Thuốc Ngọt

Chương 21: Ngoài Tôi Ra Cậu Không Được Phép Thích Người Khác!


Đọc truyện Thuốc Ngọt – Chương 21: Ngoài Tôi Ra Cậu Không Được Phép Thích Người Khác!


được phép thích người khác!”
___________
Edit: Thỏ
Beta: Grace
“Lời…!Lời này của cậu là có ý gì?”
Lương Dược nhìn Sở Trú không chớp mắt, nhịp tim đột nhiên tăng tốc như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vừa khẩn trương vừa mong chờ.
“Ý trên mặt chữ.”
Sở Trú nhìn gương mặt cô hòa nhã thì sắc mặt anh mới dịu đi chút ít.

Anh không thu tay về, ngón tay thon dài xinh đẹp vẫn không dùng nhiều sức nhéo nhéo mặt cô, giống như làm ra hành động thân mật hơn là cảnh cáo trừng phạt khi nãy.

Xúc cảm trơn tru và nhẵn mịn trên làn da thiếu nữ làm anh luyến tiếc không muốn buông tay.

Sở Trú nhỏ giọng, tiếp tục nói: “Ngoài tôi ra, cậu không được phép thích người khác!”
Giọng nói anh vừa nhỏ lại vừa trầm có thể vô cớ làm con người ta bối rối.

Tuy rằng ý tứ nghe vô cùng hung dữ, nhưng ngữ khí lại rất dịu dàng, sẽ không khiến người khác có cảm giác khó chịu.

Lương Dược vẫn luôn biết Sở Trú là người ngoài lạnh trong nóng.

Mặc dù nhìn vào anh trông vô cùng lãnh tĩnh khiến ai cũng thấy run sợ, nhưng sau một thời gian tiếp xúc thì sẽ phát hiện tính tình anh rất tốt, ít nhất là hơn hầu hết các chàng trai mà cô biết.

Bằng không trước đây cô trêu ghẹo anh nhiều như vậy, nếu anh thực sự như vẻ ngoài thì cô sớm không biết chết yểu mấy trăm lần rồi.

Dường như anh không có ý muốn buông tay, tay vẫn luôn đặt trên mặt cô, từ nhéo chuyển sang thành miết nhẹ, ngón tay mang theo tia lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ấy, trượt từ lông mày thanh tú xuống mũi nhỏ.

Cái quái gì đang diễn ra đây?
Làm sao từ tình yêu Plato(*) lại lập tức nhảy sang tiếp xúc thân thể thế này?
(*) Tình yêu Platonic, hay Platonic love.

Đại khái là kiểu tình cảm trong sáng thuần khiết, tình yêu trên phương diện tinh thần.

Lương Dược dường như có hơi không được tự nhiên.

Dù sao đi nữa thì người trước mặt đây cũng là em rể tương lai, cho đến bây giờ cô chưa bao giờ có ý nghĩ muốn lợi dụng anh, lần thân mật trước cũng là do bất đắc dĩ.

Cô còn đang rối rắm không biết phải thoát ra như thế nào thì lập tức cảm giác được đầu ngón tay anh đã di chuyển đến môi của cô, ngón tay cái còn không nặng không nhẹ ấn ấn môi dưới cô một chút.

Cả người Lương Dược cứng đờ, không quan tâm đến việc khác, đột nhiên nghiêng đầu đi mà né tránh tiếp xúc anh, “Cậu muốn làm gì?”
Sở Trú hơi nhướng mày, vẻ mặt thản nhiên mà rút tay lại, “Không phải cậu thích tôi?”
“Nhưng giữa ban ngày ban mặt như vậy, xung quanh người đến người đi liên tục, cậu không cảm thấy xấu hổ chút nào sao?” Trước nay Lương Dược cũng không biết anh có một mặt cợt nhã vô lại như vậy, cực kỳ phá vỡ hình tượng, “Hơn nữa chúng ta còn chưa có xác định quan hệ mà?”
Sở Trú hạ mắt nhìn cô, kiên nhẫn hỏi: “Cậu muốn xác nhận như thế nào?”
“Đương nhiên là cậu nói cậu chấp nhận tôi rồi sau đó chính thức bắt đầu hẹn hò.” Lương Dược sụp đổ, “Nào có ai không nói gì mà hành động luôn không? Cậu là tra nam chắc!”
Những hành động xấu hổ đó có thể chờ chị em cô đổi trả lại rồi hãy làm được không?!
Sở Trú im lặng trong chốc lát rồi nói: “Muốn hẹn hò cũng được, nhưng mà tôi có điều kiện.”
“Cậu còn dám đặt điều kiện?” Lương Dược trừng mắt, “Là ai theo đuổi ai?”
Sở Trú nói, “Không phải vẫn luôn là cậu sao?”
Ừ thì,
Hình như là vậy…!
Lương Dược bực bội hỏi: “Điều kiện gì?”
Chỉ cần đáp ứng thì cô có thể thoái lui, dù sao người phải chấp thuận cũng là Lương Văn.

Nghĩ được như vậy thì tâm tình cô lại tốt lên, chân thành tha thiết nói: “Cậu muốn cái gì tôi cũng đều cho cậu, muốn ngôi sao trên trời kia tôi cũng giúp cậu hái nó xuống.”
“Không cần phiền phức như vậy.” Sở Trú không nhanh không chậm nói, “Cậu chỉ cần nói thật với tôi, người đàn ông buổi chiều tới là ai?”
Lương Dược giật mình, vô thức bật ra: “Hắn là chị tôi…”
“Tôi bảo, nói thật.” Sở Trú ngắt lời cô, “Đừng nghĩ gạt được tôi.

Tôi cũng biết phân biệt thật giả.”
Lương Dược khẽ cắn môi, “Cho dù tôi có nói cái gì cậu cũng đều không tin.”

Sở Trú bình tĩnh nói: “Ai cũng có thể nhìn ra giữa cậu và nam nhân kia là kiểu quan hệ vô cùng thân thiết.

Tôi cảm thấy rất có lý khi mà nghi ngờ hắn là bạn trai cũ bị cậu đá nhưng lì lợm đeo bám, hoặc là bạn trai hiện tại nhưng chưa chia tay.”
“…”
“Mà cậu dây dưa với hắn như vậy, đã thế mỗi ngày còn đối tốt với tôi, rõ ràng là cậu đang đứng núi này trông núi nọ.”
“…”
“Đồ tra nữ.”
“…” Lương Dược không thể không phân bua, “Tôi không có! Tôi với hắn thật sự không có quan hệ gì hết, hắn muốn quấy rầy tôi không buông có được không? Còn tin hay không thì mặc kệ cậu!”
Sở Trú miễn cưỡng chấp nhận câu trả lời này, “Được, tôi hỏi thêm câu nữa.”
Lương Dược tức giận, “Hả?”
“Trước đó hắn nói câu Cậu có biết cô ấy là ai không? là có ý gì?” Sở Trú nhìn chằm chằm mặt cô, “Vì sao bảo tôi không biết cậu là ai? Có ý gì?”
Lương Dược: “…”
Con mẹ nó thế quái nào lại chọn cái này???
Hắn nói nhiều như vậy, tại sao cậu lại cố tình nhớ kỹ câu đó chứ?
Hiện tại cô vô cùng nghi ngờ mệnh Sở Trú khắc cô, nói mấy câu với anh là sẽ tổn thọ mất bấy nhiêu năm.

“…!Tôi nghĩ ban đầu hắn định nói như thế này.”
Dẫu sao Lương Dược là người đã từng trải qua sóng to gió lớn, làm sao sẽ bị một câu nói của kẻ hèn quật ngã được.

Cô hắng giọng rồi nói: “Cậu có biết cô ấy là ai không? Loại người tiểu bạch kiểm chỉ biết cắm đầu đọc sách như cậu sẽ xứng được với em ấy sao? Về nhà soi gương lại mình đi!”
“…”
Sở Trú vô cảm hỏi: “Đây là lời trong lòng của cậu?”
Lương Dược cười gượng, “Làm sao có thể được, tôi chỉ nhập vai giống tính cách của hắn rồi bổ sung lời phía sau thôi mà.”
“Tôi nhìn vẻ mặt của cậu rất là tán thành.”
“…!Chắc cậu bị ảo giác thôi.” Lương Dược khụ một tiếng, “Được rồi, chúng ta nói về chính sự đi.

Rốt cuộc cậu có đồng ý hẹn hò với tôi không?”
Sở Trú yên lặng vài giây, sau đó nói: “Tạm thời không được.”
“Hả?” Lương Dược tức giận đến ngứa ngáy, “Vừa nãy cậu còn động tay với tôi như vậy, còn không muốn tính toán chịu trách nhiệm hả?”
Quả nhiên không bằng tra nam mà!
“Tôi cứ có cảm giác một khi đã đồng ý với cậu rồi thì cậu sẽ lập tức bỏ chạy.” Sở Trú thản nhiên nói.

Lương Dược: “…”
Giác quan thứ sáu của người đàn ông này sao còn khủng bố hơn phụ nữ thế?
Anh không phải là học thần, mà là siêu thần!
“Cho nên tôi cảm thấy chúng ta vẫn tạm thời nên quan sát nhau một thời gian đi.” Sở Trú rút ra kết luận.

Lương Dược buồn bực, “Cậu muốn quan sát đến khi nào?”
“Một tháng sau.”
Con mẹ nó chứ một tháng sau!
Lương Dược nghẹn một bụng uất giận về nhà, cơm nước xong xuôi mới miễn cưỡng nguôi ngoai được một chút.

Trở về phòng, cô chỉnh sửa lại kế hoạch theo đuổi Sở Trú, cảm thấy việc này không hiệu quả nữa.

Không hề nghi ngờ việc Sở Trú đã thích cô, chỉ còn một bước nữa là hoàn thành.

Cũng không biết trong lòng anh còn nghi ngờ việc gì mà vẫn không chịu đồng ý với cô.

Nói thật thì bây giờ cũng có thể để em gái đổi về, nhưng mà Sở Trú không phải đèn đã cạn dầu(*), em gái cô lại còn rất ngây thơ, nói không chừng vừa đổi về liền lập tức bị phát hiện ra, cho nên nếu còn muốn gia tăng tình cảm với Sở Trú thì ít nhất phải khiến anh sinh ra cảm giác tin tưởng với cô đã.

(*) Nguyên văn là Không phải tỉnh du đích đăng/不是省油的灯, là một câu tục ngữ ý chỉ những người khôn khéo, giỏi giang, có nền tảng, chủ ý nhiều, trí tuệ cao; thế nhưng phần lớn được dùng dưới tình huống châm biếm ngầm, ám chỉ người nào đó công vu tâm kế, gian giảo khéo đưa đẩy, đa mưu túc trí, khó đối phó, chuyên hãm hại người khác.

Đúng vậy, là tin tưởng.

Mặc dù Sở Trú thích cô, nhưng dường như…!Không, căn bản anh không có tin tưởng cô!
Thật phiền phức!
Lương Dược thở dài, tiếp tục nhìn tư liệu trước đây Lương Văn đưa cho cô đọc thử, tính toán xem nơi nào tốt để ra tay.

Họ tên, tuổi, chòm sao, sinh nhật, tính cách đặc trưng…!
Lương Dược cau mày, nhìn từ trên xuống dưới chẳng có gì hữu ích cả…!Đợi đã, ngày sinh là ngày 20 tháng 11?

Chẳng phải là ngày mai sao?
Ngày mai là sinh nhật anh?
Lương Dược phấn khích, khóe môi cong lên.

Cô quyết định ra tay ở chỗ này, trước khi đổi trở lại phải chuẩn bị cho anh một bữa sinh nhật thật khó quên.

Sau sinh nhật, mặc kệ kết quả như thế nào thì cô cũng quyết định trở lại như cũ, phần cuối Lương Văn vẫn nên tự mình ra tay đi.

*
Ngày hôm sau, Lương Dược cố ý dậy thật sớm để đến trường.

Cô suy nghĩ cả đêm vẫn không biết nên tặng Sở Trú quà sinh nhật gì.

Anh là con nhà giàu, hẳn cái gì cũng không thiếu, là một đại thiếu gia danh xứng với thực.

Nói không chừng món quà quý cô tặng trong mắt anh lại là đồ nghèo nàn và rách nát, tốt hơn hết là nên đi hỏi bản thân anh muốn món gì.

Cô đến lớp khi còn sớm nên không có ai tới.

Tuy rằng Sở Trú học tốt, nhưng mỗi ngày đều cách giờ vào học khoảng mười phút mới thấy anh xuất hiện.

Tuy rằng không phải trễ nhưng cũng chẳng phải dạng người siêng năng chăm chỉ.

Lương Dược ngồi vào chỗ của mình, tiện tay nhét cặp sách vào hộc bàn.

Vừa lấy điện thoại ra chơi vừa suy nghĩ về sinh nhật.

Thời gian trôi qua một lúc, dần dần đám người tiến vào lớp học, nhưng mà vẫn không thấy bóng dáng của Sở Trú.

Chờ đợi một lúc, thấy chuông vào học sắp reo nhưng Sở Trú còn chưa có mặt.

Lương Dược âm thầm nhíu mày, cũng không có tâm trạng chơi điện thoại nữa, ngẩng đầu nhìn ra cửa.

Chuyện gì vậy chứ, bình thường giờ này anh đã sớm đến lớp rồi mà.

Năm phút nữa trôi qua, cô thấy Triệu Ức Hào và Tào Bác uể oải tiến vào lớp học, nhưng vẫn không thấy Sở Trú đâu.

“Sở Trú đâu rồi?”
Lương Dược kỳ quái hỏi bọn họ.

“Thân thể cậu ấy dường như không thoải mái nên xin nghỉ học rồi.” Tào Bác ngáp một cái, ngồi xuống phía sau cô.

Triệu Ức Hào thấy Lương Dược nhíu mày bèn cho rằng cô đang lo lắng, đành an ủi: “Yên tâm đi, cậu ấy chỉ cảm mạo thôi, ngày mai sẽ khỏe liền.”
Mày Lương Dược vẫn không giãn ra, “Vậy còn sinh nhật cậu ấy thì sao?”
“Sinh Nhật?” Bọn họ sửng sốt.

“Đúng vậy.”
“Hình như là hôm nay.” Triệu Ức Hào vỗ trán, bừng tình, “Tớ cũng quên mất.”
Tào Bác: “Tớ cũng thế!”
Khóe miệng Lương Dược giật giật, “Hai cậu thật sự là anh em với cậu ấy à? Ngay cả sinh nhật cũng có thể quên!”
Triệu Ức Hào thở dài, “Lâu rồi cậu ấy chưa ăn sinh nhật, từ khi xảy ra sự kiện kia…”
Khuỷu tay Tào Bác thụi cậu ta một cái, “Này, đừng có tùy tiện nói ra.”
Triệu Ức Hào, “Không sao hết, thái độ A Trú với nữ thần thế nào thì cậu cũng thấy rồi.

Tớ cảm thấy nên nói cho cậu ấy biết, để cậu ấy còn chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
Lương Dược nhíu mày, “Có cái gì thì nói nhanh đi, đừng có vòng vo.


Trước kia Sở Trú xảy ra sự việc gì sao?”
“Ừ.” Vẻ mặt Triệu Ức Hào nghiêm túc, “Cậu có biết vì sao Sở Trú lại chán ghét con gái không?”
“Vì sao?”
Triệu Ức Hào, “Hồi Sơ trung cậu ấy từng bị bắt cóc, thiếu chút nữa là mất mạng ở bên ngoài.”
Lương Dược sửng sốt.

Triệu Ức Hào tiếp tục nói, “Người bắt cóc chính là bảo mẫu ở nhà cậu ấy.

Sở Trú vốn dĩ thông minh như vậy, bên người vẫn luôn có bảo vệ đi theo thì sao có thể dễ dàng bị bắt cóc tống tiền được? Là do cậu ấy quá tin tưởng người bên cạnh, bảo mẫu kia là người nhìn cậu ấy lớn lên từ nhỏ.

Thế mà trong ngày sinh nhật Sở Trú, bà ta đến trường đón cậu ấy, lấy lý do muốn tổ chức sinh nhật rồi cứ thế mà bắt cóc luôn.”
Lương Dược mấp máy môi, nháy mắt trong đầu hiện lên rất nhiều ý nghĩ, trạng thái hơi đờ đẫn, “…!Sau đó thì sao?”
“Bà ta bán cho bọn bắt cóc, bọn bắt cóc lại tống tiền cha mẹ cậu ấy.”
Triệu Ức Hào cười khổ, “Nếu như có thể sử dụng tiền giải quyết chưa chắc đã là việc tốt đâu, cậu cũng biết tính chuyên nghiệp của cậu ấy rồi đấy.

Có chuyện gì xảy ra đều bị đưa tin đến ồn ào huyên náo, mỗi lần bác gái mang theo cảnh sát cầm tiền đi chuộc người, tin tức đăng lên khiến cho mọi người đều biết….!Nên căn bản bọn bắt cóc đó không dám ló mặt ra giao dịch….!Cuối cùng trong cơn giận dữ thì tuyên bố muốn giết con tin, sau đó cũng không liên lạc với bác gái nữa.”
Lương Dược ngơ ngẩng, “…!Sau đó thì thế nào?”
“Lại qua một tuần mà tin tức về Sở Trú cũng không có, mỗi ngày bác gái đều dùng nước mắt mình để rửa mặt, tất cả mọi người đều cảm thấy cậu ấy lành ít dữ nhiều.”
“Sau đó cảnh sát tìm được cậu ấy đúng không?”
Lương Dược hỏi xong mới phát hiện chính mình vừa hỏi vấn đề ngu ngốc như thế nào, nếu không tìm được Sở Trú thì sao cậu ấy còn sống.

“Không phải.” Ngoài dự đoán Triệu Ức Hào lắc đầu, “Cậu ấy tự bản thân mình thoát ra.”
Anh ta thấy vẻ mặt của Lương Dược khiếp sợ, còn cười cười: “Lúc đưa cậu ấy đến bệnh viện thì vô cùng thảm, cả người toàn là máu, gầy đến nỗi lồi cả xương ra.

Có mấy cái xương sườn cái bị gãy, tay với chân cũng bị người ta đánh gãy.

Cả người thật sự không có chút hơi ấm, thật khó tưởng tượng cậu ấy sống như thế nào.”
Triệu Ức Hào: “Từ đó về sau cậu ấy liền chán ghét con gái, cũng không ăn sinh nhật nữa.

Tốt nhất cậu đừng nói chuyện sinh nhật với cậu ấy, khiến cậu ấy nhớ đến những ký ức không tốt đẹp đó.”
Lương Dược im lặng, cũng không biết cô có nghe vào tai hay không.

*
Cuối tháng 11, mùa đông bắt đầu đến.

Ngoài đường phố quét qua từng cơn gió lạnh, thời tiết cũng trở nên thất thường.

Buổi sáng, trời từ từ chuyển sang nhiều mây, giữa trưa mây đen bắt đầu tích tụ, đến buổi chiều thì trực tiếp mưa to.

Sở Trú phát sốt.

Buổi sáng thức dậy thì phát hiện đầu óc choáng váng, cả người không có chút sức lực nào.

Anh nhanh chóng gọi Triệu Ức Hào xin phép trường nghỉ học giúp mình, sau đó thì trực tiếp nằm trên giường cả một buổi sáng.

Không muốn đo nhiệt độ cơ thể, cũng không muốn uống thuốc.

Trong nhà trống vắng, không có người.

Hai ngày trước, cha Sở đã đi ra nước ngoài khảo sát thị trường.

Còn Thư Hựu Mạn phụ trách một vở kịch, đóng quân ở đoàn phim tận một tháng.

Sắp tới cũng không có ai trở về.

Sở Trú cũng không muốn làm phiền đến bọn họ, cảm mạo cũng không chết được, ngủ một giấc sẽ khỏe thôi.

Vì thế anh ngủ hết cả buổi sáng lẫn trưa, không phân biệt được ngày đêm, ý thức đều rơi vào trạng thái mơ hồ.

Đầu giường vang lên tiếng di động hai cái, anh không thoải mái mà nhíu mày, lấy chăn che đầu rồi lờ đi.

Chuông vang một lúc rồi dừng lại.

Tiếp theo lại là vài cái thông báo.

Hình như có người gửi tin đến cho anh.

Sở Trú hoàn toàn không biết gì cả.


Ba giờ qua đi, anh bị tiếng sét bên ngoài đánh thức, cửa sổ không đóng nên nước mưa bắn vào, lành lạnh ẩm ướt rơi trên mặt.

Sở Trú khó chịu mà mở mắt ra, chật vật bước xuống giường.

Đầu óc nặng nề vô cùng, bước chân xiêu vẹo đi đóng cửa sổ.

Lúc quay về cầm lấy điện thoại di động trên bàn muốn xem thời gian một chút, kết quả hiện ra vài tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.

Anh hơi sửng sốt, tất cả đều từ một dãy số xa lạ.

Anh mở tin nhắn.

【Trú Trú, cậu ở nhà hả?】
…!Cách xưng hô này vô cùng quen thuộc, anh lập tức đoán được đó là ai.

Sở Trú xốc lại tinh thần, trườn xuống giường.

【Trú Trú, tôi tới nhà tìm cậu này, cậu mau ra đây!】
【Không phải cậu đang ngủ chứ? Cậu không muốn thấy tôi hả?】
【Tôi mặc kệ, tôi sẽ luôn chờ đến khi cậu gặp tôi mới thôi, cậu nhanh ra mở cửa!】
Ba mươi phút sau.

【Tôi đi rồi, không ngờ cậu lại là người tuyệt tình như vậy đó! Cậu vậy mà có thể bỏ một cô nương xinh đẹp như tôi ở ngoài mưa hả? Đúng là không xứng mặt đàn ông mà.

Rõ ràng hôm qua còn bảo thích tôi.】
…!
Tin nhắn cuối cùng được gửi đến cách đây hai giờ.

Chắc là cô không còn đứng đợi đâu nhỉ?
Sở Trú ngẩng đầu nhìn cơn mưa to như trút nước bên ngoài, rồi mím môi.

Anh im lặng mặc quần áo, đi ra khỏi phòng.

Anh cầm chiếc ô rồi mở cửa ra, không khí lạnh và ẩm ướt phả vào.

Trời âm u và mưa to, quả nhiên ngoài cửa không có người.

Anh quả là suy nghĩ nhiều rồi.

Sở Trú rũ mắt xuống muốn đóng cửa lại, rồi như nghĩ đến điều gì bèn hơi do dự.

Anh mở dù, ma xui quỷ khiến thế nào lại đến tiểu khu xuất khẩu.

Anh nhìn khắp nơi một vòng, ánh mắt dừng lại ở chốt bảo vệ, ngây người và không thể tin được vào hai mắt mình.

Cách đó không xa, một cô gái tóc dài đang mặc áo len trắng ngồi xổm dưới hiên nhà để trú mưa, nhàm chán mà chơi di động.

Ở đây rất lạnh, dường như cô cũng cảm nhận được nên đôi vai gầy co lại thành một chỗ, cằm V – line đặt trên đầu gối, thoạt nhìn trông vô cùng đáng thương.

Thỉnh thoảng nước mưa bắn lên người cô, chẳng rõ cô có cảm giác được hay không mà vẫn luôn ngồi im, chẳng buồn nhúc nhích.

Cũng không biết đã đợi bao lâu rồi.

Sở Trú nhìn thẳng vào cô, nhịp tim anh đập nhanh đến không thở được.

Anh cứ nghĩ đây là ảo giác do cơn sốt gây ra nên không dám chạy tới xác nhận.

“Cuối cùng cậu cũng tới rồi, tôi chờ cậu lâu rồi đấy!” Lương Dược nhạy bén phát hiện có ánh mắt nhìn mình, ngẩng đầu liền thấy anh.

Cô cười một cái rồi chống đầu gối đứng lên.

Bởi vì đang phát sốt nên Sở Trú có hơi hoảng hốt, tư duy cũng trở nên đần độn hơn, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng hỏi: “Cậu đến đây làm gì, không đi học à?”
Giọng nói khàn đến đáng sợ.

“Tôi xin nghỉ học đến tặng quà sinh nhật cho cậu.”
Lương Dược cười cười, mắt nhìn vào di động, “Tuy rằng đã chậm mười sáu tiếng hai mươi tám phút năm mươi bốn giây rồi, nhưng mà tôi vẫn muốn nói với cậu, sinh nhật vui vẻ!”
“Mong mơ ước và giấc mơ của cậu sẽ trở thành sự thật.”
Tránh xa mọi tai ương và bất hạnh..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.