Thượng Ẩn - Phần 3

Chương 70: BA LẦN TÌM ĐẾN


Đọc truyện Thượng Ẩn – Phần 3 – Chương 70: BA LẦN TÌM ĐẾN


“Để tôi gọi thử xem.” – Cố Hải lấy điện thoại ra ấn số.
“Alo” – giọng lạ – “Chào Cố Tổng. Tôi là Diệp Tuấn Thần. Tiểu Đằng đang ở chổ tôi, các vị không cần lo lắng.”
Cố Hải nhìn qua Bạch Lạc Nhân ngụ ý thông báo: “Ồ hoá ra là ở cùng Diệp Tổng. Có thể sức khoẻ cậu ta không tốt, phiền anh hảo hảo chiếu cố dùm.”
Trong đầu Bạch Lạc Nhân đột nhiên sáng tỏ: Đúng, nếu Trương Đằng có bệnh thì cũng là Diệp Tuấn Thần quan tâm mới hữu dụng, cần chi đến hai người đàn ông ngoài cuộc này. Đúng là tự chuốc phiền phức.
Những ngày sau đó Bạch Lạc Nhân cũng không hỏi gì đến chuyện yêu đương của Trương Đằng nữa, chỉ quan tâm cậu đỡ bệnh chưa ,hỏi han vài câu rồi thôi. Nếu xen vào quá nhiều dường như vượt quá giới hạn của một người bạn. Tốt nhất là giữ khoảng cách trong đời sống riêng tư.
Đã một tuần nay, Cố Hải phát hiện vợ mình đột nhiên ngó lơ chuyện Diệp Đằng, nhưng vẫn là mặt mày chầm dầm, tâm tình khó chịu, hỏi sao hắn chịu nổi? Một buổi ngủ trưa cùng nhau, Cố Hải ôm người hỏi nhỏ:
“Cậu thật sự không quan tâm chuyện hai người kia nữa?”
“Ừ.” – Bạch Lạc Nhân ngắn gọn đáp.
“Vậy cậu thấy hôm nay tôi có gì khác không?” – nói xong câu này liền chồm dậy, trưng ra bản mặt mâm đáng ghét sáp đến.
Bạch Lạc Nhân theo phản xạ bắt lấy mặt hắn, phòng trường hợp đại sắc lang kia có mưu đồ đen tối muốn hôn cậu:
“Cậu ở yên đó tôi mới xem được, đưa gần thế làm gì?” – lấy tay nắn nắn mặt Cố Hải – “Có gì mới đâu? Da vẫn dầy. Chưa mỏng đi được.”
Cố Hải mặt mũi đen thui: “Này!!!”
Bạch Lạc Nhân cười hắc hắc, thỉnh thoảng trêu chọc nhau cũng là một loại tình thú. Nhìn sắc mặt của Cố Hải lúc bị Bạch Lạc Nhân trêu chọc thật sự có thể khiến cậu quên hết ưu phiền ngày hôm đó.
“Cậu không phát hiện ra tôi mới vừa tỉa lông mày à?” – dí dí cặp chân mày vào mắt Bạch Lạc Nhân – “Gọn gàng hơn nhiều đó.”
“Lại phát bệnh lệch lạc à? Cậu là phụ nữ sao lại quan tâm những chi tiết đó?”
“Cậu không quan tâm tôi à?”
“Không.”
“Vậy chính là vẫn còn quan tâm chuyện Tiểu Trương rồi.” – lý lẽ rừng rú của Cố Hải.
Dạng người nói năn lung tung như Cố Hải nói không kiêng nể, nói không suy nghĩ, nhưng đôi khi lại trúng vào tâm trạng của người khác. Lần này dù cho có đi một vòng lớn thì Cố Hải cũng đã đánh vào chính xác điểm cần khai thác.
Bạch Lạc Nhân không chối cũng không nhận, chỉ lẳng lặng suy nghĩ. Cậu cũng không nhất thiết phải giấu Cố Hải làm gì:
“Tôi quan tâm thì được gì?”
“Sao cậu thích dối lòng quá vậy? Tôi quan tâm thì tôi sẽ nói, không tự giấu trong lòng để rồi khó chịu.”
“Tôi không tuỳ tiện như cậu.”
“Kiểu như tôi không phải là tuỳ tiện mà là thẳng thắn.” – nói năn chắc như đinh – “Thì cậu cứ quan tâm hỏi han, miễn sao không vượt quá giới hạn là được. Tôi thấy đám nữ nhân chuyện gì cũng mang ra tâm sự rồi cùng giải quyết đó thôi. Đàn ông không thể thẳng thắn với nhau được à?”
“Vấn đề ở đây là tôi….”
“Là cậu không vừa mắt đối tượng mà Tiểu Đằng chọn. Sợ cậu ấy đau khổ? Nhưng nếu nói ra thì gây khó xử, đúng chứ?” – Cố Cướp Lời.
Bạch Lạc Nhân không nói nữa.
Vậy thì Cố Hải nói: “Tức có nghĩa nếu Tiểu Đằng duy trì quan hệ lâu dài hơn với gả họ Diệp thì cậu sẽ không thèm đếm xỉa đến y luôn cho đến khi chấm dứt cuộc tình này mới thôi?”
Bạch Lạc Nhân vẫn đang im lặng.
“Nếu đã không thể thay đổi thì sao không thử chấp nhận? Những điều cậu lo sợ vẫn chưa xảy ra, trước mắt không có gì chứng minh được Diệp Tuấn Thần là kẻ sở khanh cả. Tiểu Đằng vẫn rất tốt. Ủng hộ họ xem thế nào.” – Cố Sáng Suốt.
Trong chuyện này Bạch Lạc Nhân thừa nhận mình xử lý theo cảm tính quá nhiều. Cậu cho rằng Diệp Tuấn Thần là người xấu, và rồi dần mặc định hắn là như vậy luôn, trong khi không có bằng chứng gì cụ thể. Cố Hải nói không sai, cậu nên thử chấp nhận xem sao.
“Ừm. Tôi hiểu rồi.”
Cố Hải dự định tan tầm hẹn Trương Đằng ăn cơm, tạo cơ hội cho Bạch Lạc Nhân trò chuyện giải toả tâm tình. Nhưng không ngờ người kia lại từ chối.

“Em xin lỗi Hải ca, em có hẹn với bạn rồi. Hôm khác gặp anh và Nhân ca nhé, hôm đó em mời.” – nói rồi vội vàng thu dọn tập tài liệu rời đi.
Haiz. Bây giờ Cố Hài cũng hiểu được tâm trạng của đám người Lý Thước ngày xưa bị hắn quịt hẹn vì muốn ở cạnh Bạch Lạc Nhân.
Trương Đằng không đi, vậy hai người đi cũng tốt mà. Quá tốt ấy chứ. Nghĩ thế liền chạy về phòng làm việc thông báo.
“Nhân Tử. Tiểu Đằng có hẹn với bạn không đi được. Tôi với cậu đi. Gần chổ chúng ta có một nhà hàng….”
“Không đi đâu hết. Về nhà.”
Tối hôm đó, Cố Ngự Trù đích thân vào bếp nấu vài món sở trường. Vừa nấu vừa trò chuyện với Bạch Lạc Nhân đang ngồi một góc thưởng thức chương trình “Hải Can Cook”.
“Cậu xem, kĩ thuật của tôi càng ngày càng điêu luyện. Nói thật đi ngày xưa có phải vì tôi nấu ăn ngon cậu mới đồng ý ở bên tôi không hả?”
Cái gì? Ngày xưa? Bạch Lạc Nhân đang không tin vào lỗ tai của chính mình.
“Cậu nói là khi nào? Thời đi học đấy hả? Xin lỗi nếu là thời đó thì tôi ôm bụng bỏ chạy không kịp chứ ở đó đồng ý ở bên cậu.”
Cố Hải đơ mặt ra một lúc liền cười: “Cái gì cũng phải có khởi đầu chứ. Bây giờ vừa ngon vừa đẹp còn gì?”
Bạch Lạc Nhân ưỡm ờ cho qua rồi tự mình quan sát. Cố Hải đúng là tiến bộ rất nhiều, đến mức bây giờ ngoài thức ăn hắn nấu ra, Bạch Lạc Nhân không đặc biệt thích thứ gì. Thỉnh thoảng rảnh rỗi cậu vẫn yêu cầu Cố Hải nấu cho mình ăn.
Còn Cố Hải chỉ có duy nhất một yêu cầu: Muốn hắn nấu thì Bạch Lạc Nhân phải ngồi xem.
Bạch Lạc Nhân hỏi lý do.
Hắn đáp: “Tôi một mình sẽ rất cô đơn”
Vì thế trở thành thói quen, hễ Cố Hải vào bếp thì Bạch Lạc Nhân tự giác sẽ đến bên quầy bar ngồi nhìn sang. Cả hai cùng nhau trò chuyện đến khi Cố Hải hoàn thành mới thôi.
“Sao cậu không nói gì đi?” – Cố Nhiều Chuyện xoay sang hỏi.
Bạch Lạc Nhân thoát khỏi suy nghĩ của mình trở về thực tại: “Hả? Ờ… Tôi không có gì để nói.”
“Vậy…. chuyện Tiểu Đằng thì sao?”
“Không quan tâm nữa. Dù gì cậu ta cũng đâu muốn chúng ta xen vào. Chúng ta cũng chẳng có quyền gì, tôi có phải là cha của cậu ấy đâu.” – Bạch Lạc Nhân thở dài một cái.
Ding dong.
Thật sự mà nói, chuông cửa của ngôi nhà này trừ khi hai nhân vật chính có việc tách nhau ra thì một bên phải bấm chuông nhờ người kia ra mở cửa giúp, chứ bình thường cả hai đều ở trong nhà cả rồi thì ít khi nào có khách đến thăm lắm. Nhưng từ khi Tiểu Đằng đến công ty thì y thường xuyên ghé nhà Cố Hải và Bạch Lạc Nhân chơi, nên hễ nghe tiếng chuông thì lập tức Cố Hải nhìn sang vợ.
“Tiểu Đằng?” – đồng thanh hỏi.
Bạch Lạc Nhân nhún vai, đứng dậy tiến ra mở cửa. Thông qua camera quan sát thì người bên ngoài thật sự là Trương Đằng.
“Tiểu Đằng, đến chơi à? Sao lại ăn mặc như vậy?” – lần này trên người Trương Đằng chỉ mặc một chiếc áo khoác lông khi tắm.
Trương Đằng ấp úng: “Em… Em… Nhân ca, anh có thể cho em mượn 5000 được không? Em lại để quên ví tiền ở nhà bạn mất rồi.”
Bạch Lạc Nhân không còn kiên nhẫn nữa, ghì lấy vai Trương Đằng kéo vào nhà: “Tiểu Đằng cậu nói thật cho tôi biết, tên Diệp Tuấn Thần đã làm gì cậu? Có phải hắn hành hạ cậu không? Hay là đã làm gì đó khiến cậu tổn thương? Cậu phải nói thì tôi mới giúp được.”
Trương Đằng cố gắng lách người khỏi sự kiềm hãm của Bạch Lạc Nhân: “Không… Không có. Em chỉ muốn mượn tiền đi taxi về nhà thôi, anh buông em ra đi.”
“Tiểu Đằng. Nếu lần này cậu không nói thì đừng coi tôi là anh em nữa. Sau này cậu có việc gì cũng không liên quan đến tôi. Tôi đã rất hết lòng rồi, chỉ tự cậu muốn chuốc khổ vào thân.” – Bạch Lạc Nhân đanh mặt cảnh cáo lần cuối.
“Ừm… Em.. Em biết rồi. Em chỉ mượn tiền anh lần này, lần này nữa thôi, sẽ không có lần sau.” – tiểu tử khúm núm đáp.
“Đại Hải. Lấy cho tôi chiếc ví” – nghiêm nghị nói vào trong nhà, mắt vẫn chằm chằm nhìn Trương Đằng.
Rất nhanh sau đó, Cố Hải cùng chiếc tạp dề mèo nhỏ đi ra: “Tôi không tìm thấy ví cậu nên lấy tạm ví tôi đi.”
Bạch Lạc Nhân dứt khoát móc 5000 ra nhét vào tay Trương Đằng: “5000 cuối cùng. Cậu đi đi.”
Người trước cửa ủ rũ rời khỏi. Dẫu biết là cậu đang chịu đau khổ rất nhiều, đang cùng cực bi, tại sao vẫn che giấu giùm người đó? Tại sao không chọn cách giải thoát cho bản thân?

Cũng có thể trong tình yêu, ta luôn muốn bất chấp đổi lấy cơ hội cho đối phương, dù phải hy sinh những mối quan hệ thân thiết của chính mình. Để rồi sau cùng đến khi người đó bỏ ta đi, xung quanh ta cũng chẳng còn ai nữa.
Cố Hải nghĩ bửa cơm này Bạch Lạc Nhân không ăn vô đâu, nhưng không ngờ cậu ăn rất khí thế, kiểu không biết mùi vị là gì cứ cắm cúi ăn. Đến khi cả bàn không còn sót lại thứ gì thì cả vẫn hỏi:
“Còn gì ăn không?”
Lần đầu tiên được vợ ăn hết cả mâm cơm canh mình nấu mà Cố Hải không hề vui chút nào, vốn dĩ trong món ăn lúc nãy có con sâu to như trái cà đi nữa thì chắc Bạch Lạc Nhân cũng không biết.
“Cậu muốn ăn đến vỡ bụng mà chết à? Thôi được rồi ra sofa xem tivi đi, tôi dọn dẹp xong sẽ đến.” – nói rồi xách người lên đẩy đến phía phòng khách, không cho cậu ngồi gom rau củ còn thừa ăn tiếp nữa.
Bạch Chán Ghét cầm tạp chí lên đọc. À không. Đúng hơn là cầm tạp chí lên dày vò, dùng sức lật qua lật lại đến nỗi các trang giấy muốn rơi ra. Cậu bực tức tại sao Trương Đằng bị đẩy vào tình huống xấu như thế vẫn cố bao che cho tên họ Diệp kia? Yêu đương có thể bán mạng à? Điên vừa thôi chứ. Càng nghĩ càng tức, bức bối không chịu được.
“Argggggg……”
Cố Hải từ trong đi ra, thấy bộ dạng của Bạch Lạc Nhân thì không khỏi lo lắng, đến bên choàng tay qua vai cậu: “Bảo bối, cậu như thế tôi sẽ ghen đó. Có khi nào cậu vì tôi mà biểu hiện như vậy chưa? Tôi biết cậu lo lắng cho Tiểu Đằng nhưng như vậy có đáng không? Người ta đã không muốn mình xen vào thì tốt nhất đừng tự chuốc thêm bực tức.”
“Nhưng cậu xem có điên không? Thành ra cái bộ dạng đó vẫn nói không có gì? Cậu ta coi nhà chúng ta là chổ nào? Ngân hàng chắc?” – Bạch Phân Bua.
“Được rồi. Cậu ta không kể thì chúng ta cũng không cần biết. Dù sao đưa tiền 2 lần cũng đều là tiền của tôi, cậu không mất gì cà. Không cần tức giận, không cần tức giận”
Cái gì đây? Trọng điểm trong chuyện này là tiền à? Tên đần kia có phải muốn gây sự với Bạch Lạc Nhân không đấy?
Vừa mới nói xong đã chịu ngay một cái kí đầu: “Tôi nãy giờ có nói đến tiền hả? Tiền của ai mà không được? Khoan đã…” – đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, Bạch Lạc Nhân nói tiếp: “Tôi nhớ là 2 tuần trước cậu đưa ví cho tôi, lúc đó bên trong thoáng thấy còn rất nhiều tiền đúng không?”
“Ừm. Đợt đó vừa rút một mớ tiền mặt bỏ vào bóp.” – Cố Hải điềm tĩnh thừa nhận.
“Cụ thể?”
“Một trăm ngàn.”
“Hôm nay khi tôi lấy 5000 đưa cho Tiểu Đằng thì trong ví cậu còn mỗi tờ 100 đồng. Trong hai tuần cậu xài hết một trăm ngàn?” – đã đến giờ Bạch Lạc Nhân truy hỏi.
Lúc này Cố Hải không còn điềm tĩnh được nữa, hắn bắt đầu ấp úng: “Ờ… Thì… Tôi đi gặp đối tác rồi bàn chuyện làm ăn, khó tránh tiêu tiền mà.”
“Bình thường không phải cậu xài thẻ sao? Đúng rồi, đột nhiên cậu rút lượng tiền mặt để sẵn trong bóp làm gì?” – chết Cố Hải rồi.
“Ha ha ha, hôm qua chương trình tivi kia nói về vụ tên cướp bị bà già đánh bất tỉnh, cậu xem có mắc…”
“Đổi chủ đề quá phô trương” – chiêu này cũng nên đem chôn đi là vừa.
Cố Hải gãi gãi cái đầu to của hắn không biết đến cái thứ mấy rồi nữa. Đợi hắn chủ động trả lời chắc phải đến sáng mai, thôi tự mình dùng hình.
“Bây giờ cậu không nói chứ gì? Vậy thì tôi đi” – đứng lên định bỏ đi luôn.
Đương nhiên Cố Hải giữ lại, thà nói ra sự thật để bị mắng một chút còn hơn là bị vợ hiểu lầm rồi bỏ nhà đi.
“Khoan đã…. tôi nói.” – Cố Cắn Môi.
Bạch Lạc Nhân xoay lại, hất mặt lên nhìn thẳng vào Bị Cáo Cố đang đứng trước vành móng ngựa, chờ đợi lời khai thích đáng.
“Tôi…. Dùng tiền…. Phát thưởng.” – cuối cùng cũng nói ra.
“Cụ thể”
“Từ hôm đi nghỉ dưỡng về có rất nhiều nhân viên khen ngợi chúng ta đẹp đôi. Tôi chỉ là cao hứng muốn thưởng cho họ. Không ngờ tính tới tinh lui nếu dùng ngân sách công ty để thưởng thì khi kiểm toán báo cáo lên cậu sẽ phát hiện, tôi đành phải tự rút tiền mặt.” – Cố Khai Báo.
“Thưởng cho những ai?”
“Có rất nhiều. Còn …..”
“Còn gì nữa?”
“Còn tuỳ nội dung câu nói sẽ được mức thưởng tương xứng nữa.”

“Cái gì? Cậu nhớ hết ai với ai đã khen những gì ư?”
“Không thể nhớ. Nên tôi mới bảo họ lập bảng thống kê và gửi qua mail cho tôi.”
Động trời chưa? Tổng tài lệnh cho nhân viên gửi email thống kê những lời khen ngợi của họ dành cho nhị vị tổng tài qua rồi sẽ luận khen ban thưởng!!!
“Tôi không ngờ cậu cũng rãnh rỗi quá đó. Công ty không có việc gì làm sao?”
“Nhưng mà dành chút thời gian đọc những lời khen tặng cũng rất thú vị. Cậu xem không?” – còn dám khoe ra.
“Chuyển tiếp cho tôi email đó. Cả email cậu quyết định thưởng một người bao nhiêu.”
“Được rồi” – Cố Hải mặt mũi bí xị đồng ý.
Bạch Lạc Nhân sau khi đọc mớ danh sách lại thêm một phen thở ra khói nữa. Mức thưởng không ai dưới 2000. Tệ hơn còn có người khen “Cố Tổng quả đúng là một Đệ Nhất Công” được thưởng tận 10000. Quá thể !!! Phải nhanh chóng triệt con đường phóng túng của hắn ta. Không là sau này hai người chỉ còn biết ăn lời khen mà sống.
“Chưa hết” – còn chưa hết? – “Cậu mang thẻ tín dụng của bản thân chuyển sang tên tôi, tôi sẽ cấp cho cậu thẻ phụ, mỗi lần rút tiền hay mua sắm gì ngân hàng đều sẽ nhắn tin cho tôi biết. Sau đó mỗi ngày cho cậu 200 đồng tiền mặt, nếu cần thêm thì báo để tôi xem xét. Được không?”
“Hả? Cậu…. Sao… Sao tự nhiên lại muốn kiểm soát?” – không phải Cố Hải không đưa đâu, mà hắn còn chưa thưởng cho những người hôm nay vừa khen mà.
“Vậy tức là không được?” – Bạch Lạc Nhân trầm giọng hỏi lại.
“Được được. Tất nhiên được. Tôi cũng không xài gì nhiều cả. Cậu cứ lấy đi, lấy hết đi. Nhưng mà…” – đành phải khai thật vậy – “Tôi còn danh sách hôm nay chưa khen thưởng. Cậu giúp tôi thưởng nốt số này rồi thì không thưởng nữa. Có được không? Vì tôi đã lỡ hứa với nhân viên, nếu nuốt lời thì không hay cho lắm.”
Thật tức chết với tên này!!! Định lấy hết tài sản ra phân phát chắc?
“Được rồi. Tôi sẽ thưởng mỗi người 500 đồng. Không bàn cãi nữa. Nếu tôi phát hiện cậu lén thưởng thêm. Hoặc cậu cố tình lập quỹ đen nhằm qua mặt tôi thì tôi sẽ trả lại cậu hết tất cả, một xu cũng không thèm quản nữa, cho cậu vừa lòng muốn xài gì thì xài.”
“Đừng như vậy.” – Cố Hải kéo kéo tay áo người kia.
Thì Cố Hải hơi phóng khoáng một chút thôi chứ cũng đâu ngốc đến độ muốn làm trái ý Bạch Đại Nhân. Kêu hắn lập quỹ đen qua mặt vợ? Nằm mơ đi. Hắn còn hận không thể đem toàn bộ đưa hết cho cậu nữa là.
Tối đó trôi qua trong hoà bình. Cố Hải mất tiền. Bạch Lạc Nhân cũng quên đi cơn bực tức về Trương Đằng. Coi như cũng là kết thúc tốt đẹp.
Từ ngày hôm ấy, Bạch Lạc Nhân xem Trương Đằng vô hình. Công việc nào cần đến cậu ta thì Bạch Lạc Nhân dồn hết cho Cố Hải phân phối.
Cố Hải cũng mệt lắm nhưng biết sao giờ, ai bảo trợ lý vàng ngọc của hắn nhận về thì hắn phải tự dàn xếp thôi.
Thấm thoát cũng đã hơn 1 tháng trời
“Hải ca” – hôm nay đột nhiên Trương Đằng chủ động gõ cửa phòng.
“Cậu có việc gì?”
“Có… Có phải Nhân ca đang giận em không?” – thời gian lâu như vậy rồi không ngồi cùng bàn, có ngốc mấy Tiểu Đằng cũng nhận ra.
Cố Hải ngưng lại một lúc: “Vậy cậu tự xem lại mình trước.”
“Em… Em xin lỗi.” – Trường Đằng cúi mặt.
“Cậu không có lỗi. Vì người mình yêu thì làm sao có lỗi được. Chính bản thân cậu cũng đang cảm thấy mình làm đúng có phải không?”
“Em…. Em….”
Cố Hải thở ra một hơi: “Tiểu Đằng, yêu nhau là chuyện của hai người, chúng tôi quả thật không nên xen vào. Diệp Tuấn Thần tốt hay xấu sau này cũng là bản thân cậu sướng hay khổ. Không ảnh hưởng đến ai. Sở dĩ Nhân Tử lo lắng cũng bởi vì thật sự xem cậu là bạn. Lo lắng xong rồi thì thôi. Cậu vui vẻ là được rồi.”
Câu trước giáo huấn, câu sau buông tay. Hai vị ca ca đã hết lòng rồi. Tiểu đệ, những ngày tháng tới đây cậu phải tự bảo trọng đi thôi.
Cuối tuần Thứ 7, Cố Hải cốt ý muốn làm ái nhân vui vẻ nên đã đặc biệt chuẩn bị tiết mục Bửa tối lãng mạn dưới ánh nến tại một nhà hàng Tây nổi tiếng.
Đúng giờ tan tầm thì Cố Tổng đã có mặt ngay tại bàn làm việc của Bạch Tổng.
Cùng vẻ mặt hớn hở: “Bảo bối, chúng ta đi ăn thôi.”
“Cậu ngồi đợi tôi một chút, tôi còn vài thứ cần sắp xếp lại” – Bạch Lạc Nhân vẫn đang loay hoay với máy tính.
Cố Hải cũng rất hiểu chuyện, ngồi một bên đọc tin tức thế giới trong lúc chờ đợi, thỉnh thoảng còn cao hứng bình luận.
“Tình hình chiến sự căng thẳng quá”
“Xăng dầu đợt này hạ giá, chắc chắn tốt cho quá trình vận chuyển hàng của chúng ta.”
“Bạo hành gia đình ở các nước tăng cao. Toàn lũ cặn bã”
“Cô diễn viên này mới vừa được lăng xê sao? Trông cũng đẹp đấy chứ. Lâu rồi chưa thấy ngôi sao trẻ nào thân hình được như vầy. Tên gì ta? Khả Nhiên. Tên nghe cũng rất hay. Tuổi đời lại trẻ. Có triển vọng lắm”
Cố Hải tỉnh bơ bình luận, một lúc sau hắn cảm nhận thấy có điều gì không ổn. Ngẩng đầu lên. Phát hiện ánh mắt băng lãnh của người nào đó đang chăm chăm nhìn mình.

“Gì chứ? Sao lại nhìn tôi?” – tới bây giờ hắn vẫn chưa hiểu.
Ánh mắt kia dời đi, không nhìn hắn nữa, lặng lẽ thu xếp đồ đạc.
“Cậu xong việc rồi hả?” – Cố Hải hớn hở hỏi.
Người kia không trả lời. Đứng dậy rời đi. Lướt qua hắn bỏ lại một câu: “Tôi về nhà”
“Này, cậu chờ tôi với.” – vội vã đuổi theo – “Sao lại về nhà? Tôi đã đặt nhà hàng rồi. Còn đặc biệt căn dặn nhiều món ngon nữa.”
“Mất hứng” – Bạch Ngắn Gọn.
Cố Hải nhanh chân chạy lên phía trước chặn người lại: “Cậu là đang giận? Tôi đã động gì tới tổ tông nhà cậu vậy? Nói rõ xem nào.”
“Vừa khen ai thân hình đẹp thì đi mà mời người đó ăn cơm. Ông đây nuốt không nổi” – Bạch Lạc Nhân định gạt tên đần trước mặt ra đi về.
Thì bị hắn nắm lại lôi vào phía trong phòng nhân sự: “Bảo bối ghen. Bảo bối thật đáng yêu” – sau đó hôn điên cuồng.
Bạch Lạc Nhân tràn ngập trong lực hôn của Cố Hải, khó khăn chống cự nói ra mấy câu: “Cậu lại nổi điên cái gì? Ở đây là công ty, chổ này có camera.”
“Công ty là của chúng ta, làm sao phải sợ?” – tiếp tục hôn.
Bạch Lạc Nhân đương nhiên là da mặt mỏng hơn tên sắc lang này, cậu dùng chân đá một cái vào bụng hắn, tách hai người ra.
“Không phải đi ăn sao? Đặt bàn mấy giờ?”
“15 phút nữa” – Cố Hải lấy tay quẹt vết nước bọt còn đọng trên môi, nhếch mép cười.
“Còn không mau đi!!!”
Hắc hắc. Tối nay tên sắc lang cảm thấy rất mỹ mãn, trong lòng không khỏi cười thầm. Thành công đưa vợ đi ăn còn được khai vị bằng một màn hôn ngon lành.
Lúc hai người về đến nhà cũng đã 10 giờ tối.
Cửa thang máy mở ra, Cố Hải và Bạch Lạc Nhân lập tức nhìn thấy một vật thể lạ màu đen đang ở trước cửa nhà mình. Là người sao?
Tiến đến gần hơn, thì ra đúng là một người, mặc chiếc áo khoác đen to tướng mũ trùm kín đầu, ngồi gập gối lại, cúi mặt xuống, cả thân thể không để lộ ra một lớp da thịt nào. Trông rất khả nghi. Kẻ lang thang? Hành khất? Sao lại ngủ trước cửa nhà họ? Bảo an tệ vậy sao?
Cố Hải bước đến ngồi xổm xuống: “Anh bạn. Anh ổn chứ?”
Người kia từ từ ngẩng mặt lên, hai dòng nước mắt chảy dài, nước mũi giàn giùa, toàn thây bắt đầu rung lên vì tiếng nấc nghẹn.
“Hải ca” – Trương Đằng trút hết một hơi mới nói được hai chữ này.
“Tiểu Đằng?” – Cố Hải quay lại ra hiệu cho Bạch Lạc Nhân biết rồi trở lại hỏi thăm – “Cậu bị làm sao vậy?”
“Lại đến mượn tiền?” – Bạch Lạc Nhân lạnh lùng nhìn tiểu hành khất.
Trương Đằng tuy vô lực nhưng vẫn ra sức lắc đầu. Cậu hít một hơi nữa, đưa tay bám víu lấy Cố Hải: “Em xin lỗi. Em sai rồi. Hai anh cho em vào nhà đi. Đừng để hắn tìm thấy em”
Cố Hải chau mày nhìn Trương Đằng, rồi lại hướng lên Bạch Lạc Nhân, thấy người kia vẫn lãnh đạm nhìn, không có biểu hiện gì gọi là đoái thương.
Cố Hải đỡ Tiểu Đằng đứng dậy: “Nhân Tử, cậu mở cửa đi”
Bạch Lạc Nhân vẫn nhìn chằm chằm tiểu hành khất, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Căn nhà này không phải là ngân hàng, càng không phải tổ ấm từ thiện. Chúng tôi là bạn cậu, không phải con rối cho cậu lợi dụng. Cậu hiểu tôi nói gì chứ?”
“Em đã thoát ra rồi. Sẽ không bao giờ quay về nữa. Xin hãy tin em một lần.” – Trương Đằng lạnh lẽo thốt ra những lời đầy kiên định.
Không khí trở nên tĩnh mịch, đường đường là công tử con cưng của moitj đại gia giàu có, giờ đây dáng hình tiều tuỵ đến xót xa. Bạch Lạc Nhân không nghĩ nữa, đưa tay vào túi áo của Cố Hải lấy chìa khoá mở cửa.
“Cẩn thận một chút. Cả áo khoác cũng ướt, mau thay cho cậu ta đi” – Bạch Lạc Nhân dặn dò Cố Hải.
“Có bị thương không?” – Cố Hải đặt Trương Đằng xuống sofa.
“Không. Em không bị gì cả. Hắn ta có xấu xa thế nào cũng không đánh đập em.” – cậu hít hà kể lại.
Bạch Lạc Nhân sau khi đóng cửa thì đi đến bên cạnh: “Trước tiên cậu nghỉ ngơi đi. Cần chúng tôi làm gì?”
Tiểu Đằng lắc tay lia lịa: “Em không muốn gặp hắn. Mấy ngày tới em sẽ không đi làm. Nếu hắn có đến công ty tìm em anh hãy giả vờ không biết.
“Là giận hờn nhất thời?” – Bạch Lạc Nhân hỏi.
“Không. Là đoạn tình đoạn nghĩa.”
[Hết chương 67]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.