Đọc truyện Thượng Ẩn – Phần 3 – Chương 57: QUỈ ÁM CỐ HẢI
Cố Hải vừa về đến nhà đã phi ngay vào bếp chuẩn bị đồ nhắm cho tối nay.
Bạch Lạc Nhân từ phía sau đi tới, chồm tay ra trước cởi nút áo thứ nhất, rồi nút áo thứ hai của hắn ra. Bắt lấy tạp dề choàng vào cổ hắn: “Cậu không ngộp chết à, hôm nay mặc áo sơ mi trắng đó, dầu mỡ bắn lên bẩn hết thì làm sao?”
Người kia xoay qua tập kích hôn vợ một cái: “Bảo bối thật chu đáo”
Bạch Lạc Nhân nhìn vẻ ngốc xít của hắn mà cười, đi vào phòng thay quần áo.
Lúc cậu tắm rửa xong thì đến chổ bếp ngồi xem Cố Ngự Trụ nấu ăn sẵn tiện nói chuyện phiếm với y: “Lần này hợp tác với Diệp Tổng chúng ta có phải chịu lỗ không?”
Cố Hải hất tay cầm chảo một cái, thức ăn tung lên không trung hoà với đám lửa khè qua trông rất điêu luyện: “Cho nhân viên đi nghĩ dưỡng cũng không gọi là lỗ. Quảng bá cả hình ảnh của Hải Nhân rất tiện. Không vấn đề gì đâu.”
“Nhưng mà số tiền bỏ ra không nhỏ.” – Bạch Tổng suy tính.
“Làm ăn không thể nói đến chuyện bỏ ra nhiều hay ít, quan trọng là thu lại được bao nhiêu thôi”
Nếu nói về tính cách thương trường, Bạch Lạc Nhân thuộc loại cân nhắc từng bước còn Cố Hải thì hào sảng mạo hiểm. Nên nếu muốn xin chi tiêu thì hãy đến xin Cố Tổng, ngài ấy sẽ rộng rãi mở ngân khố trong trường hợp không thái quá. Còn nếu muốn hỏi ý kiến đắn đo thì nên tìm Bạch Tổng, ngài ấy sẽ cho ta đáp án với xác suất khả thi cao hơn.
Nhưng lần này Bạch Lạc Nhân nghe theo Cố Hải, việc đãi ngộ nhân viên là chuyện nên làm, còn có thể hợp tác với người khác giảm bớt chi phí thì nhất cử lưỡng tiện. Dù phải bỏ số tiền không nhỏ đài thọ nhân viên, vì Hải Nhân nguồn nhân lực không phải ít, nhưng Bạch Lạc Nhân vẫn cảm thấy hợp lý, không chừng còn có lợi, nên đến giờ cậu vẫn không lên tiếng phản đối.
Thấy vợ không nói gì thêm, Cố Hải mở miệng hỏi: “Đợt nghỉ dưỡng ấy….. Cậu đi cùng tôi nhé!”
“Đương nhiên là không. Cậu biết tôi không thích náo nhiệt, còn phải sinh hoạt cùng nhân viên công ty, thật tôi không quen đâu, một mình cậu đi là được rồi.” – Bạch Lạc Nhân thẳng thừng từ chối.
Cố Tan Nát chỉ biết trầm mặc tiếp tục chuẩn bị thức ăn, cắn răng không nói một lời nào, bày ra biểu tình rất tội nghiệp, kiểu như không còn biết làm gì khác ngoài cam chịu. Trong lòng đang dậy sóng dữ dội, phải làm sao đây? Phải làm sao cho vợ cùng đi đây?
Ding dong.
Tiếng chuông cửa vang lên, Bạch Lạc Nhân tiến ra mở cửa. Trương Đằng đến.
“Xin chào. Em có mang theo thịt heo sấy của bạn em đi Singapore về tặng nè. Rất ngon a~. Mọi thứ xong hết chưa? Em đi lấy bia nhé”
Trương Đằng vốn quen thuộc với căn nhà rộng lớn này rồi, y đến đây nằm dạ không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng uống sạch bia, ăn sạch thức ăn mới chịu về. Cũng nhờ đó mà cuộc sống của Bạch Lạc Nhân và Cố Hải thêm vui tươi hơn .
Nhưng hôm nay không mấy vui rồi, cả buổi cái bản mặt của Cố Hải cứ đen thùi lùi, lầm lầm lì lì không đếm xỉa đến ai. Vẫn rất ngoan ngoãn dọn mồi nhậu, bia bọt các thứ, nhưng lại ngồi im re không hưởng ứng gì.
Đến nổi Trương Đằng phải nói khẽ vào tai Bạch Lạc Nhân: “Nhân ca, hôm nay Hải ca bị làm sao vậy?”
Bạch Lạc Nhân nhìn sang Cố Hải một cái rồi trở về trả lời: “Không biết nữa, ban nãy còn rất bình thường, đột nhiên lại làm mặt lạnh. Thôi mặc kệ cậu ấy đi.”
“Nhưng em thấy không mấy ổn đâu, nhìn kìa, nhìn kia kìa, vẻ mặt thì không phải tức giận, cũng không buồn bực, hơi có chút tội nghiệp nữa. Nhân ca, có phải anh đã làm gì anh ấy không?” – Tiểu Đằng tỉ mỉ quan sát.
“Tôi làm gì cậu ta chứ?” – Bạch Thờ Ơ.
Trương Đằng cũng không tiện nói thêm, chỉ biết lặng lẽ ăn sạch mớ thức ăn rồi cáo từ ra về. Buổi liên hoan tối nay không mấy gì vui vẻ, chỉ có cái bụng là no thôi. Thật nhàm chán quá đi mà.
Bây giờ chỉ còn đôi phu phu trong nhà, bình thường sẽ rất ngọt ngào, Cố Hải rất hay chọc ghẹo Bạch Lạc Nhân nổi điên lên sau đó sẽ xoa dịu rồi làm tình. Không thì cả hai lôi nhau ra cắt móng tay, cạo râu các thứ. Không nữa thì cùng trao đổi việc ở công ty, nhắc nhở nhau phải làm gì vào những ngày kế tiếp.
Nhưng tình hình hiện tại thì hoàn toàn trái ngược.
Cố Hải, người đóng vai trò tô màu cho bức tranh tình ái của họ tối nay tâm tình rất tệ. Khó một cái là hắn không bực tức hay phát tiết lên cãi nhau với Bạch Lạc Nhân một trận, mà âm thầm gặm nhắm nỗi đau riêng mình, bộ dạng tội nghiệp thu dọn, rửa chén, quét nhà,… khiến Bạch Lạc Nhân chột dạ một phen.
Hắn làm sao vậy nhỉ? Là do mình không đi cùng hắn? Vậy thì hắn phải đánh nhau với mình rồi ép buộc mình đi chứ? Tại sao lại như tiểu cậu giận chủ nhân, lầm lầm lì lì như đang chịu uất ức thế kia??? – Bạch Lạc Nhân trộm nghĩ.
Cố Gia Nô vẫn đang rất ngoan ngoãn làm tốt bổn phận, dọn dẹp nhà cửa thật sạch sẽ, sau đó đi đến bên vợ khều khều: “Cậu đi tắm đi rồi ngủ. Có say không?”
“Không… Không say” – Bạch Lạc Nhân cứng đờ trước hành động của tên kia. Cực kì lạ nha. Bị ma nhập rồi hả?
Đoạn Cố Hải quay vào phòng tắm, mở vòi nước nóng và lạnh hoà lại với nhau, kiểm tra nhiệt độ kĩ lưỡng xong thì thò đầu ra gọi: “Vào đi. Tôi tắm cùng cậu.”
À há thì ra nãy giờ đang phát tiết âm thầm, cuối cùng cũng chịu không nổi rồi. Bạch Lạc Nhân đứng lên cười khi dễ một cái rồi đi vào.
Đúng là chuyện kỳ lạ trên đời lúc nào cũng có!
Suốt buổi Cố Hải chỉ lo…. Tắm! Giúp vợ chà lưng, xoa xoa vai cho vợ thư giãn, và hết..! Hai người hoàn tất màn tắm rửa rất nghiêm chỉnh và đúng chuyên môn.
Cố Hải bị quỉ ám thật rồi !!! Hằng ngày không sờ chổ này cũng sờ chổ kia, hôm nay thì nhất nhất chừng mực, đến ngó một cái dâm tà cũng không có.
Khó tin ! Thật khó tin !
Chưa hết. Đến màn lên giường mới gọi là cực điểm hư cấu.
Hắn vương tay ra ôm Bạch Lạc Nhân vào lòng: “Chúc ngủ ngon bảo bối. Ngủ sớm đi.”
Ngủ sớm?! Bình thường hắn luôn càng quấy một trận, có đêm đến 2,3 giờ sáng mà mắt vẫn còn mở, miệng vẫn có thở. Hôm nay hắn bảo cả hai nên ngủ sớm??? Bạch Lạc Nhân không biết có phải hắn đột nhiên mắc bệnh nam khoa hay không? Sinh lý yếu bất tử? Bệnh lạ mới phát hiện?
Càng nghĩ càng không thông, Bạch Lạc Nhân quyết định thử xem sao. Cậu cọ quậy thân thể, luồng tay xuống tìm Tiểu Hải Tử. Nếu như là những lần khác, khẳng định tối nay hoa hướng dương sẽ bừng nở giữa thung lũng.
“A”
Bị tập kích bất ngờ, Cố Hải rên lên một tiếng đầy kiềm chế sau đối vội nắm lấy tay hung thủ đặt lên eo mình, ngụ ý là ôm eo thôi, đừng cầm đến những thứ khác.
Bạch Lạc Nhân vẫn chưa bỏ cuộc, cậu phía dưới xoa xoa, phía trên hôn cổ dụ tình, thỉnh thoảng còn thở dốc rồi thì thầm “tôi muốn” bên tai Cố Hải, cảnh tượng hết sức cám dỗ.
Nhưng tên kia một mực cự tuyệt, còn nói cái gì là: “Hôm nay tôi hơi mệt, bảo bối à để hôm khác tôi chiều cậu nha. Ngoan đi, cho tôi ôm đi ngủ.”
Cái gì? Bạch Lạc Nhân chủ động mà hắn vẫn im re? Quỉ ám thật rồi. Hay là hắn giả vờ? Phải thử biện pháp mạnh hơn.
Hai người đang nằm trong chăn, Bạch Lạc Nhân đột nhiên cởi quần lót của bản thân ra quăng xuống nền đất, cuồng bạo khuấy đảo một hồi, cọ cọ Tiểu Nhân Tử vào chân vào đùi ai kia. Khiêu khích phải nói là quá lộ liễu đi.
Cố Hải đột nhiên đứng dậy rời giường, nhặt quần lót rồi dùng giọng điệu quan tâm cằn nhằn cậu: “Lạnh như vậy cậu cởi ra làm gì? Mặc vô.”
Nói xong thì hất chăn lên, chậm rãi mặc quần lót vào cho vợ, sau đó trở về giường ôm vợ ngủ tiếp tục.
Thôi xong.
Bạch Lạc Nhân hết cách. Đành đợi xem đến sáng thế nào? Nếu Cố Hải giả vờ thì chắc chắn hắn không sống nổi qua đêm nay đâu, thể nào nửa đêm cũng phát tiết làm loạn.
Nhưng đêm đó quả thật bình yên trôi qua, Cố Hải một cọng lông cũng không chạm vào vợ mình. Vẫn yêu thương hầu hạ, vẫn cưng chiều chăm sóc, không một chút gì tỏ ra hắn đang giận. Nếu phải dùng từ ngữ để diễn đạt, thôi thì nói hắn giống như đang thất vọng thì đúng hơn.
Sáng hôm sau trên đường đến công ty họ tấp vào một nhà hàng ăn sáng, Bạch Lạc Nhân rất chủ động gắp thức ăn cho Cố Hải, vì cảm thấy hôm nay hắn hơi bơ phờ, chẳng hiểu tại sao?
Còn Cố Hải vẫn chu đáo lo lắng cho vợ từng chút một, nhưng trên môi nụ cười vẫn lạ lắm. Hai người không lẽ cứ như vầy hoài sao?
“Này cậu làm sao vậy? Không khoẻ? Có cần đi bác sĩ không?” – Bạch Lạc Nhân lo lắng hỏi trước.
Cố Hải lắc nhẹ cái đầu: “Tôi không sao. Chắc là do thời tiết, cảm thấy trong người không được yên.”
Xuề xoà ăn hết bửa sáng. Mỗi vị tổng tài đi vào phòng của mình. Một cách im lặng.
Không khỏi làm Trương Đằng ngạc nhiên nha.
Quái lại. Hai người này thường ngày không bàn chuyện thì là đẩy đẩy nhau. Còn không thì sẽ nhìn nhau cười ẩn ý rồi mới chịu tách nhau ra. Bị ma ám à? Đừng nói lại sắp đày ải tôi nha….
Chưa nghĩ xong thì hiện thực khắc nghiệt đã ập đến
“Tiểu Đằng, vào phòng tôi” – Cố Tổng gọi.
Trương Đằng vừa nhất mông đi thì lại nghe thấy máy báo.
“Tiểu Đằng, tôi nhờ một chút” – Bạch Tổng kêu.
“Không phải chứ! Vậy giờ đi đâu trước đây? Thôi ai gọi trước thì vào trước.” – Trương Đằng một mạch đi vào phòng Cố Hải.
“Hải ca, có việc gì?”
“Giúp tôi liên lạc với bên Diệp Tổng, bảo với họ trong kỳ nghỉ dưỡng tôi sẽ đến.” – Cố Hải bận rộn với đống hồ sơ.
“Vâng. Vậy có báo luôn cho Nhân ca không?”
“Không cần. Cậu ấy có việc. Sẽ không đi.” – Cố Hải nói câu này rất nhẹ, dường như không chăm chú thì sẽ không nghe thấy gì luôn.
Trương Đằng quan sát nét mặt của tổng tài thì đoán ra ngay vấn đề của họ tối qua và cả sáng nay có thể bắt nguồn từ việc này. Dõng dạc nhận lệnh rồi cáo lui.
Bây giờ tới phiên Bạch Tổng.
“Nhân ca thật ngại, ban nãy Hải ca gọi em trước nên em vừa từ bên đó về.” – Tiểu Đằng vội vàng phân bua.
“Ừ được rồi. Cậu giúp tôi tìm tư liệu từ trước đến nay Hải Nhân hợp tác với Diệp Thị, trước giờ cơm trưa thì đưa đến phòng cho tôi.”
Lại là Diệp Thị. Không phải đang ghen tuông đấy chứ? Chủ tịch của Diệp Thị bây giờ hình như là Diệp Tuấn Thần, lên mạng search xem hắn ra sao – Tiểu Đằng không lo đi tìm tư liệu của Diệp thị mà lại đi điều tra Diệp Tổng.
“Quá đẹp trai a~”
Trường Đằng kích động la lên một câu nhưng đã vội bịt miệng mình lại. Quá khích rồi, may là không ai nhìn thấy.
Trương Đằng nghĩ cái người ưu tú trên màn hình kia nếu nói là tiểu tam thì chắc cũng thuộc dạng tiểu tam đáng gờm đây. Diện mạo đẹp, gia cảnh lại giàu, rất có khả năng xen vào nha. Trông dáng vóc có thể là nằm dưới, vậy tức là giật chồng của Nhân ca của hắn rồi !!! Vì thế khẳng định: căm ghét Diệp Tuấn Thần. Cái đồ người thứ ba gây nên mâu thuẫn cho nhị vị huynh đệ tốt của y.
Thật ra, y hiểu lầm hết thảy. Bạch Lạc Nhân chỉ muốn tìm hiểu kĩ lưỡng về những lần hợp tác, lợi nhuận, thu chi ra sao mà thôi. Nhưng tên nhiều chuyện kia thì suy diễn đủ thứ trường hợp, lại còn vu oan cho người ta nữa. Hết cách.
Buổi chiều Trương Đằng ôm mớ tư liệu vào phòng Bạch Lạc Nhân, chần chừ một hồi không chịu li khai.
“Có chuyện gì nữa à?” – Bạch Lạc Nhân thấy y cứ đứng ở đó bèn hỏi.
Tiểu Đằng lắp bắp: “Chuyện của anh và Hải ca đang chiến tranh lạnh….”
Chưa hết lời thì Bạch Lạc Nhân đã lên tiếng: “Cố Hải nói cho cậu nghe?”
“Cũng không hẳn. Chỉ nói chung chung thôi. Anh à, em thấy tên Diệp Tuấn Thần đó có gì tốt đâu, không đến gặp cũng được, không thèm.” – Trương Đằng gương mặt đầy khẳng định.
Bạch Lạc Nhân chau mày: “Chỉ là tôi không thích náo nhiệt thôi.”
Trương Đằng tiến đến vỗ vỗ vai xoa diệu: “Anh đừng dối lòng nữa. Em hiểu mà. Anh không muốn nhìn thấy thôi. Nhưng anh yên tâm đi, Hải ca rất chung tình, anh ấy sẽ không làm gì có lỗi với anh đâu.”
Bạch Lạc Nhân không biết tiểu tử này đang nói khùng nói điên gì nữa, chính thức mặc kệ y, tập trung xem tư liệu của mình.
Việc hiểu lầm ngày hôm nay của Tiểu Đằng đã gián tiếp dẫn y đến với nhân duyên cả đời hiếm thấy mà y không bao giờ ngờ tới được.
Nhưng đó là chuyện sau này, bây giờ là giờ tan tầm. Bạch Lạc Nhân xuống xe đợi Cố Hải, tầm 5 phút thì Cố Hải có mặt, lái xe chở cậu về nhà.
Ngồi trên xe Bạch Lạc Nhân nhìn qua nam nhân bên cạnh, thật không biết phải làm sao với tâm tình này của hắn.
Một lúc thì mạo muội đề nghị: “Lên đồi hóng mát một chút đi.”
Cố Hải đương nhiên nghe theo. Chạy xe về phía ngọn đồi gần đó. Hai người rời khỏi, đứng ở đầu xe nhìn xuống thành phố, Bạch Lạc Nhân bảo Cố Hải đợi cậu một chút, cậu chạy đi mua một ít bia rồi trở về.
Gió se lạnh, hai con người đứng đây dường như cũng lạnh, nhưng vẫn không ai nói gì với nhau.
“Đại Hải. Cậu từ tối qua thật ra là bị làm sao?”
“Tôi không sao” – ực một ngụm mát rượi vào lòng.
“Có phải cậu không vui chuyện tôi không cùng đi nghỉ dưỡng?” – Bạch Lạc Nhân chọn cách thẳng thắn.
“Tôi không phải không vui. Tôi chỉ đang cảm thấy bất lực.” – Cố Hải lúc này cũng chọn cách thẳng thắn.
“Bất lực?”
“Tôi không biết làm sao để cậu đồng ý. Tôi biết cậu không thích náo nhiệt, đáng lẽ không nên ép cậu đi, nhưng bản thân lại ích kỉ muốn gần cậu. Tôi vô dụng lắm, đúng không?” – xoay đầu qua nhìn người kia đầy thâm tình.
“Ngốc” – thâm tình được đáp lại bằng duy nhất một chữ.
Cố Hải không biết nói gì nữa, chỉ lẳng lặng uống hết chai bia trong tay.
Bạch Lạc Nhân nhìn hắn nốc bia mà xót cổ họng của hắn, chẳng biết từ lúc nào cậu lại tự nhiên nảy sinh những loại quan tâm nhỏ nhặt này. Trời thì đang lạnh, tên đầu lừa thì lại nốc không ngừng chai bia ướp đá. Không lo thì sao mà được.
“Đừng uống vội quá” – cậu đưa tay gỡ chai bia xuống thì bia trong chai đã hết sạch rồi.
Thở dài tiếp tục nói: “Cậu muốn tôi đi cùng đến vậy thì có thể nói với tôi mà. Cách xử sự không giống cậu một chút nào. Ai đã chỉ dạy cho cậu cách làm đau lòng tôi đúng chứ?”
“Không…. Làm gì có”
“Bỏ đi. Tôi đi là được chứ gì. Lần sau đừng bày bộ dạng này nữa, tôi sẽ giận lại cậu thật đó. Không hay ho chút nào, đàn ông thì cứ thẳng thắn mà nói ra. Cậu là đàn bà hả?”
Cố Hải đặt chai bia rỗng xuống đất, nắm lấy cổ tay người đối diện kéo mạnh một cái. Bạch Lạc Nhân bất ngờ bị tấn công không phản kháng kịp, chỉ biết theo quán tính mà nhào vào lòng hắn.
“Ông trời ơi tôi thành công rồiiiii” – Cố Hải hét rất lớn, như là muốn chạm đến trời thật.
Trong lúc Bạch Lạc Nhân đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện thì hắn lại hét một lần nữa:
“Vợ tôi đã vì tôi không vui mà đồng ý đi cùng với tôi rồiiiii. Cậu ấy yêu tôi, cậu ấy thật sự rất yêu tôiiiii. Cảm ơn ông trờiiiiiii. Ông làm khá lắmmm.”
Bạch Lạc Nhân chỉ có thể thốt ra ba chữ lúc này:
“Thao. Trúng kế.”
[Hết chương 54]