Đọc truyện Thương Anh Hơn Cả Chữ Thương – Chương 8
Một làn gió lướt qua, làm bay mái tóc uốn xoăn nhẹ nhàng của cô. Hai người đứng như thế, đôi mắt nhìn nhau, một chuyện yêu thương phảng phất đâu đó trong đôi mắt cậu con trai.
– Cậu là loại người có thể làm được chuyện đó sao. – Tuấn Minh vừa nói vừa đi đến chiếc ghế đá gần đó ngồi xuống. Cậu làm sao có thể tin cô làm được chuyện ấy chứ. Cô là ai chứ, là cô gái đã tự mình kiếm tiền và đi học cho đến tận bây giờ mà. Ngay khi vào nhận lớp anh đã để ý ngay đến cô, một cô gái với vẻ đẹp dễ thương và trong sáng. Điều anh chú ý đến cô nhất đó chính là một đôi mắt thật buồn. Đôi mắt ấy cứ cuốn lấy anh làm anh không thể rời khi. Đó cũng là lí do vì sao anh đã cho người tìm hiểu về cô.
– Cậu tin tôi nhưng mọi người đâu có tin tôi. – Quỳnh An đi đến bên Tuấn Minh, ngồi xuống.
– Không cần người khác phải tin mình, chỉ cần bản thân mình tin mình là được. Đó không phải là câu cậu hay nói sao. – Tuấn Minh quay sang nhìn cô với ánh mắt đầy âu yếm. Anh rất ấn tượng về cô, một cô gái mạnh mẽ luôn đi an ủi người khác trong khi bản thân mình phải chịu rất nhiều nỗi đau.
– Đối diện với chuyện của mình không ngờ lại khó đến thế.
– Thôi nào, bỏ qua chuyện này đi. Đi ăn gì thôi, tôi đói quá. – Tuấn Minh đứng dậy kéo tay cô.
– Còn chưa hết giờ mà.
– Cậu còn muốn quay lại lớp bây giờ sao.
Quỳnh An lắc đầu, thế là cô và Tuấn Minh rời hỏi trường. Tuấn Minh chở cô trên chiếc xe mô tô, cảm giác này thật tuyệt, không còn phải nhớ đến chuyện vừa mới xảy ra nữa. Tuấn Minh đưa cô đến một khu vui chơi, anh và cô chơi rất nhiều trò. Tiếng cười luôn hiện hữu trên khuôn mặt của 2 người. Cô cảm thấy thật vui vẻ, không ngờ cậu thiếu gia này cũng thích chơi những trò chơi ở đây. Cậu ta bây giờ khác hẳn với hình ảnh cậu ta trên lớp, là một cậu bạn trầm tính và ít nói. Ở bên cạnh, Tuấn Minh cũng đang theo đuổi dòng suy nghĩ của mình. Cảm giác ở bên cô thật bình yên, anh không còn phải che giấu cảm xúc của mình nữa. Thấy cô vui như thế này lòng anh lại cảm thấy thật ấm áp.
Sau một hồi vui chơi mệt mỏi 2 người đi ăn gì đó thật ngon. Quỳnh An đang ngồi ở bàn ngắm nghía con gấu bông mà Tuấn Minh vừa gắp được cho cô trong khi chờ Tuấn Minh đi lấy đồ ăn.
– Cậu thích không. – Tuấn Minh đi đến, trên tay cầm 2 đĩa đồ ăn và 2 ly nước đặt ở trên.
– Thích chứ. Cảm ơn cậu nha. – Quỳnh An lắc lắc con gấu bông, vẻ mặt phấn khích.
– Trẻ con mới thích mấy cái đó. Haha. – Tuấn Minh cười, một nụ cười thật đẹp. Tay anh đưa ly nước cho Quỳnh An.
– Hơ anh cũng là đồ trẻ con mới chơi cái này cho tôi. À mà anh hay đến đây lắm hả.
– Ừ, rất hay đến, nhưng chỉ đến một mình. – Tuấn Minh có vẻ lưỡng lự một chút nhưng rồi anh cũng nói với một vẻ mặt buồn buồn.
– Sao lại thế. – Quỳnh An biết rằng mình đã chạm đến nỗi buồn của cậu ấy. Nhưng nỗi buồn giữ mãi trong lòng sẽ thành bệnh, nói ra một lần cho nhẹ lòng.
– Hồi nhỏ tôi chưa bao giờ được bố mẹ mình đưa đến đây cả. Thường phải đi với bảo mẫu. Tôi nói muốn chơi thì bảo mẫu sợ tôi bị thương nên chẳng cho chơi gì cả. Tôi cứ đứng như thế nhìn những đứa trẻ khác chơi đùa. – Tuấn minh vừa nói tay vừa đưa đĩa thức ăn mà tự tay mình vừa tách gà cho Quỳnh An.
– Mọi chuyện cũng đã qua rồi. Chẳng phải bây giờ cậu đã lớn thế này rồi sao. Có thể tự làm được những điều mình thích rồi.
– Ừ, đúng rồi. – Tuấn Minh giọng đùa cợt, đưa tay véo chóp mũi Quỳnh An.
Hai người ăn uống vui vẻ, luyên thuyên đủ thứ chuyện.
– A…chết rồi, sắp đến giờ tôi đi làm rồi. – Bây giờ Quỳnh An mới để ý đến giờ, sắp muộn mất rồi.
– Cậu đi làm thêm hả, để tôi đưa cậu đi.
– Vậy cảm ơn cậu.
Vì vội quá nên cô đeo cả cặp sách đến chỗ làm. Vừa đến chỗ làm cô thấy thái độ mọi người hôm nay rất khác, ai cũng tất bật cả mặc dù khách đang vắng.
– A may quá em đến rồi, mau vào đây giúp chị lau dọn chỗ này.
– Dạ em vào ngay.
Cô nhanh chóng vào phòng thay đồ thay bộ đồng phục rồi chạy ra phụ cùng mọi người/.
– Chị ơi sao hôm nay em thấy mọi người có vẻ bận rộn và căng thẳng thế.
– Ơ thế em chưa biết gì à. Hôm nay quản lí đi công tác về và sẽ ghé qua quán để kiểm tra doanh thu đấy. Nếu muốn sống sót thì trước khi quản lí đến mọi thứ phải tươm tất không thiếu thứ gì. – Chị nhân viên tay vừa liên hồi lau chùi vừa nói.
– Thế cơ ạ. Quản lí thực sự khó tính vậy sao.
– Lát nữa gặp quản lí thì em sẽ hiểu ngay thôi.
– Quỳnh An, lại đây chị nhờ chút việc. – Tiếng chị Hoa gọi cô.
– Dạ, chị gọi em.
– Em đi qua cơ sở 1 lấy số lượng thịt bò Hàn Quốc mà chị đã yêu cầu về đây. Thịt ở quán hết rồi mà hàng chị đặt chưa kịp về. Lát nữa quản lí kiểm tra mà không có thì lớn chuyện đấy. Em đi mau rồi về nhé.
– Dạ,em biết rồi.
Vị quản lí này thực sự là người như thế nào nhỉ, cô rất tò mò. Trong ánh mắt mọi người khi nhắc về anh ấy vừa có chút gì đó sợ hãi, có chút kính trọng và nể sợ, lại thêm chút kiêng dè nữa. Cuối cùng hôm nay cô cũng có cơ hội được gặp rồi. Cô nhanh chóng ra bắt xe buýt để đến cơ sở 1. Nhưng hôm nay tắc đường quá nên mãi cô mới đến được nơi. Ở đây khách đang rất đông nên cô lại phải chờ. Chết mất, nếu quản lí đến quán rồi thì sao đây. Cô rút điện thoại ra gọi cho chị Hoa.
– Alo, chị ơi em đang trên đường về quán, do tắc đường quá nên em đi hơi lâu ạ.
– Không sao đâu, quản lí đang kiểm tra sổ sách kế toán rồi, em cứ từ từ về nhé. Thôi chị cúp máy đấy.
Cũng may là không sao, nếu cô sẽ cảm thấy có lỗi vô cùng. Quản lí khó tính như thế cô phải đặc biệt cẩn thận mới được. Mà cô cũng thật sự tò mò về anh ấy lắm, cô cố gắng về thật nhanh để mong có thể gặp được quản lí.