Đọc truyện Thượng Ẩn – Sài Kê Đản – Chương 291: Cố Hải Nhọc Lòng.(xASAx)
Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 75: Cố Hải Nhọc Lòng.(xASAx)
*****
Biên soạn: Vũ Phong, Ốc Tiêu.
*****
Đồng Triết trước khi ra khỏi phòng làm việc quay sang Cố Hải hỏi một câu, “Cậu lại không về à?”
Cố Hải dùng ánh mắt đờ đẫn đáp lại câu hỏi của Đồng Triết.
Từ lúc Bạch Lạc Nhân đi khỏi, Cố Hải vẫn ở tại công ty, đã gần một tuần rồi. Một tuần này, Cố Hải cũng không biết bản thân làm sao chịu đựng nổi, tinh thần đã gần như tan vỡ, hai người từ lúc tái hợp lại đến giờ, vẫn ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng tình hình khó chịu như lần này, Cố Hải vẫn là lần đầu tiên trải qua.
Trước đây dù xa nhau, ít nhất còn có thể dùng di động liên hệ, lần này Bạch Lạc Nhân hoàn toàn biến mất, Cố Hải nghĩ hết mọi cách đều không liên lạc được với cậu. Không có tin tức của Bạch Lạc Nhân, không biết cậu tốt hay xấu, Cố Hải mỗi ngày đều như có hàng ngàn móng vuốt cào xé ruột gan, gần như ngoài công việc, thời gian còn lại đều dùng để rầu rĩ về Bạch Lạc Nhân.
Đến hơn chín giờ tối, công ty trở thành một tòa nhà trống.
Cố Hải một mình ngồi trong phòng làm việc, đèn cũng đã tắt, chỉ có máy tính trước mặt còn mở. Trên màn hình không ngừng hiện lên hình ảnh Bạch Lạc Nhân, từng tấm từng tấm hiện lên trước mặt Cố Hải, càng nhìn trong lòng càng khó chịu.
Điện thoại lại một lần nữa gọi tới Phó chủ nhiệm Bộ chính trị Không quân, Cố Hải không chỉ một lần bị sập cửa vào mặt.
“Chú nói Tiểu Hải à, không phải chú không giúp con, việc này chú thật không biết rõ lắm, hay là con gọi cho chú Ngụy đi?”
Một đám con cháu!
Bình thường nói chuyện thì rất khách sáo, động đến việc phải chịu trách nhiệm, ai cũng miệng kín như bưng.
Cố Hải oán hận ném điện thoại di động lên bàn làm việc.
Thở dài một cái, rút ra một điếu thuốc đốt lên, quay đầu nhìn bầu trời bên ngoài chậm rãi hút.
Bảy tám hơi thuốc qua đi, tâm tình Cố Hải không những không thả lỏng, trái lại càng thêm vô cùng lo lắng.
Rơi vào đường cùng, Cố Hải không thể làm gì khác hơn là lại bấm số của Khương Viên.
“Doanh trại Nhân Tử đang huấn luyện khép kín, cậu ấy trước khi đi không mang đủ quần áo, dì đưa một ít qua cho cậu ta.” Cố Hải nói.
Khương Viên vội vàng hỏi, “Sao con biết? Nó đã gọi điện cho con hả?”
“Không có, cậu ấy quên đem điện thoại di động theo, cán bộ trung đoàn của bọn họ nói cho tôi biết.”
“Được rồi, dì biết rồi, chờ hai ngày nữa dì sẽ đưa qua cho nó.”
Cố Hải giục, “Ngày mai dì đưa cho cậu ta đi, gần đây có thể thời tiết sẽ thay đổi.”
Khương Viên chần chừ một chút, hỏi Cố Hải: “Sao con không đưa cho nó?”
“Tôi sợ làm phiền việc cậu ta huấn luyện.”
Nghe xong những lời này Khương Viên vui mừng, Cố Hải trưởng thành rồi, đã biết quan tâm người khác.
Cúp điện thoại, Cố Hải hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, trong lòng rơi vào một mảnh tối đen.
Buổi tối, Cố Uy Đình trở về, Khương Viên liền nói việc này với ông.
“Bà đang nói đùa sao?” Cố Uy Đình giọng nói rất cứng nhắc, “Nó bình thường ở doanh trại, bà đi thăm nó một chút còn được, hiện giờ ở bên ngoài huấn luyện khép kín, tôi cũng không thể tùy ý ra vào, bà còn muốn đi thăm nó? Bà đi nghỉ sớm một chút đi!”
Khương Viên nổi đóa, “Huấn luyện khép kín cũng không phải ngồi tù! Dựa vào cái gì không thể vào thăm?”
“Tôi nói với bà rồi, bọn họ hiện giờ chẳng khác nào tội phạm cao cấp, chỉ là nhiệm vụ khác nhau mà thôi.”
Khương Viên nghe xong càng tức giận hơn, “Ông nói cái gì? Con tôi ở doanh trại bị đối đãi như tội phạm? Sớm biết vậy tôi cho nó chuyển nghề rồi, tôi còn tưởng rằng nó ở trong bộ đội rất oai phong, cuộc sống rất thoải mái chứ.”
Càng nói càng đau lòng, mắt thấy nước mắt Khương Viên sắp rơi xuống, Cố Uy Đình nói nhanh hai câu xoa dịu một chút.
“Mấy năm đó không phải tôi cũng qua được sao? Đâu có khổ như bà nghĩ? Đơn giản là lúc làm nhiệm vụ mệt mỏi một chút. Nói đi nói lại thì, có công việc nào không mệt mỏi? Công nhân vệ sinh mỗi ngày đều phải dãi nắng dầm mưa. Mỗi ngày đọc mấy tờ báo, uống mấy chén trà là có được danh lợi sao? Làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy?”
Khương Viên mặt căng cứng nói, “Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng phải đưa quần áo cho con tôi, không phải nói thời tiết thay đổi sao, tôi không thể để cho nó cảm lạnh được?”
“Hiện giờ nó cũng không ở Bắc Kinh, thời tiết thay đổi ảnh hưởng gì đến nó? Hơn nữa, nó cũng hai mươi bảy rồi, còn có thể để mình chịu lạnh sao?” Cố Uy Đình lơ đễnh.
Khương Viên lại giận, “Con trai ông cũng hai mươi bảy rồi, nó còn biết làm cơm, sao ông còn phải đưa qua cho nó ăn?”
Một câu nói khiến Cố Uy Đình nghẹn lại.
Một lúc lâu mới mở miệng nói: “Hay là như vậy đi, tôi gọi điện cho lãnh đạo bên kia, để bọn họ cấp cho Nhân Tử thêm hai bộ đồ là được rồi chứ?”
“Không được.” Khương Viên môi mím chặt, “Tôi chỉ muốn đích thân đưa đi, tôi hiểu rất rõ đàn ông mấy người, nói miệng thì nhanh lắm, chưa được mấy phút đã quăng ra sau đầu.”
Cố Uy Đình sống chết không hạ giọng, “Trong lúc huấn luyện khép kín, bất cứ người ngoài bộ đội cũng không được vào, bà quên ý định kia đi.”
Mặt Khương Viên trong nháy mắt liền lạnh, xoay người muốn đi qua phòng khác, không để ý tới Cố Uy Đình nữa.
Trận chiến tranh lạnh này vẫn kéo dài đến lúc vào trong chăn, Khương Viên quay lưng về phía Cố Uy Đình, cả người tỏa hơi lạnh.
Tướng quân Cố cuối cùng lùi một bước.
“Bà đưa quần áo cho tôi, ngày mai tôi đưa qua cho nó.” (Anh hùng khó qua ải mỹ nhân)
Khương Viên xoay người nhìn Cố Uy Đình, “Thật không? Ông sẽ không đem quần áo ném đi chứ?”
“Ở trong mắt bà tôi không đáng tin vậy sao?”
Gương mặt căng cứng cả buổi của Khương Viên cuối cùng cũng lộ ra mấy phần vui vẻ, bà nhanh chóng xuống giường, đến ngăn kéo lấy ra quần áo đã chuẩn bị trước đó, đặt lên tủ đầu giường, nhiều lần dặn dò Cố Uy Đình.
“Ngày mai trước khi đi đừng quên đó!”
Hôm sau, Cố Hải vẫn nằm vùng gần khu biệt thự quân khu, chờ Cố Uy Đình xuất hiện.
Hơn chín giờ sáng, xe Cố Uy Đình chậm rãi chạy ra.
Cố Hải một đường theo đuôi Cố Uy Đình, theo hơn bốn tiếng, mới tới khu căn cứ quân sự bí mật này. Thật ra cũng không tính là bí mật, Cố Hải lúc nhỏ đã cùng Cố Uy Đình tới đây, chỉ là ấn tượng không sâu lắm. Mới đó đã hơn hai mươi năm, không ngờ tới căn cứ này vẫn còn, chỉ là người bên trong toàn bộ cũng không nhận ra.
Cố Hải tuy rằng chạy xe quân đội, nhưng tới cửa vẫn bị chặn lại.
“Xin ngài trình thẻ căn cước ra.”
Cố Hải móc thẻ căn cước ra đưa cho lính gác xem, lính gác nhìn lướt qua, lại đưa ánh mắt hướng Cố Hải.
“Cậu là con của thủ trưởng Cố?”
Cố Hải gật đầu.
“Được rồi, vào đi.”
Vốn tưởng rằng vào được cánh cửa này, có thể cùng người vợ cậu ngày nhớ đêm mong gặp mặt, không ngờ đi chưa được mấy bước lại bị hai sĩ quan chặn lại, “Xin lỗi, ngài không thể đi vào trong nữa, phía trước là sân huấn luyện và khu thí nghiệm rồi. Nếu ngài muốn tìm ai, mời ra phòng khách chờ, chúng tôi sẽ giúp ngài thông báo.”
Ở đây so với doanh trại bình thường quản lý nghiêm ngặt hơn, Cố Hải không phải người của quân đội, dĩ nhiên không thể như Cố Uy Đình tùy ý ra vào. Có điều cậu cũng không định đi vào, chỉ cần có thể cùng Bạch Lạc Nhân gặp mặt một lần, nói với cậu mấy câu, Cố Hải đã hài lòng rồi.
Lần đợi này chính là hơn hai tiếng, Cố Hải lúc đầu ngồi trong phòng tiếp đón, sau lại đi ra ngoài, đưa mắt nhìn trời, mấy chiếc máy bay chiến đấu hợp thành một đội hình bay, đang nhiều lần luyện tập động tác lượn vòng góc độ lớn.
Tuy rằng không nhìn thấy người điều khiển bên trong, nhưng Cố Hải mơ hồ có thể cảm giác được đâu là máy bay chiến đấu do Bạch Lạc Nhân điều khiển.
“Bọn họ mỗi ngày đều huấn luyện như vậy.” Một sĩ quan sau lưng đột nhiên mở miệng.
Cố Hải không nói gì, ánh mắt trước sau không rời một chiếc máy bay chiến đấu.
“Tôi thích xem lúc bọn họ kéo khói, vô cùng đẹp.”
Đối với người khác mà nói, những động tác bay này là một loại biểu diễn, một loại thưởng thức, nhưng đối với Cố Hải giờ này phút này mà nói, những động tác độ khó cao này là minh chứng rõ cho một quá trình huấn luyện gian khổ mỗi ngày. Biểu diễn càng đặc sắc, nỗ lực và khổ cực phía sau càng nhiều, tim Cố Hải lại càng đau. Động tác xoay tròn 720 độ liên tục ở trong mắt người khác chỉ là một kỹ năng đặc biệt, ở trong mắt Cố Hải chính là cao tới mười mấy lần giới hạn chịu đựng.
Mắt thấy giai đoạn huấn luyện đầu tiên kết thúc, binh sĩ truyền tin mới nói được mấy câu với Bạch Lạc Nhân.
“Tiểu đoàn trưởng Bạch, có người tìm ngài.”
Bạch Lạc Nhân uống ừng ực mấy ngụm nước lớn, hỏi: “Ai vậy?”
“Cố Hải.”
Nước trong miệng Bạch Lạc Nhân thiếu chút bị sặc, ném chai xuống, trực tiếp trả lời, “Không gặp!”
Sau đó liền lên máy bay chiến đấu lần thứ hai…
Vốn lần huấn luyện thứ hai, Bạch Lạc Nhân có thể không tham gia, nhưng vừa nghe nói Cố Hải tới, Bạch Lạc Nhân đột nhiên lại đứng ngồi không yên. Lý trí ngăn cậu đi gặp Cố Hải, tình cảm lại không khống chế được, Bạch Lạc Nhân không thể làm gì khác hơn là trở về buồng lái, dùng nhiệm vụ huấn luyện áp lực cao giảm bớt tâm tình khó chịu.
Trời dần dần tối, trong trời đêm chỉ còn lại một chiếc máy bay chiến đấu của Bạch Lạc Nhân, Cố Hải vẫn chưa đi.
Binh sĩ truyền tin lại đi tới, “Tiểu đoàn trưởng Bạch, Cố Hải vẫn chưa đi, ngài có nên cân nhắc gặp một lần không?”
Thái độ Bạch Lạc Nhân rất kiên quyết, “Tôi nói không gặp là không gặp.”
Nghe tiếng bước chân đi xa, Bạch Lạc Nhân đau lòng một chút.
Trong chốc lát, tiếng bước chân kia lại trở về.
Bạch Lạc Nhân nắm chặt nắm tay một chút, cả giận nói: “Tôi không phải nói không gặp sao?”
“Không phải Cố Hải, là thủ trưởng Cố, thủ trưởng Cố muốn gặp ngài.”
Bạch Lạc Nhân sửng sốt một lát, gật đầu.
………….
—————[Edit:xASAx]————–