Đọc truyện Thương Anh Hơn Cả Chữ Thương – Chương 5
Một buổi sáng đầy nắng và gió, tiếng chim hót chào buổi sáng thánh thót làm lòng người cũng cảm thấy thật thảnh thơi. Cô cứ nghĩ cuộc đời mình sẽ mãi bình yên như thế này nhưng đời ai biết trước được chữ ngờ nghiệt ngã như thế nào.
– My ơi….. dậy đi nào, sắp muộn học rồi kìa. – Quỳnh An phải vừa kéo chăn vừa như hét vào tai Huyền My mà con nhỏ vẫn không hề nao núng.
– Ư…ư… mấy giờ rồi. – Huyền My mắt nhắm mắt mở hỏi.
– 8h rồi, còn không nhanh là tao đi trước đấy.
– Hả….trời ơi, hôm nay có tiết lão già ấy mà, chết tao rồi… – Huyền My như nhận ra một chân lí, đạp chăn dậy rồi lao nhanh vào nhà vệ sinh.
– Hôm qua mày đi đâu mà về muộn thế hả. Tao đi làm về bao lâu rồi mà vẫn chưa thấy mày về.
– Hôm qua anh Quang mời tao đi sinh nhật, vui quá nên tao quên mất giờ về..- Huyền My trong nhà vệ sinh nói vọng ra.
– Lần sau đừng về muộn thế nữa, nguy hiểm lắm.
– Tao biết rồi mà…, cặp sách của tao..- Huyền My trong nhà vệ sinh đi ra, đi vội đến bàn học.
– Tao xếp sắn cho mày rồi, đi thôi.
Hai cô gái đi ra bến xe buýt. Vẫn may là vẫn kịp giờ.
RENG RENG RENG
– Hây…đi ăn trưa thôi, Quỳnh An. – Huyền My đứng dậy vươn vai rồi kéo Quỳnh An xuống căn tin.
Căn tin lúc nay rất đông, cô ngồi ở bàn sẵn chờ Huyền My đi lấy đồ ăn. Những chỗ đông người thế này cô không hề thích một chút nào.
– Đây, đồ ăn tới rồi đây… – Huyền My đặt xuống bàn 2 chiếc bánh hambuger và 2 li nước.
– Cảm ơn mày.
– À, hôm qua công việc mới sao rồi. Hôm qua về thấy mày ngủ rồi nên tao không gọi.
– Cũng không vất vả lắm, tương tự như công việc trước nên tao làm được. Chỉ có điều ở chỗ làm mới có người có vẻ không thích tao lắm. – Giọng cô trầm xuống.
– Mày quan tâm làm gì, chắc lại ghen tị với mày chứ gì nữa. Chả biết mẹ…..
Huyền My nói đến đây, bỗng có một luồng không khí lạnh toát truyền đến người cô, mặt cô biến sắc hẳn, bàn tay run lên những nhịp nhẹ.
– Tao xin lỗi, xin lỗi mày, tao vô ý quá… – Huyền My cuống quýt lên vì cô biết cô đã nhắc đến người không nên nhắc.
– Tao không sao, mọi chuyện cũng qua rồi. – Giọng cô trầm hẳn xuống, nét mặt cũng không còn tươi tỉnh nữa.
Đúng thế, mỗi lần nhắc đến người ấy cô lại không thể kiếm soát bản thân mình. Mỗi lần mơ thấy cái quá khứ đau thương ấy cô lại bật khóc đến nức nở. Lòng cô đối với người ấy không hẳn là giận, cô chỉ thắc mắc tại sao lại đối xử với cô như thế. Nếu có cơ hội gặp lại… À không, có lẽ tốt nhất cô đừng nên gặp lại vì như thế cô sẽ không phải đau lòng thêm một lần nào nữa. Cuộc sống của cô bây giờ cũng đang rất ổn, gặp lại cả 2 lại thêm bận lòng.
– Ây, là ai thế này.
Một giọng nói chảnh chọe cất lên kéo cô về với thực tại.
– Học chung một trường mà gặp cậu khó thế này.
Trương Hoàng Hạ Vy – học cùng khóa với cô. Là thiên kim của một tập đoàn lớn nên cô ta rất kiêu kì và luôn không coi người khác ra gì. Cô ta để ý đến Quỳnh An khi bị mọi người trong trường lôi ra so sánh vẻ đẹp với Quỳnh An. Cô ta hay bày trò gây khó dễ cho cô, nhưng cô không để ý lắm. Bởi vì những việc như thế này cô đã quá quen thuộc rồi.
– Tôi và cậu đâu phải mối quan hệ thân thiết đến nỗi cần gặp nhau làm gì. – Quỳnh An trả lời.
– Chỉ là muốn hỏi xem dạo này cậu có khỏe không thôi mà. – Cô ta đi đến gần chiếc bàn, cầm lấy mấy lọn tóc của cô nghịch nghịch.
– Tôi vẫn khỏe và xinh đẹp hơn cậu là được rồi. Cậu lo mà giữ cái mơ mộng hoa khôi của trường này đi, đừng để tôi giật mất. – Quỳnh An hất tay cô ta ra, đứng dậy dõng dạc nói. Ai chứ cô ta thì cô không hề sợ một chút nào.
– Mày….
– Sao nào, muốn đánh nhau sao. – Huyền My đứng lên hất quai hàm, tay chống hông.
– Đi thôi My. – Cô kéo tay Huyền My đi. Mỹ Linh đứng lại mặt hằm hằm nhìn theo cô.
– Hahahaha…. mày có nhìn cái mặt của nó không. hahaha tao không nhịn được cười, chết mất. Con nhỏ đó chắc quê đến 3 ngày không đi học mất.
– Thôi đi, tao không muốn phí thời gian với loại người như cậu ta.
– Haha, tao biết rồi.
Ở CHỖ LÀM VIỆC CỦA QUỲNH AN
Bây giờ là 7h tối, nhưng quán vắng khách nhân viên trong quán đang tụ tập lại. Vì tính Quỳnh An vốn hòa đồng và rất nhiệt tình với mọi người nên nhân viên trong quán rất nhanh đã có tình cảm quý mến với cô. Chỉ có Tú Linh là vẫn có ác cảm với cô nhưng cô mặc kệ.
– à chị Hoa ơi, sao lâu rồi em không thấy quản lí ghé qua đây ạ. – Một nhân viên lên tiếng.
– Quản lí dạo này đang rất bận, anh ấy đang đi công tác ở Mỹ rồi. Hôm qua chị vừa gọi điện cho quản lí báo về việc quán mình vừa tuyển thêm nhân viên mới rồi.
– Em tưởng chị Hoa là quản lí ở đây chứ ạ, hóa ra vẫn còn một người khác ạ. – cô lên tiếng thắc mắc.
– Ừ, chị chỉ là phụ quản lí khi quản lí không có ở đây thôi. Mà thực ra quản lí rất ít khi đến đây.
– Cũng may là quản lí ít đến đấy chứ không cũng đau tim lắm. – Một nhân viên khác lên tiếng.
– Thế là sao ạ.
– Quản lí đang còn trẻ nhưng khó tính lắm, mỗi lần quản lí đến thăm quán là bọn chị phải cố gắng không để sai sót gì, nếu không sẽ bị quản lí chửi cho một trận.
– Cô nên cẩn thận đi, quản lí nghiêm khắc với nhân viên mới. Có khi cô sẽ bị đuổi việc lúc nào mà không hay đâu.- Tú Linh lên tiếng, vẫn giọng nói chảnh chọe ấy.
– Em sẽ cố gắng ạ. Quản lí đã khó tính như thế, còn chủ quán thì sao nữa ạ. – Cô lại thắc mắc.
– Gọi là quản lí vậy thôi nhưng thực ra anh ấy là chủ quán này luôn đấy. Với lại đây chị là cơ sở 2 thôi, còn cơ sở 1 là nhà hàng rất lớn và sang trọng. Quản lí rất giỏi, ngoài công việc chính của mình ra anh ấy còn mở thêm những quán ăn như thế này nữa.
– Em tò mò về quản lí thật đấy. Khâm phục anh ấy quá.
RENG RENG RENG
Tiếng điện thoại của chị Hoa vang lên.
– Alo, tôi Hoa đây. Ok, tôi sẽ cử người sang ngay.
Chị Hoa nghe xong điện thoại, quay sang nói.
– Cơ sở 1 đang thiếu nhân viên, Linh em sang phụ 1 tay đi.
– Ơ, sao lại là em. Hôm nay em mệt lắm. Chị bảo người khác đi đi.
– Vậy…để em đi cho ạ. – Quỳnh An lên tiếng.
– Được rồi. Em đến địa chỉ 123 XXX nhé. Mà nghe chị dặn này, khách ở cơ sở 1 đều là những người có địa vị và có máu mặt, em nên cẩn thận một chút.
– Dạ em sẽ không để xảy ra chuyện gì đâu ạ.