Đọc truyện Thượng Ẩn – Sài Kê Đản – Chương 281: Cậu Là Đồ Tinh Ranh Nhất.(xASAx)
Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 67: Cậu Là Đồ Tinh Ranh Nhất.(xASAx)
******
Biên soạn: Vũ Phong, Ốc Tiêu.
******
Lúc Cố Hải tìm được Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân ngồi ở một con dốc nhỏ cách đó không xa, một chân co lại, một chân thoải mái duỗi ra, ngực dán lên cái chân co lại, cằm tựa lên xương đầu gối, bộ dạng đừng có tới chọc tôi.
Cố Hải mặt mày ủ dột đi tới.
“Đứng lên, đừng ngồi ở đây, cảm lạnh.” Cố Hải đi tới kéo Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân suýt chút bẻ gãy cổ tay Cố Hải, Cố Hải thuận thế ngã lên người Bạch Lạc Nhân, dựa vào liền không đứng dậy nữa. Bạch Lạc Nhân nắm chặt vạt áo cậu ta, quay sang hướng cỏ hoang trống trải hô lên, “Gia súc nhà ai chạy rông nè? Mau đến lôi về!”
Cố Hải cắn vai Bạch Lạc Nhân một cái, Bạch Lạc Nhân bị đau, hung hăng nện lên lưng Cố Hải hai cái.
“Cút sang một bên, không cần để ý tới tôi!”
“Vậy cậu đứng lên trước đi!” Cố Hải lại kéo Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân nổi giận, “Cậu quản được tôi đứng dậy hay không à?”
Cố Hải cũng dựng thẳng chân mày, “Có người giặt đồ cho cậu đúng không?”
“Phải.”
Bạch Lạc Nhân trừng hai chân mày đáp lại Cố Hải, liền hung hăng cọ trên mặt đất vài cái, vốn muốn cọ thêm chút bùn, kết quả chỗ quần rách vừa hay cạ lên vỏ cây, xoẹt một tiếng, chỗ rách liền kéo dài xuống tới chân.
Cố Hải trực tiếp liền bị chọc cười.
Ngồi xổm người xuống nhìn Bạch Lạc Nhân, xoa xoa mặt cậu, tốt bụng nói: “Vừa rồi là tôi sai, tôi không nên nói những lời khốn kiếp kia. Cậu cũng biết, chuyện gì liên quan đến cậu, tính tình tôi đều kiềm lại không được.”
Bạch Lạc Nhân im lặng không hé răng.
Cố Hải mặt dày tiến tới, miệng hung hăng cọ trên tai Bạch Lạc Nhân, cọ đến da đầu Bạch Lạc Nhân tê dại.
“Được rồi… Mấy việc này không phải chỉ chút xíu thôi sao? Không cần nhỏ nhen như vậy.”
Fuck! Ai nhỏ nhen trước chứ? Bạch Lạc Nhân nể nhất Cố Hải ở chỗ muốn xin lỗi thì lại đổ lỗi cho người khác.
Quay đầu nhìn sang, bên cạnh có một bụi cỏ, toàn là cỏ mây, mọc hướng lên trời, vừa rồi quần lót Bạch Lạc Nhân chính là bị mấy cái thứ quỷ này đâm vào thành như cái sàng gạo.
“Được rồi, tôi biết rồi, đứng lên đi!” Bạch Lạc Nhân không vui vẻ gì nói.
Cố Hải vừa buông lỏng tay, Bạch Lạc Nhân đẩy mạnh, trực tiếp đẩy Cố Hải vào bụi cỏ bên cạnh, còn nhân cơ hội đè một cái kéo một cái, cả người Cố Hải đều lăn một vòng trong bụi cỏ, lúc đứng dậy, toàn thân đều là lông cỏ, nhìn sơ cũng đến mấy ngàn cái.
Bạch Lạc Nhân quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa cười xấu xa, Cố Hải ở phía sau điên cuồng đuổi theo, từ đỉnh đồi đến dưới đồi, tránh trái tránh phải, vòng qua vòng lại, mắt thấy Cố Hải sắp đuổi kịp, Bạch Lạc Nhân nhảy mạnh lên một thân cây.
Cố Hải tức giận quát một tiếng, “Cậu xuống đây cho tôi!”
Bạch Lạc Nhân càng trèo lên cao.
Cố Hải thật ra là đau lòng, “Vỏ cây này rất thô, cẩn thận không trầy tay, mau xuống đi.”
Bạch Lạc Nhân cúi đầu nhìn Cố Hải.
Cố Hải vươn tay, “Nào, nhảy xuống, tôi đón cậu.”
“Thôi đi!” Bạch Lạc Nhân kêu la, “Cậu cho rằng tôi ngốc hả! Trên người cậu đều là gai nha!”
Cố Hải buông tay xuống, “Vậy cậu từ từ leo xuống, tôi để mặc cậu.”
“Cậu lui về sau mấy bước đi, lui thêm mấy bước…”
Mãi đến khi xác định đã đủ an toàn, Bạch Lạc Nhân mới nhảy xuống, ngay lúc nhảy xuống bên kia thân cây, lưng hướng về phía Cố Hải. Lúc rơi xuống đất bị con sói nào đó nhìn trộm cảnh xuân trong quần. Cố Hải vốn đã cam đoan, nhưng vì một động tác giảm xóc đứng dậy mê người của Bạch Lạc Nhân, hết thảy đều ném ra sau đầu.
“Thủ trưởng Bạch.”
Nghe thấy giọng nói dâm tà sau lưng kia, Bạch Lạc Nhân run lên một cái, còn chưa kịp đáp lại, đã bị một thân người bao lấy. Cố Hải mang bộ dạng con nhím ôm chặt cậu, cái này cũng chưa tính cái gì, đáng hận nhất chính là người ta dùng tay áo đầy gai đâm vào quần lót Bạch Lạc Nhân, cảm giác vừa đau vừa nhột, Bạch Lạc Nhân như một con cá chạch uốn éo trong lòng Cố Hải.
“Ông nội cậu! Quả nhiên thương nhân đều là đồ lừa đảo, không có câu nào là thật, Wa a a…”
Kết quả Cố Hải không chịu nổi trước, vội vàng đè Bạch Lạc Nhân lại, giọng khàn khàn nói bóng gió, “Đừng cọ nữa…”
Bạch Lạc Nhân quay đầu nhìn lên, tranh thủ cơ hội bỏ chạy.
Sau đó, hai người ngồi dưới một thân cây, Cố Hải vừa nhặt gai trên quần, vừa quay sang Bạch Lạc Nhân nói: “Bộ đồ này của tôi hết mấy chục ngàn, sao có thể giày vò như vậy chứ? Không được, cậu phải bồi thường cho tôi!”
Bạch Lạc Nhân làm bộ dáng lưu manh, “Không đền nổi.”
“Không đền nổi thì cậu bán thân, tôi tính thử…” Cố Hải lấy tay vẽ trên đất, “Bộ âu phục này của tôi là 47889, cậu ngủ với tôi một lần tính cho cậu 30, vậy cậu phải ngủ với tôi 1500 lần. Còn lại 2888, tôi tính thế này, chơi SM* là 200 một lần, vậy 10 lần là 2000. Còn 888, đóng kịch một lần 80, 10 lần hay 800. Còn lại 88, cho cậu dùng miệng, một lần 8 đồng, 10 lần là 80. Còn 8, cho cậu dùng tay, một lần 1 đồng, 8 lần là vừa đủ vốn, cậu thấy sao?”
(*SM: Ai muốn biết thì đọc thêm Nghịch Tập của nhà TPGT dịch nhé.)
Bạch Lạc Nhân ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Cố Hải, “Không cần khó khăn như vậy, tôi cứ giúp cậu tuốt 47888 lần đi!”
Nanh vuốt căm thù của Cố Hải quơ tới phía Bạch Lạc Nhân.
Hai người náo loạn một hồi, Cố Hải đè lấy Bạch Lạc Nhân.
“Nào, đổi quần.”
“Hả?” Bạch Lạc Nhân không hiểu, “Đổi quần làm gì?”
“Cậu không cần quan tâm, cậu nghe tôi đổi là được.”
Cố Hải khăng khăng muốn đổi quần với Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân không nói gì được, chỉ có thể nghe theo Cố Hải, đưa cái quần rách trên người cho Cố Hải.
Tay Cố Hải vừa cầm lấy, mắt liền liếc về đồ chơi ở giữa đôi chân trần của Bạch Lạc Nhân, bàn tay gian tà mò tới, hoạt động một hồi tại cấm cung của Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân giật mình, cùi chỏ đẩy mạnh vào Cố Hải một cái, cho cậu ta một ánh mắt hung hăng cảnh cáo, đáng tiếc Cố Hải cũng làm lơ Bạch Lạc Nhân, trong ánh mắt chỉ có Tiểu Nhân Tử.
“Cậu buông tay mau, anh cậu ở bên đó đó.”
“Anh ta ở đó thì sao?” Cố Hải bá đạo xoa nắn bộ phận yếu ớt của Bạch Lạc Nhân, “Tôi chính là muốn cho anh ta thấy.”
Vừa nói vừa tóm lấy tay Bạch Lạc Nhân để lên quần lót của mình, dí dỏm nói: “Tuốt trước một đồng, không phải là xong rồi sao?”
Bạch Lạc Nhân nhịn không được nghiến răng…
Hai người chơi đùa đang hăng hái, đột nhiên một giọng nói dập tắt nhiệt tình của hai người.
“Hai cậu sao lại ở đây?” Giọng nói trầm nhọn của Đồng Triết vang lên.
Bạch Lạc Nhân hất tay Cố Hải ra, cầm lấy áo vest khoác lên người.
Ánh mắt kinh ngạc của Đồng Triết quanh quẩn trên người Cố Hải.
“Cậu đang làm gì vậy?”
“Không làm gì cả.” Cố Hải vô cùng bình tĩnh, “Đổi quần.”
Bạch Lạc Nhân đứng dậy, lại cởi áo ném cho Cố Hải, “Nếu đổi thì đổi cả bộ đi, phối hợp như vậy quá dị đi.”
Vì vậy Cố Hải mặc đồ phi công rằn ri của Bạch Lạc Nhân vào, Bạch Lạc Nhân cũng mặc âu phục của Cố Hải, đổi như vậy, khí chất hai người lập tức liền thay đổi.
Đồng Triết ở bên cạnh nói xa xôi: “Tôi thấy hai người mặc đồ của đối phương lại rất ra dáng, vai trò trong cuộc sống thật là nên đổi chỗ một chút.”
Bạch Lạc Nhân đi tới bên cạnh cậu ta, mí mắt hơi hơi nâng lên, giọng không nóng không lạnh.
“Ánh mắt không tệ.”
Đồng Triết cười đến đắc ý.
Một lát sau, Bạch Lạc Nhân đi xa, Đồng Triết mới quay qua Cố Hải hỏi: “Cố Dương sao lại ở đây?”
Cố Hải khẽ thở dài một hơi, “Máy bay chiến đấu anh ta ngồi bị bắn rơi!”
Đồng Triết, “…”
Mãi đến lúc ba người Cố Hải, Bạch Lạc Nhân, Đồng Triết cùng xuất hiện trước mặt Cố Dương, Cố Dương mới biết được thì ra việc này cơ bản không phải trùng hợp, mà là người kia thật sự phản bội mình.
“Được lắm…” Cố Dương dùng ánh mắt ghim lên người Đồng Triết, “Giờ tôi mới biết quê cậu ở Sơn Đông.”
Đồng Triết hít sâu một hơi, thản nhiên nói: “Ngại quá, Tổng giám đốc Cố, tôi quyết định rời khỏi công ty của anh rồi.”
Biểu tình của Cố Dương không có nhiều thay đổi, nhưng đây tuyệt đối là một tín hiệu nguy hiểm, cuộn trào ẩn giấu trong con ngươi anh ta bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được. Trộm sản phẩm, chuyển vốn của công ty tôi cũng cho qua đi, cả người duy nhất tôi tin tưởng ở Hồng Kông cũng cướp đi luôn.
Cố Hải, làm anh này của cậu nhiều năm như vậy thật không uổng phí!!
Bạch Lạc Nhân nhịn không được nhắc nhở một câu, “Cố Dương, đừng quên giao kèo giữa chúng ta.”
“Trước đó sao cậu không nói với tôi là Đồng Triết cũng theo tới rồi?” Ánh mắt hung thần của Cố Dương nhắm thẳng vào Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân tỏ vẻ rất vô tội, “Tôi cũng mới gặp cậu ta, cậu ta nhảy dù trước bọn tôi, sống hay chết tôi cũng không biết, tôi nói với anh về cậu ta làm gì?”
Cố Dương nghiêm mặt không nói gì.
Bạch Lạc Nhân ho nhẹ một tiếng, “Anh nhỏ* Cố, anh sẽ không đổi ý chứ?”
(Kiểu anh trai kém tuổi)
Cố Dương lại đưa ánh mắt lên người Cố Hải và Đồng Triết, chuyển qua lại giữa hai người, ánh mắt đột nhiên giật giật, như là nhận ra được cái gì, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh.
“Không, tôi làm gì mà đổi ý chứ? Chúng ta đều là người một nhà, ở công ty của ai cũng như nhau, đúng không?”
Sau đó, lại vứt cho Bạch Lạc Nhân một ánh mắt có thâm ý khác.
“Chúc cậu nhiều may mắn.”
Trên đường trở về, Bạch Lạc Nhân quay sang hỏi Cố Hải: “Cậu rốt cuộc thuyết phục thế nào để Đồng Triết sang bên này?”
“Tôi cảm thấy Đồng Triết rất giống cậu, tôi liền nói cho cậu ta biết, anh tôi sở dĩ coi trọng cậu ta là vì xem cậu ta là thế thân.”
Mắt Bạch Lạc Nhân lộ ra vẻ lúng túng, “Sự thật là vậy?”
“Sự thật tôi cũng không biết.” Cố Hải buông tay.
Giữa chân mày Bạch Lạc Nhân nhíu lại hai đường, càng nghĩ càng không đúng.
“… Tôi phát hiện tất cả lợi lộc đều để cậu chiếm được, cậu mới là người thắng lớn nhất nha!”
Cố Hải cố nén cười, “Tôi chiếm được lợi lộc gì chứ?”
“Cậu nghĩ thử xem, việc này tổng cộng liên lụy đến mấy người? Bốn người hả? Trong bốn người này, người nào không bị giày vò? Người nào không chịu thiệt? Đếm tới đếm lui, là mẹ nó một mình cậu!!!”
“Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.” Cố Hải cười đến vô cùng thật thà.
“Ngốc bà ngoại cậu!!! Cậu là loại tinh ranh nhất!!”
…………..
————–[Edit:xASAx]—————