Đọc truyện Thương Anh Hơn Cả Chữ Thương – Chương 73
– Tao về đây. Thôi phấn chấn lên. Biết đâu lại có bạch mã hoàng tử đến cứu mày thật.
Quỳnh An nói rồi chạy vội xuống nhà. Hạo Thiên đã đứng chờ cô sẵn ở dưới.
Cô chạy xuống thì thấy Hạo Thiên đang đứng dựa lưng vào đầu xe chờ cô.
– Mình đi thôi. – Quỳnh An đứng trước mặt anh cười nhăn răng.
– Giỏi lắm. Cô bạn em có chuyện gì mà giờ này mới chịu về hả.
Hạo Thiên vừa nói vừa mở cửa xe cho cô lên. Sau đó anh vòng lên đằng trước ngồi vào ghế lái.
– Bố mẹ nó bắt nó đi xem mắt.
– Con gái đến tuổi lấy chồng thì phải đi xem mắt thôi.
– Nhưng mà nói là đi xem mắt nhưng bố mẹ nó đã quyết định cho nó lấy người ấy luôn rồi. Anh thử nghĩ xem, phải lấy một người mà mình không hề yêu thương thì sẽ khổ thế nào. Sau này em nhất định phải lấy một người yêu em mới được.
– Em còn định lấy ai nữa. Không phải sẽ gả cho anh sao. – Hạo Thiên quay sang nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc.
– Ơ, ai nói là em sẽ lấy anh? Hơ hơ…- Quỳnh An ngượng đỏ mặt.
– Em nghĩ mình có lựa chọn khác. – Hạo Thiên giọng trêu chọc nhưng cũng 9 phần là thật.
– Ai thèm lấy anh chứ. Vừa xấu trai vừa cọc cằn.
– Anh đi lấy người khác đừng có hối hận.
– Ừ anh cứ thử xem.
Không khí trên xe vui vẻ đến tận khi về nhà.
Hôm nay Quỳnh An và Tố Như quyết định sẽ nấu món gì đó ngon ngon. Cũng nhờ vào tài nghệ nấu ăn của Tố Như mà mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ.
– A, nhà mình hết muối ớt mất rồi. – Quỳnh An cầm hũ muối ớt đã rỗng tuễch.
– Tiểu thư để em đi mua cho. – Một cô gái người làm đang nhặt rau nhanh nhảu đứng lên.
– A không cần đâu, em ở nhà phụ Tố Như cho nhanh, chị chạy ra mua rồi về ngay.
Nói xong Quỳnh An chạy rất nhanh ra siêu thị gần nhà. Vào siêu thị cô chỉ lấy muối ớt rồi tính về luôn. Đang đi ra chỗ quầy thanh toán thì cô nhìn thấy bóng ai rất giống anh Toàn, chẳng lẽ là anh ấy thật.
– Có phải anh Toàn không. – Quỳnh An gọi với.
Người đàn ông phía trước quay đầu lại. Đúng là anh rồi. Nhưng ánh mắt có chút kì lạ.
– Là em sao. – Anh Toàn mỉm cười đi về phía cô.
– Dạo này sao không thấy anh liên lạc với em thế.
– Anh xin lỗi, dạo này công ty anh nhiều việc quá. Cũng đang tính hôm nào rảnh sẽ gọi cho em. Không ngờ hôm nay lại gặp em ở đây. Em đi mua gì sao.
– À, đang nấu ăn thì nhà hết muối ớt nên em đi mua một ít.
– Ra thế. Em…với Huyền My dạo này có hay gặp nhau không.
Thực ra dạo nà anh không gặp Quỳnh An là vì anh muốn mình nhanh chóng quên đi cô. Cô đã có người đàn ông khác mang đến hạnh phúc cho mình thì bản thân anh cũng không nên cố chấp. Chỉ là việc này anh thấy quá khó đối với anh. Anh đã ôm mối tình này suốt 7 năm qua, nói 1 2 câu quên sao dễ dàng thế được. Còn về phần Huyền My anh biết mình làm thế này là có lỗi với cô. Nhưng anh không thể trở thành kẻ xấu xa khi trong lòng vẫn còn hình bóng của người khác mà vẫn chấp nhận tình cảm của cô được. Anh định chờ cho đến khi anh xác định lại được tình cảm của mình thì sẽ gặp cô sau.
– À, nhắc đến nó em mới nhớ. Khổ thân con nhỏ. Bố mẹ ép nó đi xem mắt. Nhưng chỉ trên hình thức vậy thôi chứ đã quyết định là nó sẽ phải lấy người ấy vì một bản hợp đồng rồi. – Quỳnh An nhắc đến chuyện này mà cũng buồn thay cho con bạn.
Cái gì thế này. Tim anh vừa sẹt qua một thứ gì đó rất lạ. Nó cứ đập rất nhanh, rất nhanh.
– Sao? Huyền My đi xem mắt. Khi nào. – Giọng anh Toàn gấp gáp.
Anh không thể hiểu nổi thứ cảm xúc hỗn loạn này trong anh giờ là gì nữa. Nhưng anh có cảm giác anh sắp mất Huyền My rồi. Và cảm giác này làm cho anh rất khó chịu.
– Hình như là hôm nay. – Quỳnh An khá bất ngờ về thái độ của anh.
– Em có thể nói cho anh biết đó là nơi nào được không? – Anh Toàn túm lấy vai Quỳnh An, rất gấp gáp.
– Hình như là ở…nhà hàng Plasuni thì phải.
– Xin lỗi em nhưng anh có chút việc phải đi. Hôm khác anh sẽ gọi cho em sau. Tạm biệt.
Anh Toàn nói rồi phóng như tên lửa ra khỏi quán.
– Ơ…
Quỳnh An chưa kịp ú ớ gì thì đã không thấy bóng dáng anh đâu. Kì lạ thật có chuyện gì mà anh ấy gấp thế nhỉ.
Huyền My sửa soạn thật đẹp để đến buổi coi mắt. Hôm nay cô đặt cược cuộc đời mình vào may mắn, mặc dù từ trước đến nay cô không hề tin vào nó. Nếu người coi mắt hôm nay thích cô thì coi như cô cũng có lí do từ bỏ mối tình đơn phương của mình. Mối tình ấy đã khiến cho cô đau khổ rất nhiều. Nhìn người mình yêu quan tâm lo lắng cho người khác thì dù cô có bao nhiêu sự bao dung đi chăng nữa thì cũng vô ích. Coi như hôm nay sẽ là ngày dải thoát cho tâm hồn cô đi/.
Nhà hàng được hẹn đây rồi. Cô bước vào trong tâm thái bình thản. Nhưng cũng không thẻ dấu đi được nỗi lo sợ trong lòng cô.
– Xin chào quý khách. Quý khách đi một mình hay đi với ai ạ. – Một cô nhân viên nhanh chóng đi đến chỗ Huyền My hướng dẫn.
– À, em đến theo lịch hẹn ạ. Tên em là Huyền My.
– À vâng. Bàn của quý khách đã được chuẩn bị xong. Xin mời quý khách đi lối này.
– Vâng ạ.
Chị nhân viên dẫn Huyền My đến một chiếc bàn gần cửa sổ. Chiếc bàn ấy vẫn trống. Vậy là người bạn xem mắt của cô vẫn chưa đến. Đây đúng nghĩa là một cuộc trao đổi và bố mẹ cô là người yếu thế hơn. Cứ nhìn cái cách của người đàn ông này mà xem, làm gì có chuyện hẹn với phụ nữ mà để cho người ta chờ thế này chứ.
Huyền My thở dài rồi ngồi xuống ghế. Trong khi chờ người đàn ông ấy đến thì cô tranh thủ ngắm đường phố qua khung cửa sổ này. Không biết sau cuộc gặp mặt này cô sẽ thế nào nhỉ. Liệu sẽ gặp được một người có thể giúp cô quên đi mối tình đơn phương hay là chỉ làm cô khổ tâm hơn.
Thôi kệ đi, dù sao cô cũng đã quyết tâm hôm nay sẽ dựa hết vào may mắn mà.
15p trôi qua mà anh ta vẫn chưa đến. Huyền My bắt đầu cảm thấy bực bội. Tại sao cô phải ép bản thân làm điều mình không muốn thế này chứ. Đang định đứng lên đi về thì một người thanh niên cao to đi đến trước mặt cô.
– Tiểu thư đây có phải là Huyền My. Rất xin lỗi vì sự thất lễ này. Tôi phải giải quyết xong một số việc nên đã hơi trễ.
Thì ra hắn ta là người xem mắt của cô. Đang lên dây cót định chửi cho anh ta một trận thì cô bị khựng lại vì thái độ cư xử nhã nhặn của anh ta. Cô đành phải nuốt cục tức vào bụng vậy.
– Không sao. Dù sao thì buổi gặp mặt này cũng chỉ là hình thức. – Huyền My thẳng thắn nói.
– Chúng ta cứ ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện với nhau. – Bỏ qua thái độ hời hợt của Huyền My, người đàn ông này vẫn giữ thái độ tao nhã.
Nhìn ở góc độ này cô mới để ý, anh ta cũng thuộc loại có nhan sắc. Nhìn cũng rất phong độ. Chứ không phải là một lão già mà cô vẫn hay tưởng tượng. Riêng khoản này thì cô cũng đã có thể yên tâm được phần nào.
Anh ta cư xử rất đúng mực. Khi đồ ăn được mang ra anh ta đã không ngần ngại và cắt bít tết cho cô. Những hành động này nếu đối với người khác thì chắc chắn sẽ được ghi điểm rất lớn. Nhưng đối với một đứa bị ép đi coi mắt như cô thì tất cả đều trở nên vô vị.
– Như cô đã nói từ trước. Buổi xem mắt hôm nay của chúng ta cũng chỉ là để cho có hình thức. Tôi cũng khá hài lòng về cô nên chuyện đám cưới của chúng ta chắc sẽ tiến hành nhanh thôi.
Miếng thịt vừa được cô cho vào miệng, đang đi xuống thì bị đứng lại vì lời nói bất thình lình này của anh ta. Cô bị nghẹn và một ly nước đã được đưa đến trước mặt cô. Sau khi bình ổn trở lại thì cô mới nói
– Cần gì phải vội vàng như thế. Chúng ta có thể tìm hiểu thêm mà. Dù gì cũng còn rất nhiều thời gian. Biết đâu trong thời gian tìm hiểu anh sẽ không thích tôi nữa thì sao. – Huyền My nhiệt tình giải thích. Sao hắn ta đột nhiên lại muốn đánh nhanh rút gọn thế này chứ.
– Tôi khá bận nên không muốn tốn thời gian vào mấy chuyện tìm hiểu nhảm nhí. Và có lẽ cô chưa biết, nếu như hợp đồng này không được kí thì gia đình cô sẽ bị phá sản vì không có vốn đầu tư từ công ty nhà tôi.
– Sao? Phá sản?
Chuyện gì thế này. Hắn nói gia đình cô sẽ bị phá sản nếu như không kí được bản hợp đồng này sao. Điều này ba mẹ chưa từng nói với cô.
Huyền My còn chưa kịp định thần lại thì một dáng người cao to nữa lại đứng trước mặt cô. Lần này thực sự cô lại bị sốc toàn tập. Tại sao anh lại có mặt ở đây. Cô bất giác đứng dậy.
– Anh…Sao anh lại ở đây? – Huyền My mở to mắt nhìn anh, cô vẫn chưa hết ngạc nhiên.
– Câu này phải để anh hỏi em mới đúng. Em đang làm gì ở đây. – Anh Toàn đang cố kìm nén cơn giận dữ của mình. Anh cũng không hiểu tại sao anh lại giận dữ và hành động như thế này. Khi biết cô sẽ đi xem mắt anh đã phóng như điên đến đây. Chỉ sợ rằng anh chậm một bước thì sẽ mất cô.
– Em…
– Đi theo anh..