Đọc truyện Thượng Ẩn – Sài Kê Đản – Chương 25:Bạch Gia Hắc* (By-Tiểu Phong)
Quyển thứ nhất: Rung động thanh xuân.
Chương 24: Bạch Gia Hắc.*(By-Tiểu Phong dâm đãng)
******************************************************************************
Bạch Gia Hắc là một loại thuốc cảm của Trung Quốc >> Chú thích trong truyện..
Sự vùng lên số phận của Tiểu dâm đãng.. **
*******************************************************************************
“Con trai à, cái con bé kia lại gọi điện thoại cho con.”
Bạch Lạc Nhân vừa mới ăn mấy miếng cơm, nghe được câu này, lại không ngon miệng.
“Ba, ba trực tiếp cúp máy đi.”
Bạch Hán Kỳ vừa muốn nhấn tắt, Bạch Lạc Nhân lại đem đoạt lấy.
“Thôi, để con.”
Đã vào thu, trong sân gió thật lạnh, Bạch Lạc Nhân đứng ở dưới cây đại thụ, cảm giác lòng của mình và nhiệt độ thân thể giống như đang giảm xuống. Trong khoảng thời gian này, buổi tối mỗi ngày, cậu ta đều cùng video call với Thạch Tuệ, làm cậu ta thiếu tinh thần rất nhiều. So với cái này càng dằn vặt người ta, đúng là phòng tuyến tâm lý của Bạch Lạc Nhân hơi chậm một chút.
Cậu ta không muốn như vậy, cho nên ngày hôm qua cố ý không nói chuyện một đêm.
Kết quả, ngày hôm nay Thạch Tuệ liền gọi điện thoại tới.
“Cậu chán tôi như vậy hay sao?”
“Sau này chúng ta, đừng liên lạc nữa.”
“Không được, tuyệt đối không thể, cậu thật sự làm như vậy, cả ngày tôi quấy rầy ba cậu.”
“Cứ vậy đi.”
Bạch Lạc Nhân cúp điện thoại, rút SIM, đi vào trong nhà.
“Gọi xong rồi?”
“Vâng.” Bạch Lạc Nhân gật đầu.
Bạch Hán Kỳ tò mò hỏi thăm một chút,”Con bé đó là ai?”
“Nói với ba ba cũng không biết, SIM này bên trong của ba còn bao nhiêu tiền hả?”
Bạch Hán Kỳ suy nghĩ một chút,”Ít hơn20 tệ thì phải.”
“Vậy đổi cái mới đi.”
Tay của Bạch Lạc Nhân vô cùng nhanh, lập tức liền đem SIM điện thoại bẻ gãy.
Bạch Hán Kỳ vừa định ngăn lại, đã quá muộn, mắt nhìn SIM điện thoại đã dùng nhiều năm bị bẻ gãy, trong lòng không nhịn được có chút tiếc.
“Danh bạ đều nằm trong cái SIM kia, mất hết toàn bộ còn gì.”
Bạch Lạc Nhân vỗ vai an ủi Bạch Hán Kỳ, “Yên tâm đi, máy của ba để cả ngày cũng không có một cuộc điện thoại, có giữ lại cũng không dùng, còn không bằng thay cái mới.”
“Con bị lở miệng hai ngày rồi đã đỡ tý nào chưa?”
“Đỡ rồi.” Bạch Lạc Nhân đi vào trong phòng,”Chắc là bôi thêm chút thuốc mỡ nữa thì sẽ khỏi, thuốc mỡ đâu ạ? Ba để chỗ nào?”
“Ở trong ngăn kéo tủ, ngăn thứ hai đó, ống màu vàng đó.”
Mấy hôm trước đều là Bạch Hán Kỳ dùng bông gòn bôi thuốc mỡ cho Bạch Lạc Nhân, ngày hôm nay cậu ta tự mình bôi, tìm nửa ngày trong ngăn tủ thứ hai, rốt cuộc thấy một ống thuốc mỡ màu vàng.
“Mã Ứng Long thuốc mỡ trị trĩ.”
Không thể nào là cái này……. Bạch Lạc Nhân vừa tìm cả tầng một và tầng ba rất lâu, làm bụi dính đầy tay, cũng không thấy thuốc mỡ trị lở khóe miệng.
“Ba, ở chỗ nào?”
Bạch Lạc Nhân hướng trong sân gọi.
Bạch Hán Kỳ đang cố gắng đem SIM điện thoại uốn thẳng lại, kết quả phát hiện là phí công, không thể làm gì khác hơn là ném cái SIM xuống đi vào nhà.
“Không phải bảo con trong hộc hộc tủ thứ hai hay sao?
“Con tìm rồi, không có mà!”
Bạch Hán Kỳ đi tới, cầm lấy ống thuốc mỡ màu vàng,”Không phải ở đây hay sao?”
Mã Ứng Long thuốc mỡ trị trĩ…….
Mặt của Bạch Lạc Nhân bỗng chốc xám xịt,”Con là bị lở miệng, ba cho con dùng thuốc chữa trĩ là sao?”
“Cái đó thì làm sao?” Bạch Hán Kỳ cười sảng khoái,”Lần trước bà con bị nấm chân, cũng là dùng cái này chữa khỏi.”
Đầu khớp xương bị Bạch Lạc Nhân nắm đến kêu cạch cạch,”Mắc nấm chân và khóe miệng lở có thể coi là một hay sao?”
Lở miệng không phải nứt ra hả? 502 có thể dính nhựa, cũng có thể dính giày có đúng hay không? Không quan tâm nó là thuốc gì, chỉ cần có thể đem miệng của con chữa khỏi là được, vậy là có thể chứng minh thuốc này hiệu nghiệm. Con nhìn một chút, khóe miệng lở lớn bây giờ đã đỡ hơn rất nhiều rồi phải không?”
Bạch Hán Kỳ nói xong đi đến sờ miệng Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân đẩy Bạch Hán Kỳ ra, đùng đùng nổi giận trở về phòng, đóng cửa ầm một cái.
Bạch Hán Kỳ vừa gõ cửa vừa lớn tiếng hướng bên trong nói,”Không phải ba tiếc tiền, là thuốc này thật sự có tác dụng, ngoài miệng hay trên tay ba bị nứt ra, bôi đều khỏi, không tin con đi hỏi bác sĩ mà xem, khẳng định ông ta cũng nói thuốc này cái gì cũng có thể trị được.”
Bên trong không có chút động tĩnh.
Bạch Hán Kỳ lại vỗ vỗ cửa,”Con trai? Còn đều đã bôi nhiều ngày như vậy rồi, cũng không quá hai ngày nữa, bôi tiếp thì tốt rồi.”
Bạch Lạc Nhân lại mất ngủ.
………
Sáng sớm hôm sau, một ngày đau khổ lại bắt đầu, cuộc sống Bạch Lạc Nhân đã tạo thành một định luật: Ban ngày đấu tranh cùng Cố Hải, tối về bị Thạch Tuệ dày vò. Vốn là tâm lực tiều tụy, ngày hôm nay còn liên tiếp gặp nạn, sáng sớm Bạch Lạc Nhân là bị ngạt mà tỉnh, hai lỗ mũi không thể hít được không khí, cậu ta ngồi dậy nhìn một chút, chỉ còn lại duy nhất một góc chăn, còn toàn bộ đều nằm ở trên mặt đất.
Cảm lạnh là không thể tránh được.
Bạch Lạc Nhân mặc thêm áo, trên đường đi học rẽ vào một nhà thuốc, đi vào để cho thầy thuốc xem một chút, thầy thuốc đưa cho cậu một hộp Bạch Gia Hắc (Barker)
(Đây là thuốc đa năng thông dụng ở Trung Quốc, có tác dụng trị cảm, chữa đau đầu, giảm đau nhức, tiêu nghẹt mũi, bớt ho khan hắt xì, một vỉ có 15 viên 10 viên trắng và 5 viên đen, nó gần giống với Tiffy của Việt Nam thì phải.)
Đến trường học, Bạch Lạc Nhân không nhìn liền lấy một viên ra uống.
Kết quả, cậu ta phát hiện, vỉ thuốc thiếu một viên màu đen.
Trong đầu của Bạch Lạc Nhân hiện lên một câu quảng cáo trên TV.
“Ban ngày uống viên trắng, chống buồn ngủ, buổi tối uống viên đen, ngủ cho ngon.”
………..