Thượng Ẩn - Phần 3

Chương 35: TRỐN THOÁT


Đọc truyện Thượng Ẩn – Phần 3 – Chương 35: TRỐN THOÁT


Nói về Bạch Lạc Nhân.
Hôm đó sau khi từ biệt Cố Hải liền lập tức lên phi cơ bay đến Tân Cương.
Đến biệt khu Tân Cương liền đáp xuống sân bãi đậu trực thăng. Có một tên sĩ quan ra đón tiếp cậu.
“Chào Bạch Thượng Tá. Tôi nhận lệnh ra dẫn đường ngài vào trực tiếp phòng tham mưu.”
Bạch Lạc Nhân nghiêm trang: “Nhờ dẫn đường”
Tên sĩ quan đưa Bạch Lạc Nhân băng qua khu rừng cấm đến khu vực sâu trong núi. Nơi này tách biệt hoàn toàn với quân khu Tân Cương.
Bạch Lạc Nhân thấy quái lạ bèn hỏi: “Sĩ quan đưa tôi đi đâu vậy? Không phải chúng ta đến phòng tham mưu ở quân khu sao?”
Tên sĩ quan yên lặng, vốn định không trả lời nhưng sợ Bạch Lạc Nhân sinh nghi quay gót bỏ chạy trước khi đến nơi thì hỏng việc liền không kiêng nhẫn nói vài câu trì hoãn: “Nhiệm vụ cấp bách cơ mật, nên phòng tham mưu được chuyển đến biệt khu.”
Bạch Lạc Nhân dù biết chuyện này không giống như thông thường nhưng cũng chưa đoán được điều gì đành bước theo tên sĩ quan.
Dọc đường đi Bạch Lạc Nhân quan sát được rãi rác trong tàn lá cây rừng bố trí camera quan sát, mực độ chặc chẽ như thế không bỏ sót bất kì ngóc ngách nào. Điều này hơi không hợp lý, quân đội dù có kinh phí nhiều đến đâu cũng không thể lắp đặt thiết bị tối tân số lượng không đếm xuể như vậy.
Hơn nữa, Tân Cương không nằm trong vùng trọng điểm chiến tranh, theo hiểu biết của Bạch Lạc Nhân thì nơi này dường như đang che giấu bí mật gì đó. Lòng cậu bỗng dưng bất an lạ thường.
Quan sát nhạy bén cho phép Bạch Lạc Nhân nhìn ra “phòng tham mưu” trong núi mà cậu đang dần bước đến cửa là một nơi mới vừa được xây dựng gần đây. Thậm chí còn là xây dựng bởi công nghệ hiện đại bậc nhất, cửa ra vào được điều khiển bằng từ tính cảm quang, quét khắp người nhận diện rồi mới mở khoá.
“Sĩ quan đợi chút đã” – Trong những giây phút cuối cùng sắp đặt chân đến trước nơi thân bí, Bạch Lạc Nhân suy nghĩ đến tình huống xấu nhất bèn tìm cách hoãn binh.
Tên sĩ quan gấp rút đáp: “Có chuyện gì vậy? Sắp đến nơi rồi, vào trong hẳn nói.”

“Tôi đau bụng quá. Tôi có thể đến nhà vệ sinh không? Anh biết rồi đó vào trong gặp các nhà tham mưu khác thì phải lịch sự một chút.” – Bạch Lạc Nhân phân trần.
Tên sĩ quan vằn co một hồi đành thoã hiệp. Chỉ chổ cho Bạch Lạc Nhân đến khu vệ sinh.
“Anh đi vào đi. Tôi ở ngoài đợi. Nhanh lên một chút.” – tên sĩ quan hối thúc.
Bạch Lạc Nhân đi vào trong quan sát, có tổng cộng 4 phòng vệ sinh cho nam sát vách nhau. Vốn định bụng tìm cho mình một thứ vũ khí phòng thân nhưng trộm thấy có người đang ở trong căn phòng số 1, nhìn dưới đất thì quần của hắn đang kéo xuống dưới gối, ngồi trên bồn cầu. Bạch Lạc Nhân biết tên này đang xử lý chuyện đại sự bèn vào phòng số 2 đóng cửa lại.
Làm vài động tác giả như kéo khoá quần ngồi xuống. Bạch Lạc Nhân chậm rãi bắt chuyện: “Giờ cơm trưa không biết ăn trúng thứ gì. Huynh đệ kia anh cũng bị vậy sao?”
Bên kia cơ hồ không biết Bạch Lạc Nhân là ai, y nghe thấy tiếng bên này vọng qua cứ nghĩ là bình sĩ cùng quân khu nên thoải mái nói: “Cơm trưa không vấn đề, thịt bò mỹ cùng sốt nấm thượng hạng thì làm sao có vấn đề được. Chỉ là lúc sáng tôi ăn phải trái xoài chua bây giờ thật khó chịu”
Bạch Lạc Nhân sáng tỏ, nương tình hình đáp: “Vậy là do tôi không hợp ăn đồ sống. Ban nãy thịt chỉ làm chín tái.”
“Ban đầu cậu không dặn đầu bếp làm chín à? Ai phụ trách đội cậu vậy. Lần sau cẩn thận dặn dò hắn. Đầu bếp đội tôi hắn cẩn thận lắm, có lần làm sai liền bị phạt tiền nên bọn họ không dám làm trái đâu.” – Người kia luyên thuyên kể.
Quân khu cỏn con trang bị camera quan sát dày đặc, cửa khoá từ tính, mỗi tiểu đội có đầu bếp riêng, mỗi bữa đều ăn món tây,… Nói ra không ai dám tin.
Bạch Lạc Nhân thuận thế vẽ ra một câu chuyện: “Tối qua chúng tôi có nhiệm vụ đặc biệt làm mệt đứt hơi, không ngủ được yên và giờ này còn bị đau bụng. Thật xui xẻo.”
Tên kia tò mò: “Nhiệm vụ à? Chuyện gì thế? Bí mật sao? Sao tôi không biết?”
“Ừ bí mật.” – Bạch Lạc Nhân đáp.
Người bên suy nghĩ một đoạn rồi nhẹ giọng: “Liên quan đến vụ vận chuyển hàng qua Hy Lạp đúng không? Nói một chút đi, tôi biết giữ miệng lắm.”
Bạch Lạc Nhân đưa mắt: “Ừ là vụ đó.”
“Không phải cấp trên phái một tên Thượng Tá từ Bắc Kinh đến làm sao? Tên ấy không chấp nhận hợp tác à?” – Binh sĩ dự đoán.

Bạch Lạc Nhân nghe đến lúc này cơ hồ biết mình đang bị gọi đến đây nhằm mục đích vận chuyển “hàng” gì đó cho bọn họ. Lúc này cậu không hấp tấp, lựa lời mà nói:
“Hắn còn đang chần chừ. Nên chúng tôi mới mệt mỏi đây. Haiz”
Tên binh sĩ phía kia nghe vậy vỗ đùi: “Ngu ngốc. Được cấp trên nhắm trúng mà còn kiểu căng. Chúng ta muốn còn không được. Nghe đồn tên đó là con dâu của Cố Uy Đình.”
Bạch Lạc Nhân thật sự muốn sặc, giọng nói đứt quãng: “Con… Con dâu?”
Y nghĩ mình lấy Cố Hải là bình đẳng phu phu, từ lúc nào thông qua miệng người ngoài lại biến y thành “con dâu” Cố Uy Đình vậy??? Chuyện khó tin như vậy mà những tên này cũng tin !!!
“Đúng. Hắn quan hệ đồng tính với con trai của Cố Uy Đình, nghe nói họ còn kết hôn. Có lẽ vì thế mà tên này kiêu căng không khuất phục chỉ huy của chúng ta.” – Binh sĩ thản nhiên kể.
Bạch Lạc Nhân có bất ngờ nhưng không buồn tức giận, cậu chậm rãi khai thác thêm, giả vờ cảm thán: “Không biết rốt cuộc hắn không thoã hiệp thì sẽ bị xử lý thế nào đây!!!”
Binh sĩ nhẫm tính toán sau cùng không khỏi thở dài: “Từ lúc thành lập cũng đã phái 6 người đến. 1 người từ Bắc Kinh, tên Thượng Tá kia là người thứ 2. 4 người còn lại ở các khu khác. Nhưng chưa từng có ai không hợp tác. Nếu tên Thượng Tá kia là người đầu tiên chống đối thì thê thảm rồi.”
“Xong chưa vậy?” – Bên ngoài tên sĩ quan vọng tiếng vào.
Bạch Lạc Nhân sợ bại lộ kinh động tên kế bên nên lập tức đứng dậy rời khỏi: “Đồng đội tôi đang đợi bên ngoài, thôi tôi đi trước đây.”
Gã sĩ quan thiếu điều muốn xông vào thì thấy Bạch Lạc Nhân chậm rãi đi ra. Cậu nhìn hắn điềm tĩnh: “Xin lỗi. Là bụng tôi không được tốt. Phiền anh rồi. Chúng ta đi thôi.”
Giờ đây Bạch Lạc Nhân triệt để hiểu mình đang từng bước tiến vào một âm mưu xấu xa mà nếu không hợp tác chắc chắn lành ít dữ nhiều.
Gã sĩ quan đưa Bạch Lạc Nhân đến trước cổng địa đạo. Hắn thẳng người đứng trước máy quét từ tính chờ xác nhận. Xác nhận xong cửa lớn nặng nề mở ra. Đây là một cánh cửa sắt đặc nguyên khối độ dầy cũng phải cỡ 1 mét, có dùng phi lôi công phá cũng không thể một lần đánh sập được.
Bạch Lạc Nhân chậm rãi bước vào, cảnh tượng trước mặt hiện ra.

Một xưởng chế tạo vũ khí hạng nặng khổng lồ. Với trăm ngàn nhân công. Ai ai cũng thoăn thoắt làm việc như xác sống. Khuông mặt không có một tia cảm xúc nào. Họ đều bị ép buộc !!!
Trung Quốc buôn bán vũ khí với nước ngoài trước nay không thiếu, nhưng phần lớn đều là con số công khai với chính phủ, làm theo đơn đặt hàng. Nhưng nơi này chưa từng có tên trong danh sách xưởng tế tạo vũ khí của nhà nước.
Đây là buôn lậu. Là hành vi quốc cấm.
Bạch Lạc Nhân được đưa đến một căn phòng kín, cũng tương tự thiết kế bên ngoài. Phía sau cánh cửa là một bàn tham mưu trống rỗng, phía trên gắn hàng loạt màn hình tv. Một trong số đó đột nhiên bật sáng, 4 con người hiện ra.
“Triệu Đại Tá.” – Bạch Lạc Nhân gọi tên người y biết.
“Bạch Thượng Tá, cậu đến phía trên đây ngồi, chúng ta nói về nhiệm vụ môt chút.” – Triệu Đại Tá mở lời đề nghị.
Bạch Lạc Nhân theo lời chậm rãi bước đến: “Triệu Đại Tá, nhiệm vụ thật ra là thế nào?”
“Khi cậu bước vào nơi này chắc hằn cũng biết mình đang phải làm nhiệm vụ gì. Cậu yên tâm, chỉ cần cậu đúng về phía chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối không bạc đãi cậu.”
“Chính xác tôi phải làm gì?”
“Mau lẹ lắm. Chúng tôi cần cậu vận chuyển một lô hàng sang Hy Lạp. Khi về liền nhận được tờ chi phiếu trắng. Lập tức được tuyển mộ vào tổ chức của chúng tôi. Tiền lương hằng tháng không dưới 7 con số.”
Bạch Lạc Nhân biết rõ bọn người này thừa khả năng vận chuyển hàng nhưng bọn họ chọn người khác làm chỉ để muốn lôi kéo họ vào tổ chức. Thật lúc này Bạch Lạc Nhân có một suy nghĩ buồn cười: Thì ra ưu tú quá cũng rất khổ.
Bạch Lạc Nhân giả ngơ hỏi lại: “Tại sao lại là tôi?”
Tên Đại Tá đáp lời: “Vì chúng tôi coi trọng cậu. Nếu cậu biểu hiện tốt, khả năng cao sau này sẽ được ngồi vào chiếc ghế chỉ huy như chúng tôi. Cùng chúng tôi ngang hàng ngang vế.”
Tên này đương nhiên không tốt bụng như vậy, nhưng người đứng sau lưng y thật sự rất coi trọng Bạch Lạc Nhân. Người này được mọi người gọi là “Ông chủ”, ông ta đích thân hạ lệnh triệu Bạch Lạc Nhân đến mặc dù biết y có quan hệ với Cố Uy Đình, ông ấy cố chấp như vậy vì ông ấy biết mình không thể bỏ qua một nhân tài như Bạch Lạc Nhân, nếu không sẽ là một mất mát lớn.
Bạch Lạc Nhân thầm nghĩ nếu mình phản kháng chắc hẳn không thể toàn mạng trở ra. Nơi này bố trí quá cẩn thận, xung quanh toàn thiết bị tân tiến. Chỉ tính cánh cửa kia thôi cũng đủ khó khăn rồi. Nhưng cũng không thể ngoan ngoãn nhận lệnh được, làm như vậy y cảm thấy rất có lỗi với lương tâm.
Chần chờ một lúc Bạch Lạc Nhân quyết định kế hoãn binh: “Chúng tôi đều là người trưởng thành cả ròi, tôi cũng hiểu mình đang dính vào chuyện gì, các anh không cần rào trước đón sau. Chỉ là sự việc quá đột ngột, muốn tôi thức thời chấp nhận ngay là điều không thể, mà cự tuyệt thì……”
Phía trên màn hình im lặng, tất cả đang chờ đợi câu trả lời từ y.

“…… càng không đành.” – Bạch Lạc Nhân nắm chặc nấm đấm, xin lỗi lương tâm.
Ngưng một đoạn, cậu nói tiếp: “Hãy cho tôi thời gian thích ứng, tôi sẽ ở trong tầm kiểm soát của các người, cứ yên tâm tôi không chạy đi đâu được. Vài ngày sau tôi sẽ hành động.”
“Tốt” – Triệu Đại Tá phía bên kia vỗ tay tán thưởng. – “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Coi như đàm phán thành công. Vài ngày sau chúng tôi sẽ tìm cậu. Còn bây giờ cậu về phòng mình nghỉ ngơi đi. Chúng tôi đã căn dặn người thu xếp ổn thoã cả rồi.”
Bạch Lạc Nhân đứng dậy rời ghế, tiện thể nói đôi lời: “Cám ơn vì đã chọn tôi. Thật cảm kích.”
Tên sĩ quan dẫn Bạch Lạc Nhân đi, một mạch dẫn y về khu nghĩ dưỡng cho quân nhân. Trang trí đặc biệt sang trọng, quả là làm việc phi pháp thì sẽ cực kì giàu có.
Bạch Lạc Nhân từ giã tên sĩ quan, vào phòng đóng cửa lại. Cậu biết nếu để trời tối mới trốn đương nhiên bị phát hiện. Đám người kia cũng không phải đèn cạn dầu, chắc chắn sẽ phái canh phòng cậu cực kì cẩn thận.
Thời điểm đắc địa nhất để trốn chính là Ngay Bây Giờ.
Trong lúc bọn chúng vẫn đang điều động phân công người đến canh phòng cậu, thì Bạch Lạc Nhân nhanh chóng nhảy ra cửa sổ phi nhanh vào khu rừng phía sau hậu viện. Một mạch chạy lên núi.
Cậu ở trên núi một đêm, phát hiện dường như bọn chúng bắt đầu hành động tìm kiếm y. Bèn tìm một gốc cây cổ thụ trèo vào bên trong thân cây ẩn nấp. Với tình huống này chỉ có thể đến đâu hay đến đó, mong rằng ông trời không bạc đãi mà cho cậu bình yên quay về nhà.
Ngồi trong gốc cây một mình, ngủ cũng không thể ngủ, duy trì trạng thái phòng bị 24/24, Bạch Lạc Nhân nhớ nhà vô cùng. Một chút thoáng qua cậu không muốn bản thân cứ lăn lộn như thế này mãi, cậu đã có gia đình vẫn không ổn định được, vài bữa nửa tháng lại đối diện với cái chết một lần, Cố Hải sẽ đau lòng biết bao.
Nghĩ tới Cố Hải, Bạch Lạc Nhân càng cô đơn. Giờ này hắn đang làm gì, có biết cậu một mình đối mặt với nguy hiểm thế này không? Cậu mong hắn đừng biết, cũng mong hắn hãy biết. Biết để đến cho cậu gặp mặt lần cuối. Không biết để đừng đến đối diện với nguy hiểm. Trong lòng Bạch Lạc Nhân thật quá mâu thuẫn.
Đang loay hoay trong mớ hỗn độn thì phát hiện có bước chân đi tới. Quá gần, cậu không thể chạy ra ngoài chắc chắn sẽ kinh động, đành nín thở ngồi yên để người ấy qua đi.
Một hồi đột nhiên bước chân kia không nghe thấy nữa, một ánh mắt lù lù xuất hiện trước gốc cây cổ thụ nơi Bạch Lạc Nhân ẩn mình, nhìn thẳng vào trong…..
“Nhân Tử.”
[Hết chương 35]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.