Đọc truyện Thượng Ẩn – Tám Năm Xa Cách – Chương 26: Một cuộc hẹn
Chương 24: Một cuộc hẹn
“Anh gọi tôi đến có việc gì không” Bạch Lạc Nhân ngồi trong một nhà hàng cao cấp tại trung tâm thương mại Bắc Kinh.
Cố Dương ngồi đối diện vẻ mặt điềm tĩnh “Nhiều năm chưa gặp chỉ muốn mời cậu một bữa, vả lại cậu vừa giúp tôi một chuyện quan trọng”
Bạch Lạc Nhân nhìn một vòng căn phòng. Nơi đây là một căn phòng VIP. Tường được dán giây dán màu vàng nhạt kèm theo hoa văn là hoa màu vàng kim khiến căn phòng trở nên sang trọng. Bộ bàn ghế hai người đang ngồi làm bằng gỗ quý, được quét một lớp sơn bóng kiểu cách sang trọng. Đến cả lọ cắm hoa, bộ tách trà, chén, dĩa trên bàn cũng thuộc loại cao cấp. Nơi này chắc chỉ những doanh nhân nổi tiếng, tiền nhiều không biết để đâu cho hết mới dám đến ăn một bữa cơm
“Vậy có cần phải đặt một phòng riêng vậy không? Quá lãng phí”
Cố Dương nhìn Bạch Lạc Nhân một lúc khiến cậu cảm thấy không thoải mái chút nào. Thấy biểu hiện trên mặt Bạch Lạc Nhân, Cố Dương nói “Tôi muốn nói chuyện riêng tư”
“Tôi có chuyện riêng tư để nói với anh sao” Bạch Lạc Nhân vừa nói vừa đứng lên định đi khỏi.
Cố Dương liền ngăn lại “Tôi có thói quen không thích bị người khác xăm soi, cậu và tôi ở cùng một chỗ chắc chắn sẽ chẳng được riêng tư”
Bạch Lạc Nhân nhăn mặt “Anh có chuyện gì mau nói đi”
“Đến mời cậu một bữa cơm, cậu vừa giúp tôi bắt được một tên lừa đảo công ty của tôi”
Bạch Lạc Nhân tỏ vẻ ngạc nhiên “Anh mà cũng bị người ta lừa. Vả lại đó cũng là cấp trên giao nhiệm vụ, nếu tôi không làm mà là người khác làm anh có mời người ta ăn một bữa cơm không?”
Nhiều năm trong quân ngũ quả thật Bạch Lạc Nhân năm xưa đã thay đổi, miệng lưỡi cứng rắn hơn xưa. Cậu khiến người đối diện cảm thấy bị áp chế trước khí thế của cậu. Gương mặt năm xưa chưa xuất sắc lắm thì ngày nay lại được thời gian mài dũa góc cạnh lộ vẻ khỏe mạnh, rắn chắc. Cố Dương là một người mê đắm cái đẹp, nhìn một thứ có sức hấp dẫn không khỏi đánh giá ngắm nhìn thứ đó.
Tuy mãi ngắm nhìn nhưng Cố Dương vẫn không quên trả lời câu hỏi “Không”.
Bạch Lạc Nhân trầm mặt “Tôi là nhân viên nhà nước, anh lại đãi ngộ tốt như vậy, nếu truyền ra ngoài sẽ không tốt cho tôi”
Cố Dương nghiêm mặt “Nếu cậu đã nói vậy, tôi đây hiện tại lấy tư cách là con trai của bác cậu, tức là cháu trai của cha dượng cậu. Tôi lấy danh nghĩa là anh trai của cậu, người cùng một nhà ra mời cậu một bữa ăn. Việc này không liên quan đến công việc của cậu.”
Bạch Lạc Nhân cười như không “Anh đã mời tôi không từ chối”
Cố Dương đứng bật dậy bước ra cửa. Bạch Lạc Nhân liền hỏi “Anh định đi đâu? Không phải nói mời tôi một bữa cơm, chưa ăn cơm đã muốn về.”
Cố Dương quay cổ lại nhìn “Tôi đi vệ sinh, cậu có muốn cùng đi không?”
Bạch Lạc Nhân nhăn mày “Anh đi một mình đi”
…………………………..
Cố Dương đi vệ sinh xong đến bục rửa tay đang rửa thì một người từ ngoài đi vào. Cả hai người cùng đưa mắt nhìn nhau. Cố Dương và người kia cùng ngạc nhiên cùng thốt ra một câu
“Sao cậu lại ở đây?”
“Sao anh lại ở đây?”
Cố Hải đứng nhìn Cố Dương một lúc “Anh cũng thật phung phí, dám đến nơi này để ăn uống, tôi đây mỗi lần tiếp khách đặc biệt mới đến đây”
Cố Dương mỉm cười “Tôi cũng đang tiếp một người đặc biệt”
Cố Hải cảm thấy khó hiểu “Người đặc biệt, người em trai này có cần đến chào hỏi một tiếng không?”
“Không cần” Cố Dương cố ý cự tuyệt đề nghị của Cố Hải.
Nói xong Cố Dương nhanh chóng đi về căn phòng. Vừa mới quẹo vào hành lang Cố Dương liền bắt gặp một thân người đứng dựa lưng vào cửa. Cố Dương nhanh chân đi đến “Cậu ra đây làm gì?”
Bạch Lạc Nhân đang hút một điếu thuốc nói “Trong phòng quá sang trọng, tôi cảm thấy không thoải mái, ra ngoài hút một điếu thuốc”
Cố Dương hấp tấp mở cửa đẩy Bạch Lạc Nhân vào phòng “Cậu vào đi tôi mời cậu mà lại để cậu ngoài này người khác thấy được sẽ cảm thấy tôi thất lễ”
Bạch Lạc Nhân bị đẩy vào trước, Cố Dương cũng bước vào theo. Cố Hải vừa bước vào hành lang cũng đã nhìn thấy Cố Dương bước vào phòng. Trong lòng Cố Hải nổi lên sự tò mò. Nhìn cái vẻ hấp tấp, nhìn trước nhìn sau của một người trước giờ luôn mặt lạnh không biểu lộ cảm xúc, chắc hẳn người anh ta có gì mờ ám, người anh ta đang gặp là ai lại có thể khiến Cố Dương lo lắng không để người phát hiện như vậy. Cố Hải mỉm cười nghĩ trong lòng anh nhiều lần ức hiếp người em trai này, hôm này Cố Hải tôi sẽ khiến anh không được yên ổn.
Cố Hải bước đến căn phòng Cố Dương vừa bước vào gõ cửa. Cố Dương trong đầu nghĩ là phục vụ đem thức ăn đến nhưng đợi mãi không thấy phục vụ bước vào. Cố Dương cảm thấy trong lòng có chút bất ổn khó tả. Anh ta liền bước ra cửa hé cửa nhìn ra ngoài. Cố Hải đứng bên ngoài nở một nụ cười vui vẻ nhìn Cố Dương. Con mẹ nó, cậu đến đây làm gì hả? Cố Dương sợ Cố Hải nói gì sẽ bị Bạch Lạc Nhân nghe thấy liền hé mở cửa không để Cố Hải nhìn thấy người bên trong cũng không để bên trong có thể nhìn thấy người bên ngoài. Anh ta dùng thân người luồng qua khe cửa nhỏ xíu ấy. Nhanh chóng đóng cửa lại nhìn về phía Cố Hải đang ngước cổ nhìn vào phía trong.
Cố Dương mặt lạnh “Cậu đến chỗ tôi làm gì, lo mà tiếp khách đặc biệt của cậu đi. Đừng xía mũi vào chuyện của tôi”
Cố Hải cười hì hì “Khách đặc biệt của em cũng đang đi vệ sinh, buồn chán ra đây chào hỏi anh một chút, không ngờ anh lại ở ngay phòng kế bên.”
“Không phải lúc nãy trong phòng vệ sinh đã chào hỏi sao? Còn chào hỏi làm gì?”
Cố Hải vẫn bỡn cợt “Anh là người như thế nào người em trai này không biết sao, Sao có thể lấy phòng vệ sinh làm nơi chào hỏi được.”
Cố Dương đen mặt “Cậu muốn gì nói ra đi đừng có đừa giỡn trước mặt tôi”
Cố Hải vẫn dùng điệu bộ vui tươi “Anh trai a. Anh hôm nay thật là lạ đó, cứ giấu giấu diếm diếm không lẽ giấu tình nhân trong đó sao? Tình nhân thì sao phải giấu chứ, em phải vào chào hỏi một tiếng.”
Cố Dương đứng trước cửa ngăn hành động của Cố Hải lại “Cậu không cần chào hỏi. Mau giải quyết công việc của cậu đi.”
Bên trong bỗng có tiếng gõ cửa một giọng nói vọng ra “Có chuyện gì ngoài đó sao?”
Cố Dương mồ hôi muốn tuôn ra. Cố Hải nghe xong biểu hiện liền đổi khác, càng nghi hoặc hơn trước liền đưa miệng lại gần nói với Cố Dương “Là đàn ông sao? Khẩu vị của anh cũng thật đặc biệt”
Cố Dương mặt đỏ gay nhìn trừng trừng vào Cố Hải. Cố Hải cười cười tay chỉ về phía căn phòng kế bên có một người vừa bước vào phòng “Tôi đi đây, khách đặc biệt đã vào phòng rồi” Trên môi Cố Hải vẫn còn nét cười quỷ dị nhìn Cố Dương.
Cố Dương thở phào nhẹ nhỏm trong lòng thầm chửi. Con mẹ nó, tôi có phải dẫm phải phân của hai người bọn cậu không hả. Sao phải lo chuyện này.
Cố Dương mở của bước vào, Bạch Lạc Nhân đã đứng trước cửa “Chừng nào mới được ăn đây, tôi không có nhiều thời gian đâu”
“Cậu yên tâm chú tôi đã sắp xếp hôm nay cho cậu nghỉ cả ngày”
Bạch Lạc Nhân nhìn chằm chằm Cố Dương ” Nghỉ cả ngày tôi cũng không muốn ở cùng anh hết cả ngày”
Cố Dương liền nói “Cậu đợi một chút đi đồ ăn sắp có rồi”
Một lát có tiếng gõ cửa. Cố Dương cẩn thận ra mở hé cửa, bên ngoài là phục vụ đang đẩy một cái xe chở thức ăn. Cố Dương cẩn thận nhìn khuôn mặt người này. Sau đó nhìn xuống chiếc xe có một tấm khăn phủ hết lên phía dưới. Cố Dương phòng xa cúi người vén cái khăn lên nhìn. Phục vụ thấy người này hành động lạ kì nhưng gương mặt anh ta không phải đang đùa giỡn nên chỉ nghiêm mặt nhìn về phía trước.Trong lòng lại nghĩ, có cần phải cẩn thận như thế này không hả? Nhân viên FBI sao?
Phục vụ vào phòng sắp xếp món ăn lên bàn toàn món ăn cao cấp, nhưng mỗi món chỉ vỏn vẹn có một chút đối với người như Bạch Lạc Nhân mấy món đồ này không đủ bỏ bụng. Phục vụ để lên bàn một chai rượu tây loại thượng hạn. Sắp xếp xong anh ta chúc ngon miệng sau đó bước ra ngoài. Phục vụ vừa bước ra ngoài Bạch Lạc Nhân cũng bước ra cửa. Cố Dương ngạc nhiên hỏi “Cậu đi đâu vậy?”
Bạch Lạc Nhân mở cửa không quay lại trả lời “Tôi đi vệ sinh”
Cố Dương nhanh chóng đứng dậy bước ra cửa “Tôi đi cùng cậu”
Bạch Lạc Nhân nhìn Cố Dương một lượt “Chẳng phải lúc nãy anh vừa mới đi rồi sao?”
Cố Dương chửi thầm. Con mẹ nó, không phải để tránh để hai người bọn cậu gặp nhau sao? Nếu không phải vậy tôi chẳng thèm để ý.
Cố Dương sóng vai với Bạch Lạc Nhân đi về phía nhà vệ sinh. Cửa phòng của Cố Hải bỗng mở ra. Cố Dương nhanh chóng đẩy Bạch lạc Nhân đi nhanh về phía nhà vệ sinh “Đi nhanh nhanh một chút, thức ăn sẽ nguội mất”
Đến khúc cua quẹo Cố Dương quay lại nhìn thì thấy một người phục vụ bước ra. Cố Dương trong lòng bực bội tự hỏi mình đang làm cái chuyện gì không biết. Quay lại phòng Cố Dương dùng cung cách thường ngày để thưởng thức món ăn. Bạch Lạc Nhân cảm thấy chẳng có chút ngon miệng, thức ăn ít, mấy món thức ăn tây này lại chẳng hợp khẩu vị.
Thấy Bạch Lạc Nhân không ngon miệng Cố Dương hỏi “Cậu không ngon miệng? Muốn ăn gì khác không?”
Bạch Lạc Nhân không khách khí “Sủi cảo nhân trứng bầu xanh”.
Cố Dương ngước nhìn phun ra một câu đáng ghét “Khẩu vị thật tầm thường”
Bạch Lạc Nhân không để tâm, cậu chỉ mong món sủi cảo nhanh chóng được mang ra. Một lát sau phục vụ đem món ăn đến . Lúc này Bạch Lạc Nhân mới thật sự được ăn ngon miệng. Cố Dương nhìn cách Bạch Lạc Nhân khóe miệng cong lên. Không phải nụ cười khinh thường cũng không phải nụ cười vui vẻ, chỉ là tự nhiên nụ cười ấy lại hé nở.
Một tiếng gõ cửa lại vang lên. Bạch Lạc Nhân định đứng lên mở cửa Cố Dương liền ngăn lại, anh ta ra cửa vẫn đề phòng nhìn trước, nhìn sau. Gương mặt đen lại mở hé cửa, luồng thân người ra ngoài
“Cậu lại muốn gì?”
“A.. anh trai à. Em đâu muốn gì. Giờ em phải đi về rồi, chỉ muốn qua chào hỏi một chút. Đứng ngoài này không hay, chúng ta vào phòng nói chuyện đi”
“Cậu…cậu đang muốn làm khó tôi phải, cậu mau đi khỏi đây.”
“Anh trai à sao lại đuổi em đi, anh đang làm chuyện mờ ám gì trong đó vậy”
Cố Dương đen mặt không muốn nói nhiều “Tôi bảo cậu cút mau cho tôi”
Thái độ lần này của Cố Dương khiến Cố Hải cũng ngạc nhiên. Anh ta là người luôn tỏ thái độ lạnh lùng hôm nay lại phát tiết như vậy thật là khác thường. Cố Hải muốn trêu chọc thêm thì điện thoại vang lên. Đối tác khác đang ở công ty do đã hẹn trước. Cố Hải lập tức quay đi.
Cố Dương bước vào cửa Bạch Lạc Nhân đã đứng sẵn chờ ngay sau cửa. Cố Dương mệt mỏi hỏi “Cậu lại muốn đi đâu?”
Bạch Lạc Nhân trả lời dứt khoát “Về doanh trại”
Bị quậy mấy lượt tâm trạng ăn uống cũng chẳng còn. Cố Dương cũng cùng Bạch Lạc Nhân về doanh trại.
……………………..
Ngày khởi kiện công ty quản lý thiết bị vận tải và Dương Thanh Hải đã tới, thời gian là chín giờ sáng. Vừa mới bảy giờ sáng, Cố Dương và Cố Hải đã chuẩn bị xong, hai người cùng đi cùng một xe, do có một số hồ sơ cần xem xét Cố Dương để Cố Hải lái xe. Trước tiên Cố Dương muốn ghé qua một nơi trước sau đó mới đến tòa án. Xe dần chạy ra khỏi gara, Cố Dương đang xem xét hồ sơ, Cố Hải hỏi một câu “Anh đã kiểm tra thắng trước khi chúng ta đi chưa”
Cố Dương nhìn nét mặt của Cố Hải, trên mặt cậu ấy hiện lên một nỗi sợ. Cố Dương cảm thấy xót thương trong lòng. Nổi khiếp sợ ấy, đã nhiều năm như vậy cậu vẫn chưa quên được hay sao.