Thượng Ẩn - Sài Kê Đản

Chương 35: Thực ra cậu đã nghe lầm rồi. (By-Tiểu Phong)


Đọc truyện Thượng Ẩn – Sài Kê Đản – Chương 35: Thực ra cậu đã nghe lầm rồi. (By-Tiểu Phong)


Quyển thứ nhất: Rung động thanh xuân.
Chương 34: Thực ra cậu đã nghe lầm rồi. (By-Tiểu Phong dâm đãng)
**********************************************************************************************
Thứ hai là ngày đầu tuần, đừng ai giục tui nhé.. hứa bù sẽ bù.. khi nào bù thì cứ cộng vào đi…
******************************************************************************************
Phải rất lâu sau, đoán chừng tâm tình của Kim Lộ Lộ đã ổn định lại rồi, Cố Hải mới khởi động máy lần nữa. Lúc này, điện thoại không có cuộc gọi nào đến, đợi rất lâu sau đó vẫn không hề có động tĩnh gì, Cố Hải mới cắn răng gọi lại.
“A-lô…..”
Giọng mũi nghẹn ngào truyền tới tai Cố Hải, tim của cậu vẫn còn run rẩy, Kim Lộ Lộ là một cô gái rất mạnh mẽ, cô ấy rất ít khi khóc, chí ít thì trong ấn tượng của Cố Hải, Kim Lộ Lộ chưa hề rơi một giọt nước mắt. (Thương Can Lộ Lộ quá…. À nhầm Kim Lộ Lộ..)
“Được rồi, nhóc con, đừng khóc.”
Kim Lộ Lộ khóc nức nở nấc lên từng đợt, nói câu được câu không.

“Em biết em không nên đoán mò…. thực sự anh thay đổi quá lớn….. Ngày trước chúng ta cũng không hề học chung với nhau…..Nhưng đối với với em anh như đang bên cạnh… Bây giờ em có cảm giác ……. anh cách xa em quá…… vô cùng xa cách….”
Cố Hải dừng một chút,” Cũng không xa, đi CRH cũng chỉ mất nửa tiếng.” (CRH tương tự như KTX của Hàn Quốc (Tàu siêu tốc).
Kim Lộ Lộ nín khóc mỉm cười,”Làm sao anh lại muốn cúp điện thoại của em?”
“Không có cúp, mà là tín hiệu điện thoại di động không tốt.”
Cố Hải đột nhiên phát hiện, cậu ta há miệng ra là nói dối.
Kim Lộ Lộ hừ hừ hai tiếng,”Hai ngày nay em thấy mỏi cổ lúc nào cũng thấy đau nhức, thật bực bội.”
Cố Hải ngừng lại một chút, cứ thế năm phút liền.
“Đấy là nhìn máy vi tính, nghịch điện thoại di động quá nhiều nên vậy, em để điện thoại xa xa tai một chút, bao nhiêu bức xạ hả! Ngoan ngoãn, đi ngủ sớm một chút đi, sáng mai dậy thì sẽ đỡ.”
Kim Lộ Lộ thở phào một cái,”Thứ bảy đến thăm em được không?”
“Tôi và Lý Thước, Hổ Tử vừa hẹn xong, tuần này gặp mặt một chút. Chủ nhật có được hay không? Cả ngày chủ nhật tôi đều rảnh.”
“Anh luôn xem bọn họ quan trọng hơn em.” (Chia tay đi em gái, bạn trai anh mà thế á.. anh chia tay luôn.. nghỉ cho khỏe, ăn nhiều cho mập.. #Team_Lộ_Lộ)
“Đây không phải vấn đề quan trọng hay không, là tôi đồng ý với họ trước, đồng ý là phải làm!”
Kim Lộ Lộ trầm mặc hồi lâu, thản nhiên trả lời một câu,” Chủ nhật em muốn đi PARTY sinh nhật bạn học, cả ngày cũng không có thời gian. Cuối tuần nữa anh đến đi, như vậy cũng không làm anh mệt mỏi.
Lúc cúp điện thoại, Cố Hải còn nghe được tiếng than thở thất vọng của Kim Lộ Lộ.
Tắt đèn phòng, Cố Hải đột nhiên nhớ tới hai năm trước, Kim Lộ Lộ dẫn một đám nữ sinh ném vỡ cửa sổ nhà giáo viên chủ nhiệm, quay về tới trường học công khai khiêu chiến với hiệu trưởng. Khi đó cô ấy thẳng thắn ngỗ ngược, yêu ghét rõ ràng, cái gì cũng thấy không hợp mắt, mặc dù chỉ là một cô bé con gầy nhom nhưng lại có khí phách rung chuyển trời đất. (Em thích chị rồi…. lần đầu tiên đọc Đam mà lại thích nữ phụ..:)))
Nhớ tới Kim Lộ Lộ ngồi ở trên bàn phát ra tiếng cười sang sảng, đến nay Cố Hải vẫn cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Khi đó quả thực Kim Lộ Lộ khiến Cố Hải mê muội.
Có lẽ, thứ đồ không chạm vào được thì càng yêu thích, không chạm vào nó thì vẫn có thể giữ nguyên vẹn thuần khiết, bất kể có nhìn như thế nào cũng thấy đẹp. Nhưng bày ở trước mặt mình, nhìn nhiều rồi sờ nhiều rồi, ngược lại sẽ gặm nhấm đi vẻ đẹp vốn có. (Vậy nên mình cứ dùng dằng đưa đẩy không yêu ai là hay nhất…)
Cố Hải suy nghĩ hồi lâu, vẫn là cầm điện thoại di động lên, cố gắng soạn một tin nhắn gửi đi.

“Tôi nói với bọn Lý Thước một tiếng, thứ bảy không đi nữa, tôi đến thăm em.”
Để điện thoại di động xuống, trong lòng Cố Hải cảm thấy kiên định hơn rất nhiều.
Sáng sớm hôm sau, Cố Hải vẫn đạp xe lai Bạch Lạc Nhân đi học, lần này Bạch Lạc Nhân đã thay đổi tư thế, hôm trước đều là quay về phía sau, hôm nay đứng hướng về phía trước, đứng ở trên gác ba ga xe hai tay đặt lên vai Cố Hải. Cứ như thế cậu có thể thấy được đường trước mặt, phòng lúc Cố Hải cố ý đi vào đoạn đường xóc nảy.
Nhưng mà hôm nay gió thổi rất mạnh, gió ở Bắc Kinh từ trước đến giờ đều như vậy, không phải chỉ thổi mấy hạt cát, mà là thổi cả đống bụi bặm. Bạch Lạc Nhân lại đứng cao như vậy đoạn đường này còn dốc, chỉ cần thở cũng không biết nuốt vào bao nhiêu cát.
“Làm sao cậu không ngồi xuống hả? Tôi có thể chắn gió cho cậu.”
Bạch Lạc Nhân không lên tiếng hung hăng nhéo hai cái lên vai Cố Hải.
Cố Hải biết Bạch Lạc Nhân đang nghĩ gì, lúc này liền bảo đảm,”Tôi sẽ không đi vào chỗ có đá vụn, cậu yên tâm!”
“Ngày mai thứ bảy đi ra ngoài chơi không?”
“Hả?”
Bên tai tiếng gió thổi vù vù hơn nữa tiếng xe máy ô tô trên đường ầm ầm, Cố Hải nghe không rõ Bạch Lạc Nhân đang nói cái gì.
Bạch Lạc Nhân hơi cúi đầu, cố gắng hết mức để miệng mình đến gần tai Cố Hải.
“Thứ bảy cùng đi câu cá không?”
Cố Hải siết chặt càng xe trong tay, mắt nhìn chăm chú vào phía trước, có vẻ đưa ra quyết định rất khó khăn.

“Tôi có việc, không đi được.”
Ánh mắt của Bạch Lạc Nhân chợt lạnh xuống,”Vậy quên đi.”
Ba tiếng này không hề lớn, nhưng Cố Hải nghe vô cùng rõ ràng.
“Được! Thứ bảy tôi đến tìm cậu!” (Đm, thế lại bỏ Lộ Lộ à… phản đối.. )
Bạch Lạc Nhân hơi cúi đầu xuống vừa vặn nhìn thấy cái mũi cao cao của Cố Hải.
“Không phải mới vừa nói không đi hay sao?”
Cố Hải hơi đưa mí mắt nhìn lên vừa vặn nhìn thấy chiếc cằm kiên nghị của Bạch Lạc Nhân.
“Vừa gió lớn, là cậu nghe nhầm.”
( Cười đéo ngậm được miệng, người thắng chung cuộc-Nhân Nhân.)
……………


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.