Bạn đang đọc Thuốc Trường Sinh FULL – Chương 30
Trên sông Tần Hoài có một chiếc thuyền hoa đang xuôi theo dòng nước, trong đó có nhóm ca nữ cách màn che tấu đàn ca hát.
Phía sau rèm, Hứa Vân Tùng cầm trong tay chiếc đũa kim đánh vào ly theo nhịp điệu, Bạch Tích Độ đã uống say, ngồi trong lòng Tạ Trần Chu ôm cổ người nọ xin một nụ hôn.
Lý Thích Xuân một tay tựa lên cửa sổ, tay kia cầm bình rượu, trong tiếng ca hát hòa lẫn với màn đêm này Tần Hoài lặng lẽ nhắm rượu.
Việc làm ăn của tửu lầu ở ven sông phát đạt hơn những chiếc đèn lồng rực rỡ dưới hiên, tiếng cười đùa ca hát từ xa truyền đến, đúng là một bức nhân gian tuyệt đẹp.
Thuyền hoa còn chưa cập bến, Tạ Trần Chu đã ôm Bạch Tích Độ biến mất từ lúc nào không hay, Hứa Vân Tùng khinh thường cười nhạo, lôi kéo Lý Thích Xuân ngâm thơ đối câu, kết quả thơ còn chưa ngâm ra một bài đã thua ngay câu đầu bởi vì đã ngủ gục tại bàn rồi.
Tạ Trần Chu vung tiền như rác, bao hết chiếc thuyền hoa này trong ba ngày.
Lý Thích Xuân ngồi im bên cạnh Hứa Vân Tùng đã ngủ, chờ khi thuyền hoa cập bến, người chèo thuyền và các cô nương đã rời đi, sau khi xem xét không có chuyện gì xảy ra nên y bèn trở về phòng nghỉ ngơi.
Phòng trong thuyền hoa được sắp xếp rất tinh xảo thoải mái, đẩy cửa vòng qua bình phong được chạm khắc bằng gỗ hương, có một chiếc lư hương nhỏ khảm ngọc được đặt trên tấm khăn bàn, trước giường còn có một chiếc ghế dài màu mận chín, rương đựng sách từ gỗ lim được đặt ở chỗ có thể đưa tay tiện lấy đọc.
Người sắp xếp của căn phòng này chắc là một nhân sĩ nho nhã, bởi vì ở trong không gian không lớn này mà xây dựng ra như thế này thì cảm giác thật dễ chịu như ở nhà.
Lý Thích Xuân chọn đại một quyển sách từ trong rương gỗ lim đựng sách rồi ngồi bên cửa sổ, sau khi lật được hai trang thì khép lại bằng một tiếng “Bang”, vệt ửng hồng lan nhanh đến bên tai.
Thì ra đó là một quyển xuân cung đồ, trong đó vẽ nam với nam đang làm chuyện đó!
Lý Thích Xuân ném sách qua một bên, chôn đầu vào trong gối không nhúc nhích.
Sau một hồi, Lý Thích Xuân mới ngồi dậy, không dám xem quyển sách đó nữa mà trả nó lại vào rương gỗ, y định đóng cửa sổ để chuẩn bị ngủ.
Ai ngờ mới vừa đi đến bên cửa sổ, thì có một cục bông màu trắng từ ngoài cửa sổ nhảy vào người Lý Thích Xuân, suýt nữa đánh hắn ngã gục.
Lưỡi đao mỏng kẹp giữa ngón tay Lý Thích Xuân chuẩn bị phóng ra, nhưng kịp thu lại khi nghe được tiếng kêu “chi cha chi cha” quen thuộc.
Y túm da cổ của tiểu hồ ly nhìn một hồi, ngạc nhiên nói: “Thật sự là mày à! Làm thế nào mày đến được nơi này?”
Tiểu hồ ly duỗi cổ liếm liếm chóp mũi y, sau đó dùng sức tránh thoát khỏi tay Lý Thích Xuân mà nhảy đến bên cửa sổ.
Lý Thích Xuân đi theo và nhìn ra, lại thấy ngoài cửa sổ của boong tàu có một người không biết đứng đó từ bao giờ, gắt gao nhìn chằm chằm mình.
Y nhẹ nhàng “A” một tiếng, nhanh chóng lùi vài bước, đột nhiên phóng vài miếng đao mỏng trong tay ra.
Cố Khê Hàn chỉ nghiêng người liền tránh, thoát cái nhảy vào trong phòng, trong chớp mắt đã tới trước mặt Lý Thích Xuân.
Thân thủ Lý Thích Xuân vốn không nhanh bằng Cố Khê Hàn, chứ đừng bàn đến chỉ có một hồn hai phách như lúc này, căn bản là chạy không thoát, nên nhanh chóng bị Cố Khê Hàn bắt lấy cổ tay kéo vào trong lòng: “Cuối cùng cũng tìm được em.”
Lý Thích Xuân cảm thấy người này tựa hồ có chút quen thuộc, lại nhớ không nổi hắn là ai, đột nhiên nâng đầu gối thúc vào bụng Cố Khê Hàn, đồng thời vặn tay ra, sau đó bàn tay hướng tới cổ Cố Khê Hàn mà nện xuống.
Cố Khê Hàn không dám ra tay, chỉ dám đỡ rồi tung ra mấy chiêu bắt lấy tay của y khóa chặt vào trong ngực.
Lý Thích Xuân tránh không được thoát cũng không xong, muốn dẫm Cố Khê Hàn, Cố Khê Hàn xoay người ôm Lý Thích Xuân ngã lên giường chặt chẽ giữ y lại.
Gương mặt Lý Thích Xuân đỏ lên thêm một lần nữa, chẳng qua lần này y giận dữ la lên: “Buông ra!”
“Không buông” Cố Khê Hàn dán vào gáy y, hơi thở nóng hổi phả lên trên cổ Lý Thích Xuân, trong giọng nghe được chút tủi thân hiếm thấy, “Thật vất vả mới tìm được em, ta sẽ không buông tay.”
“Mày…” Lý Thích Xuân dùng lực lần nữa nhưng không có kết quả, thở hổn hển nói, “Mày là ai?”
Người đang đè trên người y bỗng nhiên cứng đờ, trong giọng nghe có chút quái dị: “Em hỏi ta là ai?”
Lý Thích Xuân cố gắng bỏ qua cảm xúc chua xót ở trong lòng không biết đã lên men từ bao giờ, chớp chớp mắt: “Ta không quen biết ngươi.”