Đọc truyện Thượng Ẩn – Phần 3 – Chương 46: TỔNG TÀI ÁI NHÂN
“Cậu nói cái gì?” – Cố Hải ngừng động tác, chau mày hỏi.
Bạch Lạc Nhân vẫn cư nhiên: “Tôi từ chức rồi. Tôi sẽ về công ty với cậu.”
Nam nhân kia đột nhiên quật người trở dậy, hung hăn nắm lấy cổ Bạch Lạc Nhân: “Cậu điên rồi à? Ai bảo cậu làm vậy?”
Bạch Lạc Nhân bị lực đạo mạnh mẽ bóp đến đau, vùng vẫy thân thể thoát ra, đè Cố Hải ngược lại nằm dưới thân mình: “Tôi từ chức về công ty với cậu, cậu nổi giận cái gì?”
“Tôi không cần cậu.” – giọng điệu vừa dứt khoát, vừa trách cứ.
Nghe xong câu này, Bạch Lạc Nhân buông xuôi, bước xuống giường, ra khỏi phòng. Vừa đến cửa thì nghe một tiếng nói truyền đến tai.
“Tôi không ép cậu từ bỏ để về đây. Tại sao lúc nào cậu cũng tự tiện làm ra chuyện để tôi phải áy náy vậy? Tôi khó chịu thì cậu mới vui đúng không?”
Cánh cửa khép lại, Bạch Lạc Nhân cuộn người trên sofa. Tên kia cũng không đuổi theo, chắc hắn đang giận thật. Cậu biết hắn sẽ hiểu lầm rằng cậu muốn về công ty giúp đỡ hắn nên mới từ chức. Như thế tức là hắn lại ích kỷ bắt cậu hy sinh lần nữa.
Nhắm mắt mỉm cười: Hậu quả không tồi. Đúng thật nói ra hắn sẽ phát điên lên rồi giận dỗi. Không cần phải vất vả đêm nay nữa. Câu nói tung ra thật hợp thời điểm. Yên tĩnh ngủ thôi.
Nghĩ rồi người này chìm vào mộng đẹp một cách dễ dàng. Còn người kia thì không tài nào ngủ được. Lăn qua lộn lại không biết bao nhiêu lần, rốt cuộc vẫn là quẳng hết tiền đồ mò ra ngoài tìm vợ.
Thấy bảo bối nằm cuộn người trên sofa , chỉ mặc mỗi chiếc quần lót, đường nét xinh đẹp, hấp dẫn khó cưỡng, Cố Hải bèn ngồi xuống đất cạnh bên, đưa tay vuốt ve gương mặt ái nhân ham ngủ. Lòng dạ mắng thầm tại sao tên này vừa cãi nhau xong có thể ngủ dễ dàng đến vậy chứ !!!
“Tôi không muốn cậu vì tôi mà hy sinh bất cứ thứ gì nữa. Tại sao chứ? Có đáng không?”
Lời dịu dàng truyền đến bên tai, Bạch Lạc Nhân trong vô thức hơi cử động cổ một chút, biểu tình như đã nghe thấy.
Cố Hải nhìn thấy sự vận động cơ cổ kia không hiểu sao phân thân bên dưới lại có phải ứng: “Ah! Cậu ấy chỉ vừa cử động mà mày đã lên cơ à? Không hổ là Tiểu Hải Tử.”
Vẻ mặt gian tà dần dần sáp lại chiếc cổ câu dẫn, đưa lưỡi liếm nhẹ một cái, người kia có hơi động đậy nhưng vẫn là đang ngủ say. Môi hôn chậm rãi chạm vào từng thớ thịt, mỗi lần nhấc môi đều lưu lại tiếng động cực kì dẫn tình.
Hôn cổ thì làm sao đủ thoã mãn? Chuyển sang môi nhé. Cố Hải đưa lưỡi liếm quanh vành môi một lần, lại thèm thuồng liếm lần thứ hai. Bàn tay không ngoan ngoãn đang dần dần tìm đến Tiểu Nhân Tử bên dưới, xoa xoa bên ngoài lớp quần lót, nhẹ nhàng gọi con trai dậy.
Ai hiểu cơ thể của Bạch Lạc Nhân hơn Cố Hải? Hắn chị sờ soạng một chút đã thành công thức tỉnh Tiểu Nhân Tử, đương nhiên con trai lúc nào cũng thành thật hơn cha nó.
Người cha tuy có phản ứng chậm hơn nhưng vẫn là đã phát hiện. Lờ mờ mở mắt: “Cố Hải?”
“Đừng rộn. Tôi muốn cậu, để tôi làm một chút” – Cố Sắc Lang vẫn tiếp tục hành động.
Những tưởng thoát rồi cơ mà? Tại sao nửa đêm hắn vẫn chạy ra tận đây làm loạn? Thật uổng công chờ đợi thời cơ.
Màn ân ái trong phòng khách qua đi, câu nói lúc động dục đúng là không thể tin tưởng được. Cái gì gọi là “làm một chút”??? Hắn nghịch cả cái phòng khách loạn lên hết rồi.
Xong chuyện còn đè cả thân thể lên người Bạch Lạc Nhân thở hổn hển cảm thán: “Lâu rồi mới làm ngoài này, hương vị không tệ. Thật sảng khoái. Bảo bối, cảm thấy thoải mái không?”
“Không. Đau chết ông.” – đánh vào lưng hắn một cái – “Tôi nói cậu bao nhiêu lần rồi, lúc làm đừng đè ngay giữa cột sống của tôi. Cậu bị khiếm thính sao?”
Cố Thành Thật: “Nhưng tư thế lúc nãy không đè một chút sẽ không vào sâu được.”
“Câm miệng.”
Bạch Lạc Nhân ước gì sau khi làm xong tên này có thể ngại miệng một chút cho cậu nhờ.
Bây giờ đã là 3 giờ sáng rồi, hai người đàn ông vận động như thế cũng thấm mệt. Bạch Lạc Nhân than đói bụng nên Cố Đầu Bếp tức tốc đi nấu mì cho vợ.
Trong lúc ăn mì, Bạch Lạc Nhân tranh thủ giải thích: “Tôi từ chức không phải vì cậu đâu. Đừng đề cao mình như vậy.”
“Là ý gì?” – Cố Thắc Mắc.
Bạch Lạc Nhân trình tự kể ra đầu đuôi mọi chuyện. Đương nhiên nam nhân kia sẽ phát hoả: “Con mẹ nó đám người kia muốn chết à? Tại sao chúng dám…”
“Thôi được rồi. Chúng ta không làm gì được đâu. Cậu có mắng chửi cũng vậy thôi.”
“Sao cũng vậy được? Ít nhất cậu cũng biết tôi bực bội đến thế nào. Đám người đó dám coi thường bảo bối của Cố Hải này. Chúng là ai? Có tư cách gì chứ!!!”
Bạch Lạc Nhân chỉ biết cười trừ, Cố Hải luôn coi bản thân hắn là thiên hạ đệ nhất mà, cậu còn lạ gì nữa. Với cá tính của như thế, ngông cuồng tự đại thật, nhưng từ trước đến giờ tuyệt nhiên không ai dám xem nhẹ cậu ta cả, trừ Bạch Lạc Nhân.
“Này. Ăn xong thì ngủ đi. Bằng không ngày mai không đi làm được.” – Bạch Lạc Nhân đề nghị.
Cố Hải buông đũa, đến bên cạnh ôm Bạch Lạc Nhân vào lòng, dịu dàng nói: “Nhân Tử, cậu về cùng tôi rất vui. Là thật lòng đó. Tôi có thể ở gần cậu nhiều hơn, bao năm nay tôi vẫn muốn như vậy.”
Ấm áp trong lòng ngực nam nhân, biết tâm tư này của hắn từ lâu cũng chưa từng đáp ứng hắn, bây giờ thì không ai phải khó xử nữa: “Dọn dẹp đi ngủ.”
Cảm thấy người ôm mình không nhúc nhích. Hiểu rồi. Lại đến màn khó coi nữa đây.
Cố Hải vẫn khăng khăng ôm lấy cậy, không buông ra mà còn xoa xoa ám muội: “Bảo bối, không ngủ có được không?”
“Không ngủ thì làm cái gì?” – Bạch Thăm Dò.
Đúng rồi. Chính là câu hỏi này. Cố Hải di chuyển tay xuống ngay mông Bạch Lạc Nhân xoa nắn: “Làm lần nữa. Chỉ một lần nữa thôi.”
“Điên à. Vừa lúc nãy đã… Không. Đi ngủ.” – Bạch Lạc Nhân cự tuyệt.
Nói rồi vùng người thoát ra, quẳng hai tô mì vừa dùng xong lại cho Cố Hải dọn dẹp, còn mình thì lên giường chui vào chăn.
Người kia dọn dẹp hoàn tất cũng chui vào chăn, đưa tay mời gọi: “Lại đây”
Bạch Lạc Nhân nhàm chán nhích người lại gần để nam nhân ôm. Thú thật thì dẹp bớt tính tình và cái miệng vô lại thì Cố Hải cũng được lắm, người thì lớn, lồng ngực tương đối to. Nhất là khi Bạch Lạc Nhân chỉ quen thuộc với hơi ấm này nên đương nhiên nằm trong lòng Cố Hải là thoải mái nhất.
Nam nhân ngửi ngửi tóc cậu, chậm rãi bàn luận: “Cậu về công ty vậy tôi sẽ từ chức, giao ghế tổng tài cho cậu.”
Bạch Lạc Nhân ngẩng đầu mắng: “Cậu bị thần kinh à? Cậu đang làm thì từ chức làm gì?”
“Nhưng cậu về rồi tôi muốn để cậu làm chủ.” – Cố Hải vẫn là một mực đội Bạch Lạc Nhân lên đầu.
“Không. Cậu cứ ở yên đấy đi. Bằng không thì tôi không vào Hải Nhân nữa.” – Bạch Lạc Nhân cương quyết. Vì cậu biết không ai điều hành giỏi hơn Cố Hải. Cậu không muốn vì chiều lòng cậu mà hắn phải chịu thiệt thòi.
Cố Hải bị cự tuyệt liền nghiêm mặt suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Vậy cậu muốn làm chức vụ gì?”
“Đuổi Đông Triệt đi, tôi làm vị trí của cậu ấy.” – một câu nói đùa, nhưng cũng không hẳn chỉ là đùa.
Cố Hải kinh ngạc: “Sao? Đuổi Đông Triệt?”
“Nhìn cậu kìa, nhìn nét mặt khẩn trương này thì đủ biết cậu thích tiểu mỹ nam ấy chừng nào rồi. Muốn từ chức để tôi lên làm chủ chứ không nỡ đuổi người đó đi sao?” – Bạch Bắt Bẻ.
“Không. Không. Chỉ là tôi thấy….” – có chút ngập ngừng – “…hơi vô lý.”
Thật ra Cố Hải không nghĩ đến việc Bạch Lạc Nhân muốn thăm dò hắn, đại ngốc mà, cứ đắn đo không biết vì sao vợ mình lại đòi đuổi Đông Triệt, chắc phải có nguyên nhân gì đó nên mới ậm ừ. Nhưng thái độ này triệt để khiến Bạch Lạc Nhân không vui.
Cậu thở dài: “Thôi được rồi” – sau đó xoay người về hướng khác, đưa lưng về phía Cố Hải.
“Này này bảo bối, đừng giận chứ. Tôi đuổi, tôi đuổi, sẽ đuổi cậu ấy về Thâm Quyến được chưa?” – Cố Hải trông thấy vợ giận bèn tìm cách vỗ dành.
Bạch Lạc Nhân vẫn không động đậy.
“Nào, xoay sang tôi đi.” – kéo kéo vai vợ, nhưng vô vọng, người kia vẫn một mực giữ nguyên vị trí.
Quá sốt ruột bèn đi xuống giường, vòng qua phía bên kia ngồi xuống đất, mặt đối mặt để nói cho rõ: “Này tôi xin lỗi, bảo bối đừng giận. Bởi vì tôi không biết tại sao cậu đòi đuổi Đông Triệt nên mới….”
Bạch Lạc Nhân không thèm nhìn thẳng mặt hắn, ý tứ rất rõ ràng là cậu đang không vui.
Cố Hải không biết phải làm sao bèn đưa tay nắm lấy cằm Bạch Lạc Nhân xoay lại ép cậu nhìn mình, đưa môi hôn xuống: “Không giận nữa. Đi ngủ được không? Cậu muốn thế nào thì tôi chiều theo như vậy. Đuổi ai cũng được, vào công ty tuỳ cậu phân phó.”
“Thật không?” – lúc này mới mở miệng.
Cố Hải mừng húm lên rồi, vợ hắn chịu nói chuyện lại tức là đã hết giận, còn không tranh thủ cơ hội hứa hẹn: “Thật. Cậu muốn làm như thế nào, phân phó ai, đuổi việc ai tôi đều chiều theo. Thề không nuốt lời.”
Bạch Lạc Nhân hài lòng gật đầu một cái, kéo Cố Hải lên giường: “Vào đây, cậu mặc mỗi quần lót ngồi dưới sàn không lạnh à?”
Hai thân thể quấn quít, Bạch Lạc Nhân truyền hơi ấm của bản thân xua tan khí lạnh da thịt Cố Hải, cứ thế ôm nhau chìm vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức của Cố Hải vang lên lúc 7 giờ sáng, họ chỉ vừa mới chợp mắt vài tiếng thôi nên vẫn còn thấm mệt. Bạch Lạc Nhân thoáng nghe thấy tiếng động thì cọ quậy chân tay. Cố Hải vội vàng tắt chuông, ôm chặt cậu xoa lưng: “Ngoan ngủ thêm một chút nữa, đi làm trễ vài giờ không sao đâu.”
Một tay vỗ dành người trong lòng, một tay tìm điện thoại nhắn tin cho Diêm Nhã Tĩnh: “Cô giúp tôi triệu tập cuộc họp lúc 10h. Chức vụ trưởng phòng trở lên đều phải có mặt. 10 giờ tôi sẽ đến.”
Ánh nắng ban mai rọi sáng một góc phòng, Bạch Lạc Nhân lờ mờ mở mắt, không chỉ vì ánh nắng mà còn vì hương thơm thức ăn nóng hổi lan tỏa từ căn bếp ngoài kia. Tưởng chừng như mở cảnh cửa này ra sẽ tận mắt chứng kiến vua đầu bếp đang thi triển nghệ thuật nấu nướng của mình vậy.
Nhưng không, phía sau cánh cửa là tấm lưng quen thuộc, đeo tạp dề hình chú mèo mà cậu mua cho hắn trong lần đi siêu thị cùng nhau mới đây, thoăn thoắt đôi tay tỉ mẫn từng thao tác, đôi lúc lại đưa vạt áo lên lau mồ hôi, thật khiến cho khán giả duy nhất này không khỏi phải mềm lòng một lần, mỉm cười bước đến vòng tay từ phía sau ôm hắn vào lòng.
Nam nhân khẽ giật mình, quay đầu lại nhìn: “Dậy rồi à?”
Người phía sau áp gò má vào tấm lưng rộng lớn, đơn giản trả lời: “Thơm quá.”
Nam nhân nhẹ nhàng xoay người lại, ôm người vào lòng: “Ngoan đi đánh răng thay quần áo, trở ra sẽ được ăn.”
Nói xong đẩy đẩy cậu ra, kiên trì dẫn dắt hướng đi đúng, người kia chỉ việc đi thẳng sẽ đến ngay điểm cần đến, thuận tiện làm vệ sinh cá nhân. Sau khi xong việc vẫn còn rất buồn ngủ, tối qua bị nam nhân kia làm khổ cả đêm rồi, tranh thủ tựa vào bồn tắm chợp mắt thêm một chút, dù sao thì cũng sẽ có người đợi không nổi mà vào tìm mình thôi.
Quả thật, một lúc sau, đầu bếp Cố đã chạy vào bồn tắm lôi người ra, lau khô thân thể và mặc quần áo tươm tất cho đối phương. Quá sung sướng rồi. Ăn sáng bằng mỹ thực còn được đích thân tổng tài lái xe đưa đến công ty, đãi ngộ tuyệt vời thế này thì chỉ có thể là …… Tổng Tài Ái Nhân.
Đến nơi vừa vặn lúc diễn ra cuộc họp, Bạch Lạc Nhân chưa biết nên Cố Hải ngắn gọn giải thích: “Tôi triệu tập cuộc họp các trưởng phòng trở lên. Cậu muốn điều hành ra sao, đuổi việc ai thì tuỳ cậu quyết định.”
Bạch Lạc Nhân hít một hơi đẩy cửa bước vào, mọi người trên dưới đều tập hợp đông đủ. Đông Triệt và Diêm Nhã Tĩnh cũng đã yên vị trên ghế của mình. Nhìn thấy Cố Hải mọi người đều đồng thanh: “Cố Tổng hảo”
“Chào mọi người, hôm nay tôi triệu tập cuộc họp này có một số điều cần thông báo với toàn thể công ty. Cậu Bạch đứng kế bên tôi đây sẽ thay tôi truyền đạt, sau khi nhận được lệnh từ cậu ấy, mọi người cứ theo đó mà thực hiện.” – Cố tổng đỉnh đạc tuyên bố.
Mọi người gật gù xôn xao, không biết lại có việc hệ trọng gì mà tập hợp tất cả như vậy. Duy chỉ Đông Triệt và Diêm Nhã Tĩnh là cư nhiên mỉm cười – Lại bị vợ đè đầu rồi đây.
Cố Hải trông thấy nét mặt ám muội của hai người kia mà không khỏi lắc đầu, tỏ vẻ đồng cảm – một lát có bị cắt chức hay đuổi đi thì coi như các người xui xẻo thôi, tôi không liên quan.
Bạch Lạc Nhân đợi không khí lắng xuống, bắt đầu tiến lên một bước, dõng dạc tuyên bố:
“Tôi xin nói thẳng vào vấn đề, kể từ ngày hôm nay, tôi chính thức gia nhập Hải Nhân”
Cố Tổng gật đầu mãn nguyện.
“Đảm nhận chức vụ Nhân Viên Sơ Cấp Phòng Kinh Doanh.”
“Hả?” – Cố Há Hốc.
“Và còn một điều nữa, Cố Tổng đã thông qua đề nghị của Diêm Phó Tổng, công ty Hải Nhân của chúng ta trong quý sau sẽ bắt đầu tuyển dụng nam nhân.”
“Cái gì?” – Cố Đứng Hình.
“Lập tức thi hành.”
“RÕ”
[Hết chương 45]