Thượng Ẩn - Sài Kê Đản

Chương 300: Âm Thanh Không Phù Hợp.(Edit:xASAx)


Đọc truyện Thượng Ẩn – Sài Kê Đản – Chương 300: Âm Thanh Không Phù Hợp.(Edit:xASAx)


Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 84: Âm Thanh Không Phù Hợp.(Edit:xASAx)
****
QC: Vũ Phong, Ốc Tiêu.
Biên soạn: YC.
****
Chiều hôm đó, Bạch Lạc Nhân lại nhận được điện thoại của Vưu Kỳ.
“Nhân Tử, hôm nay phim điện ảnh của tôi lần đầu công chiếu, đừng quên đến cổ vũ, tôi còn chuẩn bị cho cậu một phần quà sinh nhật đó.”
Đặt điện thoại xuống, Bạch Lạc Nhân vội vàng quay sang hỏi Cố Hải: “Lần trước Vưu Kỳ đưa cho chúng ta hai tấm vé vào cửa đâu?”
Cố Hải nghĩ cũng không nghĩ liền trả lời, “Vứt rồi.”
Bạch Lạc Nhân nhướng chân mày, “Mau đưa ra đây, một lát tôi còn dùng đến nó!”
Cố Hải nghiêm mặt đi vào phòng lấy ra hai tấm vé mà cậu nhiều lần muốn vứt cũng không vứt đi, đưa tới trước mặt Bạch Lạc Nhân.
“《Thư tình đến trễ》. . . . . .” Bạch Lạc Nhân nhếch khóe môi, “Còn là một cái tên rất văn vẻ.”
Cố Hải hừ lạnh một tiếng, “Vừa nhìn liền biết doanh số bán vé không cao được.”
“Có người nói như cậu vậy sao?” Bạch Lạc Nhân liếc Cố Hải một cái, “Có muốn đi xem thử không? Phim điện ảnh của bạn học cũ, sao thì cũng phải đi ủng hộ một chút chứ?!”
“Tôi không rảnh.” Giọng điệu Cố Hải rất cứng rắn, “Công ty tôi nhiều việc lắm đấy.”
“Vậy cậu về công ty bận rộn đi, tôi tự đi.” Tỏ vẻ muốn đi ra cửa.

Cố Hải kéo cậu lại, bất đắc dĩ nói, “Tôi đi cùng cậu còn không được sao?”
“Đừng lo, không thể làm lỡ nhiều thời gian của cậu nên tôi vẫn là tự mình đi thôi. Thêm một người thêm một cái miệng, minh tinh người ta thời gian rất có hạn, tôi còn muốn tán gẫu với cậu ấy thêm vài câu đây!” Đẩy tay Cố Hải ra.
Cánh tay Cố Hải duỗi một cái, giống như dây buộc bao tải trói Bạch Lạc Nhân vào trong lòng, “Vậy tôi càng phải đi chung với cậu rồi.”
Hai người thay đồ, sau hai mươi phút đến rạp chiếu bóng.
Rất nhanh, đạo diễn điện ảnh, biên kịch, diễn viên cùng một loạt nhân viên liên tiếp trình diện, lúc bắt đầu trả lời phỏng vấn của giới truyền thông và người hâm mộ, các diễn viên từng người tiếp nhận phỏng vấn.
Lúc mấy người trước lên tiếng, Bạch Lạc Nhân ngáp không ngừng, chờ lúc Vưu Kỳ lên tiếng, cậu ngay lập tức có tinh thần.
Cố Hải liếc Bạch Lạc Nhân một cái, đột nhiên đưa bàn tay vào giữa hai chân Bạch Lạc Nhân.
Bắp thịt trên đùi Bạch Lạc Nhân căng ra, quay đầu cho Cố Hải một ánh mắt nhắc nhở.
“Cậu làm gì vậy?”
Cố Hải hời hợt trả lời một câu, “Sưởi ấm.”
Tháng sáu oi bức, nói hai chữ này là muốn ăn đòn cỡ nào!
Bạch Lạc Nhân im lặng không lên tiếng đưa bàn tay đặt lên cổ tay Cố Hải, dùng sức gạt ra, lại gạt không ra. Lúc này Vưu Kỳ đã lên tiếng nói chuyện rồi. Bạch Lạc Nhân thấy đèn ở ghế khán giả tối như vậy, cũng không ai thấy rõ Cố Hải đang làm gì, liền để mặc cậu ta.
Phóng viên, “Trong cuộc sống của cậu, từng có một bức thư tình bị trễ như vậy không?”
Vưu Kỳ, “Bị trễ thì không có, không đưa đi thì đúng là có một bức.”
Vừa dứt lời, lập tức có fan hâm mộ bắt đầu ồn ào, từ lúc Vưu Kỳ tiến vào làng giải trí, tin bên lề cũng không dứt, nhưng tình yêu chính miệng cậu thừa nhận lại không có một đoạn. Một thổ lộ bất ngờ như vậy, hiển nhiên lại cho mấy phóng viên lá cải một đề tài nóng rồi.
“Xin cậu nói một chút về nội dung bức thư tình này được không ạ?”
Tay Cố Hải đặt ở giữa hai chân Bạch Lạc Nhân không khỏi nắm thật chặt, Bạch Lạc Nhân hạ thấp giọng cảnh cáo nói, “Cũng không phải viết cho tôi, cậu gấp cái gì?”

Vưu Kỳ mở miệng, khóe miệng tỏa ra một nụ cười mê người.
“Tôi chỉ nhớ đại khái nội dung, chia sẻ sơ với mọi người một chút, vẫn là dùng thân phận và giọng điệu bây giờ đi. Khụ khụ. . . . . . Năm ấy chúng ta học trung học, còn nhớ mới vừa khai giảng không lâu, cậu lại đưa tôi một cuộn giấy vệ sinh. . . . . .”
Bên dưới một trận cười vang, Bạch Lạc Nhân lại là vẻ mặt thống khổ.
Cố Hải hung hăng ở vị trí mềm yếu nhất giữa hai chân cậu bóp một cái, Bạch Lạc Nhân nhe răng nhếch miệng nhìn về phía Cố Hải, cả giận nói: “Sao cậu biết người cậu ta nói chính là tôi?”
Vưu Kỳ tiếp tục, “Đêm giáng sinh hôm ấy, tôi đưa cho cậu ấy một món đồ hình quả táo.”
Vưu Kỳ là không dám nói ra ba chữ “cái bật lửa”, sợ lộ ra giới tính đối phương.
Cố Hải lại bóp Bạch Lạc Nhân một cái, “Cậu ta đưa đồ cho cậu sao tôi không biết?”
Bạch Lạc Nhân vẫn còn mạnh miệng, “Sao cậu biết cậu ta nói nhất định là tôi?”
Thật ra, đến lúc này, Bạch Lạc Nhân trong lòng rõ như gương, cậu sẽ không thừa nhận, cảm thấy việc của tám năm trước xem như nghe chuyện cười, nào ngờ tên bên cạnh này đến giấm chua năm xưa cũng ăn đến hăng hái như vậy.
“Chúng ta từng ngủ chung một cái chăn. . . . . .”
Xung quanh lại là một mảnh tiếng ồn ào, Bạch Lạc Nhân lại bị bóp.
“Hôm tốt nghiệp, cậu đưa cho tôi thuốc trị viêm mũi, sau khi tôi dùng, viêm mũi đã đỡ rồi, hộp thuốc đến giờ tôi vẫn còn giữ. . . . . .”
Lại gặp phải một trận, Bạch Lạc Nhân đau đến cắn răng.
“Cậu còn từng đưa cho cậu ta thuốc trị viêm mũi? Việc này sao tôi lại không biết?”
Bạch Lạc Nhân cố nén đau trách cứ lại Cố Hải một câu, “Cậu ấy nói cũng không nhất định là tôi!”
“Hôm nay, tại thời điểm đặc biệt này, muốn nói với cậu một câu: sinh nhật vui vẻ!”

Mặt Cố Hải trên hàng ghế khán giả đen kịt đến nhìn không nổi rồi.
“Bây giờ tôi xem cậu còn cái gì để nói?”
Bạch Lạc Nhân thật sự nói không nên lời, cảm động trong lòng và đau đớn trên thân thể chen nhau cùng đến, tạo thành một gương mặt vặn vẹo phân liệt. Vưu Kỳ sau khi bắt gặp gương mặt Bạch Lạc Nhân, không nhịn được sợ hết hồn, đây là phản ứng gì?
Vị trí Dương Mãnh ngồi cách Bạch Lạc Nhân không xa, trong lúc Vưu Kỳ đọc thư tình, cậu ta ở bên dưới đối với cậu tiến hành khinh bỉ về phê bình trần trụi. Bà nó! Còn con mẹ nó nói với tôi ký ức rất mơ hồ, cậu còn cần phải nhớ rõ hơn sao?
Quá trình phỏng vấn kết thúc, phim bắt đầu chiếu.
Tay Cố Hải từ giữa hai chân Bạch Lạc Nhân lấy ra, chốc lát vẫn dùng ánh mắt nhìn lướt qua bên cạnh, Bạch Lạc Nhân đang dùng tay xoa xoa chỗ bị ngược đãi, nhìn bộ dạng rất đáng thương.
Cố Hải có chút đau lòng, đưa tay qua, muốn xoa xoa cho Bạch Lạc Nhân, kết quả Bạch Lạc Nhân nghe thấy tiếng Vưu Kỳ, trong nháy mắt ngẩng đầu nhìn lên phía màn hình, tay Cố Hải cứ như vậy giơ ở giữa không trung.
“Đáng đời!” Giọng điệu liền đổi.
Bạch Lạc Nhân sầm mặt lại không quan tâm tới Cố Hải.
Một lát sau, Cố Hải lại kéo tay Bạch Lạc Nhân qua, nắm thật chặt.
Bàn tay lan truyền nhiệt độ dần dần xóa đi oán giận trong lòng hai người.
Phim dần vào cảnh đẹp, ngôi sao nữ rất nổi tiếng gần đây xuất hiện.
“Bộ dạng cũng chỉ có vậy.” Cố Hải thuận miệng bình luận một câu.
Bạch Lạc Nhân thản nhiên đáp lại một câu, “Giọng nói thật dễ nghe.”
Cố Hải tiến đến bên tai Bạch Lạc Nhân nói: “Không dễ nghe bằng tiếng cậu rên.”
Bạch Lạc Nhân quay đầu vừa muốn nổi giận, đã bị Cố Hải nhân cơ hội hôn một cái, mặt liền nóng bừng, hướng lên bụng Cố Hải cho một đấm, tiếp theo liền tức giận quay đầu.
Cố Hải liếc Bạch Lạc Nhân một cái, khóe miệng vung lên một độ cong tà ác.
Phim chiếu đến đoạn cao trào, Vưu Kỳ bị nữ chính từ chối, không nhịn được khóc lóc đau khổ thành tiếng.
Rất nhiều fan hâm hộ đều rơi nước mắt, bầu không khí nhất thời trầm xuống, Bạch Lạc Nhân cũng ngay lúc này nghe thấy tiếng cười nhạo, cùng hoàn cảnh xung quanh không hài hòa. Lúc đầu cậu cho rằng nghe lầm, kết quả theo tiếng khóc của Vưu Kỳ tăng lớn, tiếng cười kia lại quanh quẩn ở bên tai, không phải loại tiếng cười trắng trợn, mà là một tiếng cười cố nén, một loại tiếng cười vì không nén được mà lọt ra ngoài.
Dương Mãnh dùng sức che miệng lại, nhưng tiếng cười hèn mọn vẫn theo khe hở chạy ra ngoài.

Một fan hâm mộ nữ mắt ngấn nước bên cạnh quay đầu nhìn về phía Dương Mãnh, vẻ mặt không thể hiểu.
“Cậu cười cái gì?”
Dương Mãnh chỉ vào màn hình, “Cô xem bộ dạng xấu xí này của cậu ta đi, khóc đến nước mũi cũng chảy xuống, ha ha ha. . . . . .”
Fan hâm mộ nữ sầm mặt lại.
Bạch Lạc Nhân tìm nửa ngày nơi phát ra âm thanh cũng tìm không ra, vì vậy nghiêng đầu qua chỗ khác xem tiếp.
Phim từ từ chiếu đến đoạn kết, bức thư tình bị trễ này gửi đến phòng của nữ chính, nữ chính cầm giấy viết thư, trong phim vang lên giọng Vưu Kỳ đầy truyền cảm, cậu bắt đầu đọc chậm đoạn văn ngây thơ, chất phác này.
Rất nhiều người đều im lặng lắng nghe, đột nhiên có một tiếng “Phụt”, người kia giống như đang ói.
Sau đó, Dương Mãnh bị vô số ánh mắt vây quanh.
“Không có gì, không có gì, các người cứ xem đi, đừng quan tâm tôi. . . . . .” Dương Mãnh lúng túng phất tay với mọi người.
Bạch Lạc Nhân cuối cùng tìm được nhân vật giết phong cảnh kia, nhìn kỹ lại là Dương Mãnh, cậu ta ngồi cùng dãy, cách mình chỉ có Cố Hải và một cái hành lang.
Bạch Lạc Nhân vội vàng xoay đầu lại, cậu cũng không muốn để người ta biết cậu quen một tên ngốc như vậy.
Kết quả, Dương Mãnh cũng nhìn thấy Bạch Lạc Nhân rồi.
“Ối, Nhân Tử, cậu cũng ở đây à?” Giọng nói rất lớn, đoán chừng hai hàng trước sau đều có thể nghe thấy.
Bạch Lạc Nhân lúng túng vẫy vẫy tay với Dương Mãnh.
Dương Mãnh vui vẻ, “Vừa nãy có nghe Vưu Kỳ đọc thư không? Đó chính là đọc cho cậu đó!!”
Câu nói này vừa nói ra, toàn bộ phòng chiếu phim đều yên tĩnh.
Ánh mắt của mọi người đều từ màn ảnh chuyển sang trên mặt Bạch Lạc Nhân.
……….
————-[Edit:xASAx]—————


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.