Đọc truyện Thượng Ẩn – Sài Kê Đản – Chương 266: Vợ Chồng Son Về Nhà Mẹ.(xASAx)
Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 54: Vợ Chồng Son Về Nhà Mẹ.(xASAx)
*****
Biên soạn: Vũ Phong.
(4 chương thôi nhá)
******
Xe chạy được nửa đường, Cố Hải quay đầu sang Bạch Lạc Nhân hỏi: “Cậu nói tôi hẳn là nên mua chút gì nhỉ?”
“Có cái gì có thể mua?” Bạch Lạc Nhân thờ ơ nói, “Trong nhà cái gì cũng không thiếu.”
“Tôi cũng không thể giống như trước đây mặt dày xách tay không mà tới chứ? Lúc đó tôi là học sinh, ở nhà cậu ăn chùa, uống chùa còn được, hiện giờ đã lớn như vậy rồi, lại tay không mà tới khó coi lắm!”
Bạch Lạc Nhân hơi nhếch khóe môi lên, “Hình tượng da mặt dày của cậu đã sớm ăn sâu bén rễ trong lòng ba tôi rồi.”
“Không có đùa với cậu.” Cố Hải thúc giục, “Mau nghĩ thử xem, không là đằng trước không còn chợ đâu.”
Bạch Lạc Nhân nhíu mày suy tư chỉ chốc lát, vẫn là một bộ mặt bất đắc dĩ, “Không nghĩ ra được.”
“Ba cậu không thích thứ gì sao?”
“Có.” Bạch Lạc Nhân nói.
Cố Hải hỏi: “Cái gì?”
“Cháu đích tôn!”
Sắc mặt Cố Hải đọng lại, thắng mạnh xe, tấp xe dừng sát ở ven đường.
“Hay là hai ta bây giờ liền sinh một?” Nụ cười ranh mãnh tràn ra khóe môi.
Bạch Lạc Nhân liếc liếc Cố Hải, “Cậu sinh hả?”
“Đúng, cậu giúp tôi cầm quần áo, tôi lập tức sinh.” Nói đến như thật.
Bạch Lạc Nhân bày ra vẻ mặt khinh bỉ, “Cậu thử lấy trứng ra trước cho tôi xem!”
Cố Hải lúc này nghiến răng, “Cậu là từ trứng của Khương Viên ấp ra hả?”
“Cậu… !!”
Bạch Lạc Nhân lúc này quơ nắm đấm qua, hai người ở trong cấu xé, đánh tới thân xe chấn động mãnh liệt, người qua đường đều ghé mắt nhìn, Cố Hải mới nắm lấy cổ tay Bạch Lạc Nhân một cái, “Không quậy nữa, không quậy nữa, quậy nữa đầu tóc cũng rối luôn.”
“Xuống xe!” Bạch Lạc Nhân đẩy Cố Hải một cái.
Cố Hải nhìn kính chiếu hậu chỉnh lại tóc một chút, thờ ơ hỏi: “Xuống xe làm gì?”
[Wattpad: Tieuphongdamdang]
“Ra ngoài mua đồ a! Bên kia không phải có một cái chợ sao? Tôi vào bên trong dạo, mua cho ba tôi mấy bộ đồ, tôi thấy ông ấy cứ mặc đồ cũ của tôi.”
Cố Hải nhịn không được trêu nói, “Hai người nhà cậu bây giờ vẫn mặc chung quần áo của nhau hả?”
“Xuất thân dân đen, bỏ không được thói quen tiết kiệm, có tiền cũng không thể phung phí, không so được với nhà cậu.” Bạch Lạc Nhân ngầm mỉa mai một câu.
Cố Hải hung hăng vỗ ót Bạch Lạc Nhân một cái, “Cậu mà là dân đen? Cậu thấy có dân đen nào khiến nhà tư bản cởi quần cho không?”
Bạch Lạc Nhân, “…”
Hai người đi vào chợ, thẳng đến khu bán đồ dùng cho nam giới, Cố Hải chọn được một bộ quần áo, chỉ cho Bạch Lạc Nhân xem, “Cậu thấy cái áo choàng ngắn đó thế nào?”
“Không phù hợp với ba tôi, ngược lại rất phù hợp với ba cậu.”
“Vậy, đi thôi.”
Bạch Lạc Nhân níu Cố Hải lại, “Đừng đi! Mua đi!”
“Không phù hợp còn mua nó làm gì?” Cố Hải nhìn Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân đen mắt liếc Cố Hải, “Ba cậu không phải ba hả?”
Cố Hải mới kịp phản ứng, Bạch Lạc Nhân đã đi lên trước trả tiền, Cố Hải nhìn thử số đo quần áo, cười hỏi: “Sao cậu biết ba tôi mặc cỡ này?”
“Không biết, chọn đại thôi.”
Thật ra trong lòng Bạch Lạc Nhân vô cùng rõ ràng, có một lần cậu ra ngoài làm nhiệm vụ, vừa may tới chỗ Cố Uy Đình họp, hai người cùng trở về. Lúc Cố Uy Đình vào nhà vệ sinh, nhờ Bạch Lạc Nhân cầm giúp áo khoác, Bạch Lạc Nhân cứ như vậy trong lúc vô tình liếc nhìn, từ đó về sau số đo này vẫn khắc ở trong lòng hắn.
Mọi thứ thuộc về Cố Hải, cậu không bao giờ phải dùng sức để nhớ, biết qua một lần liền ghi lòng tạc dạ.
“Bộ đồ này thế nào?” Bạch Lạc Nhân hỏi ý Cố Hải.
Cố Hải nhíu mày, “Có già quá không?”
“Ông ấy cũng năm mươi rồi, cậu có mua cho ông ấy mấy kiểu hợp thời, ông ấy cũng không dám mặc!”
Cố Hải ngẫm lại cũng đúng, “Vậy cái này đi!”
“Khoan mua đã, ba tôi hơi mập ra, mặc không chừng không vừa, cậu giúp mặc thử xem.”
“Sao cậu không thử?” Cố Hải trêu chọc, “Hai người nhà cậu không phải quần áo đều mặc chung sao?”
“Ông ấy mập ra vai dĩ nhiên sẽ rộng, khung xương của tôi không lớn bằng cậu, đồ tôi mặc vừa, ông ấy mặc có thể sẽ chật.” Bạch Lạc Nhân nói rồi liền đưa áo cho Cố Hải.
Cố Hải đi tới phòng thử đồ, Bạch Lạc Nhân nhàm chán nhìn chung quanh, ánh mắt đột nhiên dính lên một bóng người, trước mắt sáng ngời.
“Vưu Kỳ!”
Cách đó không xa, một anh chàng đẹp trai đeo kính râm theo bản năng quay nhìn qua bên này, thấy Bạch Lạc Nhân vẫy tay với cậu ta, biểu tình đầu tiên là ngẩn ra, sau đó bước nhanh tới.
Hai người ôm chầm thật lâu, tâm tình đều vô cùng kích động.
Vưu Kỳ gỡ kính mát xuống, lộ ra gương mặt hại nước hại dân.
“Nhân Tử, sao cậu lại ở đây?”
Bạch Lạc Nhân chỉ chỉ cái tiệm sau lưng, “Mua đồ cho ba tôi.”
Đang nói, Cố Hải từ trong phòng thử đồ ra tới, quay lưng về phía Bạch Lạc Nhân soi gương, Bạch Lạc Nhân kéo Vưu Kỳ đi vào, còn chưa mở miệng gọi Cố Hải, Vưu Kỳ liền mở miệng trước.
“Chú, đã lâu không gặp.”
Cố Hải từ trong gương liếc nhìn Vưu Kỳ, xoay người, cười như không cười nhìn cậu ta, “Khách sáo nhỉ?”
Vưu Kỳ nhất thời kinh ngạc, “Náo loạn cả buổi thì ra là cậu!”
Cố Hải cởi áo ra, quay qua Bạch Lạc Nhân nói: “Rất vừa, tôi đi trả tiền đây!”
Nói rồi đi tới quầy thu tiền.
Vưu Kỳ thấp giọng hỏi Bạch Lạc Nhân, “Cậu vẫn ở cùng với cậu ta hả?”
“Ừm, mới liên lạc lại với nhau.” Bạch Lạc Nhân cố gắng che giấu.
Vưu Kỳ lúc này mới chú ý tới quân trang trên người Bạch Lạc Nhân, mắt trừng lớn, bộ dạng không thể tin nhìn Bạch Lạc Nhân.
“Bây giờ cậu…..”
Bạch Lạc Nhân thoải mái thừa nhận, “Tôi nhập ngũ, bây giờ là phi công.”
“Quá đỉnh nha!” Ánh mắt Vưu Kỳ tỏ vẻ kinh diễm nhìn Bạch Lạc Nhân, “Quân hàm gì?”
“Chỉ là một thiếu tá nhỏ nhoi.”
“Còn trẻ vậy đã lăn lộn đến thiếu tá?” Vưu Kỳ lại cả kinh.
Người đàn ông đứng cạnh Vưu Kỳ cũng dùng ánh mắt thán phục nhìn Bạch Lạc Nhân.
“A, đúng rồi, quên giới thiệu với cậu, đây là người đại diện của tôi, anh Mã.” Vưu Kỳ chỉ vào người đàn ông trung niên bên cạnh mình.
Bạch Lạc Nhân khách sáo bắt tay với anh ta.
Sau đó tiếp tục trêu chọc Vưu Kỳ, “Tôi cũng lâu rồi không có tiếp xúc với giới truyền thông, cũng sắp quên mất, cậu bây giờ cũng là minh tinh rồi, sau này có buổi biểu diễn nào, đừng quên tặng tôi một vé.”
“Xem cậu nói kìa, tôi hiện giờ cùng lắm chỉ là mấy vai phụ. Đúng rồi, cậu nhắc tôi mới nhớ, đây là phim tôi đóng, hai ngày nữa tổ chức lễ công chiếu, đây là vé vào cửa, có thời gian nhất định phải tới nha!”
“Cậu đóng phim, tôi đương nhiên phải tới ủng hộ!”
Vừa dứt lời, phía sau truyền đến tiếng Cố Hải.
“Chỉ đưa một tấm sao được chứ?”
Vưu Kỳ dùng ngón tay gõ gõ trán, “Xem trí nhớ của tôi này, chờ chút, tôi đưa cậu thêm một vé.”
Vừa đưa vé, người đại diện bên cạnh Vưu Kỳ, anh Mã lên tiếng, “Vị này không phải là ngài Cố Hải sao?”
Cố Hải tuy rằng không biết đối phương, nhưng vẫn lễ phép đưa tay qua.
“Các người quen nhau?” Vưu Kỳ buồn bực nhìn về phía người đại diện.
Anh Mã cười nhạt, “Ngưỡng mộ đã lâu.”
Bốn người lại trò chuyện một hồi, Vưu Kỳ đưa cho Bạch Lạc Nhân và Cố Hải một tấm danh thiếp, cười tạm biệt, “Tôi phải đi rồi, một lát còn có việc, hôm nào trò chuyện tiếp!”
“Mau đi làm việc của cậu đi!”
Nhìn bóng lưng Vưu Kỳ đi xa, Bạch Lạc Nhân nhịn không được cảm xúc một câu.
“Càng ngày càng đẹp trai!”
“Ừ…” Cố Hải ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, “Đẹp trai đến độ không giống người.”
Bạch Lạc Nhân liếc liếc Cố Hải, “Đi nhanh lên đi, anh cậu còn đang ở nhà chờ kìa!”
“Anh tôi?” Vẻ mặt Cố Hải khựng lại.
Bạch Lạc Nhân cười hí hửng, “Cậu là chú, ba tôi không phải là anh cậu sao?”
“Cậu muốn chết hả?”
“Ha ha…”
Hai người cũng mua cho thím Trâu một bộ quần áo, thật sự không biết nên mua cho Mạnh Thông Thiên thứ gì, liền tùy tiện vác về một cái máy vi tính cứng nhắc, lúc về đến nhà trời cũng gần tối.
Nghe chuông cửa reo, Bạch Hán Kỳ đi nhanh mấy bước ra mở cửa.
“Tới rồi?”
Cố Hải lần này gặp Bạch Hán Kỳ, tâm tình cùng với lần đính hôn hoàn toàn khác nhau.
“Chú.” Gọi một tiếng vô cùng thân thiết.
Trong lòng Bạch Hán Kỳ không khỏi kích động một hồi, dường như giọng nói này nhiều năm chưa được nghe.
“Mau vào đi!”
Bốn người ngồi trên ghế sô pha nói chuyện phiếm, Cố Hải vẫn không biết nên nói gì cho tốt, dù sao đã nhiều năm như vậy, cậu không còn là thằng nhóc lỗ mãng năm đó nữa, có mấy lời đã không dám tùy tiện nói ra khỏi miệng.
Thím Trâu vẫn nhìn Cố Hải cười, “Ai da, mới đó đã lớn như vậy! Thím đến giờ còn nhớ kỹ con tới nhà ăn cơm, một mình ăn sáu chén mì tương đậu, đi bộ trong sân liền đói bụng.”
Cố Hải cười cười, “Giờ mà thím làm cho con, con vẫn có thể ăn sáu chén.”
Thím Trâu kích động một hồi, lập tức đứng dậy, “Vậy thím đi nhào bột, tối nay chúng ta sẽ ăn mì tương đậu.”
Bạch Hán Kỳ nhìn Cố Hải, cũng nhìn thử Bạch Lạc Nhân, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng.
“Cũng không còn gặp được mấy lần.”
Bạch Lạc Nhân vẻ mặt đen lại, “Ba, ba nói gì vậy?”
“Tôi nói sai sao?” Bạch Hán Kỳ đưa mắt nhìn Bạch Lạc Nhân, “Cậu* một năm về nhà được mấy lần? Tôi còn có thể sống bao nhiêu năm? Tính ra, cũng không còn bao nhiêu lần chứ hả?”
(*Có thể để là cha con, nhưng mình để Bạch Hán Kỳ gọi Bạch Lạc Nhân là cậu kiểu như nói lẫy ấy)
Bạch Lạc Nhân bị Bạch Hán Kỳ nói xong, trong lòng rất không rõ mùi vị.
Cố Hải ở bên cạnh đau lòng, nhanh chóng nói đỡ cho Bạch Lạc Nhân.
“Chú, chú không biết chính sách của bộ đội, mấy năm đầu cậu ấy nhập ngũ đúng là cần ở trong doanh trại, chờ thêm vài năm có đủ tư cách, cậu ấy có thể dọn ra ngoài.”
Ánh mắt Bạch Hán Kỳ sáng lên, “Thật vậy hả?”
Bạch Lạc Nhân ở bên cạnh tức giận chen vào một câu, “Con trước đây không phải đã nói vậy với ba sao?”
“Lời của cậu không đáng tin cậy, tôi thấy Đại Hải nhiều năm như vậy thay đổi không ít, ít nhất, thoạt nhìn so với cậu chín chắn hơn!”
Bạch Lạc Nhân thầm trả lời một câu, là ba chưa biết lúc cậu ta ở trên giường…
Bạch Hán Kỳ lại đưa mắt nhìn Cố Hải, bộ dạng áy náy nhìn cậu.
“Đại Hải, chú không phải cố ý gạt con, hai năm đầu Nhân Tử nhập ngũ, trong lòng chú vẫn khó chịu. Hôm đó con tới nhà tìm chú, chú nói với con Nhân Tử đã chết, chờ con đi, chú khóc cả đêm!”
Cố Hải giật mình, vội nắm lấy tay Bạch Hán Kỳ.
“Chú, con không trách chú, con biết chú có cái khó xử của chú.”
Bạch Lạc Nhân ở bên cạnh vùi mặt không lên tiếng.
Cố Hải thấy bầu không khí có chút áp lực, liền trêu chọc Bạch Hán Kỳ hỏi: “Cái hình trắng đen với bài vị năm đó chú làm cho Nhân Tử còn giữ không?”
Bạch Lạc Nhân chợt ngẩng đầu, “Cái gì? Ba còn làm hình trắng đen với bài vị cho con luôn rồi? Sao con không biết?”
Bạch Hán Kỳ nở nụ cười mộc mạc, “Mỗi lần con về nhà, ba đều lén giấu đi!”
“Vậy là mỗi ngày ba ở nhà đều bày ra? !” Bạch Lạc Nhân nhộn nhạo.
Bạch Hán Kỳ phấn khích nói: “Cũng không phải bày ra mỗi ngày, chỉ thứ bảy, chủ nhật lấy ra phơi nắng một chút, ba sợ để trong ngăn kéo bị ẩm mốc.”
Bạch Lạc Nhân nổi đóa, “Ba còn giữ nó làm gì chứ?”
“Ba thấy ném đi tiếc quá! Cái khung hình còn rất chắc, hình của con ba cũng không nỡ ném đi, coi như hình trưng bày nghệ thuật đi! Bây giờ không phải có mấy đứa nhỏ còn chuyên đi chụp hình trắng đen sao? !”
“Người ta chụp hình trắng đen đằng trước cũng không bày một mâm đồ ăn!”
“Phụt…” Nước trong miệng Cố Hải mém chút phun ra ngoài.
…………..
————-[Edit:xASAx]————–