Đọc truyện Thược Dược Trắng – Chương 25
Lục Tôn chỉ cao hơn Hứa Tĩnh Giai một tí, dáng người nhỏ con lại trắng trẻo, khuôn mặt nhỏ nhắn. Nếu mặc sơ mi quần tây thì trông rất thư sinh, cũng ra dáng đàn ông một tí. Nhưng hôm nay Lục Tôn lại khoác chiếc áo khoác dài màu sáng, quần dài và hai lớp áo bên trong, quả thật ăn mặc như vậy, thêm với dáng người nhỏ bé và cả lúc này cậu cũng đang đội chiếc nón giáng sinh. Quả nhiên trông giống như nữ sinh duyên dáng vậy, thế nên ba người trước mắt mới nhầm lẫn là hai người con gái đi cùng nhau.
Nhưng đối với Lục Tôn thì cậu nổi lên sự tức giận không hề nhỏ. Lúc trước học trung học vì dáng người này cậu đã bị trêu chọc rất nhiều, cậu vô cùng ghét bỏ cái thân hình nhỏ nhắn này, bây giờ còn bị ba tên thần kinh này tán tỉnh. Lục Tôn thật muốn moi mắt từng người ra để chúng xem cho kĩ cậu đây là công hay thụ.
Tuy dạo gần đây Lục Tôn có cố gắng tập thể hình để cải thiện, nhưng Lục Tôn cũng không cao hơn được bao nhiêu, dáng vóc vẫn mảnh mai. Không trách được ba tên đó nghĩ cậu là con gái.
Ba người vừa đến nhìn dáng vẻ tức giận đến phồng má của Lục Tôn lại càng trêu chọc hơn, tên đứng ở chính giữa còn vươn tay đụng chạm lên gương mặt của Lục Tôn.
“Này, lúc em tức giận trông thật đáng yêu đấy, mèo con dễ cáu thật!”
Lục Tôn chỉ nhếch mép nở nụ cười, cậu đang kiềm chế khiến mặt đỏ bừng. Cho đến khi một trong những tên đó chuyển hướng sang Hứa Tĩnh Giai đùa giỡn. Cậu thấy Hứa Tĩnh Giai chỉ lạnh nhạt mím môi, mặt cũng trở nên xanh xao hơn. Bọn hắn vẫn tiếp tục những hành động vừa nãy khi trêu đùa Lục Tôn nhưng bây giờ lại tiếp tục trên người Hứa Tĩnh Giai. Lục Tôn giận đến hằn cả máu trên mắt, nhìn cánh tay vươn đến, hắn còn chưa kịp đụng vào da dẻ trắng nõn của Hứa Tĩnh Giai, đã bị Lục Tôn bắt lại, ngay tức khắc cổ tay hắn kêu lên một tiếng, hắn đã hét lên đầy đau đớn.
Nhưng đáng ngạc nhiên hơn, Lục Tôn không để hai người còn lại đang ngạc nhiên kịp hoàn hồn, cậu lao đến, chốc lát bọn hắn người ôm tay người ôm chân, khuôn mặt nhăn nhó vì đau, miệng rên rỉ vài tiếng đau còn có những câu chửi Lục Tôn.
Bọn hắn thế nhưng lại tức giận, mặc kệ cái đau gắng gượng muốn cho Lục Tôn một bài học. Thế nhưng khi vừa nhìn thấy đằng sau lưng hai người Lục Tôn và Hứa Tĩnh Giai, khuôn mặt bọn hắn tái mét, để lại một câu cảnh báo, sau đó liền nhanh chóng rời đi. Khi Hứa Tĩnh Giai thắc mắc quay lại, cô mới chợt nhận ra, bọn người Giang Lục đang đến gần.
Giang Lục là người lên tiếng trước “Em dâu không sao chứ?”
Hứa Tĩnh Giai lắc đầu.
Mọi người đều lần lượt nhìn Hứa Tĩnh Giai một lượt từ trên xuống dưới, sau đó quay sang vỗ vai Lục Tôn.
Lục Thương cười vui vẻ nói với Lục Tôn “Tiểu Tôn, không uổng công học võ công nhỉ?”
Lục Tôn được một lần hãnh diện, trông mũi của cậu như dài ra cả tấc. Cậu cao ngạo nói “Đàn ông phải bảo vệ được phụ nữ. Đây là chuyện thường tình!”
Trong đám người bọn họ, ai chằng biết Lục Tôn vì cái vóc dáng nhỏ bé mà từng suýt bị trầm cảm. Cũng là nhờ lúc trước Lục Tôn chịu nghe lời Khương Từ Minh đi học võ công. Hôm nay được thể hiện, coi như có một chút ra dáng đàn ông.
Mọi người đứng khen ngợi Lục Tôn một lát, điện thoại trong túi của Giang Lục liền vang lên. Anh nhếch mép cười hớn hở trả lời.
“Bọn tôi đang ở tiệm nước khu phía tây!………….được được, cậu mau qua đây!”
Giang Lục cúp máy, sau đó nháy mắt với Hứa Tĩnh Giai một cái rồi mới bảo mọi người sang phía đối diện đứng. Đứng không lâu liền thấy từ xa bóng dáng ai đó đang từ tốn đi lại. Lục Tôn là người đầu tiên nhận ra, cậu nói lớn, tay còn dơ cao vẫy vẫy.
“Trạch Gia ca, ở bên này!”
Vì giọng có chút lớn, thu hút không ít sự chú ý của nhiều người xung quanh. Hứa Tĩnh Giai có chút không được tự nhiên, càng nép vào trong đám người đàn ông đang vây quanh mình. Ấy vậy mà lúc Từ Trạch đi đến, liền đi thẳng đến kế bên Hứa Tĩnh Giai, còn nắm lấy tay cô. Sau đó lại thản nhiên bảo mọi người đi về phía sân vận động.
Mọi năm thường bóng rổ sẽ được thi đấu trong nhà, nhưng riêng năm nay được thi đấu ở ngoài trời, do năm nay không lạnh như năm ngoái, người cũng đến coi rất đông, chen chúc vào trong nhà thì rất nóng nực và chật chội. Lúc đám người Từ Trạch và Hứa Tĩnh Giai đến, trên khán đài đã không còn chỗ ngồi, thế nên bọn người Từ Trạch không còn cách nào khác phải đứng xem trận đấu.
Trận đấu đang diễn ra là trận giai đấu của sinh viên của Gia Thiển và sinh viên của Tử Khánh. Nghe nói hai năm trước đại thần Từ Trạch cũng tham gia vào trận giao đấu trong ngày đại hội, nhưng do sau này trở nên bận rộn, cũng không còn tham gia các hoạt động ở trường nữa. Ấy vậy mà đội hình bóng rổ cũng có người quen của Hứa Tĩnh Giai, chính là nam phụ Tử Khiêm ở khoa văn bên đội kịch, có rất đông bạn học đến xem trận đấu, người đứng sát người, Hứa Tĩnh Giai có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của những bạn kế bên loáng thoáng bên tai. Thì ra Tử Khiêm chính là chủ lực của đội bóng rổ lần này, Hứa Tĩnh Giai còn nghe thấy rất nhiều lời khen của các bạn nữ dành cho Tử Khiêm, coi ra Tử Khiêm cũng được nhiều bạn nữ hâm mộ. Cứ mãi lo nghe lén chuyện của các bạn nữ mà Hứa Tĩnh Giai đã hoàn toàn bỏ quên cả trận đấu, cho đến khi các bạn nữ đột nhiên hét lớn, Hứa Tĩnh Giai vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra thì đã bị đại thần nhanh chóng kéo mạnh ôm vào lòng.
Hứa Tĩnh Giai có chút mơ màng ngẩng đầu nhìn Từ Trạch. Anh lãnh đạm, mày cau nhẹ nhưng chung quy vẫn là vẻ lạnh lùng đó. Anh quét mắt một lượt xung quanh, sau đó mới nhìn xuống Hứa Tĩnh Giai, anh trầm giọng hỏi.
“Có sao không?”
Hứa Tĩnh Giai chỉ máy móc lắc đầu. Cô vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra..
Đại thần cứ mãi ôm Hứa Tĩnh Giai như vậy, cho đến khi Hứa Tĩnh Giai quá xấu hổ khi bị nhiều người nhìn, cô chỉ ngại ngùng, dùng giọng nói nhỏ nhất có thể để nói với Từ Trạch.
“Sư huynh……..anh buông em ra đi, nhiều người nhìn như vậy…”
Từ Trạch nhìn Hứa Tĩnh Giai, anh nhếch mép cười, tay xoa sau đầu cô nhưng cũng chịu buông ra. Hứa Tĩnh Giai coi như định thần lại một tí, lúc này mới biết khi nãy là xảy ra chuyện gì. Cũng chỉ vì tranh giành bóng quá hăng, nên khi các bạn học ở Tử Khánh lúc thẩy bóng vào rổ bị lệch nên bóng bị văng ra ngoài, đúng lúc là trái bóng ấy bay thẳng đến gần chỗ của Hứa Tĩnh Giai. May mắn rằng trái bóng ấy không trúng bạn học nào cả. Bọn người Từ Trạch đứng xem cho đến khi trận bóng kết thúc, mới rời khỏi.
Lúc này đã quá giờ ăn trưa, mọi người quyết định đi một chỗ gần trường để ăn vì ai cũng đã đói. Cho đến lúc quay lại cũng đúng lúc bên đội kịch gọi Hứa Tĩnh Giai qua. Từ Trạch muốn đưa Hứa Tĩnh Giai qua sân khấu nên hai người tách khỏi đám người Lục Thương.
Lúc này Hứa Tĩnh Giai vừa đến, bên đội phục trang đã lôi kéo Hứa Tĩnh Giai khỏi tay đại thần đi mất. Kết quả Hứa Tĩnh Giai còn chưa tạm biệt đại thần, nghĩ đại thần sẽ rời đi, nên Hứa Tĩnh Giai sau đó chỉ nghiêm túc chọn lựa trang phục cho các bạn diễn. Mãi cho đến khi cách giờ trình diễn 30 phút. Hứa Tĩnh Giai từ bên trong hậu trường đi ra ngoài, cô muốn gọi một cuộc điện thoại cho đám Dương Linh, thông báo cùng qua xem kịch, ấy vậy mà Hứa Tĩnh Giai không ngờ đại thần cư nhiên là vẫn còn ở đây. Anh vẫn còn đang góp ý chỉ đạo mọi người điều chỉnh sân khấu.
Từ Trạch dáng người cao ráo, luôn mặc chiếc áo sơ mi trắng quen thuộc. Có lẽ vì trong hội trường khá nóng nên anh đã cởi chiếc áo khoác đen dài ra. Hai ống tay áo được vén lên cao, hai hàng nút ở cổ cũng được mở. Trông vô cùng tuỳ tiện nhưng lại không mất đi vẻ thanh tao. Khuôn mặt anh không có biểu hiện gì nhiều ngoài sự lạnh lùng vốn có. Anh đứng đó cùng với một vài người, vẻ mặt chuyên tâm của anh trở nên thu hút hơn bao giờ hết. Thì ra đại thần còn có một vẻ mặt như vậy mà cô lần đầu tiên được thấy.
Đột nhiên Hứa Tĩnh Giai cảm thấy ấm lòng lại rung động đến lạ lùng. Từ Trạch vì Hứa Tĩnh Giai mà ngay cả một ngày nghỉ cũng muốn giúp cô trong công việc, tuy việc này cũng không quá mệt nhọc, nhưng với người bận rộn như Từ Trạch, Hứa Tĩnh Giai cảm thấy vừa xót vừa thích.
Hứa Tĩnh Giai lẳng lặng đi đến gần Từ Trạch. Từ Trạch đang mải nghe chàng trai đứng kế bên nói, nhưng không hiểu sao anh dường như nhận ra một tín hiệu nào đó, ngẩng đầu đã thấy Hứa Tĩnh Giai đang đi về phía này. Từ Trạch nhếch mép cười, đợi Hứa Tĩnh Giai lại gần, cũng không quên nắm lấy tay Hứa Tĩnh Giai. Anh lành lạnh hỏi một câu.
“Có lạnh không?”
Sở dĩ Từ Trạch hỏi như thế, là do không thấy Hứa Tĩnh Giai mặc áo khoác trong khi bàn tay đã lạnh cóng. Nhưng mà Hứa Tĩnh Giai chỉ cười rồi lắc đầu.
Từ Trạch liền lên tiếng “Dừng một lát!”
Khiến cho anh chàng đang nói liền ngừng lại, nhìn Từ Trạch với con mắt vô cùng không hiểu ý tứ. Anh ta lại nghĩ Từ Trạch có ý kiến về chỗ mà anh ta đang nói, lại không ngờ Từ Trạch nhanh chóng bước chân đến hàng ghế dành cho khán giả, cầm lấy chiếc áo khoác, sau đó đi lại và vô cùng tự nhiên khoác lên người Hứa Tĩnh Giai, còn bổ sung thêm một câu.
“Cẩn thân bị cảm lạnh!”
Những người xung quanh đều là một vẻ ngơ ngác mù mịt “….”
Hoá ra đại thần khi yêu đương là như thế này!
~~~*Ở một diễn biến khác No.1*~~~
Sắp đến giờ ra sân, Tử Khiêm nhanh chóng thay áo sau đó cùng đồng đội ra ngoài. Ánh mắt anh lướt qua vị trí của đội, chỗ ngồi của anh xuất hiện một số chai nước. Lúc đó không hiểu sao anh lại mong muốn người nào đó cũng đến xem mình thi đấu, ánh mắt anh lướt vội trong đám đông đang reo hò cổ vũ, anh đã nhìn mấy lần, nhưng vẫn không thấy khuôn mặt nhỏ xinh của người con gái ấy. Lòng anh có một chút nặng trĩu, tất cả mọi sự buồn phiền bị dồn nén đều được anh trút xả ra trong trận đấu này, đây chỉ là trận đấu giao hữu hằng năm giữa hai trường, mặc dù không cần quá nhiều quy tắc, nhưng không hiểu sao anh lại chơi trận này rất nghiêm túc, kéo theo không khí của trận đấu từ vui vẻ chuyển sang gay gắt tranh đoạt điểm.
Khi anh để đối phương ghi điểm, cũng chính là lúc anh nhìn thấy Hứa Tĩnh Giai. Anh vui vẻ phấn chấn, nhưng cũng không được lâu. Tử Khiêm nhìn Hứa Tĩnh Giai được Từ Trạch bảo vệ, Hứa Tĩnh Giai ngại ngùng nép vào trong ngực của Từ Trạch.
Hoá ra như anh mong ước, người con gái ấy đã đến xem anh thi đấu, nhưng lại đi cùng người đàn ông của cô ấy.
Chậm một bước, cũng giống như chậm cả đời.