Đọc truyện Thuốc Giải (Giải Dược) – Chương 88
Trình Khác không mua vé máy bay mà mua vé xe buýt đường dài.
Hắn muốn mang theo Miu, đi máy bay thật sự không yên tâm, thế nên liền chọn xe buýt.
Hắn cũng muốn cảm nhận thử, cảm giác lúc Giang Dư Đoạt ngồi xe buýt là thế nào, nhìn thấy, nghe thấy gì.
Có điều lúc mới lên xe đã hơi hối hận, thích khác người làm đếch gì không biết.
Thời gian quá lâu, đã vậy hoàn cảnh cũng chẳng thoải mái, còn có thể có mùi.
Hắn đã chọn vé đắt nhất, thế nhưng cũng chẳng cải thiện được bao nhiêu… Cũng may tài xế để hắn mang túi nhỏ đựng Miu lên xe, không bắt nhét vào khoang hành lý.
Lên xe tìm thấy ghế của mình xong, Trình Khác liền lấy tai nghe ra, nhét vào tai, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thật ra, động tác này làm hắn nhớ Giang Dư Đoạt vô cùng.
Chấp nhất nhìn ra ngoài cửa sổ của Giang Dư Đoạt đã khắc sâu vào trí nhớ hắn, lúc hắn nhớ tới đủ loại Giang Dư Đoạt, nhất định sẽ có cửa sổ.
Hắn có lúc cũng sẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, mà đa số là vì tẻ nhạt, hoặc là muốn tránh đi người hắn không muốn giao lưu, Giang Dư Đoạt lại là cảnh giác theo thói quen.
Nói như vậy, những thứ nhìn thấy có lẽ cũng không giống nhau, Giang Dư Đoạt mỗi lần nhìn ra ngoài cửa sổ, có lẽ căn bản cũng sẽ không chú ý tới mấy tấm bảng hiệu phong cách khác nhau, hoa lá cây cỏ khác nhau, nhà cửa màu sắc khác nhau trong ánh nắng.
Nếu như Giang Dư Đoạt trở về, chuyện cần làm đã làm xong, e rằng phải dẫn y ra ngoài một lần, để y nhìn thế giới mới một lần.
Trình Khác thật ra cũng không có tâm trạng ngắm phong cảnh, hắn chỉ sững sờ nhìn cửa kính.
Hứa Đinh có lẽ đã đoán được, mục đích lần này hắn đi khảo sát cũng chắc chắn không phải mấy nơi hắn nói, nhưng Tuệ Tuệ thì lại rất cẩn thận bổ sung thêm mấy thành phố có nhà hàng theo chủ đề mà hắn muốn đi.
Lần này hắn đương nhiên không phải đi khảo sát nhà hàng, hắn là đi khảo sát viện tâm thần.
Thế nhưng có thể khảo sát tới mức nào, khảo sát có thể đạt được mục đích cuối cùng hay không, hắn cũng không có dấu vết gì.
Hắn thậm chí còn không gọi điện cho La tỷ trước lúc đi, chỉ sợ La tỷ trong điện thoại sẽ ngăn hắn lên đường.
Có điều lần này hắn cũng không phải quá kích động, xem như là đã suy tính rất lâu.
Tên khốn kiếp Giang Dư Đoạt lén lén lút lút bắt đầu điều trị đã được một thời gian, từ đầu xuân đến đầu hạ, khoảng thời gian này, nếu như y phối hợp, hẳn là đã có hiệu quả.
Nếu như bác sĩ có thể đồng ý để hắn gặp Giang Dư Đoạt, cũng có thể cho Giang Dư Đoạt động lực tiếp tục.
Lúc Trình Khác mang theo Miu xuống xe buýt, cảm giác cả người đều tê mỏi, thắt lưng cũng nhức, trên người còn tựa như ám phải mùi kì quái gì đó.
Hắn gọi luôn xe đến khách sạn lần trước ở cùng Giang Dư Đoạt, chỉ tiếc là lúc đặt phòng lại không đặt cùng một phòng lúc trước.
Lần này hắn mang nhiều hành lý hơn lần trước, dù sao trời cũng đã hơi nóng, đã vậy hắn còn nhét thêm một cái lồng gấp cho mèo loại nhỏ vào trong vali.
Sau khi vào phòng, nhân viên phục vụ nhìn hắn bỏ Miu vào lồng xong rồi mới rời đi.
“Mấy hôm nay mày chịu khó một chút,” Trình Khác bỏ nước và đồ ăn vào trong lồng, “Ngày mai dẫn mày đến gặp Tam ca của mày, nếu như có thể gặp được cậu ấy… nếu bác sĩ đồng ý, mày có thể nằm viện cùng cậu ấy rồi.”
Miu ngồi xe một ngày, tâm trạng có lẽ không vui vẻ gì, ăn mấy viên thức ăn cho mèo liền gục xuống.
“Nếu như không được, mày lại phải cùng tao trở về.” Trình Khác sờ sờ nó.
Nếu như không gặp được người, mai là đã có thể trở về.
Trình Khác đột nhiên có hơi thấp thỏm, đã rất nhiều năm rồi hắn không sốt sắng như vậy, vừa mong chờ, lại vừa sợ thất vọng.
Vốn cảm thấy ngủ một đêm là có thể bình tĩnh lại chút… lúc ôm Miu ra khỏi khách sạn vẫn còn bình tĩnh lắm, mà lúc lên xe taxi rồi báo địa chỉ của La tỷ, hắn lại bắt đầu bất an.
Đến nơi rồi, hắn gọi điện cho La tỷ.
“Chào cậu, Tiểu Trình.” La tỷ nghe điện thoại.
“Chào chị, bác sĩ La.” Trình Khác hắng giọng, “Tôi…..đi công tác ngang qua chỗ chị, không biết chị có thời gian ra ngoài ngồi một lúc không?”
“A!” La tỷ có hơi giật mình, “Cậu ở đâu?”
“Tôi ở…tôi ở…” Trình Khác đột nhiên có hơi ngượng ngùng, “Tầng trệt phòng làm việc của chị.”
“Tầng trệt?” La tỷ càng giật mình hơn, “Được được, tôi xuống ngay.”
Lúng túng của Trình Khác, vào lúc La tỷ từ trong đi ra, đã vọt tới đỉnh điểm.
Hắn, một kẻ sắp ba mươi tuổi, theo như cách tính tuổi mụ của Giang khốn kiếp, hắn đã ba mươi rồi, kết quả lại làm ra chuyện kích động như một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch.
Tuy hắn nói là đi công tác, thế nhưng lúc La tỷ nhìn thấy tay hắn ôm Miu, ánh mắt đã nói cho hắn biết – Trời ơi, đây là vạn dặm tìm chồng đấy à.
“Tôi không thể nói cho cậu biết Tiểu Giang ở đâu,” La tỷ sau khi ngồi cùng hắn trong quán cafe gần đó liền nói trước một câu, “Chỉ có thể nói cho cậu biết, trạng thái bây giờ của cậu ấy vẫn khá ổn định, hiệu quả điều trị cũng tương đối tốt.”
“Tôi không phải tới hỏi chị xem cậu ấy ở đâu,” Trình Khác cười, đưa bản đồ đã mở trên điện thoại tới trước mặt La tỷ, “Tôi định qua thẳng đó luôn, cho nên… chủ yếu là muốn hỏi chị trước, trạng thái bây giờ của cậu ấy, có thích hợp gặp tôi không? Dù sao cũng đã mấy tháng rồi, nếu như cậu ấy vẫn cho rằng tôi sẽ không đợi được rồi bỏ đi, mà tôi lại vẫn không xuất hiện, tôi sợ cậu ấy sẽ thất vọng.”
La tỷ nhìn hắn, sau một lúc mới nhẹ giọng nói: “Có lẽ cậu nhóc cũng có lo lắng như thế, lúc tôi bảo muốn thử liên lạc với cậu không, cậu ấy bảo không cần.”
Trình Khác đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Có loại cảm giác đã lâu không thấy.
Khoảng thời gian này, sau khi hắn tỉnh lại từ trong lo lắng, liền chờ đợi, mọi thứ liên quan đến Giang Dư Đoạt đều làm hắn hoảng hốt, mà thời gian chờ đợi càng dài, hắn lại bắt đầu không hoảng hốt nữa, tất cả dường như đã trở thành một thói quen.
Hiện giờ từ La tỷ nghe được nội dung liên quan đến Giang Dư Đoạt, cảm giác đau lòng này vậy mà lại làm hắn hơi vui vẻ.
Hắn cũng có nỗi sợ như Giang Dư Đoạt, hắn sợ không chống đỡ được rồi sẽ rời đi, rất nhiều chuyện sẽ phai nhạt.
Mà phản ứng của hắn trong giây phút này, làm nỗi lo lắng đến giờ vẫn không nhận ra nhưng lại thật sự tồn tại của hắn cũng chìm xuống, cả người đều bình tĩnh yên tâm lại.
Hắn nhìn ngón tay mình đang nắm chặt cốc, “Vậy…”
“Tôi cảm thấy cậu có thể đến thử, trước tiên nói chuyện với bác sĩ của cậu ấy, nghe ý kiến của ông ấy xem liệu có thể giúp gì Tiểu Giang không, hoặc là có cách gì thích hợp hơn không.” La tỷ nói.
“Cảm ơn chị.” Trình Khác nặn nặn lỗ tai mèo, có lẽ vì kích động mà hơi quá tay, Miu dùng móng vuốt đập hắn một cái.
Nhìn thấy được La tỷ đúng là rất quan tâm Giang Dư Đoạt, trước lúc Trình Khác qua bệnh viện, La tỷ còn gọi điện cho bác sĩ của Giang Dư Đoạt trước, giới thiệu qua tình hình một cách đơn giản.
“Cậu cứ đi qua luôn là được, bác sĩ Lý chờ cậu bên kia.” La tỷ nói.
“Cảm ơn bác sĩ La,” Trình Khác có hơi sốt ruột mà đứng lên, “Vậy, vậy tôi…”
“Cậu mau đi đi,” La tỷ cười, “Cà phê tôi mời.”
Trình Khác khom người với La tỷ, không kịp nói gì nữa, ôm Miu bước nhanh ra khỏi quán cafe.
Tài xế taxi vừa nghe địa chỉ đã biết hắn định đi đâu, có lẽ là nghĩ tới tâm trạng người nhà bệnh nhân, cả một đường đều không nói chuyện với hắn.
Đến nơi dừng xe lại, tài xế mới nói một câu: “Chưa từng tới đây phải không? Cứ đi vào, bên trái là chỗ tiếp đón người nhà, cậu đăng ký ở đó là được.”
“Cảm ơn bác tài,” Trình Khác gật đầu, mang theo Miu xuống xe.
Miu hôm nay ngoan ngoãn lắm luôn, ngoại trừ lúc nãy đập cho hắn một móng vuốt, những lúc khác cho dù hắn xách hay ôm, Miu đều ngoan ngoãn mà thu móng vào.
Bác sĩ tâm lý của Giang Dư Đoạt họ Lý, năm mươi tuổi, là một bác sĩ có tiếng tăm rất tốt, Trình Khác lúc tra tư liệu bệnh viện đã nhìn thấy.
Sau khi hắn nói rõ hoàn cảnh với y tá, y tá bảo hắn ngồi trong đại sảnh chờ.
Trong đại sảnh có không ít bàn nhỏ và ghế, có TV, giờ đang chiếu bản tin, Trình Khác sau khi ngồi xuống cũng nhìn xung quanh.
Có vài người, nam nữ đều có, mặc quần áo có ghi tên bệnh viện, một chàng trai nhìn rất trẻ đang ngồi nhỏ giọng trò chuyện với cái bàn không ngừng, còn lại mấy người khác đều rất yên tĩnh, có điều Trình Khác có hơi ngại ngùng, vì mấy người này đều ngoẹo cổ tò mò nhìn hắn.
Trình Khác cười với bọn họ, rồi đưa tầm mắt hướng về hành lang, không tiếp tục nhìn bọn họ nữa.
Không hiểu tại sao, nhìn cảnh tượng như vậy, hắn lại hơi lo lắng.
Những người này chính là bệnh nhân, bọn họ đều có một thế giới không giống người khác, có những người, cả đời đều bị vây trong một thế giới khác.
Mà đến lúc cảm nhận được trực tiếp, hắn mới đột nhiên cảm thấy sợ, Giang Dư Đoạt giống bọn họ.
Giang Dư Đoạt cũng là bệnh nhân ở đây.
Dù hầu như những lúc ở cùng hắn, Giang Dư Đoạt cũng sẽ không khiến người khác cảm thấy y bất thường, nhưng đó cũng chỉ là vì y dùng đau khổ để che dấu đau khổ.
Không tự biết có lẽ sẽ càng thoải mái hơn chút.
Người tự do giữa hai thế giới, e rằng sẽ càng phải chịu nhiều tuyệt vọng hơn.
Lúc bác sĩ Lý đi ra từ hành lang, Trình Khác liếc mắt cái đã nhận ra, hắn đứng lên, căng thẳng trong giây lát làm hắn quên mất Miu đang nằm sấp trên đùi, Miu nhanh chóng tóm được áo, treo trên người hắn.
“Là Trình Khác phải không?” Bác sĩ Lý đi tới, cách vài bước đã cười đưa tay ra.
“Vâng,” Trình Khác đi tới, bắt tay với bác sĩ, “Chào bác sĩ Lý, làm phiền ngài rồi.”
“Ngồi đi,” bác sĩ Lý nói, “Chúng ta nói qua tình hình một chút.”
“Được.” Trình Khác ngồi xuống, hai tay ôm lấy Miu, để tránh bản thân vì kích động mà căng thẳng đến mức hai tay run theo.
“Tiểu La nói qua tình hình với tôi” bác sĩ Lý nói, “Tôi cảm thấy Giang Dư Đoạt gặp cậu sẽ có hiệu quả khá tốt, nhất là gần đây cậu ấy có hơi muốn xuất viện, tôi mong tâm trạng của cậu ấy có thể ổn định lại một chút, vẫn còn phải quan sát thêm một tuần.”
“Cậu ấy có thể xuất viện rồi?” Trình Khác ngồi thẳng dậy.
“Bây giờ đang kết hợp với thuốc, thêm mấy tháng nữa, cơ bản sẽ ổn định, hoàn toàn khôi phục thì không có khả năng lắm,” Bác sĩ Lý nói, “Nhưng tôi vẫn khá lạc quan, năng lực khống chế và ý chí của cậu ấy cũng rất mạnh.”
“Vậy cậu ấy hiện giờ…” Trình Khác cẩn thận hỏi.
“Tình hình không tệ lắm, khá hơn lúc mới tới rất nhiều,” bác sĩ Lý ngẫm lại liền cười, “Đương nhiên không ngoại trừ cậu ấy đang lừa tôi, thằng nhóc này trước đây ứng phó bọn tôi rất tốt, có điều lần này cậu nhóc chủ động đưa ra đề nghị phối hợp điều trị, tôi tin rằng tình hình cậu ấy thật sự ổn định.”
“Vậy thì tốt,” Trình Khác thở phào nhẹ nhõm, “Cảm ơn bác sĩ.”
“Tôi đi nói chuyện với cậu ấy một lúc, sau đó gọi cậu ấy tới đây,” bác sĩ Lý đứng lên, “Cậu chờ ở đây một lúc.”
“Được.” Trình Khác đứng dậy gật đầu.
Sau khi bác sĩ Lý rời đi, Miu meo một tiếng, Trình Khác bỏ nó từ trên đùi lên bàn, chạm chạm lên ria của nó: “Làm sao bây giờ, tao hơi căng thẳng rồi, ngộ nhỡ chốc nữa tao căng thẳng rồi khóc thì làm sao?”
Miu ngồi thẳng nhìn hắn.
“Chắc là không đâu,” Trình Khác nói, “Tao cảm thấy Tam ca nhà mày có khi còn khóc trước, tao nhìn cậu ấy khóc, có lẽ cũng sẽ không có cơ hội khóc, còn phải an ủi cậu ấy.”
Miu liếm liếm móng.
“Nếu như thuận lợi, có thể kịp xuất viện trước sinh nhật cậu ấy,” Trình Khác lấy điện thoại ra nhìn lịch, “Thế nhưng khoảng thời gian này không dài cũng không ngắn, tao đi về trước hay là cứ ở đây…”
Miu thả móng vuốt xuống, mặt hờ hững mà nhìn hắn.
Trình Khác cảm giác mình không ngừng lại được: “Tao…”
“Mieow~~~~~” một tiếng mèo kêu đến từ phía trước.
Miu quay đầu lại.
Trình Khác cũng đột nhiên ngẩng đầu lên, dù một tiếng mèo kêu nắm cổ họng cũng không đủ tiêu chuẩn, vẫn đủ làm hắn nghe ra được.
Là Giang Dư Đoạt.
Lúc nhìn thấy Giang Dư Đoạt, Trình Khác cảm giác cả người mình như bị đóng lại.
Vì không biết ngày về, cho nên chờ đợi trong khoảng thời gian này làm cho hắn quen với tê dại, không suy nghĩ nhiều, cũng không dám nghĩ nhiều, đủ loại tưởng tượng về Giang Dư Đoạt, hắn cũng chỉ dám dừng lại trên mặt chữ.
Thậm chí ngay một giây trước khi nghe thấy giọng Giang Dư Đoạt, hắn cũng không tưởng tượng cụ thể tình cảnh bọn họ gặp mặt.
Mãi cho tới lúc nhìn thấy Giang Dư Đoạt mang theo nụ cười, TV bên cạnh vẫn luôn không nghe được lại đột nhiên có tín hiệu, đột nhiên trở nên chân thực mà rõ ràng, ngay cả tiếng nhỏ giọng nói chuyện của chàng trai bên cạnh cũng như thể bị phóng đại.
Mọi sắc thái xung quanh đều trở nên rõ ràng ngời sáng, âm thanh xung quanh cũng tràn vào tai, còn có thể ngửi thấy hương vị cỏ xanh và bùn đất từ ngoài cửa sổ bay vào.
“Cậu…” Trình Khác nhìn Giang Dư Đoạt, nửa buổi mới nói được một câu, “Thế mà không béo?”
“Tôi chú ý lắm, tầng hai có phòng tập thể hình, ngày nào tôi cũng đi,” Giang Dư Đoạt đi tới trước mặt hắn, một tay sờ trên túi để Miu, tầm mắt vẫn không rời khỏi mặt hắn, “Tôi…”
Câu nói này còn chưa nói xong, suy đoán của Trình Khác đã thành sự thật, nước mắt của Giang Dư Đoạt trong một giây đã lăn xuống, chảy thành vệt sáng trên mặt.
“Tôi nghĩ anh đã đi rồi,” Giang Dư Đoạt nhíu mày, cố gắng kìm nén nước mắt của mình, còn cố sức kéo khóe miệng cười, “La tỷ bảo tôi liên lạc với anh, tôi không dám, tôi sợ anh đi rồi….”
“Tôi đã nói tôi sẽ không đi,” Trình Khác ôm lấy y, “Tôi đã nói không đi mà, La tỷ có nói với cậu không?”
“Nói,” Giang Dư Đoạt ôm chặt hắn, chôn mặt vào vai hắn, “Thế nhưng lâu quá rồi, lâu như vậy, tôi sợ anh nói không đáng tin…”
“Tôi nói không đáng tin lúc nào?” Trình Khác xoa mạnh lên lưng y, tiếp xúc chân thực làm hắn có cảm giác như thể một kẻ đói bụng hai năm, ngày nào cũng chỉ có thể ăn cải xanh luộc, giờ lại được nhét thịt kho tàu đầy miệng.
Chân thật, mà cũng thỏa mãn.
“Sao anh lại không gầy đi,” Giang Dư Đoạt đè nén giọng, nhỏ giọng vừa khóc vừa nói, “Anh không nhớ tôi à?”
“Nhớ chứ, sao lại không nhớ được, ngày nào tôi cũng nhớ…” Trình Khác cũng nhỏ giọng nói, giọng cũng như run lên.
“Vậy sao anh lại không gầy?” Giang Dư Đoạt vẫn kiên quyết hỏi.
“Tôi ngày nào cũng học tập theo gương cậu, ba bữa một ngày, một bữa cũng không thể thiếu, bữa nào cũng ăn rất nhiều,” Trình Khác nói, “Tôi lại ăn ở nhà hàng nữa, đồ ăn quá ngon, không gầy được.”
Giang Dư Đoạt không nói gì, sau một lúc liền úp mặt vào cổ hắn nở nụ cười: “Ngu ngốc.”
“Cậu.” Trình Khác cười theo.
Giang Dư Đoạt vẫn luôn cười, hắn cũng vẫn luôn cười.
Cũng không có gì buồn cười, nhưng chỉ là muốn cười, Trình Khác thậm chí còn cười ra tiếng.
Vẫn cứ cười đến sắp chảy nước mắt, hắn mới ngừng lại.
Giang Dư Đoạt buông hắn ra, cẩn thận nhìn chăm chú mặt hắn.
Trình Khác phát hiện trên mặt Giang Dư Đoạt đã không còn nước mắt, ngay cả trên mắt cũng không thấy nước, có lẽ đều lau lên vai hắn rồi.
“Đi ra sân một lúc không?” Giang Dư Đoạt nhẹ giọng hỏi.
“Ừm.” Trình Khác gật đầu.
Giang Dư Đoạt ôm lấy Miu đi vào trong, xuyên qua cửa, dẫn hắn vào trong sân: “Thế nào, phong cảnh cũng không tệ lắm phải không?”
“Ừ,” Trình Khác nhìn xung quanh, “Dễ chịu lắm.”
Giang Dư Đoạt liếc nhìn hắn, dường như hơi ngượng ngùng mà quay đầu đi, tay bỏ vào túi cúi đầu đi theo con đường nhỏ.
Trình Khác hình như cũng có cảm giác giống vậy, có lẽ lâu lắm rồi không gặp, hắn vậy mà cũng có hơi ngượng ngùng.
Đi một lúc, Giang Dư Đoạt ngồi xuống bên cạnh đài phun nước, ngước nhìn hắn: “Cho tôi điếu thuốc đi.”
“Được,” Trình Khác lấy bao thuốc lá ra, lại hơi do dự, “Cậu đang uống thuốc đúng không, được hút thuốc sao?”
“Được hút, có điều tôi hứa với bác sĩ Lý một ngày bốn điếu, mỗi ngày bác sĩ đưa cho tôi,” Giang Dư Đoạt nói, “Hôm nay hút xong rồi.”
Trình Khác nở nụ cười: “Vậy giờ là hút lén à?”
“Ừ,” Giang Dư Đoạt cũng cười, “Cho tôi đi.”
Trình Khác đưa một điếu thuốc cho y, giúp y châm thuốc.
Giang Dư Đoạt rít một hơi, nhẹ nhàng phun ra một ngụm khói.
Trình Khác nhìn theo y, rốt cuộc cũng bắt đầu chậm rãi tìm lại được dáng dấp quen thuộc của Giang Dư Đoạt, lúc hút thuốc híp hai mắt lại, vẫn là bộ dạng hung hăng của Tam ca.
Mà vẫn có chút thay đổi, rất nhỏ bé, thay đổi có lẽ chỉ có hắn mới cảm giác được.
Chính là thả lỏng.
Giang Dư Đoạt so với trước đây, thả lỏng hơn rất nhiều, nếu như không có tương quan so sánh, Trình Khác cảm thấy chính mình cũng không phát hiện được, Giang Dư Đoạt trước đây, lúc nào cũng mang theo vẻ sốt sắng.
“Làm sao anh biết tôi ở đây?” Giang Dư Đoạt hỏi, “Anh mua chuộc La tỷ đúng không?”
“Không, chị ấy là đồng đội tốt,” Trình Khác cười, “Tôi đoán.”
“Đoán được chuẩn thế.” Giang Dư Đoạt nói.
“Còn phải xem là đoán ai, đoán cậu đều chuẩn như vậy.”
Giang Dư Đoạt híp mắt lại nở nụ cười, một lúc sau, y đưa tay tóm lấy áo Trình Khác kéo về phía mặt mình, ngửa đầu nhìn hắn: “Tôi thật sự…ngày nào cũng nghĩ xem, liệu anh đã đi chưa.”
“Đã nói không là không mà, cậu đúng là không hiểu tôi,” Trình Khác cúi đầu bóp bóp cằm y, “Tôi vẫn còn sự nghiệp chưa thành cơ mà.”
“Sự nghiệp gì?” Giang Dư Đoạt hỏi.
Trình Khác nhìn xung quanh, không có ai, hắn hạ thấp giọng, “XXX cậu.”