Bạn đang đọc Thuốc Trường Sinh FULL – Chương 2
Sau khi Cố Khê Hàn rời khỏi phòng Lý Thích Xuân thì dặn đệ tử Khổng Phục Hành đi sắp xếp, cơm tối dùng ở phòng Lý Thích Xuân, dặn phòng bếp làm vài món Lý Thích Xuân thích.
Khổng Phục Hành lĩnh mệnh đi, Cố Khê Hàn vốn định đến đại điện xem công văn, cuối cùng bước chân lại đi vào Luyện Các Tinh.
Cố Khê Hàn và Lý Thích Xuân không dùng bữa cùng những người trong Kiếm Tông, phòng bếp chuẩn bị đồ ăn riêng cho bọn họ.
Khổng Phục Hành nghe theo lời của Cố Khê Hàn và đứng ở ngoài phòng bếp, đầu bếp và phụ bếp nữ toàn là người thường, không có thính lực hơn người như tu sĩ, nên không thể thông qua cảm giác phát hiện người khác ở gần, có lẽ bọn họ cho rằng Khổng Phục Hành đã rời đi, vài người ở cửa phòng bếp nhặt rau nhỏ giọng nói thầm.
“Cũng rất lâu rồi Tông chủ không dùng cơm cùng công tử, cũng tầm ba tháng đúng không?”
“Không phải sao, từ khi Quan Ẩn tiên sinh tới, công tử chỉ dùng cơm một mình.”
“Tông chủ của chúng ta này —— aizzzzz, chuyện này sao có thể như vậy!”
“Được rồi được rồi, đừng nói nữa, việc của Tông chủ không phải chúng ta muốn là có thể xen vào.”
Nếu là ngày thường nghe được những người đó khua môi múa mép như thế, Khổng Phục Hành nhất định sẽ ra mặt ngăn cản, thậm chí trừng phạt họ.
Nhưng lần này hắn mới vừa cất chân lên thì dừng lại, lui về phía vách tường, thở nhẹ một hơi.
Bọn họ nói không sai, sau khi gặp Quan Ẩn tiên sinh, đừng nói là cùng nhau ăn cơm, số lần gặp mặt giữa Tông chủ và công tử cũng giảm nhiều.
Hắn còn nhớ rõ ngày ấy, khi hắn và sư phụ từ Tây Sơn trở về, vốn nên ngự kiếm bay thẳng vào Tông môn, nhưng Tông chủ lại bị cỏ cây trên núi gợi lên hứng thú, muốn đi bộ vào núi.
Bọn họ gặp một người ở trước cổng vào núi, người nọ cầm chiếc ô giấy đi trong mưa phùn, khẽ nâng đầu nhìn những bậc đá kéo dài vô tận sau công núi.
Khổng Phục Hành cảm thấy vóc dáng này hắn rất quen thuộc, cho đến khi người kia quay mặt lại, Khổng Phục Hành còn chưa mở miệng kêu một tiếng “Công tử”, thì đã thấy Cố Khê Hàn sải bước tiến về phía trước, khó giấu được vẻ ngạc nhiên nói: “Thừa Thu?”
Khổng Phục Hành nghẹn một chút, Thừa Thu là ai, công tử còn có huynh đệ à?
Lý Thừa Thu nhoẻn miệng cười, khuôn mặt giống Lý Thích Xuân như đúc nhưng lại hiện ra vẻ đẹp khác: “Cố đại ca.”
Khổng Phục Hành thông qua bọn họ đối thoại biết được, Lý Thừa Thu là đệ đệ song sinh của Lý Thích Xuân, nhiều năm qua vẫn hay du ngoạn khắp nơi.
Gần đây tới địa giới của Kiếm Tông, vốn định đến thăm ca ca và Cố Khê Hàn, nhưng khi thử nghiệm thuốc không may trúng độc, hai ngày nữa mới bình phục lại.
Kỳ quái chính là theo Khổng Phục Hành biết, hai anh em chỉ gặp mặt vào ngày thứ nhất, sau này Lý Thừa Thu vẫn luôn ở trong tiểu viện mà Cố Khê Hàn đã chuẩn bị sẵn cho cậu.
Cố Khê Hàn thường đi qua tìm cậu, hai người ngồi đãi nhau cả ngày, phảng phất như đã quên mất còn có Lý Thích Xuân.
Lý Thích Xuân ngày thường ít khi xuất hiện, Khổng Phục Hành chỉ ngẫu nhiên gặp y vài lần, có khi y lẻ loi một mình cũng có khi y dẫn theo thị nữ.
Y sống ở Kiếm Tông gần năm năm, nhưng y lại lạc lõng giống như một người ngoài.
Lý Thích Xuân bị Tân Đào đánh thức, y vẫn còn mờ mịt, ánh lửa đỏ phản chiếu quang ảnh trong mắt y.
Y nâng lên tay che đôi mắt, giọng hơi khàn khàn hỏi: “Tông chủ đến rồi sao?”
Tân Đào đỡ y đứng dậy mặc quần áo, nhẹ nhàng nói: “Đến rồi ạ, đang chờ công tử ở sảnh phụ.”
Sau khi Lý Thích Xuân ngồi xuống, Cố Khê Hàn liền vẫy tay cho người hầu lui xuống, tự vãn tay áo múc một chén canh cá màu trắng sữa đưa cho Lý Thích Xuân.
Lý Thích Xuân thụ sủng nhược kinh mà tiếp nhận, thổi một chút rồi uống.
Chén canh nóng hổi xua tan đi cái se lạnh của cuối mùa thu, thậm chí vì quá nóng nên kích thích mắt chảy lệ.
Nhóm đầu bếp đau lòng thay Lý Thích Xuân, ngày nào cũng thay đổi những món ăn cho y.
Món canh này được lấy từ con cá béo sau núi Chá Đàm, hấp chín thịt cá, xương cá thì đem đi ninh kỹ, khiến món canh cá trở nên thơm phức.
Lý Thích Xuân bị bệnh nhiều ngày, sức ăn cũng giảm, nhưng lại bị món canh này gợi lên cảm giác thèm ăn.
Hai người được tu dưỡng vô cùng tốt, khi dùng cơm không vội vàng mà chậm rãi, dáng vẻ ưu nhã, thậm chí tiếng chén đũa va chạm trong phòng cũng khó có thể nghe thấy.
Tân Đào và Khổng Phục Hành đứng canh ở ngoài cửa, kể cả thở cũng không dám thở mạnh.
Tân Đào là người hầu trong nhà mà Lý Thích Xuân mang đến, nàng quyết hết lòng vì y.
Lý Thích Xuân ở Kiếm Tông không vui, nên Tân Đào đối với nơi này cũng không cũng thích.
Nàng vừa ghét vừa sợ Cố Khê Hàn, còn với Khổng Phục Hành chỉ ghét một chút, lúc này lại phải đứng đối diện với hắn, Tân Đào cúi gầm mặt không thèm nhìn người đối diện.
Hai người ở trong phòng đã dùng cơm xong, gọi người vào dọn dẹp bàn, dâng lên hai chén trà.
Cố Khê Hàn không vội uống, thưởng thức chung trà nói: “Hôm nay ta đi Luyện Khí Các, trưởng lão nói mọi thứ đã chuẩn bị xong, đã đưa đồ lên thuyền buồm.”
Lý Thích Xuân không rõ lý do mà “Ừm” một tiếng: “Đường đến Đông Hải còn xa, tình huống ở Đông Hải ta không rõ, cho nên ta bổ sung thêm Luyện Khí Các vì có khả năng sẽ dùng tới vật này, trước tiên phải bọc chúng cẩn thận.”
“Ừ.” Cố Khê Hàn gật đầu.
Lý Thích Xuân lấy ra một túi Càn Khôn từ trong tay áo: “Đây là đồ chuẩn bị cho ngài, có bốn loại ám khí trong hai trăm loại mà ngài thường dùng, có một thuốc ít có khả năng sẽ dùng đến, dự phòng còn hơn không.”
Cố Khê Hàn nhận lấy, đặt lên tay ước lượng một chút.
Chiếc túi Càn Khôn tất nhiên là được may từ tay Lý Thích Xuân, thợ thủ công ở Kiếm Tông chưa chắc đã đạt đến trình độ như vậy.
Túi Càn Khôn có màu đen, không có bất kỳ hoa văn trang trí gì, chỉ dùng chỉ vàng thêu ở góc hai chữ “Thiệp Giang”, đó là tên thanh kiếm của Cố Khê Hàn.
“Đa tạ.” Cố Khê Hàn cất túi Càn Khôn không to này lại, không nói gì thêm, cầm chén trà lên uống cạn.
Lý Thích Xuân tựa như còn muốn nói thêm chút gì, do dự một lát rồi nuốt xuống, yên lặng dựa vào ghế.
Bệnh hắn còn chưa hết hẳn, tinh thần sa sút, trong chốc lát liền mơ màng sắp ngủ, chén trà trong tay không giữ được, nên rơi xuống mặt đất vỡ nát, nước trà trong chén chưa uống xong đã hắt lên trên tay mình.
Lý Thích Xuân giật mình đột nhiên đứng lên, trong tay còn giữ đĩa trà, sững sờ nhìn mảnh vỡ trên mặt đất.
Cố Khê Hàn nắm lấy cánh tay y kéo y sang một bên, gọi Tân Đào vào dọn dẹp, sau đó móc khăn ra lau tay cho y.
Hắn cầm đĩa trà trong tay Lý Thích Xuân đưa cho Tân Đào, cau mày nhìn chỗ hồng lên vì bị nóng của y, có vẻ như không vui.
Lý Thích Xuân cuộn ngón tay, dùng sức muốn rút nhẹ tay ra, Cố Khê Hàn không cho, lấy ra một hộp bạch ngọc, đem thuốc mỡ mát lạnh bên trong cẩn thận thoa lên tay y.
Sau khi thoa thuốc lên lập tức hấp thu ngay, cơn nóng rát đau đớn khi nãy mau chóng lui đi, vùng da đỏ lên khi nãy cũng trở về bình thường.
Cố Khê Hàn ôm lấy Lý Thích Xuân: “Em cảm thấy mệt thì đi rửa mặt nghỉ ngơi.”
Chỗ ở sau điện Lý Thích Xuân có bể tắm, hai người chỉ mặc áo lót vào trong hồ ngâm mình, Cố Khê Hàn sợ Lý Thích Xuân trượt ngã, kéo y lại gần để y dựa vào mình.
Lý Thích Xuân nhẹ nhàng dựa vào vai Cố Khê Hàn, hai người nhìn nhau một lúc, Lý Thích Xuân nhắm lại mắt, thử thăm dò hôn lên khóe môi đối phương.
Cố Khê Hàn không nhúc nhích, rũ mắt làm nhìn y như đang dò xét, vươn tay ấn mạnh lên cái ót của y để hôn thật sâu.
Lý Thích Xuân nghĩ, có phải mình còn ở trong mộng chưa tỉnh, nếu không Cố Khê Hàn làm sao đối với mình dịu dàng như vậy.