Thuốc Ngọt

Chương 8: Tỏ Tình


Đọc truyện Thuốc Ngọt – Chương 8: Tỏ Tình


Edit: Thỏ
Beta: Ruồi Lai Muỗi
– ————-
Lời vừa ra khỏi miệng khiến Lương Dược mới ý thức được mình vừa nói cái gì, không khí xung quanh dường như đã dừng lại.

Dưới sân trường hơn ngàn nghìn ánh mắt sáng rực đang nhìn chăm chú vào cô, lần đầu tiên Lương Dược cảm thấy mình chịu đựng không nổi tình huống giống như này.

Thầy hiệu trưởng như lọt vào mây mù, “Em…!em…!em nói cái gì? Nói lại một lần nữa, ngày đó hai em trốn học ở cùng nhau hả? Ở cùng nhau làm cái gì?”
Có lẽ lượng tin tức nói ra quá mức khủng bố nên làm giọng nói của thầy cũng run run.

Lương Dược biết thầy đang hiểu nhầm, lập tức giải thích: “Hồi nãy em nói đùa thôi ạ.

Hôm đó em đến tháng nên cả người không thoải mái nên em mới xin phép về nhà nghỉ ngơi.”
Thầy hiệu trưởng: “Nếu vậy sao em không đi xác nhận với phòng y tế?”
“…!Em quên ạ.”
“Thế làm sao em ra khỏi trường được?”
Lương Dược cứng họng không trả lời được.

Thầy hiệu trưởng tức giận, “Hai em quả nhiên là ở cùng nhau còn lại những cái khác đều là viện cớ mà!”
Sở Trú: “…”
Lương Dược: “…”
Thật ra Lương Dược rất muốn nói, thầy muốn mắng thì cứ mắng bọn em đi.

Cớ sao thầy lại công khai xử tử bọn em trên micro vậy thầy? (=_=〣)
Giọng thầy vang dội, đủ để người cách xa sân thể dục 3 thước cũng nghe rõ.

Dứt lời không một ai nói chuyện, không khí còn yên tĩnh hơn vừa rồi.

Thầy hiệu trưởng không có ý định buông tha cho hai người, lập tức đem micro sang Sở Trú, “Sở Trú, trả lời cho thầy! Hôm đó hai em ở cùng nhau làm những chuyện gì rồi?”
Sở Trú rõ ràng không muốn trả lời loại vấn đề ngu ngốc này, tay anh lười biếng đút vào túi quần, vẻ mặt lãnh đạm, không có ý định mở miệng nói.

Người quen đều biết anh không thích nói chuyện, đây cũng coi như là một phần tính cách của anh nhưng tình huống này trong mắt thầy hiệu trưởng lại coi như đây là anh đang ngầm thừa nhận.

Bọn họ còn làm chuyện gì hơn cả việc giúp nhau thay quần áo mà không muốn cho ai biết đây?
Hiệu trưởng nhìn hai gương mặt trẻ tuổi trước mắt, cảm thấy nội tâm ông cũng đang run rẩy.

Sau đó, lễ Chào cờ chuyển thành lễ phê bình Sở Trú và Lương Dược.

Tài ăn nói của thầy hiệu trưởng quả thật kinh người, giảng đạo lý đến nỗi nước bọt văng tứ phía.

Nội dung từ yêu sớm nói đến chưa kết hôn mà đã có con, rồi từ chưa kết hôn mà đã có con nói đến vị thành niên trở thành tội phạm, dạy dỗ hai người khoảng nữa giờ đồng hồ.

Sở Trú và Lương Dược từ đầu đến cuối đều một mực giữ im lặng.

“Lát nữa hai em xuống phòng làm việc của thầy.

Vấn đề này rất nghiêm trọng, thầy muốn gặp phụ huynh hai em để nói chuyện.”
Thầy hiệu trưởng được thầy chủ nhiệm nhắc nhở, mắt nhìn thời gian đã trôi qua phân nửa mới miễn cưỡng thu liễm lại.

Xong xuôi ông mới lật văn bản, xua xua tay, “Hai em xuống đi.

Sau đây thầy xin mời 15 học sinh có thành tích đứng đầu lên đây nhận thưởng.”
Lương Dược và Sở Trú cũng không có động đậy, cảm xúc từ chết lặng biến thành im lặng.

Thầy hiệu trưởng không hiểu: “Hai em còn đứng đó làm gì nữa? Tranh thủ thời gian đi xuống đi chứ.”
Thầy chủ nhiệm không vừa mắt bèn ho một tiếng, “Hai em ấy cũng có trong danh sách khen thưởng, thưa thầy!”
Hiệu trưởng: “…” Không cẩn thận quên mất.


Mọi người đã đi lên đài đầy đủ, thầy bắt đầu phát từ hai người.

Theo như quy trình, thầy hiệu trưởng đầu tiên sẽ khen ngợi mọi người, sau đó mới phát giấy khen, nếu được thì hỏi thêm phương pháp học tập của bọn họ.

Thầy hiệu trưởng có hơi không được tự nhiên.

Vừa nãy mới mắng hai đứa xong, bây giờ mà khen có phải mất mặt quá không nhỉ?
Nhưng trước con mắt của bao người, ông cũng không thể phân biệt đối xử được.

Cuối cùng ông dùng 2 phút đọc lời khen đã được soạn trước ở bản thảo mà tán dương Lương Dược, sau đó phát giấy khen cho cô, đưa micro sang cho cô phát biểu cảm nghĩ.

Lương Dược: “Em thấy nếu thời gian phát thưởng dài như thời gian phê bình vừa nãy thì càng tốt ạ!”
“…”
Đến lượt Sở Trú, ông hi vọng anh có thể giữ im lặng như vừa nãy nhưng mà Sở Trú nào để ông được toại nguyện.

Chàng trai tiếp nhận giấy khen, sau đó bình tĩnh hỏi: “Em có thể xuống dưới được chưa?”
….!
Cuối cùng hai người được mới xuống đài.

*
Tuy nhiên chuyện này vẫn không được coi là giải quyết xong, trường Nhất Trung đối với việc yêu sớm của học sinh xử lý nghiêm khắc hơn so với Lương Dược tưởng tượng.

Sau khi kết thúc tiết sinh hoạt đầu tuần, Lương Dược ngồi còn chưa nóng ghế đã bị chủ nhiệm lớp ép đến phòng làm việc của Hiệu trưởng.

“Thầy hiệu trưởng chỉ muốn tốt cho các em thôi!” Thái độ của chủ nhiệm lớp khá ôn hòa, “Em và Sở Trú được coi như là niềm hy vọng của trường, thầy cũng đặt nhiều kỳ vọng vào hai em rất nhiều nên em ráng để ý một chút.

Một lát nữa thầy ấy có nói gì, em đừng cãi lại nhé! Thầy ấy sẽ không làm khó dễ em đâu.”
“Dạ, cảm ơn thầy ạ!” Lương Dược rũ mắt, ngoan ngoãn trả lời.

Trước cửa phòng thầy hiệu trưởng, cô thấy Sở Trú cũng bị một giáo viên kéo đến.

Oan gia ngõ hẹp.

Hai người mặt đối mặt, Lương Dược tự biết mình là người làm sai, ánh mắt như muốn nói — Xin lỗi người anh em, tôi sai rồi!
“Một lát nữa cậu muốn xử lý tôi thế nào cũng được…”
“Làm ơn độ thiện cảm của cậu ngàn vạn lần đừng rớt xuống nha, độ thiện cảm đã ít đến đáng thương rồi đó QAQ.

Đương nhiên Sở Trú không có nhìn đến ánh mắt đó, anh căn bản là không thèm để ý đến cô.

Nhìn cô hai giây thì lập tức dời ánh mắt đi, biểu cảm vẫn như cũ không có chút biến hóa nào.

Giống như cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không làm mặt anh biến sắc.

Từ đáy lòng Lương Dược âm thầm bái phục anh, về sau quyết định đặt tên cho anh là chàng trai bình tĩnh.

Giáo viên dẫn hai người bọn họ đi vào phòng xong lập tức rời đi.

Hai người tiến vào thì thấy thầy hiệu trưởng đang ngồi trên ghế tựa như đã ngồi đợi bọn họ từ lâu.

“Tới đây!” Ông nhìn bọn họ, lấy điện thoại di động ra: “Lời nên nói thầy đã nói với các em trên đài hết rồi.

Bây giờ thầy muốn nói chuyện với phụ huynh hai em, Sở Trú trước, đọc số điện thoại cho thầy!”
Chàng trai bình tĩnh thản nhiên nói: “Em quên ạ!”
Thầy hiệu trưởng không tin lời anh, “Điện thoại di động của em đâu?”
“Em không mang theo.”
“Không nói thì không nói.” Hiệu trưởng hừ một tiếng, lấy một xấp văn bản từ ngăn kéo ra, “Nghĩ thầy không có cách à?”

Lương Dược: “…” Vậy thầy tìm chúng em tới làm gì nữa?
Cô nhìn trộm Sở Trú, người bình thường khi bị gọi điện cho phụ huynh vẻ mặt đều nghiêm trọng nhưng trên mặt anh không có chút cảm xúc gì, như chuyện này không có gì quan trọng vậy.

Cô rất nhanh biết được đáp án.

Khi điện thoại hai bên được kết nối, giọng nói thầy hiệu trường trở nên hiền từ: “Là mẹ của trò Sở Trú đúng không? Chuyện là như vầy, tôi nghĩ nên nói chuyện này với chị sớm một chút.

Chuyện mới xảy ra thôi, tôi thấy hình như trò ấy đang trong giai đoạn yêu sớm…”
“Yêu sớm?” Mẹ Sở khẩn trương hỏi, “Đối phương là nam hay nữ vậy thầy?”
Hiệu trưởng bối rối, “Nữ thưa chị!”
“Thật hả thầy? Thằng bé thế mà yêu đương sớm với một nữ sinh à?” Bà đột nhiên lớn giọng, tràn ngập vui mừng không dám tin.

Âm lượng to đến nỗi truyền sâu vào trong màng nhĩ của mỗi người, “Đối phương là ai vậy thầy? Tên gì thế thấy? Mèn đét ơi! tôi phải đích thân đến nhà con bé xem mới được.

Không được, giờ tôi tới liền, thầy giúp tôi trông chừng nhé.

Thầy không được bổng đả uyên ương(*), làm con dâu tương lai của tôi chạy mất là không được đâu đấy…..”
(*): Dùng gậy đánh đôi uyên ương để chia tách chúng.

Bà còn chưa nói xong đã bị Sở Trú cướp lấy điện thoại.

“Mẹ, hiểu lầm thôi!” Anh có hơi bất đắc dĩ, không mặn không nhạt trả lời, “Như vậy thôi, con cúp máy đây!”
Anh kết thúc cuộc gọi, đưa điện thoại đến trước mặt thầy hiệu trưởng, mặt không cảm xúc nói: “Thầy hài lòng chưa ạ?
“Ừ…!
Hiệu trưởng ù ù cạc cạc mà gật đầu.

Từ trước đến nay chưa gặp qua gia đình nào giống trò này, do mình đi chậm với thời đại hay sao nhỉ?
Ông bất lực phất tay, “Được rồi, hai em về lớp đi.

Thầy muốn nghỉ ngơi một chút.”
Sở Trú quay người đi.

Lương Dược chần chờ hai giây xong cũng bước đi, lễ phép nói chào tạm biệt thầy, còn tốt bụng giúp ông đóng cửa lại.

“Sở Trú!
Cô vội vã đuổi theo thiếu niên đã đi được một khoảng, tò mò hỏi: “Mẹ cậu vội vã muốn gả cậu đi vậy cơ à?”
Nói thật, vừa nảy nghe xong cuộc gọi kia, cô vô cùng kinh ngạc.

Đó là người mẹ thần tiên gì thế?
Sở Trú nhàn nhạt liếc cô một cái, mang theo ý vị cảnh cáo.

“Khụ, tôi nói sai rồi.” Lương Dược nói, “Ý tôi là, mẹ cậu đang vội vã tìm đối tượng cho cậu hả?”
Sở Trú không để ý đến cô, anh đi lên phía trước.

Lương Dược dường như không cảm nhận được sự lãnh đạm từ anh, cười cười dính lấy anh, “Nếu thế tôi có thể đề cử mình được không?”
Rốt cuộc Sở Trú cũng dừng bước, chuyển mắt qua nhìn sang cô, giọng điệu hơi trầm xuống, “Cậu có ý gì?”
“Ý là tôi muốn làm bạn gái của cậu nha.” Lương Dược ngừng lại, chậm rãi thu lại nụ cười bên khóe miệng, vô cùng chăm chú nhìn anh.

“Sở Trú, tôi thích cậu…!thích…!rất lâu rồi!
Bởi vì trước kia Lương Văn hay thẹn thùng nên chưa bao giờ có gan tỏ tình như vậy.

Cho nên đây cũng coi như là lần đầu tiên của cô, không có nói lời vòng vo, thẳng thắn làm cho nam sinh thấy được tâm ý của mình.

Cô gái đứng dưới ánh nắng ban mai, mái tóc đen trông vô cùng mềm mại, đôi mắt trong veo, khóe miệng cô hơi cong lên, gương mặt trắng nõn đỏ ửng lên giống như đang ngượng ngùng.


Cho dù có như vậy, đôi mắt của cô cũng không tránh né mà dũng cảm nhìn thẳng anh, rất chân thành.

“Tôi thật sự rất thích cậu!
Sở Trú không trả lời, yên lặng đứng nhìn cô.

Anh không nói gì….!cũng không có lập tức rời đi.

*
Danh sách lớp mới cuối cùng cũng được công bố, buổi chiều là bắt đầu áp dụng.

Từ trước đến nay Nhất Trung luôn dựa theo thành tích của học sinh mà chia lớp, không ngoài dự đoán Lương Dược và Sở Trú được xếp vào cùng một lớp ─ lớp một.

Tô Thiển cũng học cùng lớp với cô.

Giữa trưa tại nhà ăn, sau khi cơm nước đã xong xuôi.

Các cô bắt đầu đi đến lớp mới.

“Hả? Cậu tỏ tình với Sở Trú à?” Tô Thiển có hơi kinh ngạc, “Cậu ấy trả lời làm sao?”
“Cậu ấy nói…” Lương Dược cắn một miếng táo, lười biếng dựa vào lưng ghế, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi mà bắt chước ngữ điệu lạnh nhạt của anh nói: “Đừng có tốn thời gian với tôi, tôi không hứng thú với cậu.”
Đúng là không có bất ngờ với câu trả lời thế này.

Tô Thiển: “Rồi cậu có nói gì nữa không?”
Lương Dược cười nhẹ nhõm một hơi, “Mình nói không sao hết, tôi có hứng thú với cậu là được rồi.”
Tô Thiển thấy cô tỏ ra nhẹ nhõm không giống như đang giả vờ, không khỏi cảm thán: “Văn Văn à, gần đây cậu thay đổi nhiều lắm đó!”
Lương Dược: “Ai cũng phải học được cách trưởng thành mà.”
Tô Thiển: “Nhưng mà sao mình có cảm giác cậu càng ngày càng giống chị hai cậu.

Miếng táo đang nhai bị nghẹn ở cổ họng, suýt nữa cô quên mất.

Trước đây cô và Tô Thiển đã từng nói chuyện cùng nhau.

“Sao như thế được…” Lương Dược không được tự nhiên nghiêng đầu, bỗng nhiên hơi tò mò.

“Vậy cậu cảm thấy chị hai mình là người như thế nào?”
Tô Thiển nghĩ nghĩ, “Không dễ kết thân, cảm giác có chút độc ác.”
Hả?
Lương Dược tiếp tục hỏi, “Thế cậu có cảm thấy mình độc ác không?”
“Không có.”
“…”
Mọi người lần lượt đi vào phòng học, các ghế trống chậm rãi bị ngồi đầy.

Trong phòng bắt đầu huyên náo hơn, thời điểm cách giờ vào học còn 2 phút, Lương Dược mới nhìn thấy Sở Trú đang không nhanh không chậm đi vào, theo sau là đám người Triệu Ức Hào.

Hai mắt Triệu Ức Hào tỏa sáng, “Oa, lớp học lần này có nhiều gái xinh quá, được lợi được lợi rồi.”
Hạ Vân Đông cười xấu xa gật đầu, “Nói đúng hơn là…”
“Phải cảm ơn Sở Trú đó.” Tào Bác đá bọn họ một cước, “Không do cậu ấy ép hai cậu đi học, nếu không bây giờ hai cậu có thể đứng ở đây sao?
Sở Trú xuất hiện làm không khí xung quanh im lặng, các cô gái nhốn nháo nhìn về anh, nhỏ giọng bàn tán.

Dường như thiếu niên không để tâm đến việc này, tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, hoàn toàn xem người xung quanh là không khí.

Thật…!lạnh lùng.

Lương Dược rủ mắt xuống, thản nhiên nghĩ.

Cô đã tỏ tình như thế, anh một chút phản ứng cũng không có.

Nói không có cảm giác là nói dối, lần đầu tiên trong đời, cô hoài nghi nhan sắc của bản thân mình.

Đến khi mọi người đã vào lớp đông đủ, thầy giáo mới chậm rãi bước vào.

Dáng người anh ta cao gầy, gương mặt anh tuấn nhìn qua vô cùng trẻ trung, có vẻ anh ta đã hơn 30 tuổi, làn da được chăm sóc rất tốt.

“Chào các em, tên thầy là Trình Nhất Phàm là giáo viên chủ nhiệm mới của lớp các em.


Các em có thể gọi thầy là thầy Trình, lớp có tổng cộng 58 bạn, đã đến đầy đủ hết chưa?” Trình Nhất Phàm đếm, xác định không thiếu ai mới tiếp tục nói.

“Bây giờ thầy mời tất cả các em đứng dậy đi ra ngoài cửa xếp hàng, dựa theo quy định của trường sẽ căn cứ vào điểm thành tích mà sắp xếp chỗ ngồi, ai xếp hạng nhất sẽ được ưu tiên lựa chọn chỗ ngồi.”
Mọi người không ai mở miệng giống như đã sớm hình thành thói quen, nghe lời mà đi ra cửa xếp hàng.

“Thầy gọi ai em đó đi vào nhé!” Trình Nhất Phàm cầm bảng điểm đứng ngay cửa lớp, “Sở Trú.”
Lương Dược nhìn thấy Sở Trú đi vào trong phòng, anh chọn hàng thứ ba, ở dãy giữa mà ngồi xuống.

Trình Nhất Phàm: “Tiếp theo, Tề Phú Lực.”
Tên được đọc lên theo thứ tự, trong phòng dần dần nhiều người hơn.

Nhưng mà mọi người lấy Sở Trú làm trung tâm, xung quanh không ai dám lại gần ngồi.

Mọi người đều biết, Sở Trú chỉ ngồi chung với đám người Triệu Ức Hào.

Mặc dù đám bọn họ xếp hạng thấp nhưng cũng không ai dám chiếm chỗ.

Nhưng mà trên đời vẫn luôn có người không sợ chết, trong 15 người đứng đầu, ngoại trừ Lương Dược còn có một cô gái, tên là Hạ Nhược Tinh.

Tính cách rất gan dạ, khi thầy giáo gọi tên cô ta đã không chút do dự đi đến hàng thứ ba, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Sở Trú.

Cả lớp im ắng.

Ở trường Hạ Nhược Tinh cũng rất nổi tiếng, thích khoe khoang những bộ đồ hàng hiệu, kết giao qua nhiều người bạn trai.

Nếu như không do cô ta học giỏi thì đã bị gắn mác học sinh hư hỏng từ lâu rồi.

Ai cũng biết cô ta toàn tâm toàn ý với Sở Trú.

Sở Trú thản nhiên liếc cô ta, không cho một chút mặt mũi nào, không khách khí đứng dậy đi sang vị trí cạnh tường.

Chặn ở lối vào, hoàn toàn ngăn cản ý định người nào muốn ngồi cùng bàn với anh.

Gương mặt Hạ Nhược Tinh cứng đờ, sắc mặt hơi khó coi.

“Thầy ơi, chỗ đã chọn có được thay đổi không thầy?”
Một giọng nói đột nhiên vang lên, không khí lớp học càng trở nên căng thẳng hơn.

Trình Nhất Phàm sững sờ, nhìn về phía giọng nói vang lên.

Đó là một cô gái xinh đẹp, trên mặt treo nụ cười tươi tắn.

“Theo lý mà nói thì không thể đổi chỗ.” Trình Nhất Phàm dừng lại một chút, anh ta nhìn Sở Trú.

“Sở Trú, đây là ngoại lệ, lần sau không được đổi nữa.

Sở Trú không lên tiếng, ánh mắt nhìn cô gái vừa mở miệng mà hơi nheo mắt lại.

Trình Nhất Phàm: “Tiếp tục, Lương Văn.”
Anh ta phát hiện cô gái vừa mở miệng lại là cô.

Dưới ánh nhìn soi mói của mọi người, Lương Dược không nhanh không chậm đi đến vị trí…!trước mặt Sở Trú.

Ngay khi mọi người cho rằng cô sẽ ngồi xuống trước anh, cô lại bước tiếp một bước.

Sau đó xoay người, hai tay chống trên mặt bàn của Sở Trú, nhanh nhẹn bò qua.

“…”
“…”
“…”
Không khí xung quanh lạnh ngắt.

Lương Dược bò vào vị trí cùng bàn với Sở Trú, tiện tay đem cặp sách nhét vào trong hộc bàn, cười tủm tỉm mở miệng chào hỏi anh.

“Sau này mong giúp đỡ nhiều hơn, bạn cùng bàn.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.