Thuốc Trường Sinh

Chương 25


Bạn đang đọc Thuốc Trường Sinh FULL – Chương 25


Lý Thích Xuân và Bạch Tích Độ ở lại Bắc cực tầm nửa tháng, Tuyết Hồ cũng không còn sợ Bạch Tích Độ, ngày nào cũng đến đòi sờ đòi ôm, nhưng Lý Thích Xuân vẫn như trước không muốn nhận nó làm linh sủng.
Cuối cùng đến ngày nọ, Tạ Trần Chu không nhịn được nữa mà tìm đến đây, lúc này Bạch Tích Độ mới thu dọn hành lý, chuẩn bị mang Lý Thích Xuân rời đi, để đến quê nhà của Tạ Trần Chu du ngoạn.
Đêm cuối trước khi rời đi, Bạch Tích Độ tiện tay xoa nhẹ con hồ ly trong lòng Lý Thích Xuân, lại lần nữa hỏi: “Thật sự không muốn nhận nó sao?”
Tay Lý Thích Xuân đang vuốt đuôi nó dừng lại một chút, rồi lắc đầu.

Bạch Tích Độ đã hiểu, chỉ nói một câu “Nghỉ ngơi sớm đi” rồi rời đi.
Tuyết hồ vỗ cái đuôi lên trên cổ tay Lý Thích Xuân, quay đầu lại nhìn y bằng đôi mắt ướt át, Lý Thích Xuân nhẹ nhàng nắm cổ nó lắc lắc: “Ngày mai ta phải đi rồi, mày phải cố gắng tu luyện nhé, để sớm ngày biến thành một đại yêu quái nha.”
Tiểu hồ ly hiểu lời y nói, kêu “cha chi cha chi” rồi xoay người lại, bò vào trong lòng y, ở lại đó ngủ một đêm.

Sáng sớm ngày thứ hai, nó bò lên nóc lều nhìn bóng dáng mấy người đó đã đi xa, tiếng kêu như thảm thiết vang lên.

Dường như Lý Thích Xuân cảm nhận được điều gì đó, quay đầu lại trông về phía xa, chỉ thấy con hồ ly lông trắng kia và túp lều tuyết kia như hòa thành một thể.

Y vươn tay vẫy vẫy, rồi sau đó không quay đầu lại.
Lý Thích Xuân còn chưa kịp hóng chuyện nhân gian, đã bị Bạch Tích Độ mang đi khắp nơi.

Dù sao chết thì cũng đã chết, không có vướng bận gì nên người nhẹ nhàng, cực kỳ vui vẻ.
Ở phía bên kia, Cố Khê Hàn còn tranh tài cao thấp với pháp khí tìm hồn.
Hắn lục tung hết sách cổ ở viện, rồi không biết xấu hổ đi đến Thiên Cơ Đường xin lời khuyên, cuối cùng vẽ ra được một trận pháp hoàn toàn mới, khắc chúng vào tượng gỗ.
Sau khi tạo được pháp khí, Cố Khê Hàn đi một chuyến về Vân Sơn, xác định cơ thể Lý Thích Xuân vẫn hoàn hảo, nguyên thần và hồn phách trong cơ thể không bị tổn hại sau đó mới bắt đầu dùng pháp khí.

Hắn nghĩ rằng với pháp khí sẽ có thể tìm được một hồn hai phách của Lý Thích Xuân đang lang thang ngoài kia, ai ngờ lại vô dụng.
Khổng Phục Hành canh giữ ở cửa hầm băng nhìn thấy bóng lưng Cố Khê Hàn cứng còng đứng trước giường băng, tay gắt gao nắm chặt tượng gỗ, thở dài trong lòng.
Việc gì mà phải như vậy.
Cố Khê Hàn thở dài, tính toán quay về thay quần áo định nghỉ ngơi một chút, sau đó sẽ đi tìm sư tôn của mình xin giúp đỡ, mới vừa bước đến cửa liền thấy Mã Trung Thố ngự kiếm đến, ôm quyền nói: “Bẩm Tông chủ, có Quan Ẩn tiên sinh đến ạ.”
Cố Khê Hàn không biết vì sao Lý Thừa Thu lại đến, chuẩn bị tâm lý, khàn giọng: “Mời hắn đến đại điện chờ ta.”
“Bẩm Tông chủ, nhưng Quan Ẩn tiên sinh, hắn ——”
“Cố đại ca.” Mã Trung Thố chưa nói dứt câu thì Lý Thừa Thu đã đến nơi, nói tiếp câu của Mã Trung Thố.
Hắn nhìn thoáng qua hầm băng phía sau lưng Cố Khê Hàn rồi thu hồi tầm mắt, hỏi: “Làm phiền ngài rồi.

Ta tới để tìm đại ca, y có ở đây không?”

Yên tĩnh một lúc, Cố Khê Hàn nói: “Cậu không biết gì à?”
Lý Thừa Thu khó hiểu hỏi: “Biết gì cơ?”
Cố Khê Hàn bình tĩnh nhìn hắn trong chốc lát, xua tay ý bảo Mã Trung Thố và Khổng Phục Hành rời đi, nói một câu “Đi theo ta”, sau đó xoay người đi vào hầm băng lần nữa .
Lý Thừa Thu nhíu mày, đi theo sau hắn.

Hắn càng đi càng cảm thấy kỳ quái, thử thăm dò: “Cố đại ca, đại ca bế quan tu luyện ở hầm băng sao?”
Cố Khê Hàn yên lặng lắc đầu, đi đến đầu giường băng rồi đứng yên.
Lý Thừa Thu bị hắn chặn tầm nhìn, phải đi về phía trước hai bước, sau thấy rõ người nằm trên giường băng không hề tức giận thì sắc mặt tái xanh, nhào lên nắm lấy cổ tay Lý Thích Xuân, đầu ngón tay không cảm nhận được mạch đang đập.
Hắn kinh ngạc mà nhìn khuôn mặt già nua của Lý Thích Xuân, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Cố Khê Hàn: “Chuyện này là như thế nào?”
Cố Khê Hàn giương mắt, cong cong khóe môi nhìn cậu: “Cổ trùng không thể lấy ra, vì quá đau nên y tự sát.”
Lý Thừa Thu che mặt lui về phía sau: “Ngài nói cái gì?”
Cảm tình của hắn đối với Lý Thích Xuân rất phức tạp, từ nhỏ đã biết mình suýt nữa mình không sống được, chỉ cần tới gần y thì bản thân sẽ bị thương hoặc là đụng một số chuyện như vậy.


Nhưng hắn biết, Lý Thích Xuân từng yêu thương đệ đệ là mình.
Thời niên thiếu Lý Thừa Thu nào biết cái gì gọi là khắc mệnh, nên thời thiếu niên Lý Thừa Thu rất muốn đến gần Lý Thích Xuân.
Nhưng mà hắn hay bị thương, và cha mẹ hết lần này đến lần khác trách mắng trở thành rào cản thật dày giữa Lý Thích Xuân và Lý gia, hơn nữa cha mẹ không cho phép hai anh em tiếp xúc nhiều, nên ánh mắt Lý Thích dành cho Xuân Lý Thừa Thu ngày càng mỏi mệt và chán ghét, Lý Thừa Thu lại chịu ảnh hưởng từ cha mẹ nên đối với Lý Thích Xuân ngày càng khó chịu, cũng vì khoảng cách vô hình này mà huynh đệ dần trở nên xa cách.
Hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng là muốn cùng Lý Thích Xuân trò chuyện, nhưng khi hắn mở miệng lại giống như có gai, cứ thế mà sau này huynh đệ họ cơ hồ không có cách nào bình tĩnh để nói chuyện.
Nhưng dù thế nào đi nữa, hắn tuyệt đối không hy vọng Lý Thích Xuân chết.
Huống chi vừa rồi Cố Khê Hàn nói chính là do cổ trùng, hắn lại dò hỏi Cố Khê Hàn lần nữa: “Cổ trùng gì?”
Cố Khê Hàn dường như rất mỏi mệt, bóp lông mày: “Tiểu Thu, ngoài chuyện liên quan đến cổ trùng của huynh đệ hai người thì còn có thể là chuyện gì nữa.”
“Nhưng rõ ràng là phụ thân đã nói có thể lấy cổ trùng ra, tại sao lại không lấy ra được!” Lý Thừa Thu quát to, hổn hển thở.
Cố Khê Hàn im lặng cúi đầu, rũ mắt nhìn Lý Thích Xuân, vươn tay chải tóc cho y.
Tóc bạc dường như ít đi một chút.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.