Thượng Ẩn - Phần 3

Chương 80: CHIỀU VỢ CHUẨN GIAN THƯƠNG


Đọc truyện Thượng Ẩn – Phần 3 – Chương 80: CHIỀU VỢ CHUẨN GIAN THƯƠNG


(Theo lịch up thường lệ Thứ 2,4,6 22h00. Thì hôm nay chủ nhật đáng lẽ không có truyện. Nhưng vì Ngày Mai Thứ 2 29/08/2016 tớ có việc bận, không nỡ cắt truyện của mọi người nên hnay tớ dành thời gian edit rồi up luôn.
Nên hôm nay up rồi ngày mai (29/08) KHÔNG có up nữa nha mọi người. Thứ 4 up lại bình thường nhé)
———————————-
Đông Triệt trên bàn ăn trưa lên tiếng hỏi: “Nghe nói hai cậu đang tìm người sinh hộ?”
Bạch Lạc Nhân lập tức đưa mắt liếc Cố Hải một cái.
Kẻ bị liếc vội vàng phân bua: “Không liên quan đến tôi, là do ba Bạch và ba tôi lần trước lên công ty làm ầm ĩ đã bị lộ ra đó.”
Nói đến đây, phải kể lại từ đầu, khi hai bọn họ bàn tính chuyện sinh con.
“Tôi muốn con trai” – Cố Hải quả quyết.
“Đồng ý” – Bạch Lạc Nhân tán thành – “Vậy nó sẽ mang họ Bạch”
Người kia liền nhăn nhó mặt mũi: “Vậy họ Cố của tôi thì sao? Tôi là chồng cậu, đứa nhỏ phải mang họ của tôi”
“Tôi cũng là chồng cậu. Vậy đứa nhỏ cũng phải mang họ tôi.”
Việc này rất khó khăn đây. Cố Hải và Bạch Lạc Nhân đều là con trai một trong gia đình. Bây giờ quyết định sinh con, đứa nhỏ hiển nhiên trở thành cháu nội đích tôn. Phụ mẫu hai bên thật sự đều rất mong chờ, thiếu điều còn muốn xảy ra nội chiến chỉ để tranh giành đứa cháu cho mình.
Kết quả là Bạch Hán Kỳ cùng Cố Uy Đình đã kéo nhau lên tận công ty tìm Cố Hải và Bạch Lạc Nhân hỏi cho rõ.
“Nhân Tử”
“Đại Hải”
Mỗi người mỗi lớn tiếng gọi tên con trai.
Cố Hải từ văn phòng đi ra: “Ba. Ba. Sao hai người lại cùng nhau đến đây?”
Bạch Hán Kỳ đưa đầu ngóng qua phía phòng làm việc nhưng không thấy Bạch Lạc Nhân đâu liền hỏi: “Nhân Tử đâu rồi Đại Hải?”
“Cậu ấy đi khảo sát ở phân xưởng rồi. Ngày mai có chuyến hàng quan trọng phải xuất đi. Ba tìm Nhân Tử có việc gì vậy?
Vốn dĩ Bạch Hán Kỳ định mở miệng nói nhưng đã bị Cố Uy Đình ngăn lại: “Đại Hải à, con nói rõ cho ba nghe xem, có phải đứa nhỏ sẽ mang họ Cố đúng không?”
“Đứa bé phải mang họ Bạch chứ. Anh Cố à, tôi biết anh thương cháu, dù mang họ gì thì nó cũng là cháu của chúng ta thôi” – Bạch Hán Kỳ điệu bộ hết sức thông cảm.
“Nếu anh nói mang họ nào cũng là cháu thì cứ để nó mang họ Cố đi”
“Thế tại sao lại không mang họ Bạch?”
Hai sui gia lời qua tiếng lại hết mười phút đồng hồ, không để Cố Hải chen vào một câu nào cả. Đến cuối cùng hắn buộc phải xoa dịu tình hình, bảo rằng mọi việc đang được bàn tính lại, chắc chắn sẽ có kết quả làm vừa lòng đôi bên sớm thôi mới thành công tiễn họ ra về.
Sau lần đó, Diêm Nhã Tĩnh và Đông Triệt đều biết được chuyện gì đang diễn ra. Đôi phu phu kia đang tìm người sinh hộ tiểu hài tử. Hai phụ thân thì lại kiên quyết giữ cháu về phần mình. Lâu rồi mới náo nhiệt thế nha.
Nhân dịp ngồi ăn cơm cùng nhau, Đông Triệt tranh thủ đóng góp ý kiến.

“Nếu đã tranh chấp như vậy chi bằng hai cậu sinh hai đứa là xong”
“Như cậu còn nghĩ ra được thì không lẽ chúng tôi chưa tính đến việc đó?” – Cố Hải nhìn qua Bạch Lạc Nhân.
Cụ thể là hai người họ đã sớm đi gặp bác sĩ chuyên môn và được tư vấn rất kĩ càng về vấn đề này. Bạch Lạc Nhân chi tiết nói: “Bác sĩ bảo việc dùng tinh trùng thụ tinh song thai rất khó, huống hồ chúng tôi là muốn một cặp nam hài. Ngoài việc khó thụ tinh thì cặp trẻ sinh ra có thể không được khoẻ mạnh”
Đông Triệt ngẫm nghĩ một chút: “Vậy thì tìm 2 người sinh hộ. Một của cậu, một của cậu ta”
Cố Hải lại nhìn qua lần nữa như thế muốn thăm dò ý kiến, đột nhiên phát hiện vẻ mặt vợ mình hơi căng thẳng, bèn hiểu ý mà kết thúc vấn đề: “Bỏ đi. Để chúng tôi tự tính toán”
Nếu có thể dùng tinh trùng của hai người tạo nên một bào thai song sinh thì mọi việc hoàn mỹ. Bạch Lạc Nhân muốn như vậy, như vậy thì đứa bé sẽ trọn vẹn là con của hai người họ.
Còn về trường hợp tách ra, mỗi người một đứa với trứng của hai người phụ nữ khác nhau thì mọi việc lại khác, cứ như bọn họ tự sinh con riêng cho mình, không có điểm chung gì cả, sau này khó tránh phát sinh nhiều chuyện.
Ngoài ra, còn một cách, đó là dùng tinh trùng của cả hai tạo ra 2 đứa nhỏ thuộc về cả hai. Nhưng cách này thì….
Tối hôm đó, Bạch Lạc Nhân sau khi giải quyết mọi việc ở công ty không lên giường đi ngủ, mà lại ra sofa ngồi trầm tư. Cố Hải tắm rửa xong thì trông thấy đại bảo bối một mình ngồi ở đó lập tức đi qua.
“Sao cậu lại ngồi ở đây?” – vòng qua ngồi bên cạnh – “là chuyện sinh con?”
Bạch Lạc Nhân đăm chiêu nói: “Cậu thấy phiền không?”
Cố Hải biết sự kiên định trong lòng ái nhân đang lung lay, bèn nắm chặt lấy tay cậu: “Không phiền. Tại sao lại phiền? Đây chỉ là vấn đề mang họ ai thôi mà. Nếu thật sự việc này làm cậu nặng lòng như vậy thì đứa nhỏ cứ mang họ Bạch đi”
“Không. Chúng ta phải nghĩ cho ba Cố” – cậu lập tức bác bỏ.
“Vậy chúng ta sẽ sinh hai. Dùng tinh trùng của cả hai chúng ta cho cả hai đứa nhỏ. Như vậy là ổn rồi. Cậu còn lo gì nữa?” – Cố Hải tìm mọi cách gỡ rối giúp vợ mình.
Thật ra, mối lo ngại của Bạch Lạc Nhân chính xác là gì? Cố Hải đến giờ vẫn chưa minh bạch. Nhìn thấy vợ bảo bối cứ vì chuyện này mà đăm chiêu, hắn ruột gan không khỏi bồn chồn.
“Vậy…” – sau một hồi trầm tư thì Bạch Lạc Nhân cũng lên tiếng – “Cậu thu mua lại 1% cổ phần của tôi đi”
Cố Hải bất ngờ: “Tại sao tôi phải mua cổ phần của cậu? Việc đó thì liên quan gì đến chuyện sinh con?”
“Đứa nhỏ sinh ra cần rất nhiều chi phí, tiền riêng của tôi không đủ.”
Người nào đó đưa tay đỡ trán. “Cậu làm tổng tài bao lâu rồi mà vẫn nói với tôi tiền riêng không đủ để sinh con, phải bán bớt cổ phần? Người ngoài không biết chắc chắn sẽ nói là tôi bạc đãi cậu”
Bạch Lạc Nhân nghiêm túc trình bày: “Thuê một người thì được. Bây giờ phải thuê hai người. Tôi tính toán từ hôm trước đến nay tuyệt nhiên chỉ còn một cách là bán bớt cổ phần của mình”
“Cậu đừng nói như tôi là phế vật” – Cố Hải cơ hồ muốn nổi nóng – “Hai đứa nhỏ là con của riêng cậu chắc?”
Bạch Lạc Nhân nghiêm mặt: “Đó là tự trọng của tôi”
Thôi rồi, phải làm sao đây? Tính khí Bạch Lạc Nhân cứng như đá, kêu cậu dùng tiền của hắn khẳng định là không. Hơn nữa việc này có liên quan đến hai đứa nhỏ, gả đàn ông nào cũng muốn mình là người cha thần thánh trong mắt con thơ mà. Không thể để tiểu hoàng tử biết ba của nó không đủ tiền sinh ra nó mà phải dùng tiền của người khác được. Cố Hải hiểu cách suy nghĩ này của cậu.
Cắn môi một hồi, Cố Hải đột nhiên làm hành động đưa mắt liếc lên trần nhà đảo qua đảo lại, tựa hồ như đang tính toán gì đó: “Một tháng cậu và tôi đều nhận lương chủ tịch là 3 vạn. Không tính cổ phiếu và lãi suất từ cổ phiếu. Cậu bắt đầu là chủ tịch đến nay là 6 tháng = 18 vạn. Thì ít nhất cậu cũng phải tích góp được 10 vạn chứ? Tôi đâu thấy cậu chi tiêu gì lớn!”
Biểu hiện của Bạch Lạc Nhân không nhìn thẳng Cố Hải, từ từ xoay người qua một bên: “Cậu không mua thì tôi tìm người khác mua. Như vậy đi”
“Hôm nay cậu không nói rõ ràng thì đừng hòng đi. Tiền biến đâu mất? Có phải gia đình cậu gặp khó khăn nhưng giấu tôi?” – hắn sợ nhất bản thân bị cho là người ngoài.

“Không có. Mặc kệ tôi” – dùng sức hất hắn ra.
Cố Hải quật người lại, quát to: “Thật sự cậu xem tôi là gì của cậu? Đụng chuyện thì giấu diếm. Tôi không có tư cách biết? Hay là vốn dĩ cậu không muốn nói? Kết hôn rồi vẫn xem tôi như người dưng, một đồng một cắc cũng phân biệt với tôi, giữ thẻ của tôi chứ tuyệt nhiên không cà một lần. Vậy thì con mẹ nó chung sống làm quái gì nữa”
Lần này người giận là Cố Hải. Hắn tự cảm thấy mình bị xem thường. Đanh mặt ngồi qua một góc sofa, không nhìn Bạch Lạc Nhân nữa.
Bạch Lạc Nhân biết cá tính tự tôn của bản thân là chướng ngại rất lớn khi chung sống. Nhiều lần gây gỗ cũng vì cậu không chịu rũ bỏ cái tôi, khiến Cố Hải cảm thấy bị xem nhẹ. Bây giờ quyết định có con, phải chăng là nên kiềm chế bớt tính khí cao ngạo? Học cách cho đi và nhận lại, san sẻ với Cố Hải để cả hai dễ dàng đi đến tiếng nói chung?
Nghĩ thế liền nhích người đến gần kéo vai hắn: “Đừng cãi nhau nữa. Cậu xoay sang đây”
Cố Bực Tức vẫn không thèm liếc nhìn một cái. Mặc cho Bạch Lạc Nhân cố gắng lay động vai hắn nhiều lần.
“Tiền trong tài khoản của tôi hiện tại đã lên đến con số 30 vạn. Bao gồm cả tiền lương khi xưa làm trong quân đội.” – cậu tự mình nói đến đây thì ngập ngừng một đoạn – “Nhưng tháng trước tôi đã dùng 25 vạn mua một khu chơi golf cho ba Cố.”
Cố Hải cả kinh xoay lại: “Cái gì? Cậu mua sân golf cho ba tôi làm gì?”
“Lần trước sang thăm tôi thấy ông rất thích sân golf đó nhưng lại ngại tiền. Người lớn tuổi khi đã có sở thích thể thao thì cứ chiều lòng họ đi” – Bạch Lạc Nhân thản nhiên nói.
“Vậy cậu có thể nói với tôi mà?”
Bạch Lạnh Lùng: “Tôi muốn tự mình mua”
Cố Hải hất cằm lên quát lại: “Cậu nhiều tiền lắm chắc? Vỏn vẹn 30 vạn mà dám đưa ra 25 vạn mua sân chơi cho ông ấy. Đó là ba tôi, có mua cũng là do tôi mua”
“Vậy theo cậu thì đó không phải là ba tôi? Được thôi…” – Bạch Xét Nét.
Người kia biết mình lỡ lời liền vội vàng kéo tay bảo bối lại: “Đừng giận. Tôi lỡ lời. Nhưng chính là không nên tiêu nhiều tiền của cậu như vậy”
Bạch Lạc Nhân như có như không nói thầm trong miệng: “Căn nhà mà ba tôi đang ở chắc ít tiền!”
Nói thẳng ra là Bạch Lạc Nhân có cả cảm kích xen lẫn áy náy khi Cố Hải đã làm quá nhiều việc cho gia đình cậu, còn cậu thì hiếm hoi lắm mới tìm được cơ hội bù đắp. 25 vạn này Bạch Lạc Nhân chi rất thoải mái, rất nhẹ lòng.
“Bây giờ là cậu đang tính toán với tôi đó hả?” – Cố Đập Bàn.
Bạch Kiêu Ngạo: “Ừ. Tôi tính toán đó. Hiện tại còn không đủ tiền sinh con, cậu có mua 1% cổ phần của tôi hay là không?”
Nam nhân lườm tới lườm lui một hồi rốt cuộc vẫn là nên từ bỏ: “Mua. Cậu bán bao nhiêu?”
“Vậy cậu mua bao nhiêu?” – thật ra cậu cũng chẳng biết đáp án.
Nheo mắt gian tà hỏi lại: “Tôi mua bao nhiêu cậu cũng bán?”
Bạch Lạc Nhân hảo hảo suy nghĩ một lúc: “Miễn sao đủ tiền cho tôi sinh con” – sau đó đưa tay chỉ vào đũn quần của Cố Hải phán – “Cậu mà dám đưa ra mức giá không hợp lý, tôi liền thiếng cậu”
“Vậy được. Ngày mai tôi kêu luật sư khảo văn bản, cậu cứ kí tên trước đi, tôi sẽ điền giá sau. Cam đoan đưa cậu đủ số.” – kịp thời bắt lấy cái tay hư, nhưng không phải kéo ra mà là ấn vào chặt thêm.
Cố Hải đồng ý mua 1% cổ phần là được rồi. Thay vì phải bán cho người khác, chi bằng trao lại cho người nhà. Với 1% này, Cố Hải sẽ có tổng số cổ phần lớn hơn cậu, như vậy tức là Bạch Lạc Nhân bớt gánh nặng làm chủ tịch. Cậu cốt ý muốn nhường Cố Hải phần hơn, dù gì Hải Nhân cũng là tâm huyết nhiều năm trời của hắn.
Sáng sớm hôm sau, đôi phu phu mỗi người tự giác gọi điện thoại báo cho phụ thân mình biết việc họ quyết định sinh hai tiểu tử.

“Thật sao? Vậy thì ba không cần phải gọi điện đàm phán với ba Đại Hải nữa. Thật tốt.” – ba Bạch.
“Thật như vậy? Thế thì đỡ phải nghe ba vợ con cằn nhằn. Gần đây ngày nào cũng gọi điện khuyên bảo mớ lý thuyết gì đó của ông ta, phiền chết đi được.” – ba Cố.
Về phần tranh chấp giữa hai gia gia đã xong. Bây giờ đến chuyện thu mua cổ phần giữa nhị vị tổng tài đang diễn ra trong sự sắp đặt bí mật của Cố Hải.
Ban đầu tập đoàn Hải Nhân 100% cổ phần thì Cố Hải chiếm 60%.
40% còn lại được đưa lên sàn cổ phiếu, cho phép các cổ đông tự do bỏ tiền thu mua.
Hiện nay, tập đoàn có 7 cổ đông. Cổ đông lớn nhất của tập đoàn có số phần trăm là 10%.
Còn 6 vị cổ đông khác chiếm 5% mỗi người.
Sau này, Cố Hải chuyển 50% tổng số cổ phần của mình cho Bạch Lạc Nhân bước lên đồng cầm quyền chủ tịch.
Tức là Cố Hải 30%. Bạch Lạc Nhân 30%.
Hiện tại, Bạch Lạc Nhân yêu cầu bán 1% cổ phần của mình cho Cố Hải. Với mức giá thế nào cũng bán, miễn sao đủ số tiền để cậu có thể thuê người mang thai hộ.
Nếu việc mua bán hoàn thành. Một người 31%. Một người 29%. Cố Hải hiển nhiên sẽ trở thành vị chủ tịch có quyền quyết định cao nhất.
Do vậy, hắn đã mời luật sư đến tiến hành giao dịch thu mua cổ phần, đưa văn bản cho Bạch Lạc Nhân kí rồi đi qua gặp hắn.
“Xin chào Cố Tổng” – luật sư A đã hoàn thành xong việc.
“Mời anh ngồi. Cậu ấy đã kí chưa?” – Cố Hải trực tiếp vào việc.
Luật sư A kêu trợ lý trình lên văn bản: “Tất cả được tôi khảo sẵn và Bạch Tổng cũng đã kí tên, mời anh xem qua. Bây giờ chỉ còn thiếu mức giá anh đưa ra để mua 1% cổ phần của Bạch Tổng mà thôi.”
Vị luật sư này hành nghề bao nhiêu năm trời vẫn chưa từng thấy vụ giao dịch nào kì lạ như vậy. Lỡ như đối phương điền giá cực kì thấp, hoặc tuỳ tiện điền con số 0 vào thì coi như mất trắng. Thế nhưng thái độ ban nãy khi Bạch Lạc Nhân kí tên là không hề có chút gợn sóng, đọc qua xác định là văn bản giao dịch 1% cổ phần thì lập tức kí ngay. Có vẻ như nhị vị tổng tài này rất tin tưởng lẫn nhau.
Cố Hải đưa mắt đọc kĩ một lượt: “Tốt lắm. Bây giờ anh lập tức giúp tôi điền giá. Tôi sẽ dùng 2% cổ phần của mình để mua 1% cổ phần của cậu ấy.”
Luật sư A cả kinh: “Cố Tổng, anh…?”
Nam nhân đưa tay ngăn người nói tiếp: “Cứ làm như lời tôi. Kể từ bây giờ, Bạch Tổng với 31% cổ phần, sẽ trở thành người cầm quyền tối cao của tập đoàn Hải Nhân.”
Cuộc mua bán lạ đời nhất trong lịch sử. Thành viên hội đồng quản trị đứng ngồi không yên khi nghe thấy tin tức về sự đổi ngôi tích tắc giữa hai vị chủ tịch. Phải chăng là đã xảy ra vụ phân chia quyền lực trong tập đoàn?
Bạch Lạc Nhân 31%. Cố Hải 29%.
Bạch Tổng đường đường chính chính trở thành chủ nhân của tập đoàn Hải Nhân.
“Cố Hải. Cậu làm vậy là có ý gì?” – Bạch Lạc Nhân hoả khí bốc lên cao cầm tập hồ sơ đến đập lên bàn ai kia.
“Mua cổ phần” – cặp mắt tròn xoe đáp.
“Mua kiểu gì mà 2% đổi 1%?” – dùng tay chỉ chỉ vào văn bản.
Cố Hải nghiêng đầu sang trái nhìn đối phương bằng nửa con mắt, đồng thời nhún vai: “Cậu thật kì lạ, cậu nói với tôi giá nào cũng bán thì tôi tự mình ra giá. Kí cậu cũng kí rồi, là nguyện ý bán, có luật sư làm chứng. Đừng lật lọng nha. Tôi sẽ đi kiện đó.”
Bạch Lạc Nhân tức đến không nói nên lời, tự dưng bây giờ người có số cổ phần nhiều nhất lại là cậu. Vốn định trao quyền cho hắn thế mà tuyệt nhiên không cần.
“Vậy rồi tiền mặt của tôi đâu? Tại sao tôi đem bán cổ phần lại nhận về cổ phần nữa? Tiền mặt lại không thấy?” – Bạch Lạc Nhân bắt đầu chất vấn.
Cố Hải mỉm cười, rốt cuộc câu nói này cũng đã xuất hiện, hắn chờ từ lâu rồi: “Ồ. Vậy giờ cậu cứ tiếp tục mang 1% cổ phần bán cho tôi đi. Lần này nhớ ghi thêm điều khoản chỉ nhận tiền mặt vào biên bản. Và muốn bán bao nhiêu thì ra giá luôn đi. Tránh để tôi lại dùng 3 hay 4% của mình đổi cho cậu.”
Gian thương! Đúng là gian thương!

Nếu Bạch Lạc Nhân lần nữa đem 1% cổ phần bán cho Cố Hải để đổi lấy phần tiền mặt, thì tổng số cổ phần của hai bọn lại quay về vị trí ban đầu là 30%-30%. Xem như Bạch Lạc Nhân không mất gì cả mà còn phải đường đường chính chính xài tiền của Cố Hải.
Câu hỏi đặt ra là Cố Hải có nghĩ đến việc Bạch Lạc Nhân bị hắn trêu tức như vậy sẽ mang 1% cổ phần bán cho người khác để bỏ ghét hay không?
Đáp án: Bọn họ là bạn đời của nhau mà.
Sau sự việc lần này, Bạch Lạc Nhân rút ra kết luận rằng không nên kí bất kì giấy tờ nào còn hạng mục bỏ trống. Dù cho có là người trong nhà thì cũng sẽ triệt để lợi dụng việc đó mà chơi cậu. Quá bỉ ổi đi.
Kết quả, 1% cổ phần được chuyển lại với cái giá là: “Không cần chuyển tiền cho tôi nữa, việc sinh con cứ trực tiếp xài thẻ của cậu”
Cố Hải toàn thắng. Suốt quãng thời gian sau đó lúc nào hắn cũng cười. Từ việc thuê người sinh hộ đến chi phí cấy phôi thai tại Mỹ, tiền chu cấp hàng tháng cho thai phụ, mọi thứ đều là dùng thẻ của hắn thanh toán. Chưa bao giờ Cố Hải thấy mĩ mãn như bây giờ. Cuộc sống quá tuyệt đi.
Nói về người sinh hộ. Hai chị ấy tên là Audrava Anna, quốc tịch Mỹ. Hai người đã được tổ chức y tế tại Mỹ công nhận tình trạng sức khoẻ và tại tiểu bang của họ, đẻ thuê là một nghề hợp pháp.
Hai đứa bé sẽ ra đời bằng phương pháp cấy phôi thai từ trứng được Audrava và Anna hiến tặng cùng tinh trùng của Cố Hải và Bạch Lạc Nhân.
Các bác sĩ có nhiệm vụ khiến hai bào thai thừa hưởng toàn bộ đặc tính di truyền của hai ông bố, loại bỏ tất thảy những đặc tính di truyền liên quan đến Audrava và Anna. Nói cách khác, y học hiện đại cho phép việc cấy phôi thai mà đứa bé sinh ra sẽ không thừa hưởng bất kì đặc tính gì từ người sinh hộ. Bọn chúng chảy trong mình trọn vẹn chính là dòng máu của Cố Hải và Bạch Lạc Nhân.
Sau cùng, nhị vị tiểu hoàng tử sẽ được sinh ra và mang quốc tịch Mỹ. Mỹ là quốc gia công nhận hôn nhân đồng tính. Nên hai người cha hợp pháp trên giấy tờ của bọn trẻ hiển nhiên cũng là Cố Hải và Bạch Lạc Nhân.
Mỗi tháng, một trong hai thay phiên sang thăm hỏi tình hình của thai phụ và gửi khoản tiền trợ cấp cố định. Ngoài ra Cố Hải còn chu đáo an bài một trợ lý thân cận tại Mỹ, nếu có bất kì vấn đề gì xảy ra với hai thai phụ thì người này sẽ có mặt kịp thời để giải quyết.
Thời gian một tuần trước khi sinh, Bạch Lạc Nhân cùng Bạch Hán Kỳ có mặt tại Mỹ để chào đón hai tiểu sinh linh. Cố Hải ở lại thu xếp mọi việc ở công ty, sau đó 2 ngày cũng cùng Cố Uy Đình bay sang Mỹ.
Hai ông sui không còn tranh chấp thản nhiên cùng nhau uống trà trong khách sạn.
“Ông anh có hồi hộp không?” – Bạch Hán Kỳ hỏi.
Cố Uy Định nhấp một ngụm trà: “Đứa cháu trai đầu tiên trong đời, tôi đợi ngày này đã từ lâu.”
Bạch Hán Kỳ cũng nhìn ra cửa sổ, cái nhìn thật xa xăm: “Chắc chắn cháu tôi sẽ rất ưu tú”
“Cháu tôi cũng vậy” – Cố Uy Định gật gù theo.
Bỏ qua màn đối thoại nhàm chán của người già. Chúng ta trở lại với đôi phu phu đang sắp thăng chức lên làm phụ phụ.
Khung cảnh trong phòng hai người hơi quái lạ, Cố Hải và Bạch Lạc Nhân đang cụng trán vào nhau như hai chú bò tót tràn trề sức chiến đấu.
“Chọn ai?” – Bạch Lạc Nhân ánh mắt sắc bén.
“Cậu chọn trước đi” – Cố Hải nheo mắt đáp lại.
“Vậy tôi chọn bên Anna” – Bạch Lạc Nhân quyết định.
“Được, thế thì tôi bên Audrava” – Cố Hải cũng đã tỏ tường.
Thì ra hai bọn họ đang lựa con. Hết sức chưa? Bọn họ sợ khi hai đứa nhỏ chào đời hai ông sui lại phải tranh chấp về chuyện đứa này của ai? Đứa kia của ai? Thôi thì cứ chọn trước cho chắc ăn.
Đứa nhỏ do Anna sinh ra sẽ mang họ Bạch – Bạch Khả.
Đứa nhỏ do Audrava sinh ra sẽ mang họ Cố – Cố Nhạc Luân.
Tuỳ theo thiên ý, đứa nào ra đời trước sẽ là anh.
Mọi việc đã định.
Buổi chiều, Cố Hải nhận được điện thoại từ bệnh viện, Audrava trở dạ.
[Hết chương 77]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.