Đọc truyện Thương Anh Hơn Cả Chữ Thương – Chương 20
– My ơi, tao về rồi đây. – Quỳnh An đẩy cửa vào nhà thì thấy Huyền My đang ngồi trên ghế.
– Con nhỏ này, mày đi đâu cả buổi hôm qua mà tao gọi không được thế hả. Có biết tao lo lắm không. – Huyền My thấy Quỳnh An về thì liên lao ra, chửi cho một tràng. Tối hôm qua đã muộn không thấy nó về, gọi điện thoại cũng không được cô đã đến tận quán tìm nhưng vẫn không thấy. Cô vô cùng lo lắng, trước giờ ngoài cô ra nó không tạo thêm mối quan hệ với ai cả thì có thể đi đâu được chứ.
– Con này, mày hỏi nhanh thế sao tao trả lời kịp. – Quỳnh An cười trừ nhìn Huyền My. Cô biết trên đời này chỉ có nó là lo lắng cho cô mà không toan tính gì cả.
– Mau nói cho tao biết. Đêm qua mày đã ở đâu hả. – Huyền My vẫn giữ thái độ nghiêm trọng.
– Từ từ tao kể cho mày nghe. Không phải tao đã về rồi sao. – Quỳnh An đi đến giường ngồi xuống.
Quỳnh An kể cho Huyền My nghe về chuyện đã xảy ra ở quán tối ngày hôm qua.
– Sao. Con nhỏ đó dám nói mày vậy sao. Gặp phải tao thì vỡ mất mồm rồi. – Huyền My đưa tay thành nắm đấm mà nói, gương mặt lộ rõ sự phẫn nộ.
– Tao không biết phải giải quyết chuyện này thế nào đây. Bằng chứng cũng chống lại tao rồi. – Quỳnh An thở dài ngao ngán.
– Mày không làm gì sai sao phải sợ. Nếu cái tên quản lí ấy nhất quyết muốn đuổi mày thì cứ đuổi, tao nuôi mày. – Huyền My nói chắc nịch.
– Vậy tao sẽ không lấy chồng để mày nuôi cả đời nhé. Haha. – Quỳnh An thấy thái độ của Huyền My liền buồn cười.
– Được, cho mày bám tao đến già luôn. À, thế còn chuyện đêm qua mày ở đâu thì sao. – Huyền My chợt nhớ ra.
– Nhắc đến chuyện này tao cũng đang rối đây. – Quỳnh An nhớ đến chuyện tối qua thì thật bối rối.
– Sao thế. Có chuyện gì. – Huyền My nghe thế thì không khỏi tò mò.
– Tối qua tao buồn quá chạy ra một chỗ ngồi một mình. Trời lại mưa xuống, tự nhiên tên Hạo Thiên ấy xuất hiện che ô cho tao. Nói được với hắn mấy câu thì tao ngất đi. Hắn đưa tao về biệt thự của hắn. Người làm ở đó nói hắn đã thức suốt đêm chăm tao dù ngày mai phải đi công tác bên Anh Quốc.
– Thật thế sao. Theo tao nghĩ 2 người là có duyên chứ không phải oan gia ngõ hẹp đâu nha. – Huyền My tỏ vẻ thú vị khi nghe Quỳnh An kể chuyện này.
– Duyên cái đầu m ý. Hắn ta đã có người yêu rồi. Với lại tao không muốn dính líu đến người nổi tiếng tài giỏi như hắn và Hạ Vy. Lần này coi như tao nợ hắn, khi nào có dịp tao sẽ trả nợ cho hắn sau. – trong lòng cô nghĩ chắc hắn ta vì thấy cô dầm mưa đáng thương và còn bị sốt nên mới hành động như vậy. Cô thực sự không muốn dính líu đến một người phức tạp như hắn ta.
– Mày phải suy nghĩ thoáng nên. Biết đâu được Hạ Vy lại không phải là người yêu của anh ấy thì sao.
– Nếu có là vậy thật thì tao cũng không quan tâm. Bây giờ tao chỉ muốn tập trung vào học hành và kiếm tiền thôi. Mày biết mà.
– Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa tùy mà vậy. Nhưng chuyện gì đến thì hãy để nó theo tự nhiên mà đến. Mày đã thấy khỏe hơn chưa.
– Tao đỡ rồi. Chỉ là còn đau đầu một chút.
– Nằm nghỉ ngơi đi, tao đi nấu ít cháo cho mày. – Huyền My nói rồi đi xuống bếp.
– Xem ra tao có phúc quá rồi. Haha. – Quỳnh An cười trêu chọc.
– Mày phải cảm ơn vì có một người bạn như tao đi. À, nhắc đến tao mới nhớ, tối qua lo cho mày quá chả biết tìm mày ở đâu nên tao đã gọi cho Tuấn Minh, cậu ta cũng đi tìm mày cả đêm đấy. – Huyền My đang thái cà rốt thì đột nhiên nhớ ra liền nói. Hôm qua nhìn thái độ của Tuấn Minh cô thấy có gì đó rất khác lạ. Thái độ ấy như kiểu cô người yêu của mình đang bị mất tích vậy.
– Sao mày gọi cậu ấy làm gì. Phiền cậu ta quá. – Quỳnh An nghe đến tên Tuấn Minh thì cảm thấy không muốn phiền cậu ta một chút nào.
– Tại tao rối quá không nghĩ được gì. Thấy cậu ta có vẻ tốt với mày nên tao gọi luôn. Mà công nhận tốt thật nha. Haha. – Huyền My nói với giọng trêu đùa.
– Mày thôi suy nghĩ bậy bạ đi. Tao với cậu ta chỉ là bạn cùng lớp thôi.
– Thôi được rồi, không nói nữa. Người trong cuộc thường mù quáng lắm. Haha.
Quỳnh An ăn cháo do Huyền My nấu xong thì ngủ một giấc đến chiều. Cảm giác mệt mỏi trong người cô vẫn còn. Nhưng nhớ đến việc mình phải đi làm cô liền cố gắng gượng dậy.
– Mày như thế này còn muốn đi đâu. – Huyền My thấy Quỳnh An đang cố gắng ngồi dậy thì vội chạy đến hỏi.
– Tao không sao mà. Đến giờ tao phải đi làm rồi. – Quỳnh An đã leo xuống khỏi giường, cố gắng làm bộ mặt khỏe khoắn nhất nói với Huyền My.
– Không được, mày không cần giấu tao. Mau xin nghỉ một ngày đi.
– Tao không sao thật mà. Với lại tao cần đến đó để giải quyết chuyện hiểu nhầm.
– Thôi được rồi, nhưng phải hứa với tao là không được làm quá sức đâu.
– Tao biết rồi. Tao vào chuẩn bị đã.
Quỳnh An vào chuẩn bị rồi nhanh chóng đến chỗ làm việc. Lòng cô cảm thấy hơi rối vì chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, mọi chứng cứ quá bất lợi cho cô. Nhưng thôi kệ, cũng như Huyền My đã nói cô chẳng làm gì sai cả.
– Em chào mọi người. – Quỳnh An bước vào quán. Cảm giác hôm nay rất lạ. Quán ăn hôm nay không hề có khách, tất cả mọi người đang ngồi ở đây như chờ đợi một điều gì đó. Ở đây…có cả quản lí nữa. Mỗi lần gặp mặt anh ấy cô cảm thấy có điều gì đó rất lạ. Khi cô mắc lỗi cô cảm giác như một đứa em gái mắc lỗi và bị anh trai quở trách vậy.
– Em tới rồi. – Chị Hoa thấy Quỳnh An đến thì liền đi tới.
– Tốt lắm, đến rồi thì vào đây. – Anh Toàn ngồi trên ghế, gấp tập tài liệu đang xem lại.
– Đã xảy ra chuyện gì sao chị. – Quỳnh An nhìn không khí này thì thật không hiểu chuyện gì đang xảy ra.