Thược Dược Trắng

Chương 15


Đọc truyện Thược Dược Trắng – Chương 15

Hứa Tĩnh Giai nhìn điện thoại thở dài, cô nằm dài ra bàn, chưa bao giờ Hứa Tĩnh Giai lại có cảm giác chán nản như vậy. Hôm trời mưa ấy, khiến đại thần bị ướt, Hứa Tĩnh Giai có nhắn tin xin lỗi nhưng mấy hôm nay đại thần vẫn chưa trả lời lại. Có khi nào……..có khi nào đại thần giận cô mất rồi không?

Hứa Tĩnh Giai thật muốn khóc không nước mắt mà.

“Giai Giai, mau lại đây!” Dương Linh nở nụ cười bí hiểm. Hứa Tĩnh Giai nằm trên bàn, nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu lại, đã thấy ba người bọn họ chụm lại một chỗ xem máy tính. Hứa Tĩnh Giai uể oải đứng dậy đi đến.

“Sao thế? Được đại thần cõng mà không vui sao?” Dương Linh chọt chọt ngón tay vào Hứa Tĩnh Giai trêu chọc.

Hứa Tĩnh Giai đỏ mặt ngẩn ngơ hỏi “Sao cậu biết?” Chẳng lẽ………..chẳng lẽ…………

Hứa Tĩnh Giai đi vội đến chỗ Đường Phân. Nhìn vào màn hình máy tính, quả nhiên lại là nó, bài đăng mới trên diễn đàn trường. Ở một tài khoản tên là Tú Vĩ Lan, đăng hai tấm hình khiến Hứa Tĩnh Giai nhìn vào rất xấu hổ, một tấm là ảnh chụp cây dù sau lưng đại thần, một tấm còn lại chính là chụp lúc đại thần đang cõng cô đi trong mưa, còn kèm theo dòng trạng thái “Hôm trời mưa to được đại thần tốt bụng tặng dù, không nghĩ đây lại là âm mưu phúc hắc của đại thần nhà ta!”. Lần này thật sự Hứa Tĩnh Giai rất muốn khóc mà!!!

Các bình luận ở dưới đều đang nháo nhào cả lên, bình luận từ tài khoản Tú Vĩ Lan nói đến chuyện ngày hôm đó được đại thần tặng dù là có chủ đích cả do đại thần là muốn đi chung một dù với Hứa Tĩnh Giai, bình luận này đã được leo lên top đầu những bình luận được yêu thích.

Dương Linh ở bên cạnh trầm trồ “Quả nhiên mọi người ở bên dưới đều cho rằng bạn trai Giai Giai là đại thần rồi!” Sau đó Dương Linh quay sang vỗ vai Hứa Tĩnh Giai nói với một vẻ rất chắc chắn “Giai Giai giờ cậu và đại thần chưa đi tới bước đó nhưng giờ cả cái đại học Gia Thiển này ai cũng đều tin nó là sự thật rồi!”

Hứa Tĩnh Giai ngẩn ngơ…….

Làm sao mấy ngày tới Hứa Tĩnh Giai bước ra đường nhỉ?

Thế là không khỏi ngoài dự đoán, mấy ngày sau đó ngoại trừ có tiết cần lên lớp, Hứa Tĩnh Giai lại chỉ trốn ở trong phòng kí túc xá. Vừa buồn bực vì không thấy đại thần trả lời tin nhắn, vừa lo ngại vì các bạn học đang bàn tán về cô. Khiến cho Hứa Tĩnh Giai cứ rầu rĩ suốt mấy ngày. Dương Linh, Đường Phân và Tống Vy lúc đầu cũng chỉ nghĩ Hứa Tĩnh Giai sẽ chỉ buồn bực một tí, lại không ngờ nó lại kéo dài nhiều ngày như vậy. Bọn họ cảm thấy lo lắng, nên mới đề nghị Hứa Tĩnh Giai rằng cuối tuần bọn họ đều ở lại kí túc xá cùng nhau đi chơi, nhưng kế hoạch đã định này, hình như có vẻ là không thực hiện được.

Quả nhiên yêu đương có thể vực dậy cái xác sống mà! Nếu muốn biết vì sao thì câu chuyện xảy ra như sau.


Trong một lần vào buổi sáng, lớp trưởng Trần Ngư gửi một tin nhắn cho Hứa Tĩnh Giai, đại khái là giáo sư Triệu cần gặp cô. Không hiểu vì sao lớp trưởng Trần Ngư lại biết được số điện thoại của Hứa Tĩnh Giai, nhưng Hứa Tĩnh Giai cũng không suy nghĩ nhiều về nó. Trần Ngư muốn qua đón Hứa Tĩnh Giai, nhưng bị Hứa Tĩnh Giai từ chối. Cô thay đồ liền đi đến khu D gặp giáo sư Triệu. Lúc trở ra cũng đã đến giờ ăn trưa. Hứa Tĩnh Giai liền đến chỗ hẹn để ăn trưa cùng Dương Linh, Đường Phân và Tống Vy. Nhưng lúc Hứa Tĩnh Giai ra ngoài, bị Trần Ngư chặn lại.

“Giai Giai, cũng đến giờ ăn trưa rồi, có muốn đi ăn gì không?”

Hứa Tĩnh Giai cười gượng lắc đầu “Rất xin lỗi, tớ đã có hẹn rồi!” Vừa dứt lời, điện thoại Hứa Tĩnh Giai rung lên vài tiếng, cô lấy ra coi, thì nhận ra có tin nhắn đến, là tin nhắn của đại thần. Nội dung là “Chỉ cần mua cháo, mang đến chung cư X, lầu 28, số XX, cám ơn!”

Hứa Tĩnh Giai nhíu mày không hiểu ý của đại thần, nói lời tạm biệt vội vã với Trần Ngư, sau đó mới nhấn xuống số của đại thần gọi đi. Điện thoại truyền đến vài tiếng đã được bắt máy. Hứa Tĩnh Giai lắp bắp lên tiếng.

“Từ…..sư huynh?”

“Hửm?” Anh dùng giọng mũi trả lời, nghe có chút lười nhác.

“Cái đó……..cái đó………..tin nhắn…..”

“Em muốn nói điều gì?” Từ Trạch cất tiếng, giọng anh khàn khàn, tràn đầy mệt mỏi.

Hứa Tĩnh Giai nghi hoặc hỏi “Sư huynh………bị bệnh sao?”

Từ Trạch ở đầu dây bên kia, không nhanh không chậm trả lời “Chỉ là có chút mệt mỏi, tôi không sao!”

Thế đúng là đại thần bị bệnh rồi! Không phải………..không phải là do hôm trời mưa đấy chứ? Vậy là, đại thần không phải là giận mà là do anh bệnh nên mới không thể trả lời tin nhắn của cô. Hứa Tĩnh Giai cảm thấy thật có lỗi. Suy nghĩ lúc này trở nên rối bời liền gấp gáp nói.


“Đợi một lát, em sẽ mang theo đồ ăn đến.” Dứt lời Hứa Tĩnh Giai liền cúp máy, cô chạy nhanh đến một nhà hàng gần nhất. Nhưng nhà hàng này rất đông, nên gần nửa tiếng xếp hàng Hứa Tĩnh Giai mới có thể mua được đồ ăn. Vì nhà đại thần cũng khá xa đại học Gia Thiển, nên Hứa Tĩnh Giai vội vã bắt taxi, nhưng vì quá khẩn trương nên Hứa Tĩnh Giai bị té, hôm nay Hứa Tĩnh Giai mặc một chiếc đầm trắng để lộ chân, lúc té đã khiến cho đầu gối bị trầy một mảng. Đồ ăn đã bị đổ ra hết, nếu bây giờ quay lại mua thì phải xếp hàng rất lâu, nên Hứa Tĩnh Giai quyết định sẽ đến siêu thị mua đồ ăn để nấu. Tuy có chút đau nhưng Hứa Tĩnh Giai không để ý, cứ như vậy đi đến chung cư đại thần ở.

Lúc Hứa Tĩnh Giai đến, sau khi bấm chuông, cô mới nhận ra là cửa không khoá, lại còn để hở một tí. Thế nên Hứa Tĩnh Giai liền gan lớn đẩy cửa đi vào. Cũng chính là lúc này Từ Trạch nghe thấy tiếng chuông cửa từ phòng ngủ đi ra.

Nhưng mà……nhưng mà……sao đại thần lại cởi trần như thế?

Hứa Tĩnh Giai bối rối liền buông hết tất cả đồ ăn trên tay xuống, lấy tay che lại mặt. Miệng lắp bắp lên tiếng, khuôn mặt đã đỏ ửng như muốn bốc ra khói.

“Sư huynh……….sư huynh mau mặc áo vào….” Nhưng có lẽ Từ Trạch đã chú ý đến điều khác, nên hoàn toàn bỏ qua lời Hứa Tĩnh Giai nói. Anh bước đến trước mặt cô. Nhìn từ trên xuống dưới một lượt. Nhận ra chiếc váy trắng có nhiễm một chút vết bẩn, ngay cả giầy cũng bị xước một tí, còn ở đầu gối lại rỉ máu một mảng lớn. Dường như Từ Trạch cau mày hỏi.

“Tại sao lại bị như thế?”

Hứa Tĩnh Giai bị giật mình nhẹ, he hé mắt nhìn Từ Trạch. Nhận ra anh vẫn chưa mặc áo mà lại còn đứng trước mặt cô, Hứa Tĩnh Giai càng thêm khẩn trương.

“Sư huynh……..mau mặc áo vào đi!”

Từ Trạch trầm mặc vẫn không trả lời, anh chỉ nhíu chặt mày dùng tay nắm lấy tay Hứa Tĩnh Giai kéo xuống, để Hứa Tĩnh Giai có thể nhìn anh. Từ Trạch lên tiếng, nhưng không phải trả lời Hứa Tĩnh Giai, anh nói “Mau trả lời tôi!”

Hứa Tĩnh Giai như bị bất ngờ, cô nhìn thấy………..hình như là đại thần đang tức giận rồi! Lúc này Hứa Tĩnh Giai ngẩn ngơ trả lời, cô chỉ âm thầm nghĩ, hoá ra dáng vẻ đại thần tức giận là như thế này.

“Khi nãy mua đồ ăn xong, đi vội quá nên bị ngã, đồ ăn đã đổ hết xuống đường, nên…….nên em mua đồ đến để nấu!”


Từ Trạch dáng vẻ mím môi, kéo cô đến bên ghế sô pha để Hứa Tĩnh Giai ngồi xuống. Sau đó đi lấy hòm thuốc sơ cứu, chính mình xử lý vết thương cho Hứa Tĩnh Giai. Mặc dù Từ Trạch đã cố gắng nhẹ tay, nhưng Hứa Tĩnh Giai vẫn cảm thấy đau, đôi lần đã rưng rưng nước mắt, nhưng vẫn chung quy là không kêu một tiếng nào. Từ Trạch nhìn điệu bộ Hứa Tĩnh Giai, nhếch miệng nói “Lần sau chú ý một chút!”

Hứa Tĩnh Giai gật đầu. Từ Trạch bôi thuốc mỡ và băng bó lại đầu gối của Hứa Tĩnh Giai. Sau đó liền đặt hộp sơ cứu qua một bên, Từ Trạch nhìn Hứa Tĩnh Giai mà không nói bất cứ một lời nào cả, làm cho Hứa Tĩnh Giai ngại ngùng, có một chút không tự nhiên. Thế nên theo bản năng Hứa Tĩnh Giai lại cúi đầu. Cơ mà đại thần quỳ một chân trước mặt cô, theo tầm nhìn của cô khi cúi xuống, vừa vặn lại nhìn thấy cơ thể của đại thần. Bất giác Hứa Tĩnh Giai nhận ra đại thần từ đầu đến giờ vẫn chưa mặc áo vào, nãy giờ rửa vết thương đã khiến Hứa Tĩnh Giai quên mất chuyện này. Hứa Tĩnh Giai liền quay đầu sang hướng khác, ngại ngùng nói.

“Sư huynh mau đi mặc áo vào đi!”

Đổi lấy Từ Trạch chỉ cười, sau đó lại như muốn trêu chọc Hứa Tĩnh Giai.

“Nhưng tôi đang rất mệt, không đi lấy được!”

Hứa Tĩnh Giai càng bối rồi hơn “Nhưng……..nhưng anh cũng không thể để trần như vậy được!”

“Tại sao? Người tôi đang rất nóng, mặc áo sẽ ra mồ hôi, rất khó chịu!”

Đại thần nói như thế khiến cho cô không biết phải nên nói gì thêm, chỉ đành trốn tránh đi chỗ khác “Thế……….thế em đi làm thức ăn.” Nói xong Hứa Tĩnh Giai cứ từ từ nhích sang một bên, cho đến khi không còn đối diện với đại thần nữa thì Hứa Tĩnh Giai liền đứng lên chạy vào bếp.

Từ Trạch lên tiếng “Từ từ thôi!”

Sau đó lại thấy Hứa Tĩnh Giai đi ra cầm túi thức ăn rồi lại đi vào bếp một lần nữa.

Từ Trạch cười vui vẻ.

~~~*Ở một diễn biến khác No.1*~~~

Tin tức nữ thần trong veo cùng với đại thần hẹn hò trong mưa đang bùng nổ ở diễn đàn trường. Quả nhiên chuyện của đại thần và Hứa Tĩnh Giai chưa bao giờ được hết quan tâm. Hiện tại các bạn học ở trong FC couple Từ-Hứa đang lôi một loạt những khoảnh khắc đáng yêu. Trong đó có cả chuyện cái lần Dương Linh đã chia sẻ lại tin của đại thần và Hứa Tĩnh Giai cũng được nhắc đến. Đường Phân và Tống Vy khi ngồi đọc bình luận liền nhận ra, sau đó đó mắng Dương Linh một trận. Cô nàng chỉ cười trả lời “Quan hệ của họ là đường đường chính chính, có gì phải giấu diếm chứ!”


~~~*Ở một diễn biến khác No.2*~~~

Sau khi Hứa Tĩnh Giai gọi, Từ Trạch để điện thoại xuống, đi ra cửa âm thầm mở khoá, sau đó anh định vào phòng ngủ nằm tiếp. Lúc đi ngang qua bàn ở phòng khách, thấy được hũ cháo cùng với canh gà, Từ Trạch liền nghĩ đến dì Phương. Sau đó anh liền gọi một chuyến cho Lục Dương. Mới vừa bắt máy, Lục Dương đã nháo nhào hỏi Từ Trạch khi nào mới có thể đi làm. Nhưng khi nghe câu nói của Từ Trạch, Lục Dương lại im bặt.

Từ Trạch nói “Có đồ ăn cho cậu, mau qua nhà tôi lấy!”

Lục Dương kinh ngạc, anh ta đưa điện thoại ra xa nhìn dãy số người gọi đến, rõ ràng là Từ Trạch rồi, nhưng Từ Trạch có bao giờ nói những câu như vậy với anh ta đâu chứ?

“Không phải chứ Trạch Gia, tôi nghe lầm sao? Không phải cậu nói là qua nhà cậu lấy dự án gì đấy chứ?”

Từ Trạch chỉ lãnh đạm nói một câu “Cho cậu 10 phút!” Sau đó liền cúp máy.

Lúc Lục Dương đến, Từ Trạch đợi người lấy đồ ăn xong liền tiễn khách, Lục Dương tò mò không hiểu vì sao Từ Trạch lại gấp gáp như vậy nhưng anh ta cũng không hỏi, đến lúc anh ta ra xe liền nhận ra đã để quên chìa khoá xe và ví tiền ở nhà Từ Trạch, Lục Dương đành phải đi lên lại. Nhưng lúc đến khúc rẽ, anh ta lại thấy bóng dáng ai đó đứng ở trước cửa nhà Từ Trạch. Lúc này Lục Dương mới nhận ra vì sao Từ Trạch lại bảo anh ta đến lấy đồ ăn. Hoá ra là tiểu trong veo mang đồ ăn đến, liền đẩy đồ ăn này cho cậu ta, còn tiễn khách sớm như vậy là sợ tiểu trong veo nhìn thấy anh ta. Trạch Gia………….quả nhiên là phúc hắc!

~~~*Ở một diễn biến khác No.3*~~~

Tối đến, dì Phương gửi tin nhắn đến.

– Lát dì qua nhà con đưa đồ ăn, nhớ ra mở cửa để dì vào!

– Không cần! Con vẫn còn thức ăn.

– Thức ăn? Con đặt bên ngoài sao?

– Không? Vợ nấu!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.