Thượng Ẩn Phiên Ngoại

Chương 25Phiên ngoại 24 [END]


Đọc truyện Thượng Ẩn Phiên Ngoại – Chương 25: Phiên ngoại 24 [END]

Phiên ngoại 24: Thật sự là không “trị” hết rồi!
Buổi tối, Dương Mãnh ngồi trên ghế salon, đang cân nhắc xem nên mua đồ tết gì thì chuông cửa vang lên.
Mở cửa ra, nhìn thấy Bạch Lạc Nhân và Cố Hải đang đứng bên ngoài, dưới chân là vài thùng đồ.
“Muộn như vậy rồi, sao hai người lại đến đây?” Dương Mãnh kinh ngạc.
Bạch Lạc Nhân vừa khiêng đồ vào trong, vừa nói, “Quân đội phát không ít thứ, hai tôi liền lấy về vài món, nhiều đồ quá nên ăn không hết, tôi chọn vài món tốt đem đến cho hai cậu. Cố Hải, trước tiên đem cái thùng tôm này bỏ vào tủ lạnh, để ở ngoài sẽ hỏng mất.”
Dương Mãnh mở ra nhìn, đều là những con tôm lớn, nhìn còn rất tốt lại tươi sống.
“Nè, những con tôm lớn này ngon quá, quà tặng đặc biệt đúng không?”
Bạch Lạc Nhân không ngẩng đầu lên, nói, “Tôi cũng không biết là ai đem đến, đồ trong nhà chất đầy hết rồi, hai chúng tôi cũng không thể ăn hết nhiều đến vậy! Nếu hai người muốn mua đồ tết, vậy lấy đi, tôi đoán những món này đủ cho hai cậu ăn.”
Dương Mãnh nhìn qua loa, Bạch Lạc Nhân đều đem đồ tốt đến, trong lòng vô cùng cảm động.
Dọn xong đồ đạc, Cố Hải nói với Bạch Lạc Nhân, “Em đi rửa tay đi.”
Hai người đi đến phòng vệ sinh, đúng lúc Vưu Kỳ đi đến nhìn thấy hai người họ, trong lòng kinh ngạc.
“Sao hai người đến đây?”
Cố Hải quăng một câu, “Nhìn xem cậu còn sống không.”
Nói xong, cầm lấy tay Bạch Lạc Nhân đưa đến bồn rửa tay.
Vưu Kỳ tựa vào khung cửa, nhìn thấy Cố Hải nghiêm túc chà chà tay Bạch Lạc Nhân, không nhịn được ho nhẹ một tiếng, “Này, tôi nói không đến mức đó chứ? Cậu ta không phải tự rửa tay được sao?”

Cố Hải sắc mặt không đổi trả lời, “Tôi rửa tay cho em ấy, cũng tiện thể rửa tay cho mình luôn, không phải đỡ tốn nước nhà cậu sao?”
Nói xong, kéo khăn lông xuống cho Bạch Lạc Nhân, bắt đầu lau khô tay.
(* Từ Cố trưởng thôn tăng level thành Cố vú em =)))
Trở lại phòng khách, Dương Mãnh ngồi trên ghế salon dọn dẹp đồ đạc, Bạch Lạc Nhân ngẫu nhiên nhìn xuống thấy ở dưới bàn là một quả cầu pha lê và một cây súng đồ chơi, ánh mắt sáng lên, cầm lấy.
“Này, cậu mua cái này ở đâu vậy? Bây giờ thứ này còn bán hả?” Những cậu bé sinh ra ở thập niên 80, nhìn những thứ này rất thân thiết.
Dương Mãnh nhìn bảo bối chăm chú , “Món này là đồ chơi khi bé, vẫn còn giữ lại đến bây giờ.”
Bạch Lạc Nhân càng nhìn càng thích thú, mới mẻ, nói với Dương Mãnh, “Cho tôi cây súng này đi, tôi cũng muốn sưu tầm vài món để kỷ niệm.”
Trong lòng Dương Mãnh không nỡ cho! Nhưng nhớ lại Bạch Lạc Nhân cho đồ cậu nhiều năm như thế, vẫn cắn răng gật đầu.
Vưu Kỳ đứng ở bên cạnh nhìn ra, lúc Dương Mãnh cho rất không cam lòng. Trong nhà, Dương Mãnh rất thích cây súng này, không có chuyện gì cũng cầm lấy điều khiển. Nhìn dáng vẻ ấy khiến cho Vưu Kỳ đau lòng, vì vậy đi đến chỗ Cố Hải.
“Này, về chuyện Nhân tử nhà cậu, để cậu ấy trả lại cây súng trò chơi cho Mãnh tử nhà tôi đi. Mãnh tử của tôi không có thưởng thức gì cao quý, chỉ yêu thích mân mê thứ đồ chơi nhỏ ấy, cậu để cậu ấy cầm đi, trong lòng em ấy không dễ chịu.”
Hiếm khi, lần này Cố Hải rất dễ nói chuyện, rất thoải mái đáp ứng.
Đi đến trước mặt Bạch Lạc Nhân, cầm lấy cây súng nhỏ, bỏ vào túi áo.
“Anh giữ giúp em.”
Nói xong, nhìn Vưu Kỳ đi tới, Vưu Kỳ tưởng Cố Hải muốn trả lại, vậy mà Cố Hải không những không làm vậy mà còn cầm quả cầu pha lê lên, hỏi Bạch Lạc Nhân, “Cái này em cũng thích?”

(* chết chưa =.=” ai bảo hai ông lúc trước đốt nhà người ta, phá nhà người ta =)))
Bạch Lạc Nhân gật đầu.
Vưu Kỳ đứng nhìn bên cạnh, mặt tái đi.
Tôi CMN trong não bị úng nước? Tôi còn có thể đem chuyện này nói với Cố Hải? Ai mà không biết hắn ta chiều chuộng nhóc kia đến người thần phẫn nộ, nếu Bạch Lạc Nhân nói yêu thích đầu của Dương Mãnh, chắc Cố Hải cũng muốn cắt đầu xuống luôn quá.
Dương Mãnh cứ như vậy mà trơ mắt nhìn từng món đồ rơi vào túi áo người nào đó, bộ dạng vô cùng đáng thương. (┳Д┳)
Vưu Kỳ cũng nhìn không nổi nữa, tính nói Cố Hải quay về, nào ngờ vừa mới mở miệng, thì bị Cố Hải chặn lại.
“Cậu nói thêm một câu, tôi liền đem Dương Mãnh nhà cậu đi, đến bầu bạn với Nhân Tử nhà tôi.”
Vưu Kỳ bi ai xoay người, đi đến trước mặt Dương Mãnh, vỗ vỗ vai an ủi, “Không có gì, quay đầu lại đi không thôi bọn họ cướp cậu đi đó.”
“…”
Bốn người ngồi trên ghế salon trò chuyện, Bạch Lạc Nhân vẫn bực bội một điều, Dương Mãnh lúc đó chạy đến nhà hắn ở, còn luôn mồm luôn miệng nói không thích Vưu Kỳ, vậy mà một tháng sau lại rơi vào ngực hắn hả?
Lần này rốt cuộc cũng có cơ hội hỏi một câu.
Nghe thấy vấn đề của Bạch Lạc Nhân, mặt Dương Mãnh biến sắc, quét mắt nhìn Vưu Kỳ và Cố Hải, đứng dậy đi đến bên cạnh Bạch Lạc Nhân, ghé vào bên tai nhỏ giọng nói, “Hai ta qua bên kia nói chuyện, tôi không muốn bọn họ nghe thấy.”
Dương Mãnh nói thế, Bạch Lạc Nhân không thể làm gì khác đi cùng Dương Mãnh.
Hai người họ vừa đi, bên này còn lại Vưu Kỳ và Cố Hải.

Cố Hải phả khói thuốc, cười như có như không, liếc mắt nhìn Vưu Kỳ, hỏi, “Là cậu ấy giao phó thân thể nhỏ bé cho cậu hả, chơi sướng không? Tôi nhìn thế nào cũng giống như là chưa “làm” qua? Nếu cậu ra tay tàn nhẫn chút, chẳng phải hắn khóc trời khóc đất sao?”
“Sướng hay không sướng là một chuyện.” Vưu Kỳ khiêm tốn nói, “Tôi khẳng định vẫn tốt hơn là Bạch Lạc Nhân cấm “làm”.”
Cố Hải lập tức cuống lên, la gào một câu. “Con mẹ nó cậu làm quá hả?”
“”Chơi” quá hay không “chơi” quá trong lòng cậu không có tính toán gì sao?” Vưu Kỳ cười nhạt, “Ngược lại tôi có thể đảm bảo, tôi vẫn chưa có “chơi” quá.”
Con ngươi của Cố Hải tối sầm, “Cậu chớ có hả hê, sớm muộn rồi cũng có ngày như thế.”
….
Bạch Lạc Nhân nghe Dương Mãnh nói xong, cơ thịt trên mặt co quắp mấy lần.
“Thật vậy ư?”
Dương Mãnh gật đầu, “Thật, tôi cũng cảm thấy rất tà giáo, JJ này lại nhận chủ nhân đó! Bất quá tôi cũng cảm ơn món đồ đó, không có nó chắc ngày hôm nay tôi cũng không biết mình thích Vưu Kỳ.” Một mặt cảm thấy may mắn.
*=)))
Bạch Lạc Nhân nhịn đến nội thương, vì bảo toàn nỗi khổ tâm của Vưu Kỳ, cũng để cho vận mệnh Dương Mãnh không còn khổ sở nữa, cậu quyết định nín cười, xem như cái gì cũng chưa nghe chưa thấy.
Trước khi đi, Vưu Kỳ lặng lẽ nói với Dương Mãnh, “Nhân tử, cảm ơn cậu.”
Bạch Lạc Nhân vỗ ngực Vưu Kỳ, “Hãy đối xử tốt với Mãnh tử, biết chưa?”
“Cậu cũng phải để tâm với tên Cố Hải kia thật tốt, tôi thấy tâm lý hắn có chút vấn đề.”
….
Tiễn hai người xong, Dương Mãnh mới làm ra vẻ mặt xoắn xuýt.
“Bọn họ cầm cây súng nhỏ và quả cầu pha lê của tôi rồi.” T_T

“Không sao, tôi thay cậu trả thù rồi.” Vưu Kỳ nói, “Cậu nhìn thấy hai cái ly trên khay trà không? Tôi có bỏ thuốc trong đó, tối nay hai người họ đừng mong làm…”
“Hai người đó ai cũng không uống!” Dương Mãnh cắt lời Vưu Kỳ, “Tôi uống hết rồi.”
Mặt Vưu Kỳ nhất thời tái đi.
“Cậu uống hết?”
“Đúng vậy! Mới nãy nói chuyện với Nhân tử nên thấy khát nước. Này, cậu bỏ thuốc gì trong đó? Uống xong có hậu quả gì không?”
“…”
Vưu Kỳ triệt để té ngã, cân nhắc tinh lực dồi dào của Cố Hải và Bạch Lạc Nhân, cậu tăng liều lượng thêm 5 lần, bỏ vào hai ly nước, tổng cộng là 10 lần, toàn bộ đều bị Dương Mãnh uống. Chim nhỏ chắc chắn bị suy nhược, nhanh thì vài tuần, chậm thì vài năm, nếu không cẩn thận thì cả đời cũng không cứng nổi.
Tôi CMN! Lần này thật sự là không “trị” hết rồi!
Cố Hải, sao cậu nguyền rủa chuẩn quá vậy? T_T
(thuốc bất lực thần thánh :v)
END.
__________________________________
Quá máu chó! Tại sao chương cuối không làm H vài phát để thoả cơn thèm khát của mị, lại còn kết thúc vô cùng… Phắc! 〒▽〒
hết truyện cảm thấy như không còn được gặp lại Vưu Kỳ Dương Mãnh cũng giống như phải rời xa Phong Tùng và Trần Ổn vậy〒▽〒
có ai vừa đọc vừa tưởng tượng gian tình của Phong Ổn như toai không QAQ
cảnh giường chiếu của hai đứa nhỏ (hơi mờ) ngoài đời chứ ko phải trong phim nha ( ̄∀ ̄)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.