Đọc truyện Thương Anh Hơn Cả Chữ Thương – Chương 13
Sáng sớm hôm sau ngày anh đi, dù đêm qua đã khóc sưng cả mắt nhưng sáng nay Quỳnh An vẫn làm ra bộ mặt tươi cười để tiễn anh đi. Anh Toàn cầm lấy tay Quỳnh An nói:
– Em nhất định phải giữ lời hứa chờ anh về.
– Em hứa mà. – Quỳnh An nở nụ cười tươi rói.
– Anh tặng em cái này, khi nào nhớ anh thì lấy ra nhìn. – Toàn đưa ra cho Quỳnh An một chiếc khăn tay màu xanh biển, màu mà cô yêu thích nhất.
Quỳnh An cầm lấy chiếc khăn tay mà trực trào nước mắt. Với tay trên đầu lấy chiếc kẹp tóc của mình xuống.
– Đây là chiếc kẹp tóc mà em thích nhất. Anh nhất định không được làm mất đâu đấy.
Nói xong, Quỳnh An ôm anh Toàn khóc òa lên.
Vậy là thấm thoát cũng đã 9 năm trôi qua, anh bây giờ đã là giám đốc của một tập đoàn lớn. Từ ngày anh về sống với bố mẹ nuôi, học yêu thương chăm sóc anh như con ruột. Anh cố gắng học hành thật chăm chỉ, gia đình anh cũng làm ăn ngày một khá hơn và đã mở được một công ty riêng. Học xong anh cùng bố mẹ quản lí công ty và đưa công ty từ một công ty nhỏ bé trở thành một tập đoàn lớn mạnh. Anh không hề quên đi lời hứa hồi nhỏ ấy. 2 năm trước anh có trở lại cô nhi viện tìm cô nhưng được các sơ cho biết sau khi anh đi thì 4 năm sau Quỳnh An cũng bỏ đi mất chỉ để lại một tờ giấy nói mọi người không cần phải lo cho cô. Nghe được tin ấy anh vô cùng lo lắng không biết cô đã đi đâu, hiện giờ đang ở nơi nào. Anh cho người đi tìm cô khắp nơi cũng không thể tìm ra. Anh vừa giận vừa lo cho cô. Lo vì không biết cuộc sống cô thế nào. Giận vì cô đã bỏ đi mà không giữ lời hứa chờ anh về đón cô. Hay là cô không tin anh sẽ trở về chứ. Anh cứ như thế lao đầu vào công việc và không ngừng tìm kiếm cô. Nhưng ở cái thành phố rộng lớn này biết tìm cô gái nhỏ bé ấy ở đâu.
Anh nắm chặt chiếc kẹp tóc trên tay mà nhủ: ” Quỳnh An, giờ này em đang ở đâu. Anh nhất định sẽ tìm ra em. Chờ anh! “
Cốc cốc
Tiếng gõ cửa bên ngoài khiến anh giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ.
– Vào đi.
Từ bên ngoài Tú Linh bước vào với ly nước trên tay. Cô ta đi đến bàn làm việc của anh Toàn đặt xuống rồi nói.
– Quản lí, anh uống chút cà phê rồi làm việc tiếp. – Giọng nói ngọt ngào như như rót mật vào tai.
– Tôi có gọi sao. Nếu lần sau tôi chưa cho gọi thì không được phép tự tiện vào đây. – Anh nhìn ly cà phê rồi nhìn xuống xấp tài liệu mà lạnh lùng nói. Những cô gái như cô ta anh vốn không quan tâm.
– Nhưng em chỉ….
– Ra ngoài. – Anh Toàn lạnh lùng ra lệnh.
Tú Linh bực dọc đi ra ngoài. Cô vốn từ lâu đã làm rất nhiều chuyện để anh để ý đến cô ta. Nhưng dù có làm gì đi nữa thì ánh mắt anh nhìn cô vẫn là sự chán ghét và không quan tâm. Lòng cô ta thầm nghĩ nếu được quản lí để ý thì cô liền có cơ hội đổi đời mà sống một cuộc sống sung sướng. Tú Linh đi ra ngoài thì ngay lập tức thấy Quỳnh An làm cho cơn tức giận của cô tăng thêm.
Một lát sau, anh Toàn cũng từ phòng làm việc bước ra ngoài. Anh có việc gấp phải đi nên dặn dò chị Hoa một số chuyện. Trước khi đi, anh không quên nhìn Quỳnh An, cô gái ấy luôn cho anh cảm giác thân quen. chính anh cũng không hiểu được vì sao lại như thế. Anh lắc đầu xua đi ý nghĩ rồi nhanh chóng đi xuống phía dưới lấy xe phóng đi.
Về phía Quỳnh An cô sợ lại lỡ làm điều gì khiến quản lí không hài lòng nên không dám xuất hiện trước mặt anh, chỉ dám luẩn quẩn ở trong bếp. Đến khi anh đi rồi mới dám ra ngoài. Ánh mắt anh nhìn Quỳnh An trước khi đi đã được Tú Linh thu hết vào tầm mắt của mình. Một cơn tức giận nổi lên trong lòng.
Buổi tối Quỳnh An về nhà với trạng thái mệt mỏi, vừa về vè leo lên dường mà nằm. Huyền my thấy hôm nay cô hơi lạ nên đi đến hỏi.
– Hôm nay mày sao thế, có chuyện gì à.
– Hôm nay tao đã gặp được quản lí chỗ tao làm rồi. – Quỳnh An không ngồi dậy mà vẫn nằm đó nói với Huyền My.
– Không phải mày luôn muốn gặp thử quản lí sao. Sao giờ gặp được rồi lại tỏ ra bộ mặt này. – Huyền My tỏ ra khó hiểu.
– Nhưng mà gặp thật không đúng lúc gì cả. Hôm nay đúng hôm tao đi làm muộn lại gặp ngay quản lí. Mới lần gặp đầu tiên đã gây ấn tượng xấu thế rồi, tao lo sợ nếu còn làm sai điều gì sẽ nhanh chóng bị đuổi.
– Ôi dào, sao mày suy nghĩ xa xôi thế. Nhân viên đi làm muộn là chuyện bình thường. Anh ta không nhỏ nhen đến mức chỉ vì thế mà đuổi việc mày chứ.
– Nhưng quản lí là người rất khó tính. – Quỳnh An lại tiếp tục thở dài ngao ngán.
Huyền My lắc đầu nhìn con bạn, chỉ vì quá nhạy cảm mà nghĩ chuyện gì cũng thật sâu sa. Bỗng nhiên điện thoại của Quỳnh An trong túi reo lên. Cô ngồi dậy với tay lấy điện thoại, màn hình hiển thị là một số lạ. Cô đang thắc mắc là ai gọi mình.
– Alo, Quỳnh An nghe ạ.
– Chào cháu, là ta đây. – Giọng một người phụ nữ trầm ấm vang lên.
– Bác là….
– Ta là người phụ nữ đã được cháu cứu hôm trước. Nay mới có dịp liên lạc với cháu. Ngày mai ta có thể mời cháu ăn một bữa cơm được không.
– À vâng cháu nhớ ra bác rồi ạ. Ngày mai cháu đi làm về hơi trễ nên có thể chỉ đi uống chút gì đó được không ạ. – Quỳnh An ái ngại. Mới bị quản lí ghim như thế nên cô không thể xin nghỉ được.
– Vậy cũng được, tùy theo ý cháu. Vậy mai ta sẽ qua đón cháu nhé.
– Không cần phiền phức như thế đâu ạ. Cháu có thể tự đến được, bác chỉ cần gửi địa chỉ cho cháu thôi ạ.
– Vậy được rồi, ngày mai ta sẽ nhắn địa chỉ cho cháu nhé.
– Vâng. À…có phải bác đang giữ chiếc khăn tay của cháu không ạ, vì nó rất quan trọng nên…- Quỳnh An ngập ngừng. cô không muốn bị bác ấy hiểu nhầm chỉ là một chiếc khăn tay thôi cũng có thể đòi lại.
– Ta đang giữ nó, mai gặp ta sẽ trả lại cho cháu.
– vâng. Cháu cảm ơn. Chào bác ạ.
Quỳnh An tắt máy. May mà chiếc khăn tay vẫn đang ở chỗ người phụ nữ ấy.
– Ai gọi thế. – Huyền My tò mò.
– Là người hôm trước cầm chiếc khăn tay của tao. Bác ấy mời tao ngày mai đi uống nước.
– Vậy có thể lấy lại chiếc khăn tay rồi.
– Ừ. – Quỳnh An mỉm cười.
– Thôi dậy tắm rửa còn thay đồ đi ngủ nào. Hôm nay mày mệt rồi.
Quỳnh An đứng dậy vào phòng tắm tắm rửa. Hai cô gái nằm trên giường luyên thuyên một lát rồi cùng nhau chìm vào giấc ngủ.