Đọc truyện Thượng Ẩn Full FULL – Chương 31: Hôm Nay Thời Tiết Thực Sự Ấm Áp
“Bây giờ là sáu giờ đúng giờ Bắc kinh.”
Sáng sớm, Cố Hải bị tiếng báo thức của điện thoại dành cho người già đánh thức.
Ngày trước cậu ta đều năm giờ đúng giờ tỉnh dậy, ngày hôm qua lăn qua lăn lại quá muộn, hơn mười hai giờ đêm đi mãi mới tìm được một nơi ở gần chợ đêm, sau đó nghe tiếng dế kêu đến trời gần sáng mới ngủ.
Nhưng mà tinh thần Cố Hải lại vô cùng tốt, két một cái từ trên giường phi xuống, đeo giày trong vòng ba mươi giây, rửa mặt đơn giản một chút, cưỡi xe đạp ra cửa.
Dọc theo đường đi tinh thần sảng khoái vui vẻ.
Bạch Lạc Nhân thì ngược lại.
Buổi sáng dậy đầu cậu đau như muốn nứt ra, dạ dày còn rất khó chịu.
Đối với ký ức tối hôm qua cậu cũng mơ hồ, không biết mình làm sao đi về, chỉ còn nhớ cậu đi ăn đồ nướng, sau đó đụng phải Cố Hải, bọn họ trò chuyện một lát, chuyện về sau liền không nhớ nổi.
Bạch Lạc Nhân nhìn đồng hồ một cái, đã sáu giờ rồi, ngày hôm nay thế nào cũng sẽ đi muộn mà xem.
Ở quầy điểm tâm của Thím Trâu ăn một bát tào phớ, dạ dày cuối cùng cũng dễ chịu một chút.
Lúc Bạch Lạc Nhân trả tiền liền hỏi,” Thím, thím có biết quần áo dính máu làm thế nào để giặt sạch hay không?”
Bạch Lạc Nhân nghĩ là phụ nữ nhất định sẽ biết.
” Lấy trước nước lạnh ngâm một lúc, sau đó dùng oải lưu hoàng chà xát vài cái liền sạch.
Nếu cháu không giặt sạch được mang đến đây thím giặt cho.” (Oải lưu hoàng-Lưu huỳnh-Thuốc tẩy thô của TQ ngày trước.)
“Không cần ạ, để cháu tự giặt cũng được.”
Bạch Lạc Nhân trả tiền không có đi đến trường mà về nhà đem áo đồng phục của Cố Hải ngâm trong chậu sau đó mới ra cửa.
Đi không bao xa, liền đụng phải Cố Hải cưỡi xe đi qua.
Cố Hải hoàn toàn không cần bấm chuông xe, cưỡi trên yên xe mà cả thân xe đều ồn ào vang lên tiếng kim loại, muốn bao nhiêu phong cách có bấy nhiêu phong cách.
Phanh xe không dễ dùng, may là chân Cố Hải cũng đủ dài, hai chân trực tiếp chạm đất mới có thể thuận lợi mà dừng lại.
(Thái tử nhà họ Cố cho em cười vào mặt anh phát, đáng yêu vãi…~)
“Lên đi, anh trai đưa cậu đi học.”
Bạch Lạc Nhân không thèm để ý đến Cố Hải cố ý gây sự, vẫn thẳng tiến đi về phía trước,”Dựa vào chiếc xe hỏng của anh kia, tôi mà ngồi lên liền sập xuống.”
“Cậu đi bộ còn khinh thường người đi xe hả?”
Cố Hải lại cưỡi lên xe đạp, bảo trì tốc độ giữ khoảng cách cùng Bạch Lạc Nhân đang đi bộ.
Có người đi theo ở bên cạnh, còn đi cái xe ồn ào như vậy, mặc dù một người đi bộ một người đi xe đạp, dù sao cũng phải cùng cậu ta nói mấy câu.
Bạch Lạc Nhân im lặng một lúc, ánh mắt không tự chủ nhìn qua Cố Hải, phát hiện cậu ta đang nhìn mình.
“Đi xe đạp có thể nhìn qua bên cạnh hay sao?” Bạch Lạc Nhân nhắc nhở một câu.
Trong miệng Cố Hải chứa một nụ cười khó nhìn ra,” Phía trước không có gì, không phải bên cạnh có cảnh đẹp hay sao!”
Bạch Lạc Nhân làm bộ không có nghe thấy.
“Nhà cậu cũng khu này hả?”
“Đúng vậy” Cố Hải nói như thật,”Từ trước đến giờ vẫn ở gần đây.”
“Vậy sao trước tôi không gặp qua cậu nhỉ?”
“Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi muộn! Trước đây tôi đi xe đạp qua đây thì cậu vẫn còn chưa dậy.”
“Khu này hàng xóm tôi đều biết, ba cậu tên gì?”
Cố Hải cố ý nói sang chuyện khác.
“Sao cậu không hỏi tôi vì sao dậy muộn?”
Trong lòng Bạch Lạc Nhân rất rõ ràng, nhưng ngoài miệng vẫn giả bộ hồ đồ.
“Tôi nào biết.”
“Tối qua cậu uống nhiều quá nhiều, tôi đưa cậu về vừa đến cửa nhà cậu, cậu liền ôm tôi, sống chết không chịu đi vào.”
“Da mặt cậu có thể dày thêm chút nữa không?” Vẻ mặt Bạch Lạc Nhân tỏ ra chán ghét,”Tôi có ôm ai cũng không bao giờ ôm cậu!” (Chưa chắc!)
“Việc này cũng không thể trách được, hôm qua ai khóc lóc nỉ non kể cho tôi nghe chuyện phong hoa tuyết nguyệt hả? Tôi đang ăn thịt nướng, cậu liền đến ôm tôi, Tuệ à, gọi Tuệ à làm cả người tôi nổi da gà…..”
Đối với những lời nói đêm qua, Bạch Lạc Nhân vẫn có một chút ấn tượng, bây giờ suy nghĩ một chút cũng cảm thấy kỳ lạ, những lời thật lòng như vậy nói ra, sao lại có thể nói với một người không đáng tin như thế này chứ?
“Đêm qua có người uống say, quần không chịu cởi liền định đi vệ sinh, nếu không phải có tôi kéo hộ xuống, đến bây giờ đũng quần cậu ta vẫn còn ẩm ướt đó.”
Cố Hải một mình ở bên cạnh kể công, trong lòng Bạch Lạc Nhân thì đang chửi rủa.
“Tôi nói tôi không muốn đi vệ sinh, cậu ta còn bắt tôi cởi quần ra, muốn cùng tôi đọ xem của ai to hơn.
Bạch Lạc Nhân, cậu nói xem cậu như thế có biết xấu hổ hay không hả?”
Cố Hải vừa oán trách Bạch Lạc Nhân vừa nhớ về dáng vẻ ngây thơ đáng yêu của Bạch Lạc Nhân lúc say rượu, càng nghĩ càng buồn cười, tự mình đạp xe bên cạnh không chút kiêng kỵ mà cười cười.
(Mặt dày)
Nụ cười này coi như đã chọc giận Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân quay sang bên cạnh nhảy hai bước lớn, Cố Hải cảm thấy không ổn, liền mãnh liệt đạp mấy cái.
Đáng tiếc cái xe này không thể chạy nhanh, tốc độ của Cố Hải không thể tăng lên được, đã bị Bạch Lạc Nhân kéo phía sau xe.
Cố Hải cảm giác phía sau nặng hơn, Bạch Lạc Nhân đã ngồi lên yên xe rồi.
“Vừa bảo cậu lên cậu không thèm lên, cứ phải cay độc với cậu mấy câu cậu mới chịu lên à?…..!Á! !…….!Cậu dám đánh lén tôi!”
Khuỷu chân bị đạp một cái, Cố Hải quay đầu lại chỉ thấy lưng của Bạch Lạc Nhân.
“Sao cậu lại ngồi quay về phía sau hả?”
“Lười nhìn cậu.”
Xe đi trên người bình ổn êm ái, yên xe rất ngắn, hai người chỉ có thể lưng tựa lưng, giống như biểu tượng Kappa cứ đi hết một con phố.
Đây là lần đầu tiên Bạch Lạc Nhân nhìn đường cái ở trước mặt mình kéo dài mà không phải rút ngắn lại, ngày trước đều là đi vội vàng chưa bao giờ biết không khí buổi sáng lại tốt như thế này.
“Này, hôm qua là cậu cõng tôi về hả?”
Cố Hải hơi nâng khóe miệng,”Vẫn còn nghĩ đến hả?”
“Tôi đoán vậy.”
“Tôi đã cõng cậu hai lần, lúc nào cậu phục vụ lại tôi một lần?”
“Chân cậu không phải rất dài hay sao?”
“Vậy chân cậu cũng dài, sao tôi phải cõng cậu hả?” (Vì anh ngu)
“Chuyện của cậu hỏi tôi làm gì?”
Cố Hải mắt híp một cái, vịn tay lái bắt đầu thay đổi phương hướng, toàn chọn chỗ có đá để đi, lại giảm tốc độ đạp, thân xe xóc nảy như muốn long sòng sọc có thể tưởng tượng Bạch Lạc Nhân ngồi ở phía sau cảm thấy như thế nào.
Bạch Lạc Nhân dùng sức nắm thanh sắt gác ba ga xe, sợ bị bắn ra ngoài.
Mới đầu còn tưởng chỉ một đoạn đường như vậy thôi, ai ngờ phát hiện tình trạng xóc nảy càng ngày càng nghiêm trọng, bên cạnh rõ ràng có đường tốt để đi, nhưng người này chính là không muốn đi.
“Có phải cậu đang đi xe đạp không hả?”
“Đây là xe đạp tân tiến nhất, tôi ngồi phía trước rèn luyện, phía sau còn vật lý trị liệu mà đấm bóp cho cậu, đây là phương pháp bảo dưỡng tự nhiên thuần khiết nhất.
Cùi chỏ Bạch Lạc Nhân thúc mạnh phía sau một cái, vừa vặn thúc vào hóp mông của Cố Hải, một trận tê dại, giống như là chạm vào công tắc điện, Cố Hải hít sâu một hơi, vị trí bị thúc đang nóng lên, cẩn thận sờ một cái, cảm giác cũng không tệ lắm.
Hôm nay thời tiết thực sự ấm áp.
.