Thượng Ẩn - Tám Năm Xa Cách

Chương 41: Gặp lại Cố Hải


Đọc truyện Thượng Ẩn – Tám Năm Xa Cách – Chương 41: Gặp lại Cố Hải


Chương 38: Gặp lại Cố Hải
Bạch Lạc Nhân đang chuẩn bị hành trang cho lần tập trận lần tới ở sa mạc Gobi, nhiệm vụ sẽ được thực hiện trong ba ngày. Lưu Xung bên ngoài gõ cửa xin vào.
“Thủ trưởng, lần tập trận này không phải như những lần trước, chúng ta phải thực hiện trên sa mạc rộng lớn, xung quanh kẻ thù có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Chúng ta đảm bảo sẽ thắng trận chứ”
Bạch Lạc Nhân nhìn Lưu Xung “Chắc chắn sẽ thắng trận”
Lưu Xung nhìn vào mấy cái thứ Bạch Lạc Nhân đang chuẩn bị cho chuyến đi lần này, cậu thật không hiểu tại sao một người như Bạch Lạc Nhân trình độ quân sự vô cùng vững vàng mà cung cách sinh hoạt lại tệ đến vậy. Cái lều ngủ, cái chăn cả cái gối…, Bạch Lạc Nhân không hề sắp xếp cẩn thận chỉ gắp lại qua loa rồi nhét vào cái túi. Đến cả cái gối cũng đen xì, còn lốm đốm nấm mốc. Mấy bộ quần áo nhăn nhúm bị đè nén cố gắng nhét vào. Ở góc phòng còn một rổ quần áo quăng lăn lốc, mấy cái vỏ bánh ăn xong còn chưa chịu đem vất, cái hộp bánh vẫn còn nhét trong ngăn tủ kia không biết đã ăn từ lúc nào. Lưu Xung thầm nói nhỏ “Thì ra mấy con chuột ở đây to đến vậy đều là nhờ một tay thủ trưởng nuôi”
Bạch Lạc Nhân đang cầm cái mền nhét vào túi liền quay qua Lưu Xung hỏi “Cậu nói cái gì?”
Lưu Xung liền nói “A.. Không có gì, để em giúp anh”
Bạch Lạc Nhân cũng không từ chối. Lưu Xung lôi hết đống đồ Bạch Lạc Nhân vừa nhét vào túi. Lưu Xung cẩn thận xếp từng cái vào, cuối cùng cái túi dư ra thêm được một khoảng. Mấy cái dụng cụ cá nhân liền đủ chỗ để bỏ vào.
Lưu Xung đứng lên nhìn Bạch Lạc Nhân một cái rồi tiến đến chỗ cái rổ quần áo dơ đem giúp Bạch Lạc Nhân bỏ vào máy giặt, rồi gom cái đống rác thức ăn mà Bạch Lạc Nhân nhét trong tủ đã mốc meo đem đi vất. Lưu Xung đến gần Bạch Lạc Nhân lại nhìn người ngồi trên giường một cái rồi đưa tay đến cái gối trên đầu giường, chỉ một chút nữa đã đụng vào nó thì cánh tay liền bị giữ lại. Bạch Lạc Nhân sắc mặt không đổi “Cái này để tôi tự làm”
Lưu Xung hiểu ý không có ý định đem cái gối đi giặt nữa, cậu liền đi tìm cây chổi để quét dọn. Tìm một lúc cũng tìm không ra. Lưu Xung mới quay mặt về phía Bạch Lạc Nhân “Thủ trưởng, anh để chổi ở đâu vậy?”
Bạch Lạc Nhân bình thản trả lời “Tôi không có”
Lưu Xung thật hết nói nổi vị thủ trưởng này liền đi sang kí túc xá mượn cây chổi. Bụi từ bao lâu không dọn đã phủ khắp phòng. Lưu Xung hiếu kì hỏi Bạch Lạc Nhân “Anh đã bao lâu chưa dọn dẹp phòng vậy?”
Bạch Lạc Nhân thản nhiên đáp”Mới hôm qua”
Lưu Xung động tác liền khựng lại “Mới hôm qua sao lại nhiều bụi bặm thế này?”
“Tôi phủi cho bụi bay lên đồ dùng liền sạch sẽ, một lát sau, bụi lại bay xuống đồ đạc liền bám bụi trở lại, tôi cũng đành bó tay”

Lưu Xung căm nín hết biết nói gì, cậu thầm nghĩ mấy người tài giỏi toàn có chút không ổn định về phương diện thần kinh.
Sau khi hoàn thành công việc dọn dẹp Lưu Xung cũng rời đi. Bạch Lạc Nhân nói với Lưu Xung “Về phòng ngủ một giấc cho tốt, ba ngày sau không biết có được ngủ ngon không”
Lưu Xung cuối cùng cũng đi, để lại bầu yên tĩnh cho căn phòng. Bạch Lạc Nhân nhìn cái gối lúc này mới giành lấy từ tay Lưu Xung vẫn còn đang ôm trong lòng. Cậu nhìn cái gối một hồi lâu, sau đó mở hé bao gối nhìn vào trong, thứ ở trong vẫn còn nguyên vẹn. Cậu lại nhìn bên ngoài một lần nữa.
“Cũng không đến nổi, vẫn còn nằm được vài lần nữa”
Nói xong Bạch Lạc Nhân liền đặt cái gối xuống đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ sau đó lên giường nằm, đầu tựa lên cái gối như tựa lên lòng ai đó.
……………………………..
“Nhân Tử con nhanh lên nào, sắp đến giờ rồi”
Bạch Lạc Nhân ngạc nhiên”Ba, chúng ta sắp đi đâu hả?”
Ba Bạch đi đến giúp Bạch Lạc Nhân chỉnh trang lại quần áo, ông với lấy cái nơ trên bàn đeo lên cổ Bạch Lạc Nhân “Chúng ta đến lễ đường”
“Lễ đường?, Ai kết hôn sao?”
Bạch Hán Kì phì cười “Con kết hôn chứ ai vào đây nữa”
“Con?”
“Thằng nhóc này, đến cả ngày kết hôn cũng không nhớ sao, nhanh một chút đừng để người ta chờ”
Bạch Lạc Nhân nắm chặt hai cánh tay Bạch Hán Kì hoảng hốt “Con kết hôn với ai?”
Bạch Hán Kì cười rất sảng khoái “Đến đó con sẽ biết”
……

“Ba sao xe chạy nhanh quá vậy?”
Bạch Hán Kì nói “Nhanh một chút đã sắp đến giờ làm lễ rồi không được đến trễ”
Bạch Lạc Nhân hốt hoảng nói với tài xế “Cẩn thận, đằng trước là đèn đỏ anh giảm tốc độ lại đi”
Tài xế không có bất cứ phản ứng gì xe vẫn chạy với tốc độ cao. Một chiếc xe tải đang chạy băng qua ngã tư, xe của Bạch Lạc Nhân không hề có chút dấu hiệu giảm tốc độ, cậu liền nhìn Bạch Hán Kì và tài xế , hai người họ đang ngồi trên xe cười rất sảng khoái. Xe đã đến ngã tư chuẩn bị va chạm với chiếc xe tải kia, Bạch Lạc Nhân bị dây an toàn xiết chặt không thể thoát ra được. Cậu quay đầu sang một bên đưa tay lên che trước mặt. Một ánh sáng trắng loé lên khiến mọi thứ xung quanh dần nhạt nhoà.
Bạch Lạc Nhân đang đứng trước lễ đường, khách đã đông đủ, bên ngoài cửa vừa hé mở, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào tạo thành một đường ánh sáng in trên mặt thảm.
Một cô gái vẻ mặt tuyệt đẹp, phong thái tiểu thư nụ cười hút hồn bước chậm về phía Bạch Lạc Nhân. Ánh sáng chiếu rọi khắp nơi Bạch Lạc Nhân híp mắt không nhìn rõ khuôn mặt cô gái kia. Khuôn mặt càng lúc càng rõ, Bạch Lạc Nhân mở to mắt lùi về phía sau. Cô gái mỉm một nụ cười chết người hướng đến chỗ Bạch Lạc Nhân.
“Tại sao lại là cô”
Cô gái nheo mắt cười “Đúng chính là em”
Bạch Lạc Nhân khó chịu nhăn mặt “Không thể nào”
Thạch Tuệ thở dài bĩu môi “Được rồi không phải em” nói xong cô liền đi đến chỗ của dâu phụ đứng.
Vị cha sứ đứng phía trên đưa tay về phía màn hình lớn ý bảo Bạch Lạc Nhân nhìn lên
“Con nhìn xem có người nào con muốn kết hôn không?”
Màn hình mở lên, những người Bạch Lạc Nhân đã từng gặp qua, có người vẫn còn nhớ rõ, có người không biết đã quên mất từ lúc nào, các khuôn mặt cứ xuất hiện rồi bị thay thế bằng khuôn mặt khác. Các khuôn mặt chạy hết một lượt cuối cùng màn hình tắt.
Trong lòng Bạch Lạc Nhân lại cảm thấy thiếu thốn một cái gì đó, lúc nãy khi các gương mặt xuất hiện Bạch Lạc Nhân đợi mãi đến lúc màn hình tắt đi vẫn không nhìn thấy gương mặt người ấy. Bạch Lạc Nhân cúi đầu, một nỗi buồn khó tả bao lấy cậu.

Vị cha sứ phía trên lại hỏi “Con đã tìm ra được người mình muốn kết hôn chưa?”
Bạch Lạc Nhân im lặng không nói lời nào, ánh mắt vẫn cứ nhìn lên màn hình mong màn hình lại mở lên, mong một khuôn mặt nào đó xuất hiện, chỉ mong được nhìn thấy khuôn mặt ấy xuất hiện cậu không cần gì nữa. Cho dù sau khi cậu nhìn thấy khuôn mặt ấy cậu có chết đi cũng không có chút uỷ khuất nào.
Khoé mắt cậu dần cay vành mắt đã bị nước mắt bao phủ. Cả lễ đường dần trở nên tối tăm. Ngoài cửa lại hé ra một chút, ánh sáng từ bên ngoài khiến cả lễ đường sáng lên. Mọi người đều nhìn ra phía cửa. Bạch Lạc Nhân ngước khuôn mặt không cảm xúc nhìn ra.
Một khuôn mặt quen thuộc, một nụ cười nhiều năm cậu vẫn không quên được. Nước mắt Bạch Lạc Nhân tự nhiên lại chảy ra.
Cố Hải ở ngoài cửa, khom lưng tay đặt trên đầu gối, miệng mở ra thở hổn hển. Được một lúc, cậu thẳng lưng đặt tay xoa xoa gáy cười cười “Xin lỗi tôi đến trễ” nói xong cậu liền đi thẳng về phía Bạch Lạc Nhân. Cố Hải đứng sóng vai với Bạch Lạc Nhân, quay mặt sang nhìn Bạch Lạc Nhân cười một cái
Cố Hải liền tỏ vẻ mặt thương xót “Bảo bối, tại sao cậu lại khóc, tôi chỉ đến trễ một chút thôi mà” sau đó nắm chặt lấy tay cậu ấy.
Hai bàn tay đan xen vào nhau, ánh mắt tràn ngập ấm áp, hạnh phúc. Cố Hải và Bạch Lạc Nhân cùng nhau chạy ra chỗ chiếc xe đã chuẩn bị ở ngoài. Hai người họ cùng lên xe chạy thẳng ra phía bờ biển.
Cố Hải dịu dàng nắm bàn tay Bạch Lạc Nhân, hai người cùng đi bộ trên bờ biển, những chuyện trong quá khứ dường như chưa hề xảy ra. Giờ phút này, họ chỉ cần ở bên nhau như thế là đủ.
Đến một tảng đá, hai người cùng ngồi xuống, mắt hướng ra biển, hưởng thụ mùi vị mằn mặn của gió biển, nhìn những cơn sóng trắng xoá đánh vào bờ. Cố Hải quay mặt qua nhìn thẳng vào mặt Bạch Lạc Nhân, cậu đưa mặt mình lại gần mặt Bạch Lạc Nhân, sau đó cậu hôn lên má cậu ấy một cái, Bạch Lạc Nhân cũng quay qua nhìn Cố Hải môi nhếch lên cười một nụ cười mê hoặc lòng người.
Cố Hải nắm tay lấy tay Bạch Lạc Nhân đưa lên miệng tiếp tục hôn lên đó. Cậu lại đưa mắt lên nhìn vào mắt Bạch Lạc Nhân “Cậu hạnh phúc chứ?”
………
Tiếng chuông báo hiệu đến giờ khởi hành vang lên, Bạch Lạc Nhân tỉnh lại, cậu thay đồ thật nhanh khi chân chuẩn bị bước đi, ánh mắt cậu nhìn căn phòng một lượt, rồi cậu nhìn vào cái gối để trên đầu giường, cậu nhếch khoé miệng cười một nụ cười khó nhìn thấy “Chỉ cần có cậu bên cạnh tôi đã hạnh phúc lắm rồi”
Trên đường đến chỗ máy bay, Bạch Lạc Nhân thầm nghĩ. Trước đây cũng đã từng nhiều lần mơ thấy Cố Hải , mỗi lần thức dậy trong lòng đều là cảm giác chua xót, đau đớn khó tả. Nhưng làn này cậu lại thấy vô cùng ấm áp, vô cùng hạnh phúc. Nghĩ một hồi Bạch Lạc Nhân cũng đến nơi đậu máy bay.
Bạch Lạch Nhân cùng tiểu đội lên máy bay, bay thẳng đến sa mạc Gobi để thực hiện nhiệm vụ lần này.
Đến nơi Bạch Lạc Nhân cùng mấy người trong tiểu đội đem vũ khí, thức ăn, lều trại ra khỏi máy bay. Sau khi đã sắp xếp toàn bộ, Bạch Lạc Nhân chia nhiệm vụ cho từng nhóm nhỏ. Cậu tự mình đi một vòng khu cắm trại nhìn một lượt những nơi được coi là điểm yếu dễ bị kẻ thù đột kích cậu liền đặt thiết bị báo động.
Bạch Lạc Nhân vừa trở về thì thiết bị báo động ở phía tây liền kêu lên, Cậu thầm chửi “Mẹ nó nhanh vậy đã đến”
Bạch Lạc Nhân cùng vài người chuẩn bị vũ khí rồi lên máy bay, một số quân nhân còn lại trực ở trại. Máy bay của địch bay lượn lờ liền bị bao vây, sau một hồi chiến đấu liền bị bắn hạ.
Ngày thứ nhất nhanh chóng trôi qua nhẹ nhàng chưa có gì nghiêm trọng xảy ra. Buổi tối, trời lạnh dần, gió thổi cát bay vào người khiến cơ thể mấy quân nhân ngứa ngáy, nhưng nhiều năm huấn luyện trong quân ngũ chỉ những hạt cát nhỏ không thể khiến mấy người họ khó chịu.

Sau khi thức ăn đã được nấu mọi người ngồi xung quanh đám lửa cùng nhau ăn bữa tối, ngoài mặt vui vẻ nhưng trong lòng lại vô cùng cảnh giác. Buổi cơm tối vừa xong, ai có nhiệm vụ canh gác liền ở lại trực, ai không có nhiệm vụ thì về lều nghỉ ngơi.
Ngày thứ hai trên xa mạc không hề yên ả như ngày thứ nhất, tín hiệu báo động liên tục vang lên, kẻ thù càng lúc càng khó xử lý hơn, mấy quân nhân trở về chưa kịp nghỉ ngơi được nhiều đã tiếp tục đi chiến đấu. Đến buổi tối, không khí dần yên tĩnh, kẻ thù của không còn xuất hiện
Bạch Lạc Nhân khích lệ các quân nhân khác trong tiểu đội “Chúng ta chỉ còn lại một ngày nữa, mọi người cùng cố gắng hết sức, sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này khi đến lúc xét thăng cấp tất cả chúng ta đều sẽ được cân nhắc.”
Khí thế của tiểu đội đang dần giảm khi nghe Bạch Lạc Nhân khích lệ liền tăng lên, tinh thần liền tốt đẹp trở lại.
Ngày thứ ba, kẻ địch không còn xuất hiện dày đặc nữa mà vài giờ đồng hồ mới xuất hiện một lần. Nhưng chúng lại xuất hiện cùng thời điểm ở nhiều hướng khác nhau, khiến tiểu đội phải chia nhỏ ra đối phó với kẻ thù.
Cuối cùng đến tối các nhóm điều bị huy động để đối phó với kẻ thù. Cả tiểu đội không còn ai nấu ăn, lúc trở về đã hơn tám giờ tối. Mọi người bắt đầu cùng hợp sức nấu một bữa cơm. Mọi người đang ăn Bạch Lạc Nhân liền nói “Sau đêm hôm nay chúng ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ, mọi người sẽ được trở về doanh trại rồi, không còn phải chịu đói chịu khát nữa, mọi người cùng nhau cố lên”
Cả tiểu đội cùng nhau hô “Cố lên”
Đến đêm, tiếng báo hiệu lại vang lên, cả tiểu đội hợp sức giải quyết kẻ thù. Nhưng thời gian xuất hiện của kẻ thù càng lúc càng dày. Họ vừa về lều chưa kịp nghỉ ngơi đủ đã bị tiếng báo hiệu đánh thức. Nhưng với sự chỉ huy của Bạch Lạc Nhân cuối cùng nhiệm vụ cũng thành công ngoài sức tưởng tượng.
Sáng hôm sau, tiểu đội ai cũng vui vẻ thu dọn đồ đạc để trở về doanh trại. Bạch Lạc Nhân lần này chỉ huy tốt nên được cấp trên phê duyệt cho hai ngày nghỉ cậu liền quyết định trở về nhà một chuyến thăm người nhà, cũng đã hơn một năm chưa về nhà.
Bạch Lạc Nhân lái một chiếc xe của quân đội trở về, trên đường cậu liền ghé qua đơn vị của Dương Mãnh thăm cậu ấy. Vừa đến nơi cậu đã thấy Dương Mãnh đang nằm ôm đầu dưới mặt đất đang bị một đôi nam nữ đánh. Bạch Lạc Nhân liền đến can thiệp giải vây cho Dương Mãnh.
Dương Mãnh chịu uất ức bắt đầu khóc lóc, kể khổ với người anh em Bạch Lạc Nhân, đang nói chuyện giữa chừng thì một đồng nghiệp đến quẳng cho cậu một đống tài liều nói cậu phải đến phân cục. Bạch Lạc Nhân liền nói sẽ đưa Dương Mãnh đến phân cục
Xe Bạch Lạc Nhân đến phân cục, Dương Mãnh ôm đống tài liệu cũng Bạch Lạc Nhân đi vào.
Bạch Lạc Nhân đang nhìn phía Dương Mãnh nói chuyện, cậu ngước mắt nhìn về phía trước, động tác liền ngưng động, khoé mắt bỗng cay cay, trong lòng có nhiều loại cảm xúc cứ trộn lẫn vào nhau, nhưng có lẽ cảm giác hạnh phúc lại chiếm phần nhiều.
Sau tám năm không gặp mặt, cuối cùng cậu lại được nhìn thấy Cố Hải bằng xương bằng thịt, cái con người mà cậu vẫn mãi thương nhớ trong suốt tám năm đứng trước mặt cậu. Thời gian như ngừng lại, Bạch Lạc Nhân chỉ muốn chạy đến ôm Cố Hải vào lòng nói với câu ấy “Tôi nhớ cậu rất nhiều”. Nhưng lại nhận ra trên vẻ mặt ấy không còn chút cảm xúc như xưa nữa. Bạch Lạc Nhân chẳng biết mình phải làm gì, chẳng biết mình nên nói gì. Cả lời chào hỏi cũng không biết nói ra như thế nào. Không biết trong tám năm nay, cậu vẫn còn nhớ tôi không, còn yêu tôi không. Hay cậu đã xem tôi như một ngườihoàn toàn xa lạ.
Dương Mãnh đứng kế bên chọc chọc Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân như từ trong mộng tỉnh lại, cậu nhanh chóng điều chỉnh lại khuôn mặt, gương mặt cậu trở nên thản vui vẻ, quả không phí tám năm trong quân đội, Bạch Lạc Nhân hiện giờ đã có thể khống chế được cảm xúc của bản thân.
Cậu đi đến người trước mặt, càng lúc trái tim lại càng đập nhanh, dang rộng hai cánh tay ra, ôm cậu ấy một cái. Nếu cậu không còn yêu tôi nữa, thì tôi cũng muốn hưởng thụ hơi ấm của cậu lần cuối cùng…
End


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.