Đọc truyện Thượng Ẩn – Phần 3 – Chương 38: ĐÀN ÔNG BA MƯƠI
Hai người lười biếng ôm nhau ngủ đến tám giờ tối, Bạch Lạc Nhân đói bụng lắm rồi. Lần nào gặp chuyện nhịn đói mấy ngày, lúc hoà nhau đều bị tên nằm cạnh làm cho tới thở không ra hơi rồi lăn đùng ra ngủ, chớ hề quan tâm đến cái bụng của cậu.
Nghĩ đến điều này Bạch Lạc Nhân không khỏi tức giận, ban đầu còn đam mê nhìn điệu bộ trầm tĩnh ngủ của tên kia nhưng hiện tại không nhân nhượng đạp một phát vào bụng hắn.
Cú đá trời giáng trong lúc đang ngủ ngon khiến Cố Hải giật mình, không quên kêu lên một tiếng: “Aaa… con mẹ nó ai đá ông?”
“Là tôi.” – Bạch Khí Phách.
Cố Đáng Thương lờ mờ dụi dụi mắt: “Bảo bối, tại sao vừa thức dậy đã bạo lực rồi?”
“Cậu còn nói? Tôi bị bỏ đói hai hôm nay. Gặp lại cậu còn….. Vốn dĩ chẳng quan tâm gì tôi, chỉ biết thoã mãn bản thân.” – Bạch Lạc Nhân càng nói càng tức: “Cậu ở đó đi. Tôi tự lo cho cái bụng mình.”
Nói rồi lập tức muốn rời giường, đưa chân xuống định xỏ dép vào thì cục bông sau lưng đột nhiên cuộn người về phía cậu, một cánh tay ai kia vòng qua đặt lên bụng Bạch Lạc Nhân mà xoa xoa, vừa xoa vừa nói, giọng điệu ồm ồm ngái ngủ: “Tôi sai. Tôi sai. Bây giờ tôi lập tức dậy đưa cậu đi ăn món ngon được chứ? Bảo bối đừng giận, ah.”
Bạch Lạc Nhân đẩy tay hắn ra: “Còn không nhanh, tôi bỏ cậu lại đó.”
Cố Cục Bông nghe thấy lập tức bật dậy, nhanh chóng sửa soạn rồi kéo Bạch Lạc Nhân ra ngoài.
Họ ăn tối tại nhà hàng của khách sạn, khung cảnh khá tốt, nhìn ra thấy toàn cảnh thung lũng Y Ly buổi đêm. Ở đây ban đêm, người dân thắp điện sáng khắp thung lũng, khiến bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ tươi mới ban ngày trở nên lung linh huyền ảo.
Đôi phu phu thưởng thức mỹ thực, trao đổi vài vấn đề, không khí đúng là tận cùng ấm ấp. Hiếm có dịp họ cùng nhau yên tĩnh trốn đi thật xa hưởng thụ thế giới hai người, lần này trong rủi có may, nhờ cá tính mặt dầy của Cố Hải mà Bạch Lạc Nhân tranh thủ thảnh thơi được vài bữa. Có chút hài lòng, vừa ăn vừa nhếch môi cười.
Cố Hải trông thấy biểu tình của vợ nét mặt nảy lên: “Sao? Thích không khí này hả?”
“Ừ” – Bạch Lạc Nhân thẳng thắn gật đầu.
“Tôi mua chổ này nhé. Để….” – Cố Hải chưa kịp nói hết.
“Cậu bớt nói những câu vô lại dùm tôi.” – đã bị Bạch Lạc Nhân chặn đầu.
Cố Hải buông đũa phản kháng: “Cái gì chứ? Tôi chưa nói hết mà. Mua chổ này, khi nào rãnh chúng ta dẫn ba cậu, thiếm Trâu và thằng nhóc Mạnh Thông Thiên đến đây nghỉ ngơi. Tôi cảm thấy rất tốt đó.”
“Rốt cuôc cũng nói được câu giống người.” – Bạch Lạc Nhân hời hợt nói ra.
Cố Hải như nhặt được vàng: “Coi như cậu đồng ý rồi nhé.”
“Không. Không đồng ý. Đừng mua. Rất tốn kém. Công ty còn cần vốn làm ăn.” – Bạch Lạc Nhân kiên quyết.
Cố Hải ra sức thuyết phục: “Tôi mua nơi này cũng là làm ăn. Sửa sang một chút, quảng bá du lịch, biến nơi này thành trọng điểm. Lúc đó còn có thể kiếm ra tiền nữa.”
Bạch Lạc Nhân bắt đầu tính nhẩm, nơi này tốt như vậy, vị thế cực kì đắc địa nhưng dường như quảng bá không tốt, lại là vùng đất tự trị nên du lịch thua thớt, không sầm uất như Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu,… Nếu có thể thuận lợi thu mua, ra sức quảng bá thì khả năng cao mức độ sinh ra lợi nhuận không nhỏ đâu. Thật sự trong lòng Bạch Lạc Nhân cũng cảm thấy nơi này rất có tiền đồ.
Cố Hải thấy Bạch Lạc Nhân không đáp lại nên tự mình quả quyết: “Thôi không bàn cãi. Sáng mai tôi tìm ông chủ.”
Bạch Lạc Nhân từ chối đưa ra ý kiến. Cậu bằng lòng.
Ăn tối xong Cố Hải một mực kéo vợ bảo bối đi dạo xung quanh, không ngần ngại mà nắm lấy tay đối phương suốt đoạn đường.
Đêm nay trăng tròn thật đẹp, làn gió mát dịu êm thổi xuyên qua hai người. Bạch Lạc Nhân đẹp đẽ sãi bước bên y, Cố Hải không khỏi ngây ngẩn nhìn ngắm ái nhân, hận không thể ngàn đời vạn kiếp sở hữu người này. Nhìn ngắm một hồi ai tình khó che giấu, Cố Hải quay sang nhìn Bạch Lạc Nhân:
“Nhân Tử, tôi yêu cậu.”
Bạch Lạc Nhân ngẩn ra vài giây nhìn Cố Hải, sau đó như hiểu ra điều gì đó lập tức cười xoà: “Đừng dóc. Cậu là vì lúc trưa tôi nói việc kia bây giờ đang cố gắng lấp liếm chứ gì?”
Cố Hải cảm thấy lời yêu thương bị hiểu lệch, đau lòng muốn chết: “Sao lúc nào cậu cũng nghĩ xấu tôi vậy? Cậu…”
Nói đên đây hắn nghẹn lời, không thèm nói nữa, trầm mặc bước đi lên bỏ Bạch Lạc Nhân lại phía sau.
Bạch Lạc Nhân thấy Cố Hải hình như là giận thật nên tiến lên kẹp cổ hắn: “Này, quá nhỏ mọn rồi. Như thế đã giận?”
Cố Bực Vọc hung hăn hất vai khiến tay Bạch Lạc Nhân hụt lại phía sau: “Không liên quan cậu”
“Ế, hôm nay cậu làm phản à?” – Bay lên đánh đầu hắn.
Cố Hải bị đau bặm môi nghiến lợi tính kế chống trả, hai người nháo nhào trên con đường vắng vẻ. Thật không dám tin hai tên đàn ông này đã gần 30 tuổi. Khí phách vẫn thế, ngang tàn vẫn thế, không hề phải nhạt đi một chút nào.
Chơi đùa đến thở hổn hển Cố Hải ngừng lại, nâng cằm Bạch Lạc Nhân lên cảnh cáo: “Tôi nói cho cậu biết, cậu còn coi thường tâm ý của tôi cẩn thận tôi thao chết cậu.”
“Thao chết tôi? Được. Về khách sạn.”
Nói rồi Bạch Lạc Nhân kéo tay Cố Hải đi về, cước bộ có chút vội vã. Cố Hải mặc dù vui sướng nhưng vẫn lấy làm lạ, nói với tới: “Này bảo bối, hôm nay chịu chơi như vậy?”
Ai kia điềm tĩnh đáp: “Khảo nghiệm lời nói của cậu. Nếu đêm nay tôi không chết thì cậu đừng hòng sống yên.”
Cố Hải nuốt nước bọt một cái, khẳng định mình chuẩn bị đương đầu với cuồng phong bạo vũ.
Chúng ta đừng nhìn nữa. Che mắt lại. Hoa cúc tàn thì không đẹp tí nào đâu. Hơn nữa lần này còn có những hai đoá !!!
———————————————
Đêm hôm đó quả thực trong phòng đã xảy ra một trận tình ái mê luyến tám ngàn tập, hừng hực lửa nóng, bất chấp là ai chỉ cần đến gần đều sẽ bị thiêu đốt. Làm đến mức không còn sức lực đi tắm rửa cứ thế ôm nhau lăn ra ngủ.
Đàn ông ba mươi….
Bình minh lên, hai người vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Đương nhiên, bởi vì họ vừa chợp mắt không bao lâu.
Mặt trời đứng bóng, môt tên thì ở trong lòng cọ cọ, tên còn lại thì tay đặt lên lưng người kia xoa xoa. Vẫn từ chối xuống giường.
Hoàn hôn xuống bên khung cửa sổ, lúc này vẫn là bụng của Bạch Lạc Nhân kêu trước. Cậu động đậy thân thể, lờ mờ mở mắt nhìn nam nhân đang ôm mình. Cố Hải lúc ngủ trông thật ngoan ngoãn, thật êm đềm, khiến Bạch Lạc nhân tạm thời bỏ qua cơn đói, nhìn hắn một chút.
Ngủ đủ rồi, Cố Hải cũng muốn thức dậy, chớp chớp đôi hàng mi liền phát hiện ánh mắt ai đó đang nhìn mình, yêu thương siết chắc vòng tay: “Cậu đói bụng đúng không?”
Bạch Lạc Nhân mỉm cười vì sự hiểu ý này, khẽ ừ một tiếng, rồi nhắm mắt lại, rút vào lòng Cố Hải. Ý muốn hưởng thụ thêm hơi ấm thân mật ngọt ngào này thêm một chút.
Ọttttttt – Bụng Lạc Nhân lên tiếng.
Cố Hải buồn cười vuốt tóc Bạch Lạc Nhân: “Tắm đi. Chúng ta đi vỗ dành cái bụng cậu.”
Bạch Lạc Nhân gật đầu, nhưng dường như cậu đang quan tâm điều gì đó, nhẹ giọng nhắc nhở: “Cậu nghe điện thoại đi.”
Từ lúc cứu Bạch Lạc Nhân ra đến giờ Cố Hải để điện thoại ở chế độ im lặng, toàn tâm toàn ý ôm vợ nghỉ dưỡng vài ngày, mặc kệ việc ở công ty đều quẳng hết cho Đông Triệt. Hôm nay vừa vặn 3 hôm rồi, Bạch Lạc Nhân lo lắng công ty có việc gấp cần giải quyết nên mới nhắc nhở Cố Hải mang điện thoại ra nghe.
Cố Hải ừ hử nhìn Bạch Lạc Nhân tiến vào phòng tắm, sau đó liền lấy điện thoại ra xem. Vài cuộc gọi nhỡ từ Đông Triệt và một vài đối tác. Hắn ấn nút gọi lại.
“Alo, anh chết ở đâu rồi?” – Đông Triệt nhấn giọng.
“Tôi cùng Nhân Tử bên này nảy sinh chút chuyện cần giải quyết, công ty có vấn đề gì không?”
“Tình hình vẫn ổn, tôi có thể kiểm soát. À, có thiệp mời từ ông chủ Trương, con gái ông ấy đính hôn, mời anh và Bạch Lạc Nhân tháng sau sang dự đấy.” – Đông Triệt đơn giản tóm tắt tình hình.
Cố Hải yên tâm gật đầu: “Ừ tôi biết rồi, cực cho cậu. Tôi xong việc sẽ trở về.”
“Được.”
Sau khi cúp máy Cố Hải cũng đi vào phòng tắm chơi trò nghịch nước cùng Bạch Lạc Nhân một hồi trở ra. Cả hai thay quần áo đi ăn tối.
Trên bàn mỹ thực, Bạch Lạc Nhân say sưa ăn, vừa ăn vừa hỏi Cố Hải tình hình công ty thế nào rồi. Cố Hải tường thuật lợi lời Đông Triệt, bảo Bạch Lạc Nhân cứ yên tâm.
Qua một hồi, Bạch Lạc Nhân sực nhớ ra: “Tại sao Lý Yên lại biết tôi mất tích?”
Cố Hải dừng động tác, đưa tay nắm chặt lấy cổ tay Bạch Lạc Nhân: “Cậu vừa gọi cô ta là gì?”
“Lý Yên” – Bạch Lạc Nhân chưa biết mùi nguy hiểm, mắt tròn xoe đáp.
“Cậu gặp cô ta bao nhiêu lần? Quan hệ đến mức nào rồi mà Lý Yên… Nghe thân mật như vậy? Nói mau.” – Cố Hải gằng từng chữ.
Bạch Lạc Nhân bây giờ mới hiểu, tên này lại mang cái đầu lừa ra ghen tuông. Không bao giờ nói vào trọng tâm chính. Không nhịn được xoáy cho vài câu:
“Tôi hả? Với cô ta sao?” – điệu bộ suy ngẫm – “Cũng coi như có tiếp xúc vài lần.”
Mặt Cố Hải đen thùi lùi trừng trừng nhìn y. Trong lòng vẫn đang sắp xếp dữ liệu xem nên tin hay không tin? Sắp xếp một hồi cơ hồ rối quá, triệt để bác bỏ, chi bằng hỏi thẳng:
“Nói rõ cho tôi.”
Bạch Lạc Nhân nén cười: “Chính là lần đó, bắt gặp cậu ăn nhà hàng với Diêm Nhã Tĩnh. Tôi dọn đồ về doanh trại thì bị đau bao tử, Lý Yên chăm sóc tôi rất tận tình. Còn sắp xếp ca phẩu thuật cho tôi. Quả thật người này rất chu đáo đó.” – Nói xong thì chớp chớp mắt gật đầu, điệu bộ cảm kích ra mặt.
Cố Hải đã bị lửa ghen của chính mình thiêu rụi phân nửa, chậm rãi thốt ra những lời đao kiếm: “Cậu muốn chết phải không? Cậu có tin là tôi……”
“Tin cậu sẽ mang tôi về phòng làm đến ngất xỉu? Hay là đè tôi xuống giường chọc ghẹo đến khi tôi cầu xin cậu? Nếu cậu định nói những lời này thì thôi đi, không còn cách giải quyết nào khác ngoài vũ lực và tình dục sao? Cố Tổng.” – Bạch Lạc Nhân quyết khiêu khích y tới cùng.
Lúc tưởng chưng như toàn thân Cố Hải đều bốc ra lửa, thì nghe thấy lời nói này từ Bạch Lạc Nhân. Đột nhiên Cố Hải cảm thấy bản thân thật đáng khinh thường, lần nào gặp chuyện cũng chỉ biết đem Bạch Lạc Nhân lên giường giáo huấn, hung hăn dùng vũ lực trấn át cơn thịnh nộ.
Cố Hải. Mày đê tiện vậy sao?
[Hết chương 38]