Đọc truyện Thuốc Ngọt – Chương 26: Em Là Cháu Dâu Của Ông Nội
Edit: Thỏ
Beta: Grace
Lương Dược đang giận, rất giận, giận đến mức muốn bỏ việc giữa chừng, không đi học ở Nhất Trung nữa.
Nhưng mà điều này tương đương với việc không quan tâm Sở Trú, mới vừa hẹn hò với nhau đã đá văng người ta đi, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy rất kỳ cục.
Lương Dược lừa anh lâu như vậy, sau khi biết được quá khứ của anh, trong lòng cảm thấy áy náy, còn có một vài cảm xúc khác lẫn lộn.
Sâu trong nội tâm, cũng là thật lòng hy vọng anh hạnh phúc.
Kết quả lại thành ra như thế này.
Quả nhiên, lừa gạt tình cảm người khác sẽ bị trời đánh mà.
Cô thật sự hối hận khi đồng ý làm chuyện này.
Ngày hôm sau, Lương Dược vẫn mang theo đôi mắt thâm quầng tới Nhất Trung, mặt không biểu cảm đứng ở trạm xe tốt nhất.
Tối hôm qua cô ngủ không được ngon, nằm mơ cả đêm, tất cả đều là sau khi bị Sở Trú phát hiện ra sự thật, nàng một trăm trồng hoa dạng cách chết, chân thật đến nàng hiện tại đều kinh hồn táng đảm.
Vì vậy tuy rằng có hơi tội lỗi, nhưng mà cuối cùng Lương Dược vẫn quyết định lừa mình dối người đến cùng.
Cô nhất định phải tận tay đưa vị Phật tổ này tới Lương Văn, như vậy về sau sẽ không cần phải lo lắng.
Kế tiếp, cô kiểm tra di động một lần.
Rất tốt, không có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn trò chuyện cợt nhả nào.
Hằng ngày các cặp yêu nhau đều muốn gọi điện thoại, loại hành vi không đứng đắn này hoàn toàn không xảy ra với bọn họ.
Như vậy nhất định Sở Trú vẫn chưa thích cô nhiều!
Lương Dược tự an ủi bản thân xong thì lên xe đi đến trường học.
Vừa mới bước vào lớp học đã thấy Sở Trú đến rồi.
Cô kinh ngạc, đây hẳn là lần đầu tiên thấy anh tới sớm như vậy.
Cậu thiếu niên đang ngồi đọc sách, đầu hơi cúi xuống.
Ánh nắng dịu dàng ngoài cửa sổ chiếu lên mặt anh, phát ra màu vàng kim trên cằm rõ ràng.
Nhìn qua trông anh rất đẹp trai, nhưng lại lạnh nhạt, tựa như một bức điêu khắc bằng cẩm thạch vậy.
Lương Dược nhìn đến thất thần, cô dường như vẫn luôn biết anh rất đẹp trai.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh ở tiệm sách, ban đầu còn chưa biết tên, cô đã muốn quyến rũ anh vì vẻ ngoài.
Nhưng sau đó lại bị tính cách của anh mà thoái lui.
Vậy mà bây giờ sau khi tiếp xúc qua, cô phát hiện thật ra anh là một người vừa dịu dàng vừa tinh tế.
Không nghĩ tới chưa đến một tháng, đã trở thành bạn trai của cô…!À không, là em rể.
Dường như Sở Trú cảm giác được, ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, “Tới rồi?”
Lương Dược lại lần nữa bị nụ cười của anh tấn công, người vẫn luôn trầm lắng đột nhiên cười rộ lên, thật muốn đoạt mạng mình mà!
Cô cũng cười một cái, căng da đầu đi lại, “Sao hôm nay anh tới sớm như vậy?”
Sở Trú đứng dậy nhường chỗ cho cô, tự nhiên mà trả lời, “Anh nhớ em.”
“…” Lương Dược làm bộ không nghe được, im lặng ngồi vào chỗ của mình.
Nhìn thấy trên bàn có hộp bánh màu hồng nhạt đang được gói lại, “Đây là gì?”
“Bữa sáng, anh mua cho em.” Sở Trú cũng ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn cô, “Không phải em thích ăn bánh kem à?”
Lương Dược nhìn chằm chằm hộp bánh mà không nói lời nào.
Sở Trú không mặn không nhạt nói: “Em yên tâm, bên trong không phải là trứng luộc ngâm trong trà.”
“…”
Quả nhiên anh vẫn còn để bụng chuyện kia.
Lương Dược yên lặng mở hộp bánh ra, bên trong là bánh ngọt nhỏ xinh tinh tế màu cafe, tỏa ra mùi hương chocolate ngọt ngào.
Nhất thời Lương Dược không thể biết được đây là loại bánh gì, vừa giống Foret Noire [1], nhưng cũng có chút giống Tiramisu.
Bên trên phủ một lớp socola, nhìn qua cao cấp hơn với những hộp bánh trước đây cô mua nhiều.
[1]: Foret Noire là một loại bánh ngọt truyền thống có tên là “Khu rừng màu đen”.
Khi bạn cắt ngang bánh, ẩn sau lớp kem phủ dày rắc chocolate là lớp bánh chocolate đen hấp dẫn rải rác những quả anh đào chín mọng.
“Anh mua ở cửa hàng nào vậy?”
Lương Dược cầm nĩa thử một miếng, độ ngọt vừa phải, cảm giác xốp mềm, ngon đến kinh người! Cô ngạc nhiên hỏi Sở Trú.
Mai mốt cô cũng phải đi mua mới được!
Sở Trú: “Đầu bếp nhà anh làm.”
“…”
“Nếu em thích, anh có thể mang cho em mỗi ngày.”
“…”
Đột nhiên Lương Dược miệng cảm thấy nhạt nhẽo, khó khăn mở miệng: “Ừm, Sở Trú…”
Sở Trú cắt ngang lời cô, “Trước đây em kêu anh là Trú Trú.”
“…!Được rồi, Trú Trú.” Lương Dược nuốt nước bọt, “Anh có thể đừng đối tốt với em như vậy được không?”
Sở Trú khẽ nhíu mày, “Nói lời ngu ngốc gì đấy?”
Lương Dược: “Là do, em có hơi sợ hãi.”
“Em sợ cái gì?”
“Em có cảm giác hiện tại anh đối với em càng tốt thì về sau em sẽ phải chết càng thảm.” Lương Dược không dám nhìn anh, “Em sợ em là một người bạn gái không tốt, lỡ như ngày nào đó không cẩn thận chọc giận anh…”
“Không đâu.” Sở Trú lấy nĩa từ trong tay cô, múc một miếng bánh đưa đến bên miệng cô, nhẹ giọng nói: “Chỉ cần em luôn ở bên cạnh, anh sẽ không tức giận.”
“…”
“Ngoan, há miệng.”
“…”
“Nuốt xuống đi.”
Mẹ nó hổ lang chi từ [2] gì đây?
[2]: Kiểu như lời nói gì đó nghe rất dữ dằn, gây shock hoặc có sức tác động lớn.
Lương Dược thấy anh còn muốn tiếp tục đút nữa, thì vội vàng ngăn cản: “Không cần, để em tự ăn.”
Dường như vẻ mặt của Sở Trú có hơi đáng tiếc, nhưng anh không có ép buộc bèn đưa nĩa cho cô.
Lương Dược cúi đầu, thành thạo xử lí hết hộp bánh.
Sở Trú thấy cô ăn nhanh như vậy, cho rằng cô rất thích nên trong lòng có chút vui vẻ, “Ăn từ từ cũng không sao, sau này có nhiều hơn.”
“…”
Lương Dược rất muốn khóc.
Sau khi ăn xong bánh kem, Sở Trú lại lấy ra mấy quyển bài tập, bao gồm Toán, Lý và Hóa đặt lên bàn cô.
Lương Dược sửng sốt, “Anh muốn làm gì?”
“Sắp tới kỳ thi giữa học kỳ rồi.” Sở Trú lấy bút chỉ chỉ đống sách, “Đây là câu hỏi anh dựa vào trình độ hiểu biết của em mà soạn ra, mỗi ngày em cần thiết phải làm xong hết.”
Lập tức Lương Dược lắc đầu, “Thôi đi, anh cũng không phải không biết trình độ của em là dạng gì, nên là không cần lãng phí thời gian.”
Sở Trú lại nói, “Sau kỳ thi sẽ tiếp tục thay đổi lớp, dựa vào thành tích hiện tại của em thì không có khả năng vào được lớp Một, em muốn xa anh à?”
Lương Dược: “Có khoảng cách cũng tốt mà.”
Sở Trú nhìn cô không nói lời nào, Lương Dược bất đắc dĩ đầu hàng, “Được rồi, em làm là được chứ gì.
Nhưng anh biết trình độ của em rồi đó, tốt nhất đừng có ôm hy vọng quá nhiều.”
Sở Trú chậm rãi nói: “Em yên tâm, câu hỏi trong đó ngay cả học sinh tiểu học cũng biết làm.”
“…”
Lương Dược càng muốn khóc.
.
Ngôn Tình Ngược
Chẳng may bị anh phát hiện thậm chí những câu hỏi của học sinh tiểu học cũng không biết làm thì liệu anh có muốn chia tay với cô không nhỉ?
*
Cho nên ngày hôm sau, Sở Trú tận tâm giám sát bạn gái của mình học tập.
Bởi vì ở trường học nên anh không có động tay động chân nhiều lắm, nhiều nhất là nắm bàn tay nhỏ của cô dưới gầm bàn.
Trong khoảng thời gian ngắn hai người trở nên thân thiết như vậy, trong lớp ít nhiều đã truyền mấy tin đồn nhảm nhí.
Sau khi được đám người Triệu Ức Hào xác nhận, thì tin đồn nhảm nhí liền biến thành sự thật.
Hiện giờ cả lớp trừ mỗi thầy giáo đều biết Sở Trú là bông đã có, nhầm, là chậu đã có bông.
Cậu ấy thật sự hẹn hò với Lương Văn!
Chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi, Lương Dược đã nhận được những ánh mắt thân thiện từ khắp nơi.
Cô có hơi ngượng ngùng, kéo kéo góc áo Sở Trú hỏi: “Này, anh nói thử xem có phải chúng ta đang phô trương quá không?”
Nếu ở Cửu Trung thì cô không sao cả, nhưng nơi này là Nhất Trung, nội quy Nhất Trung rất chặt chẽ! Đến nay Lương Dược còn nhớ rõ bọn họ đã bị hiệu trưởng mắng gần nửa giờ trong Lễ Chào cờ chỉ vì nghi ngờ yêu sớm.
“Nếu bị giáo viên phát hiện thì làm sao bây giờ?”
Sở Trú không quan trọng, “Không có việc gì, anh đi nói với ông ấy.”
“…”
“Nếu anh không được thì để mẹ anh đi.”
Hai người cũng không biết, sự thân mật của bọn họ đã khiến cho người nào đó làm ra phản ứng dữ dội.
Hạ Nhược Tinh lộ ra biểu cảm không dám tin, nhìn bọn họ, “Sở Trú thật sự hẹn hò với Lương Văn á? Sao có thể chứ? Sở Trú sao có thể thích cái loại bạch liên hoa này chứ?”
Từ sau lần bị Lương Dược tát một cái, cô ta luôn muốn tìm cơ hội trả thù lại.
Nhưng mà Lương Dược vẫn luôn dính lấy Sở Trú khiến cô ta không thể nào ra tay được.
Mới ba tuần, cô ta còn đang còn đang suy nghĩ cách lại gần Sở Trú một chút thì người ta đã biến Sở Trú thành của riêng mình?
Hạ Nhược Tinh hoàn toàn không chấp nhận nổi, cô ta tức giận đến mức phổi muốn nổ tung.
Cô ta ghét nhất chính là loại người như Lương Văn, thích đóng giả làm bạch liên hoa để người ta đồng cảm, chán ghét đến nỗi làm kẻ khác buồn nôn!
Tô Thiển ngồi ở đằng sau nghe đám người nói vậy bèn ngẩng đầu từ giữa trang sách lên, ngừng một chút rồi vô ý nói: “Nhưng mình cảm thấy bọn họ rất xứng đôi mà, trai tài gái sắc, nhìn như là trời sinh một cặp.”
“Cậu là bạn của con chó đó thì đương nhiên nói như vậy!” Hạ Nhược Tinh hoàn toàn bị chọc giận, đỏ mắt quay đầu quát cô ta, “Cậu đi nói với con nhỏ đó, mày chờ đấy cho tao! Đừng để tao có được cơ hội, nếu không tao mẹ nó chỉnh chết mày!”
Tô Thiển ngậm miệng lại, không lên tiếng nữa.
Cơ hội rất nhanh đã đến.
Ngày mai là tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của ông nội Sở Trú ở Vân Nam.
Ông nội là người có địa vị cao nên mọi thành viên trong gia định đều phải tham dự tiệc, đương nhiên Sở Trú cũng không ngoại lệ.
Tuy rằng, anh cũng rất không tình nguyện.
“Em có muốn đi về cùng anh không?” Sở Trú hé miệng, bình tĩnh nhìn Lương Dược rồi khẽ nói: “Anh không muốn xa em.”
Nghe được tin Sở Trú muốn xin nghỉ về quê, trong lòng Lương Dược rất vui mừng.
Cuối cùng cô cũng không cần lo lắng đề phòng nữa rồi.
Nhưng khi nghe được Sở Trú muốn đưa cô đi cùng, cô sợ đến mức niềm vui biến mất, “Đừng đừng đừng, ngàn vạn lần đừng! Gia đình anh cùng nhau ăn cơm, em đi làm gì!”
Sở Trú: “Em là cháu dâu của ông nội, ông sẽ không để ý đâu.”
“Chúng ta vẫn chưa có kết hôn.”
“Là chuyện sớm muộn thôi.”
“…”
Lương Dược tốn nhiều công phu khuyên nhủ anh mới khiến anh đánh bay cái suy nghĩ đáng sợ ấy.
Anh sâu sắc nhìn cô, “Em chờ anh, anh sẽ về ngay.”
“Ừ, em chờ anh.” Lương Dược cười cười, lời này không nói dối.
Ngày mốt là ngày thứ ba, người đến Nhất Trung vẫn là cô.
Thật sự là ngày cuối cùng.
Ngày hôm sau, Sở Trú lên máy bay đi, đi cùng còn có Triệu Ức Hào, Tào Bác và Hạ Vân Đông.
Bọn họ là thế giao [3] nên cũng nhận được thư mời đến mừng thọ từ ông cụ nhà bên.
[3] Nói hai gia đình thân thiết với nhau đã mấy đời.
Xung quanh lập tức trống nhiều chỗ, nhất thời Lương Dược chưa quen được.
Dù vậy, cô cũng không nghĩ nhiều, bắt đầu lấy sách bài tập ra làm.
Trước khi đi, tên quỷ Sở Trú giao bài tập cho cô nhiều gấp đôi ngày thường.
Anh còn nói ngày mai sẽ phải kiểm tra ngay.
Đây là việc một người bạn trai nên làm sao?
Lương Dược bày tỏ, thật mệt tâm.
Khi Hạ Nhược Tinh vào lớp học, thấy bên cạnh Lương Dược vậy mà không có ai.
Ánh mắt hơi sáng lên, cô ta đi đến bên cạnh cô cười quái gở, “Ái chà, bọn người Sở Trú đâu rồi? Sao hôm nay không thấy hộ hoa sứ giả [4] của cậu đâu ta?”
[4]: Chuyên trông coi các loài hoa trong chốn nhân gian.
Lương Dược buồn bực viết bài, cô lười nhác nằm lên bàn.
Nghe giọng cô ta mí mắt cũng chẳng buồn nâng lên, cũng chẳng buồn phản ứng.
Hạ Nhược Tinh lo lắng Sở Trú có thể vào lớp bất kỳ lúc nào nên nhịn xuống rồi rời đi.
Cho đến khi nghe được giáo viên nói hôm nay Sở Trú xin nghỉ học, cô ta vui vẻ đến quên tất thảy, bắt đầu không thèm kiêng dè nữa.
Giờ tự học thì cùng đám khuê mật [5] đặt mông ngồi ở sau lưng Lương Dược, vừa ăn uống vừa lớn tiếng nói chuyện phiếm, hạt dưa dưới đất văng tứ tung.
[5] Bạn cực kì thân, có thể chia sẻ tâm sự với nhau mọi thứ, thường dùng cho con gái.
Lương Dược chưa bao giờ trẻ con so đo với đám người đó, cũng chưa thèm để ý.
Nhưng giữa trưa cô cùng Tô Thiển tới nhà ăn dùng cơm, bị cô ta chỉ ra, “Văn Văn, mặt sau áo đồng phục của cậu dơ quá!”
Lương Dược ngẩn người, cởi áo khoác ra thì mới phát hiện mặt sau áo đồng phục đã bị người khác dùng bút màu vẽ loạn lên.
Màu đồng phục là trắng nên màu sắc càng nổi bật hơn.
Còn có 5 chữ to viết xiêu xiêu vẹo vẹo —
“Tôi là một kẻ ngốc.”
*
Giữa trưa, Lương Dược về lớp học, không thấy được Hạ Nhược Tinh.
Cô chậm rãi trở về chỗ ngồi thì phát hiện có hơi không thích hợp, đứng lên mới phát hiện trên mặt ghế đổ đầy keo nước, khi ngồi xuống đã dính trên mông cô một lượng không ít.
“Phụt–” Có người cười ra tiếng.
Nhưng khi Lương Dược quay đầu qua, thấy mọi người đều đang làm việc của mình, không ai nhìn cô.
Lương Dược gì cũng chưa nói mà cong lưng, cầm ghế đi vào phòng vệ sinh rửa sạch sẽ.
Nguyên buổi chiều, Hạ Nhược Tinh không có đến lớp học.
Hôm nay đúng lúc là ngày trực nhật của Lương Dược, khi cô chuẩn bị quét lớp thì phát hiện ngoại trừ cô thì mọi người đều đã về hết.
Được rồi.
Lương Dược không để ý mà ném cây chổi xuống, cũng chuẩn bị đi về thì thấy Trình Nhất Phạm bước đến, kỳ quái nhìn cô, “Lương Văn, sao chỉ có một mình em, học sinh trực nhật khác đâu?”
Lương Dược thản nhiên nói: “Em không biết ạ.”
“Thật sự tệ quá, nhất định ngày mai thầy sẽ nói với bọn họ.” Trình Nhất Phàm nhíu mày, lại thở dài rồi đi vào phòng học, “Không còn cách nào khác, thầy giúp em quét dọn, nhanh lên để em còn về.”
Lương Dược: “…!Dạ.”
Cứ như vậy, cô và thầy giáo cùng quét sàn, dọn rác và kê lại bàn ghế, làm việc của 4 người, đến khi trời tối mới kết thúc.
“Rốt cuộc cũng làm tốt rồi, em mau về nhà đi.” Trình Nhất Phàm vỗ tay nói.
“Cảm ơn thầy ạ.” Lương Dược thở dài, cô liếc mắt nhìn thùng rác đặt trong góc một cái, rõ ràng bên trong trống không.
Nhưng ngày hôm sau, cô vừa uống sữa bò đi vào lớp học thì thấy thùng rác đã đầy ắp.
Không chỉ đầy mà rác bên trong còn tràn cả ra ngoài, chất thành đống ngổn ngang trong góc, ruồi bọ bay tứ tung, mùi thối tỏa ra khắp nơi.
Rất nhiều người trong lớp không chịu nổi, lớp trưởng lớn tiếng trách mắng: “Lương Văn, hôm qua là cậu trực nhật đúng chứ, đống rác này là như thế nào?”
Lương Dược không trả lời, cô im lặng đến trước đống rác rồi cúi đầu, thấy được rất nhiều đồ quen thuộc bên trong.
Ngày hôm qua, cô đặt sách bài tập ở trong hộc bàn, sách bài tập do Sở Trú viết tay.
Cô rất vất vả mới hoàn thành xong chúng lại bị người khác dùng kéo cắt nát hết tắt cả.
Từng tờ từng tờ nằm trong thùng rác, bị thấm sa tế và ớt, còn có món mì xào đang ăn dang dở, lẫn vào nhiều vật không rõ, biến thành tờ giấy rác.
Lương Dược quay đầu, nhìn thấy Hạ Nhược Tinh ở chỗ ngồi lười biếng chơi di động, vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa “Lớp trưởng, là do người ta không có chịu quét dọn, cậu còn cần thiết hỏi sao?”
Lương Dược đi tới.
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, cô cùng gương mặt vô cảm bước đến trước mặt Hạ Nhược Tinh, mạnh mẽ nắm tóc cô ta từ trên chỗ ngồi đứng lên, kéo đến bên cạnh thùng rác.
“A!!!” Vẻ mặt Hạ Nhược Tinh đau đến vặn vẹo, phát điên mà hét to, “Mẹ nó mày bị bệnh à! Mau buông ra!”
Tất cả mọi người đều bị dọa sợ, không biết làm sao.
“Tao liều mạng với mày!” Hạ Nhược Tinh tức đến đỏ mắt, dường như muốn liều mạng với cô.
Nhưng giây kế tiếp đã bị Lương Dược đá vào bụng, chân kia đá vào thùng rác.
“Rầm!”
Toàn bộ thùng rác bị lật lại, rác bên trong cũng đổ ra ngoài, mà Hạ Nhược Tinh đặt mông ngồi lên đó, rác rưởi dính hết lên cô ta, tỏa ra mùi đồ ăn thừa hôi thối làm bẩn cả người.
“…”
Lớp học vô cùng im lặng, cảnh tượng trước mắt này quá mức chấn động nên không ai dám lên tiếng.
Hạ Nhược Tinh ngơ ngác ngồi trên đống rác, toàn thân nhớp nháp, dường như chưa lấy lại tinh thần, quên cả đứng lên.
Tô Thiển phản ứng lại nhanh nhất, thấy Lương Dược còn muốn ra tay nữa bèn vội vàng đi qua giữ chặt cánh tay cô, “Văn Văn, cậu đừng đánh nữa! Đã đủ rồi!”
“Đánh, mình không có đánh cậu ấy mà.” Lương Dược hất tay cô ta ra, ngồi xổm trước mặt Hạ Nhược Tinh, giơ tay cầm hộp sữa bò chưa kịp uống xong, từ từ tưới trên đỉnh đầu cô ta xuống, rồi mỉm cười nói: “Mình chỉ đang vứt rác thôi, cậu nói thử có phải hay không, bạn học Hạ Nhược Tinh?”
Chất lỏng màu trắng ngà lướt qua miệng và mũi Hạ Nhược Tinh, cô ta nhìn Lương Dược với vẻ mặt sợ hãi, rất sợ hãi.
Một ít nước mắt chảy ra, thở hổn hển, lồng ngực phập phồng không nói nên lời.
Đúng lúc này, có người hỏi một câu, “Sở Trú, cậu tới từ bao giờ thế?”
Nụ cười Lương Dược đông cứng lại.
______
Thỏ đổi xưng hô một vài chỗ nha mọi người =))) Hổm rày rãnh rổi ngồi nhai hết truyện nên phải chỉnh xưng hô lại hết QAQ.