Đọc truyện Thương Anh Hơn Cả Chữ Thương – Chương 23
– Cảm ơn anh đã đưa tôi về. – Quỳnh An bước xuống xe nói với Hạo Thiên đang đứng trước mặt.
– Cô mau vào nhà đi.
– Anh về cẩn thận.
Quỳnh An nói rồi đi về phía trước. Hạo Thiên nhìn bóng dáng ấy khuất đi mới ra xe phóng đi.
– Tao về rồi đây. – Quỳnh An đi vào trong nhà thấy Huyền My đang nằm xem tivi thì lê tiếng.
– Ơ con này, sao hôm nay về muộn thế hả. Gì nữa đây hả. – Huyền My chạy lại chỗ Quỳnh An. Thấy con gấu bông trên tay Quỳnh An thì ngạc nhiên.
– Ngồi xuống đây, tao kể cho. – Quỳnh An kéo Huyền My ngồi xuống giường.
Quỳnh An kể cho Huyền My nghe về ngày hôm nay của cô. Huyền My cứ há hốc mồm như đang không tin vào tai mình nữa.
– Đúng thật là không bình thường mà. – Sau một hồi chăm chú nghe kể chuyện thì Huyền My đưa đến kết luận.
– Cái gì không bình thường.
– Mày với anh ta đấy. – Huyền My cốc đầu Quỳnh An.
– Tao với anh ta thì có gì đâu mà không bình thường. Chỉ là tao cả ơn anh ta về việc đã giúp tao thôi mà. – Quỳnh An nói tay vuốt ve chú gấu dễ thương trên tay.
– Đúng là người trong cuộc thường rất mù quáng mà. – Huyền My nói lí nhí.
– Mày nói nhảm gì đấy. À, thì ra Hạ Vy không phải là người yêu của hắn ta.
– Vậy sao. Lại càng tốt, mày không phải dè chừng con nhỏ đó nữa.
– Hắn ta hiểu nhầm Tuấn Minh là người yêu tao. còn tao thì hiểu nhầm Hạ Vy là bạn gái của hắn.
– À, nhắc đến Tuấn Minh tao mới nhớ. Lúc chiều cậu ta có qua đây tìm mày đấy vì không thấy mày đi học.
– Tao cảm thấy phiền cậu ấy quá. – Quỳnh An lắc đầu tỏ vẻ mình đang làm phiền Tuấn Minh.
– Thôi cô nương, vào tắm đi mà còn đi ngủ. – Huyền My kéo Quỳnh An đứng dậy đẩy vào phòng tắm.
– ————————————————————————————————
– Đã tìm hiểu được chưa. – Anh Toàn đứng ở sân bay nói chuyện điện thoại với thư kí của mình.
– Thưa giám đốc, tất cả thông tin tôi đã gửi vào mail cho anh.
– Tốt lắm. Cảm ơn cô.
Anh Toàn cúp máy vì đã đến giờ anh lên máy bay. Chuyến công tác lần này có thể sẽ mất 1 tuần trong khi anh lại nhanh chóng muốn gặp Quỳnh An để hỏi rõ mọi chuyện. Anh kéo vali đi mà lòng nặng trĩu những thắc mắc và hoài nghi.
– ————————————————————————————————–
Buổi sáng hôm nay ánh nắng thật hiền hòa, tiếng chim hót líu lo làm cho lòng người cũng cảm thấy thật rộn ràng làm sao. Quỳnh An và Huyền My đến trường như mọi ngày. Vừa đến lớp đã thấy Tuấn Minh chạy ra.
– Quỳnh An, sao cả ngày hôm qua tôi gọi cho cậu không được. Đã có chuyện gì xảy ra sao.- Tuấn Minh vội vã chạy đến nắm lấy vai Quỳnh An tỏ vẻ lo lắng.
– Không có chuyện gì cả. Tôi để quên máy ở chỗ làm nên không biết cậu gọi. – Quỳnh An hơi ái ngại đưa tay Tuấn Minh ra khỏi vai mình.
– Vậy sao hôm qua cậu không đi học.
– Tôi có chút chuyện. Giờ đã ổn cả rồi.
– Có thật không.
– Thật mà.
– Thôi đi cái người này, có định để cho bọn tôi vào lớp không. – Huyền My đứng bên cạnh thấy Quỳnh An đang ở trong thế khó liền lên tiếng giải cứu.
Tuấn Minh không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn Quỳnh An rồi tránh sang một bên. Đợi 2 người đi rồi cũng lặng lẽ đi theo sau. Cả buổi học hôm ấy Tuấn Minh cứ nhìn Quỳnh An với đôi mắt khó hiểu. Anh biết dường như cô đang giấu anh chuyện gì đó.
– Quỳnh An, chờ tôi với. – Tuấn Minh đang í ới đằng sau gọi Quỳnh An.
Quỳnh An nghe thấy ai đó gọi mình thì liền quay đầu lại.
– Để tôi đưa 2 cậu về. – Tuấn Minh đứng trước mặt Quỳnh An và Huyền My thở dốc mà nói.
– Không cần đâu. Chúng tôi tự về được. – Quỳnh An vội vàng xua tay, cô thật không muốn làm phiền Tuấn Minh.
– A, quên mất tối qua bố mẹ gọi bảo tao về nhà có chuyện. Tao đi trước đây. – Huyền My nói xong thì chạy ngay đi, tay vẫy vẫy chào 2 người.
– Ơ, con này….- Quỳnh An lắc đầu bó tay. Con nhỏ này lại muốn trêu cô và Tuấn Minh đây mà.
– Tôi đưa cậu về. – Tuấn Minh lên tiếng.
Quỳnh An không nói gì chỉ lặng gật đầu rồi đi cùng Tuấn Minh ra xe.
– Giám gốc, Quỳnh An tiểu thư đã lên xe Tuấn Minh thiếu gia ra về. – Lâm Dương ngồi trên chiếc xe màu đen cách xa 2 người lặng lẽ quan sát. Đến khi 2 người rời đi thì liền nhấc điện thoại gọi cho Hạo Thiên.
– Được rồi, cậu về công ty đi. – Hạo Thiên tắt điện thoại, gương mặt đăm chiêu như đang suy nghĩ điều gì.
– ————————————————————————————————–
Thấm thoát 1 tuần đã trôi qua. Anh Toàn đã rất mong ngày trở về này. Lần này nhất định anh phải làm rõ mọi chuyện với Quỳnh An.
Về phía Quỳnh An, 1 tuần vừa rồi của cô trôi qua rất yên bình. Công việc và học tập đều rất tốt. Tú Linh đã bị quản lí cho nghỉ việc nên không còn ai gây khó dễ cho cô. Ở trường Hạ Vy cũng không làm gì cô cả. 1 tuần vừa qua cô cũng không còn gặp Hạo Thiên. Lòng cô cảm thấy có một chút buồn. Nhưng cô liên tục nhắc nhở bản thân cô và anh chỉ là một mối quan hệ bình thường, coi như bạn bè qua đường. Dù có thân thiết với nhau một chút cũng sẽ dần bị quên lãng.
Hôm nay Quỳnh An được nghỉ làm sớm hơn mọi hôm nên cô quyết định sẽ đi nơi nào đó hóng gió một chút. Cô đi đến công viên lần trước cô đã cùng đến với Hạo Thiên. Cô chọn nơi ít người qua lại và có thể nhìn thấy hồ nước mà ngồi xuống. Những cơn gió buổi tối mùa hạ cứ nhẹ lướt qua làm cho cô cảm thấy rất thoải mái. Cô chợt nghĩ về Hạo Thiên. Cảm giác này của cô là gì nhỉ, có phải cô đang nhớ anh ta. cô tự cười bản thân và lắc đầu xua đi dòng suy nghĩ ấy. Cô và anh ta có quan hệ gì đâu chứ, có lẽ anh ta cũng đã không còn nghĩ đến cô nữa. Cô cứ miên man suy nghĩ như thế. Bất chợt cô nghĩ đến người anh hồi còn nhỏ của cô. Cô với tay lấy chiếc túi xách. Cô lục tìm một lát thì lấy ra chiếc khăn tay màu xanh. Quỳnh An mân mê chiếc khăn tay mà mỉm cười. Cô còn nhớ người anh ấy hồi nhỏ là một cậu bé rất dễ thương, luôn bên cạnh bảo vệ mỗi khi cô bị bạn bè bắt nạt. Chiếc khăn tay ấy là món quà cuối cùng anh cho cô trước khi anh rời đi. Ngày ấy anh đi đã hứa sẽ trở về tìm cô. Cô luôn tin vào điều đó và chờ đợi anh. Nhưng khoảng thời gian anh đi đã có rất nhiều chuyện xảy ra khiến cô không thể giữ lời hứa chờ anh về được. Khóe mắt cô chợt cay cay, giọt nước mắt như trực trào ra. 9 năm đã trôi qua, không biết anh bây giờ thế nào và có còn nhớ đến cô hay không. Cô vốn từ nhỏ đã không có cha, lại có quá khứ đau lòng về người mẹ nên khi anh trở thành anh trai của cô thì cô rất trân trọng người anh này.
– Anh…anh có tìm em không. – Quỳnh An nói mà giọng đã bị nghẹn lại. Giọt nước mắt cũng không thể kìm chế nổi mà lăn dài trên má của cô.
– Anh đã ở đây rồi.
Một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng Quỳnh An. Cô giật mình quay lưng lại thì không ngờ người đang đứng trước mặt mình. Cô vội vàng lau đi giọt nước mắt trên mặt.
– Quản lí…sao anh lại ở đây. Tôi nghe nói anh đã đi công tác.