã có những nghi hoặc, đồn thổi, hôm nay cô lại củng cố thêm những nghi ngờ ấy rồi. Quỳnh An ngại ngùng muốn rút tay mình ra khỏi tay Hạo Thiên, nhưng nghĩ đến cảnh anh nổi giận thì cô lại không dám. Cô chỉ cúi mặt xuống.
Tiểu Mai đứng bên dưới cũng vẫn chưa thể tin vào mắt mình mặc dù cô đã biết trước sự thật. Nhưng quả là khó tin. Làm sao mà cô bạn của cô có thể quen với ông chủ chứ.
Đúng lúc này, quản lý Lina cũng đi đến.
– Ông chủ mới tới. – Cô lễ phép chào hỏi.
– Ngày mai tôi sẽ về lại Việt Nam, mọi việc ở đây mong cô hãy làm tốt như từ trước đến giờ.
– Ông chủ yên tâm. Nhưng lần này ông chủ đi sớm thế ạ.
– Rất nhiều việc ở Việt Nam cần tôi giải quyết. Một lát nữa cô đem bản kế hoạch 3 tháng vào phòng gặp tôi. Tôi sẽ thông qua.
– Vâng thưa ông chủ.
Nói xong Hạo Thiên lại kéo tay Quỳnh An về phía căn phòng của anh. Cuối cùng cô cũng có thể thở được rồi. Từ nãy đến giờ mặc dù cô chỉ cúi gằm mặt xuống nhưng cô có cảm giác ánh mắt của mọi người cứ dán chặt lên người cô không rời một giây phút nào. Khó chịu đến chết mất.
– Ngồi ở đây chờ anh một lát, anh giải quyết xong một số chuyện rồi chúng ta sẽ về nhà sớm chuẩn bị hành lý cho em. Mai chúng ta sẽ về Việt Nam. – Hạo Thiên đặt Quỳnh An ngồi xuống ghế, ân cần nói. Nói xong anh ngồi vào bàn làm việc.
– Nhưng mà trong lúc anh đang làm việc em có thể đi chào tạm biệt một người bạn được không.
– Ừ. Em đi đi.
– Ừ.
Quỳnh An gật đầu rồi đi ra ngoài. Chắc chắn Tiểu Mai đang có rất nhiều chuyện muốn hỏi cô lắm đây.