Thuốc Ngọt

Chương 17: Hôn Lên Mặt 2


Đọc truyện Thuốc Ngọt – Chương 17: Hôn Lên Mặt 2


Edit: Thỏ
Beta: Grace
Lương Dược trở về phòng.

Việc đầu tiên cô là nằm ngửa trên giường nhìn ánh đèn trên trần nhà đến phát ngốc, rồi sau đó mới chậm rãi bò dậy, cúi người lấy một thùng đồ ăn vặt dưới gầm giường mình bày ra.
Từ Dove, Oreo cho đến chocolate truffle(*),…!tất cả đều có đủ, bên cạnh còn có một hộp sữa bò hương chocolate.

…!Tất cả đồ ăn vặt đều có vị chocolate.

Lương Dược xé một bọc bánh, cho vào miệng miếng bánh, vừa nhai vừa lướt điện thoại, tiếp tục trả lời những tin nhắn của mấy cô bé dễ thương.

Qua nửa giờ sau, cô mới thảo luận xong xuôi về nội dung bản vẽ với khách hàng, cũng nhận luôn tiền đặt cọc, cùng lúc đó cô đã ăn hết bọc bánh thứ năm sáu gì đó, bụng cũng đầy lên rồi.

Lương Dược dọn dẹp túi rác, mở hộp sữa bò rồi ngồi vào bàn khởi động máy tính, nhìn vào thư mục.

Còn lại khoảng hai mươi đơn.

Muốn chết quá đi mất!
Cô hút một hớp sữa bò, nhíu mày rồi thở dài, bực bội gãi gãi đầu.

Lòng nhấp nhổm không yên, cố tập trung cũng chẳng tìm được cảm hứng, giấy vẽ trước mặt trống trơn không có bổi một nét.

Lại nói, cũng đã lâu rồi cô chưa phát trực tiếp.

Lương Dược sờ sờ cằm.

Bây giờ phải để nhóm fans thiên thần nhỏ của mình sưởi ấm cho cô rồi.

Nói là làm, cô vực dậy tinh thần, bước đến ngồi vào trước bàn trang điểm.

Một lúc sau, cô ngồi trở về trước bàn máy tính, mở camera lên.

Mới vừa vào đã có một làn đạn bay tới đến lag cả máy.

【Aaaa!!! Dược Dược, cuối cùng chị cũng nhớ số của mình rồi hả? 】
【Tung bông, chị iu mất tích đã trở về ~】
【Ông nội ơi, thần tượng nữ tui theo dõi lại có thể quan tâm đến phát trực tiếp như này à!】
【Dược Dược thế mà chịu mở live stream sao, chị gái của tui vẫn đẹp như vậy ~】
【Người đã đẹp lại còn tài hoa, tui đây chỉ biết chửi thề thôi ~】
…!
Thời gian trôi qua, mắt thấy làn đạn bay đến ngày càng nhiều, Lương Dược liền mỉm cười nói: “Xin lỗi mọi người, gần đây việc học trở nên bận rộn, cũng không thể phân thân ra được.

Sau tháng này sẽ ổn hết nha.”
Làn đạn thái độ liền trở nên hòa nhã —

【Không sao không sao hết mà, Dược Dược vẫn ổn là bọn tui an tâm rồi.

Chị quan tâm thân thể mình một chút ~】
【Tháng này vẫn còn đơn nữa sao? Tui muốn đặt đơn mà ~】
【Tui cũng thế tui cũng thế! Nhưng mà chắc chắn là tui đặt không được rồi QAQ】
【Đúng rồi Dược Dược ơi, số lượng fans đã vượt quá mười vạn(*) người rồi, bao giờ chị cho chúng em xem mặt mộc của chị đây ạ?】
(*) 10 vạn = 100 ngàn = 100.000
Lương Dược trả lời từng câu hỏi mà fan gửi tới, cuối cùng nhìn lời này hơi sửng sốt một chút, “Mình có nói điều này sao?”
【Chị bảo bao giờ hơn mười vạn fans thì sẽ lập tức lộ mặt mộc ra mà ~ Em có ghi lại đấy nhé ~】
【Chính xác chính xác, tui cũng nhớ rõ nè ~】
【Chụp hình bằng chứng! ~】
Lương Dược thấy bọn họ nói như thế bèn nhớ lại trước đây, hình như có một chuyện như vậy, chủ yếu do trước đây cô không có danh tiếng.

Vì muốn nổi tiếng nên đều nói khoác lên, hiện tại cô đã quên mất những gì mình nói ngày ấy rồi.

Nhưng làm người, lời đã nói ra thì phải thực hiện.

“Lộ mặt mộc thì hơi khó.” Cô nghĩ nghĩ rồi nói, “Hay là mình chọn ngẫu nhiên ba bạn rồi gửi ảnh chân dung qua nha?”
【Không chịu, em muốn chị lộ mặt mộc cơ ~】
【Lộ mặt mộc +1】
【Lộ mặt mộc +10086】
【Lộ mặt mộc + số ID】
Chỉ trông chốc lát, màn hình máy tính của cô đã bị spam hai chữ lộ mặt.

Điều đáng sợ hơn nữa là đã có fan nhiều tiền gửi liên tiếp hai chiếc trực thăng và một chiếc du thuyền cao cấp đến, cuối cùng còn làm ra một màn bắn pháo hoa có hiệu ứng đặc biệt đầy màu sắc —
【Em! Muốn! Xem! Mặt!】
Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại, cô tình nguyện lựa chọn đi ngủ chứ không phát trực tiếp.

*
Khi Sở Trú về đến nhà đã khoảng tám giờ.

Anh nhìn Thư Hựu Mạn ngồi trên ghế sofa đang cao hứng nấu cháo điện thoại.

“Này XX, mình nói chuyện này cậu đừng có bị dọa nhé….!Đúng, không sai, con trai của mình có bạn gái rồi! Thật sự không lừa cậu đâu, hôm nay thằng nhóc còn dẫn con bé về nhà, mặt mũi cũng rất được!”
Sở Trú: “…”
Thư Hựu Mạn điên rồi, đây là suy nghĩ chung của cả nhà.

Gương mặt bây giờ của bà trông vô cùng rạng rỡ, tóm được ai đó đều bắt đầu chia sẻ niềm vui của mình khi lên chức mẹ chồng, không được thì bà bắt đầu gọi điện thoại, nếu không được nữa thì lập tức gửi tin Wechat, cảm xúc kích động bộc lộ hết ra bên ngoài.

Ngay cả cha Sở vừa mới về đến nhà cũng xui xẻo mà không tránh khỏi, nghe bà kể xong cũng sửng sốt chẳng kém, túm Sở Trú vừa đi ngang qua rồi hỏi với giọng run run: “Con…!con trai.

Con thật sự….!Có??”
Nói giản lược như vậy quả thật rất hay.


Có cái đầu quỷ to ấy!
Sở Trú dùng vẻ mặt vô cảm gỡ tay ông ra, cầm quần áo đi vào phòng tắm rửa.

Tắm xong đã hơn mười giờ, Sở Trú dự định đi ngủ, tuy rằng giấc ngủ của anh không được ngon cho lắm.

Anh uể oải rũ đôi mắt xuống, một nửa tóc đen như có như không rơi trên trán, giọt nước theo tóc nhỏ xuống thấm vào quần áo, lăn dọc theo đường viền cổ anh.

Anh dùng khăn lông lau khô tóc, không chút để ý nghĩ hôm nay nên dùng quyển sách nào để ru ngủ bản thân, trong đầu đột nhiên thoảng qua gương mặt Lương Dược.

Gương mặt của cô gái chỉ lớn bằng bàn tay, làn da trắng như tuyết, đôi mắt xinh đẹp luôn luôn cong lên đầy ý cười, dường như nước có thể tràn ra khỏi bất kỳ lúc nào.

Nghĩ đến cô, lại không thể khống chế nhớ lại nụ hôn kia.

Vừa ấm áp vừa mềm mại, còn có một chút ướt át, pha lẫn hương hoa hồng ngọt ngào.

…!
Sở Trú nhắm mắt mà nghiến răng nhè nhẹ.

Anh cảm thấy dù hôm nay anh có đọc bao nhiêu quyển sách đi nữa thì nó cũng vô dụng.

Đúng lúc này, Triệu Ức Hào gọi điện đến.

Khi Sở Trú nhận máy thì lập tức nghe được âm thanh quỷ kêu, “A Trú A Trú, cậu đang ở đâu?”
Ngữ khí kích động như phát hiện ra bí mật nào đó đáng kinh ngạc.

Sở Trú mới không trả lời những câu hỏi ngu ngốc như vậy bèn trực tiếp hỏi: “Có chuyện gì?”
Triệu Ức Hào nói năng lộn xộn: “Hồi nảy như ngày thường, tớ xem video trò chơi phát trực tiếp, kết quả không cẩn thận thì ấn nhầm vào mục vẽ tranh, cậu đoán tớ thấy được ai?”
Sở Trú một chút cũng không có hứng thú, “Mẹ của cậu?”
“Đúng vậy, là mẹ của tớ….!Ủa, không phải! Là nữ thần của tớ đó!” Triệu Ức Hào nói, “Chính là Lương Văn, không ngờ cô ấy còn là một họa sĩ nổi tiếng!”
Sở Trú sửng sốt hai giây.

Sau khi vào phòng, anh chốt cửa rồi bình tĩnh hỏi: “Xem phát trực tiếp ở chỗ nào?”
Triệu Ức Hào nói ra tên ứng dụng.

Sở Trú treo điện thoại, đi đến ngồi xuống bên mép giường, cầm di động tải ứng dụng kia xuống.

Sau khi giao diện hiện lên, anh nhấn vào mục vẽ tranh, có hàng trăm người đang phát trực tiếp.

Sở Trú trực tiếp nhìn về người đầu tiên, theo Triệu Ức Hào nói cô là người nổi tiếng nhất.

Phòng tên là 【 Phòng tranh nhỏ của Dược Dược】.


Có 6,5 vạn người xem, nhiều hơn phòng thứ hai năm ngàn người, là cách biệt một trời một vực.

Sở Trú nhìn trông chốc lát, ngón tay ấn vào, thật sự thấy được Lương Dược.

Miệng cô đang uống sữa bò, ánh mắt không nhìn vào camera, mái tóc dài được tùy ý xõa trên vai khiến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô càng trở nên tuyệt mỹ hơn.

Làn đạn bên dưới bay đến rất nhanh —
【Aaaaaaaa ~ tui chết mất thôi, rốt cuộc cũng nhìn thấy được mặt mộc của Dược Dược rồi ~ Căn bản là không cần phải trang điểm mà ~】
【Là một tiểu tiên nữ ~】
【Tui còn tưởng chị ấy rất xấu, ai ngờ lại đẹp như này???】
【Là một tiểu tiên nữ ~】
【Không hổ là chị iu của em ~】
【A a a a má-mi yêu con lắm ~】
Dược Dược…..!
Sở Trú chú ý đến tên gọi này, đây là biệt danh của cô sao?
Anh nhìn cô gái trên màn hình, có chút không thật, trước đây không nghĩ tới cô còn là một streamer.

Còn trang điểm….!ngày thường cô có trang điểm không?
Sở Trú như có điều suy nghĩ, phát hiện bản thân mình dường như chưa từng hiểu biết cô quá nhiều.

Làn đạn tiếp tục bay đến –【Dược Dược, hôm nay chị vẽ cái gì vậy?】
“Ừm, hôm nay mình không vẽ theo đơn, mình chỉ vẽ một người thôi.”
Âm thanh của cô gái nói qua loa truyền sang đây, giọng nói làm anh tê tê dại dại.

Không biết có phải Sở Trú bị ảo giác hay không, mà anh cảm giác ngữ khí khi cô nói chuyện tương đối lạnh nhạt hơn so với ngày thường, mang theo vài phần lười biếng.

Làn đạn trầm trồ khen ngợi:【Mong chờ mong chờ ~】
Sau đó, Sở Trú thấy màn hình của cô chuyển hướng, thay thế bằng giao diện vẽ của cô.

Cô thật sự bắt đầu vẽ tranh.

Quá trình này có hơi nhàm chán, cho nên làn đạn cũng chậm rãi giảm bớt đi.

Sở Trú yên lặng nhìn cô phác họa ra hình hài của một người, vậy mà anh ngược lại lại không cảm thấy nhàm chán.

Thời gian trôi qua, đường nét phác họa của cô dần trở nên rõ ràng hơn.

Vào một buổi chiều ấm áp, trong lớp học sáng sủa, cậu thiếu niên mặc đồng phục màu xanh nước biển, tay đang chống cằm, lười biếng mà nhìn lên bảng đen, vẻ mặt thờ ơ.

Sở Trú ngẩn người, rất nhanh đã nhận ra người đó chính là mình!
Cô đang vẽ anh!
Làn đại lại nhanh chóng bay đến —
【Chàng trai này đẹp trai quá, vẽ trông rất thật.

Lần đầu tiên thấy Dược Dược vẽ bằng màu nước, có phải là bạn trai của chị không?】
【Tui đặt cược một bao que cay, chắc chắn Dược Dược thích cậu ấy!】
Trong lòng Sở Trú hơi động, sau đó nhanh chóng nghe Lương Dược thề thốt phủ nhận: “Không phải, em ấy là đứa con mới của mình.”
Sở Trú:???
Lương Dược: “Bé là Nhị Cẩu Tử(*).”
(*) Xin phép giữ nguyên không thuần Việt nhé:3

Làn đạc chỉ trong nháy máy lập tức bùng nổ —
【Hahahaha, phương thức đặt tên của Dược Dược độc đáo ghê!】
【Thằng nhóc của Lương Dược thật đáng thương hahaha!】
Mặt Sở Trú vô cảm.

Không thể không nói trình độ vẽ tranh của Lương Dược rất tốt, chỉ mới vẽ được một nửa đã có người chịu bỏ tiền ra muốn mua.

Lương Dược rất có nguyên tắc: “Con trai với con gái của mình không phải là vật để bán, cho dù mình nghèo cũng sẽ không chịu bán máu thịt của mình để lấy tiền!”
Sở Trú nghe được lời này, tâm tình mới miễn cưỡng thả lỏng hơn một chút.

Sau đó lại có fan nhiều tiền quét một làn đạn đến:【Tui ra giá sáu trăm!】
Lương Dược không chút nghĩ ngợi: “Nhắn tin riêng nào, chúng ta thêm Wechat bàn bạc đi!”
Sở Trú: “…”
*
Lương Dược tự nhận mình là một họa sĩ livestream rất nổi tiếng.

Mặc dù việc để mặt mộc livestream là rất nguy hiểm nhưng bởi vì Sở Trú là loại người cổ hủ, làm sao có thể xem được cái này, cho nên cô mới an tâm mà tẩy trang.

Đúng là hôm nay cô không có tâm tư để vẽ đơn, cho nên dứt khoát nghĩ vẽ điều gì khiến cô vui vẻ.

Điều đầu tiên cô nghĩ đến là Sở Trú.

Gương mặt đó nếu như không trở thành con trai cô, quả là sống lãng phí!
Nói chung, ngoài việc nhận đơn của khách, họa sĩ còn sẽ vẽ người mình thích để nuôi dưỡng, xem bọn chúng như đứa con của mình.

Ngày ấy Lương Dược cũng vẽ một đám con gái, vừa hay đây là thời điểm tốt cho bọn nó thêm người em trai rồi!
Do thế Nhị Cẩu Tử cứ như vậy mà ra đời!
Tuy rằng vừa sinh ra đã bị mẹ ruột bán đi, nhưng Lương Dược tin tưởng nó nhất định sẽ rất hạnh phúc!
Khi cô còn đang vui vẻ thì lại nhìn thấy một làn đạn nữa bay qua, không có hiệu ứng gì đặc biệt –【Tôi ra giá một ngàn!】
Lương Dược: “!!!”
Đồ con nít hư hỏng, mày đua đòi quá!
Đồng thời máy tính vang lên một tiếng, một tin nhắn riêng được gửi đến ở góc máy.

Đây là thông báo của Wechat.

…!
Lương Dược nhanh chóng thêm bạn với đối phương, avatar và nickname chỉ có là hai chữ –【CZ】
Cảm giác tàn bạo ập tới.

Cô không nghĩ nhiều được như thế, mặt mày hớn hở gửi lời mời kết bạn qua.

Rất nhanh được chấp nhận.

Lương Dược lập tức nhắn, “Bạn nhỏ đáng yêu, để tôi nói trước nha, tôi tự nhận bức tranh kia không đáng giá một ngàn đâu, nhưng nếu bạn thích nó đến như vậy thì tôi cũng không ngần ngại bỏ đi thứ yêu thích!”
Đối phương im lặng một lúc rồi hỏi: “Bạn nhỏ đáng yêu?”
Đây là trọng điểm?
Lương Dược: “Xin lỗi, tôi hay xưng hô kiểu này với kim chủ, nếu bạn nghe không thoải mái thì tôi sẽ đổi cách gọi khác.”
CZ: “Không phải là Nhị Cẩu Tử sao?”
Lương Dược sửng sốt, “Hả?”
Đối phương chậm rãi nói: “Hồi nãy không phải cậu vẫn gọi tôi là Nhị Cẩu Tử sao?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.