Thuốc độc của người, kẹo ngọt của tôi

Chương 7 Phần 1


Bạn đang đọc Thuốc độc của người, kẹo ngọt của tôi – Chương 7 Phần 1

Chương 4: Từ khóc đến dốc hết tâm can tới cười đến vô tâm vô tính
Mãi tới lúc bước vào khách sạn Westin lộng lẫy, trong đầu Bạch Tiểu Thuần vẫn còn văng vẳng câu hỏi như có ngụ ý gì đó của Adam.
Giống như lần trước, khi đưa anh về khách sạn Westin, cô đã thẳng thắn nói rằng không muốn nói bất cứ chuyện gì liên quan đến Thư Hạo Nhiên, lần này cô cũng từ chối câu hỏi có tin tưởng vào tình yêu hay không của anh. Trong văn hóa phương Tây có một điểm rất hay, đối với những vấn đề không muốn nói thêm đều có thể trả lời rõ ràng rằng không muốn nói đến, đối phương cũng sẽ không cảm thấy bạn thất lễ, ngược lại còn cảm thấy đó là điều hợp lý, vì đó có thể là những bí mật và chuyện riêng tư của bạn. Điều này được thể hiện một cách đặc biệt rõ ràng trong con người phong độ ngời ngời của Adam. Chỉ có điều, cô có thể từ chối trả lời nhưng không thể ngăn cản bản thân mình nghĩ về điều đó.
Mười lăm phút sau, đồng nghiệp Jack đến nơi. Ăn một bữa trưa đơn giản, Bạch Tiểu Thuần chẳng còn thời gian để suy nghĩ miên man, cùng Adam ngồi xe của Jack trở về văn phòng.
Một rưỡi chiều, cuộc họp được bắt đầu theo lịch trình. Có thể coi đây là cuộc họp cuối cùng của năm nay, ngoài bộ phận Kinh doanh, tham dự cuộc họp còn có phòng Tài vụ, phòng Quản lý kinh doanh chất lượng vận hành công trường và một số phòng ban khác.
Căn phòng rộng chẳng hẹp chật kín người, Bạch Tiểu Thuần ngồi cạnh Adam, tập trung tinh thần đảm nhiệm công việc phiên dịch. Cho dù tất cả tài liệu đã được gửi cho cô nghiên cứu kĩ lưỡng và dịch xong  trước khi anh đến, trong quá trình diễn ra cuộc họp vẫn có vài khúc mắc nhỏ, may mắn là làm việc với anh càng lâu, nói chuyện cũng dễ dàng hơn, đôi lúc gặp phải những điểm không dễ diễn đạt, dùng động tác mô phỏng cũng có thể đạt được mục đích giao tiếp. Nội dung cũng giống hầu hết các cuộc họp cuối năm khác của công ty, đầu tiên là tổng kết đánh giá một năm qua, sau đó là các triển vọng trong tương lai. Nhưng nói đến triển vọng, chi bằng nói luôn nhiệm vụ cần đạt tới. Adam sắc bén chỉ ra ở thị trường Trung Quốc, giá trị kinh doanh của công ty trong thành phố G thường niên ở mức đáy, hy vọng năm sau sẽ đạt được những cải thiện triệt để, đồng thời thể hiện mong muốn cùng mọi người nỗ lực cố gắng.
Lời vừa nói ra, mọi người đều cảm thấy áp lực đè nặng trong lòng, bao gồm cả những nhân viên không liên quan gì đến công việc kinh doanh.
Bước vào thời gian thảo luận tự do, không ai đã nhắc đến dự án tàu điện ngầm.
Để ý thấy sắc mặt sếp Lý tái đi, Bạch Tiểu Thuần cúi gầm mặt, cảm giác tội lỗi dâng trào trong lòng không thể kiểm soát.
Đây là một dạng tâm lý tương đối kỳ lạ, nhưng tin rằng rất nhiều người có thần kinh yếu đều đã từng trải qua. Giả sử hôm ấy, Adam và sếp Lý đều mắng cô một trận té tát hoặc đuổi việc luôn, có lẽ cô sẽ chỉ cảm thấy buồn một lúc, nhưng chắc chắn cảm giác tội lỗi sẽ không đeo bám như thế này. Đáng tiếc là Adam lại nói nhẹ nhàng, không thể hiện thái độ trách móc, một mình đứng ra nhận toàn bộ trách nhiệm, khiến cô cảm thấy mình là một kẻ tội đồ, để người khác phải gánh thay hậu quả. Đối với cô, đó là một kiểu áp lực tâm lý đè nặng trong lòng, nói thẳng ra, giống như muốn mềm mỏng chứ không muốn cứng rắn.
Buổi tối, Adam mời toàn thể nhân viên trong công ty đi ăn tại nhà hàng Lão Vị Đạo lâu đời, danh tiếng lẫy lừng.
Trong ánh đèn lung linh, mỹ tửu giai hào, một bữa ăn náo nhiệt và ấm cúng bắt đầu.
Mọi người lần lượt chúc tụng, cụng ly, tửu lượng của Adam rất tốt, không từ chối bất cứ ai, đến cuối buổi, khuôn mặt trắng trẻo chuyển thành đỏ gay.
Trên đường đưa anh về khách sạn, tâm trạng Bạch Tiểu Thuần vẫn không khá hơn, cô im lặng không nói.
Bước đi trong sự giao hòa giữa bóng tối và ánh sáng do những ngọn đèn và những lùm cây hai bên đường tạo ra, bóng hai người bị những tia sáng khi mờ khi tỏ phân cách, lúc sát lại gần nhau, lúc lại tách rời ra.
Đợi đến lúc cô nhận ra vì tâm trạng của mình mà im lặng không nói gì là một việc bất lịch sự thì Adam đã lên tiếng trước:
“Cô ăn hơi ít đấy, là đang lo lắng cho Judy hay đang nghĩ về dự án tàu điện ngầm?”
“Hả?” Từ lúc bắt đầu ngồi vào bàn ăn, anh không ngừng cụng ly, chúc tụng với mọi người, vẫn còn để ý thấy mình ăn ít được sao?
“Cô ngồi ngay tôi, không khó để quan sát cô ăn nhiều hay ít. Còn nữa, trong cuộc họp, khi mọi người nhắc đến dự án tàu điện ngầm, cô lập tức cúi đầu.”

Nửa giải thích nửa nói chuyện, anh bỗng dừng bước, xoay người lại, đôi mắt khuất trong làn ánh sáng, mờ mờ xanh một cách xa xôi.
“Sherry, tôi đã nói rồi, đó không phải lỗi của cô!”
“Tôi hiểu, chỉ là tôi…”
Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghi ngại của anh, Bạch Tiểu Thuần lí nhí trả lời, nhưng lại không biết nên diễn đạt thế nào.
Chẳng lẽ lại hỏi tại sao anh ấy không mắng ình một trận?
“Tôi có một người bạn thân tên là Sam, ngày trước dạy khẩu ngữường đại học ở Tây An, hồi đại học, cậu ấy đã học tiếng Trung, tiếng Trung của cậu ấy rất khá.” Adam bỗng chuyển chủ đề, liếc nhìn người con gái đang nhìn mình với ánh mắt đầy nghi hoặc. Anh khẽ mỉm cười, gương mặt điển trai có nét ửng đỏ, nổi bật giữa màu sắc của một đêm gió thổi lạnh buốt, hiền hòa mà dịu dàng. “Tôi nhớ cậu ấy đã từng nói, có rất nhiều cách để diễn tả lòng tin vào vận mệnh trong văn hóa Trung Quốc, trong đó có một câu mà ý nghĩa của nó đại loại là hãy làm những việc mà mình cần phải làm một cách tốt nhất, còn có thể thành công hay không, lại cần phải xem ý chỉ của Thượng Đế…”
“Thượng Đế?”
Trong văn hóa Trung Quốc đâu có Thượng Đế?
Câu phản bác đã lên đến miệng nhưng lại nuốt ngược trở lại, cô chau mày suy nghĩ, sau đó trả lời:
“Câu anh muốn nói có phải là “Hành sự tại nhân, thành sự tại thiên”?” Tám từ cuối, cô nói bằng tiếng Trung.
“Exactly!”
Trí nhớ của Adam cực tốt, chỉ nghe hay xem qua một lần là có thể nhớ đại thể. Tuy anh khẳng định không hiểu rốt cuộc mỗi từ trong câu nói: “Hành sự tại nhân, thành sự tại thiên” có ý nghĩa như thế nào nhưng anh chắc chắn mình không nhớ nhầm.
“Nhưng tôi chưa làm tốt nhất có thể. Hơn nữa, nếu anh giải thích với Peter là chỉ có thể nghe ý chỉ của Thượng Đế, chắc chắn ông ấy sẽ không hài lòng.”
Peter White là người Úc gốc Mỹ, bình thường chẳng mấy khi tiếp xúc nhưng Bạch Tiểu Thuần nghe sếp Lý và không ít người khác nói con người này tính tình hẹp hòi, thù dai, hơn nữa còn không tôn trọng người Trung Quốc cho lắm. Có lần, ông ta còn nói thẳng trước mặt nhân viên tại Thượng Hải rằng ông ta cảm thấy thức ăn Trung Quốc rất hỗn tạp, chẳng ra đâu vào đâu hoàn toàn là thức ăn cho lợn. Mỗi khi nghĩ đến việc đó, cô lại thầm cảm ơn Thượng Đế đã gửi Adam đến làm tổng giám đốc, chứ không phải là một Peter White thứ hai, nếu xui xẻo như vậy, cô chắc chắn mình chỉ còn cách duy nhất là xin từ chức. Những người ngoại quốc luôn ình là nhất và thích lôi điểm xấu của người khác ra để chỉ trích, thật đáng ghét.
Lần này đến lượt Adam không nói được gì.
Nhìn anh như vậy, Bạch Tiểu Thuần vô cùng thông cảm, ý nghĩ ấy bỗng xuất hiện trong đầu khi nghe điện thoại hôm ấy không hoàn toàn chỉ là ý nghĩ thoáng qua… Giả sử không bị Peter trách mắng, với tính cách của anh, chắc chắn anh sẽ nói thẳng. Nấc thang cảm xúc bất giác tụt thêm vài bậc, hình ảnh của anh và Quách Hà không ngừng lẩn khuất trong đầu, cô luôn do dự không biết có nên nói ra việc Thư Hạo Nhiên đã đến gặp mình hay không, cuối cùng cô lên tiếng: “ihực ra, Nick đã nói chuyện riêng với tôi. Anh ấy nói, dự án tàu điện ngầm vẫn có khả năng cứu vãn.”
“Anh ta?” Adam ngạc nhiên, lông mày dài khẽ nhíu lại. “Tôi không hiểu lắm, cô có thể giải thích cho tôi được không?”
“Tất nhiên.”

Bạch Tiểu Thuần đã được chứng kiến nhiều vẻ nho nhã, phong độ của anh. Nhưng mỗi lần anh hỏi một cách lịch sự đến vậy, cô lại ngầm tán thưởng trong lòng. Ngồi trong khu nghỉ dưỡng tại đại sảnh khách sạn, thuật lại toàn bộ những gì Thư Hạo Nhiên nói ngày hôm đó, Bạch Tiểu Thuần bỗng cảm thấy người nhẹ hẳn đi. Nhưng câu hỏi sau đó của Adam lập tức khiến cô cảm thấy nặng nề trở lại.
“Như vậy là ngài Thư Kiến đóng vai trò rất quan trọng. Tôi chưa từng gặp ông ấy, lại không quen với Nick. Sherry, cô có đồng ý liên hệ với Nick, truyền đạt lại ý muốn gặp ngài Thư Kiến giúp tôi được không?” Vừa thấy sự việc vẫn còn khả quan, một người cho dù làm việc gì cũng cố gắng hết sức, không quản khó nhọc như Adam chắc chắn sẽ không chịu để cơ hội tuột khỏi tay. Nhưng nhìn người bên cạnh bỗng khựng lại, anh lập tức nhớ ra, lần trước cô đã nói không muốn nhắc đến bất cứ chuyện gì liên quan tới Thư Hạo Nhiên, liền nói thêm một câu: “Tất nhiên, nếu cô không muốn thì có thể nói ra, tôi sẽ nhờ Giám đốc Lý thử dò hỏi những bạn bè trong ngành, xem có thể hẹn gặp ngài Thư Kiến được không.
“Thư Kiến rất kĩ tính, người bình thường khó hẹn gặp được. Nếu nhờ Giám đốc Lý dò hỏi bạn bè, e rằng lúc đó mọi chuyện đã muộn.”
“Nhưng không ai có thể bắt ép người khác làm việc người ta không muốn, cho dù là tổng giám đốc cũng không thể.”
“Cho tôi thời gian suy nghĩ, trước khi anh rời thành phố G, tôi sẽ trả lời anh, được không?”
Ngọn đèn chùm mười tầng phong cách châu Âu tỏa sáng lung linh, Bạch Tiểu Thuần không thể đưa ra câu trả lời khẳng định một cách thoải mái. May mắn là Adam rất tâm lý và khoan dung, độ lượng. Đi taxi về nhà đã là mười giờ đúng, những cột đèn màu vàng sậm làm bạn đồng hành, chiếu rọi những rối bời trong trái tim cô. Cô biết nếu nói ra chuyện này, e rằng không thể tránh khỏi việc phải tiếp xúc với Thư Hạo Nhiên, nhưng cô không thể không nói, huống hồ cô lúc nào cũng cảm thấy dự án đó mất đi, Adam và Quách Hà đều phải gánh một áp lực lớn chưa từng có. Vấn đề là, cô có thực sự muốn chủ động liên lạc với Thư Hạo Nhiên, chủ động mắc nợ anh ta hay không?
Không, cô không muốn.
Trên thế gian này, thứ khó trả nhất chính là món nợ ân tình.
Hơn nữa, người mà cô mắc nợ lại chính là người bạn trai cũ mà cô không hề muốn có bất cứ giao thiệp nào nữa. Vài năm trước, cô đã được lĩnh giáo một cách sâu sắc cái giá bắt buộc phải trả khi nợ người khác ân tình. Khi ấy, họ ở tận chân trời góc bể, tình thắm mặn nồng nhưng vẫn không thể chống chọi lại sự “xâm lăng” của cuộc đời. Đến hôm nay, họ sống cùng một thành phố, chẳng còn được như trước đây, Thư Hạo Nhiên sao có thể thay đổi lập trường vì mình được?
Ký ức giống như những cơn gió lạnh buốt ngoài cửa xe ùa vào tim, Bạch Tiểu Thuần tựa vào ghế sau xe, thầm thở dài, cảm thấy mình đã bước vào một vòng xoáy đen ngòm như màn đêm, nếu muốn thoát ra một cách an toàn, chỉ còn cách cứng rắn hơn. Nhưng chỉ cần nghĩ đến đôi mắt ngấn nước của Quách Hà và khuôn mặt dịu dàng của Adam dành ình sau khi gánh toàn bộ trách nhiệm, cô biết muốn thoát ra chỉ còn là nm hy vọng mà thôi. Cô không phải là con gái của Đức Mẹ Đồng trinh, khi những cơn sóng ập đến, ý nghĩ đầu tiên chắc chắn sẽ là làm thế nào để bảo vệ bản thân mình, vì thế trong công ty, cô lúc nào cũng muốn thu mình lại, ôn hòa với mọi người, đặt mình vào vị trí không quá tách biệt với tập thể nhưng vừa đủ để tránh xa những thị phi, cô không nghĩ rằng mình có đủ khả năng để thay đổi điều gì đó, trong lòng cô lúc nào cũng khắc ghi câu nói:
“Cố gắng làm người thật tốt, sống sao cho hết mình.”
Đây là những lời cuối cùng mà người cha Bạch Ahế Nho để lại trước khi xa rời trần thế. Năm ấy, cô vẫn còn hồn nhiên, non nớt, chỉ biết khóc nức nở, hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của câu nói này.
Gia đình mất đi người đàn ông trụ cột, cuộc sống không thể tránh khỏi những khó khăn. Mỗi lần nhìn bạn bè có bố yêu thương, chiều chuộng, cô đều cảm thấy xót xa trong lòng, xót xa tới mức căm hận. Bạch Thế Nho, tên nào người nấy, thông tình đạt lý, học vấn uyên thâm, là hiệu trưởng của một trường trung học, có trách nhiệm với công việc, tận tâm tận lực, được đồng nghiệp và học trò yêu quý. Năm Bạch Tiểu Thuần bảy tuổi, ông đệ đơn đăng ký với Sở Giáo dục đầu tư trùng tu khu vực dạy học đã cũ nát. Khi ấy, cho dù là chính quyền hay người dân đều không dành cho giáo dục sự quan tâm và đầu tư như bây giờ. Cơ thể ông vốn không được khỏe mạnh, nay đây mai đó, hai năm sau, cuối cùng ông cũng giành được khoản tiền đầu tiên.
Để tiết kiệm và đảm bảo cho chất lượng công trình, Bạch Thế Nho trực tiếp tham gia vào việc trùng tu, ngày đêm giám sát.
Đúng, ông trời vẫn thích dành cho con người những trò đùa tàn khốc
Tòa nhà dạy học cuối cùng sắp được hoàn thành, do quá bận bịu, không có thời gian đi khám bệnh và kiểm tra sức khỏe, một ngày ông ngất xỉu ngay tại công trình.
Mọi người đưa ông tới bệnh viện, kết quả của bác sĩ chỉ là có vài chữ lạnh lùng: Ung thư máu giai đoạn cuối.

Ông hiểu căn bệnh này vô phương cứu chữa, ba ngày sau, trở về nhà, ngày đêm ở bên vợ con.
Lúc ấy, Bạch Tiểu Thuần chưa hiểu chuyện, vui sướng giống như một chú chim non trong rừng sâu, suốt ngày liến thoắng rồi lại ôm chặt bố.
Mười lăm ngày sau, đúng như những gì bác sĩ dự đoán, Bạch Thế Nho bắt đầu có những triệu chứng không còn minh mẫn và hôn mê.
Trước lúc lâm chung, ông nắm đôi bàn tay nhỏ nhắn của con gái, hơi thở yếu ớt như ngọn đèn trước gió, để lại câu nói cuối cùng:
“Tiểu Thuần, bố phải đi rồi, nhớ phải nghe lời mẹ. Ngoài ra nhất định phải nhớ những gì bố đã dạy con viết: Cố gắng làm người thật tốt, sống sao cho hết mình.”
Ngày đưa tang, toàn bộ học sinh và đồng nghiệp của Bạch Thế Nho đều đến đưa tiễn ông, không thiếu một ai.
Trong đoàn người đông nghịt, Bạch Tiểu Thuần khóc nức nở, bên tai lúc nào cũng văng vẳng lời bố dặn trước lúc lâm chung.
Và cũng chính từ giây phút đó, cô đã ghi lòng tạc dạ những từ ấy, mặc dù gương mặt luôn tươi cười nhưng thâm tâm chưa từng lãng quên.
“Chị, chị sao vậy?”
Bước ra khỏi taxi, một cơn gió lạnh buốt ùa đến cùng câu hỏi quan tâm thân thiết của Bạch Tiểu Điệp.
Mặt và tay chân lạnh ngắt, đầu óc vẫn còn chưa thực sự trở về thực tại, Bạch Tiểu Thuần vội vàng đưa tay lau nước mắt, nở nụ cười âu yếm.
“Không có gì đâu, mắt chị hơi ngứa, dụi hơi quá tay nên khó chịu. Em đã ăn tối chưa? Đã bảo không cần ra ngoài đợi chị rồi cơ mà.”
Người con gái cao ro bước đến, ánh mắt dịu dàng, mái tóc dài buông xõa, đôi vai khẽ đung đưa theo làn gió, ngọn đèn đường màu vàng sẫm như kéo dài cái bóng của cô.
“Tổng giám đốc các chị thật quá đáng, mỗi lần sang đều phải đi cùng thì không nói gì, lại còn lần nào cũng để chị phải về muộn.”
Bạch Tiểu Điệp bước tới, quàng vào tay chị, sự xót ruột và tức tối ngập tràn trong đôi mắt cong như vầng trăng non.
Không giống người cha Bạch Thế Nho của Bạch Tiểu Thuần, bố của Bạch Tiểu Điệp, Bạch Thế Dũng không có học vấn uyên thâm như anh trai, vừa học hết cấp hai đã bắt đầu đi buôn, từ trứng gà đến buôn quần áo, từ làm đồ gia dụng đến thiết kế nội thất, ông làm đủ các nghề, tuy chưa phải là đại phú đại quý nhưng cũng có thể coi là có của ăn của để. Sau khi Bạch Thế Nho qua đời, Bạch Thế Dũng không ít lần giúp đỡ về mặt tài chính cho cô con gái nhỏ của anh trai, tuy Bạch Tiểu Thuần luôn cảm thấy ông hoàn toàn không có điểm gì giống với người bố ôn hòa, nho nhã trong ký ức của mình, trong lòng vẫn vô cùng cảm kích. Bạch Thế Dũng chỉ có duy nhất một cô con gái nên đặc biệt yêu chiều Tiểu Điệp, gần như không để con bé phải chịu bất cứ khổ sở gì. Một cuộc sống vô lo, vô ưu khiến Bạch Tiểu Điệp ít nhiều có tính khí của tiểu thư con nhà giàu, cô vừa tốt nghiệp đại học tháng Sáu năm nay nhưng tới bây giờ vẫn chưa có việc làm, lúc thì nói công việc này vất vả quá, khi lại bảo không có hứng thú.
Cuộc sống đầy đủ, Bạch Thế Dũng cũng không muốn con gái phải đi làm thuê cho người khác, con bé nói muốn đến thành phố G rồi cùng chị về nhà ăn Tết, ông lập tức đồng ý, không cần suy nghĩ.
“Người trên giang hồ, thân bất do kỷ. Yêu cầu công việc thôi mà, dần quen rồi sẽ ổn cả.” Cúi người thay đôi dép đi trong nhà, Bạch Tiểu Thuần mỉm cười, nói với cô em vẫn còn đang lẩm bẩm nhỏ to. “Hơn nữa, công bằng mà nói, Adam là một người tốt, chị khá thích anh ấy.”
“Thích?” Vứt áo khoác lên sofa, Bạch Tiểu Điệp reo lên như vừa phát hiện ra một lục địa mới. “Chị, ngoại trừ Thư Hạo Nhiên, em chưa từng nghe thấy chị dùng từ này với bất cứ người con trai nào!”
“Cho tôi xin, đừng có khoác một lớp áo màu hoa đào lên sự tận hưởng thuần khiết của bà chị này. Nói một cách chính xác, chị rất hâm mộ anh ấy. Sự hâm mộ thuần túy, hiểu không hả?”
“Hiểu!”

Bạch Tiểu Điệp lớn tiếng trả lời, nghịch ngợm nhảy qua, ôm lấy vai chị, cười hỉ hả nói: “Nhưng có thể giải thích cho cô em gái này nghe thế nào gọi là hâm mộ thuần túy không? Trong tạp chí, các chuyên gia tình yêu nói rằng, sự hâm mộ lẫn nhau là bước đầu tiên của một tình yêu.”
“Em học mấy câu nghe ghê răng này từ bao giờ thế?”
“Sự thật là vậy mà. Mau, nói cho em biết sao chị lại hâm mộ anh ấy…”
Đêm đông tĩnh lặng, thỉnh thoảng có cơn gió lạnh khẽ rít qua bên ngoài khung cửa sổ.
Trong màn đêm tối như bưng, trên chiếc giường êm ái, ấm áp truyền đến những tiếng thủ thỉ của hai chị em.
Không chịu nổi đủ các chiêu trò của cô em gái, Bạch Tiểu Thuần bắt đầu nhỏ to về những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua.
Đẹp trai, thông minh, chăm chỉ, chuẩn xác, khoan dung, ôn hòa, sạch sẽ, trên người lúc nào cũng có mùi bạc hà nhè nhẹ, thơm mát dễ chịu, nói mãi nói mãi, cô hoàn toàn không phát hiện ra mình bất giác lại liệt kê được nhiều ưu điểm như vậy về một người con trai cơ bản chỉ có thể coi là không quá xa lạ. Bạch Tiểu Điệp nghịch ngợm ôm lấy người chị, dần dần đi vào giấc ngủ mơ màng. Trước khi hoàn toàn ngủ quên, cô chợt nghe một tiếng thở dài rất khẽ, lập tức lấy lại sự tỉnh táo, mở trừng mắt nhìn về phía người chị đang buồn bã: “Khi nãy chị nói muốn đi gặp Thư Hạo Nhiên?”
Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn trần nhà, khẽ đáp một tiếng, liếc nhìn sự căng thẳng và lo lắng của em gái, khẽ xoay người nằm nghiêng, giọng nói như nước chảy róc rách vang lên trong căn phòng yên lặng: “Trước khi qua đời, bố đã nói với chị cần phải cố gắng làm người tốt, sống sao cho hết mình, chị nghĩ, muốn làm được điều đó, đầu tiên cần phải làm việc nghiêm túc. Việc đối chiếu số liệu phụ trách phiên dịch vốn là một phần của công việc, có thể bù đắp, sao lại không vui vẻ mà làm? Adam nói “hành sự tại nhân, thành sự tại thiên”, cho dù là như vậy, cũng phải làm việc hết sức mình đi đã, rồi nghe ý chỉ của ông trời sau cũng chưa muộn.”
Trên đường trở về nhà, lòng cô đã rối bời.
Chỉ là, khi cô nhớ lại đôi mắt sáng quắc và dịu dàng của bố trong ký ức, sự lựa chọn đã rõ ràng, cũng giống như trước đây, cô không thể hiểu nổi tại sao bố cô có thể đành lòng không quan tâm đến bản thân mình mà chỉ nghĩ cho hạnh phúc của những đứa trẻ khác, đành lòng bỏ mặc vợ con, theo dòng chảy của thời gian và trải nghiệm cuộc đời, cô nghĩ giờ mình đã tìm được đáp án. Bố cô lúc nào cũng muốn thực hiện những nguyên tắc mà mình đặt ra, làm người và làm việc thật nghiêm túc, trân trọng cuộc sống này. Trong những năm tháng của cuộc đời, có thể không phải xấu hổ với lòng mình, một đời không có gì phải tiếc nuối, không phải sao?
Bạch Tiểu Điệp xoay người, thở dài, đưa tay ôm lấy cơ thể gầy gò, ấm áp bên cạnh mình.
“Chị, em xin lỗi!”
“Con bé ngốc, về sau không được nói những lời này nữa.”
“Trước khi đến thành phố G, mẹ đã căn dặn em, gia đình em nợ chị câu nói ấy.”
“Cái gì mà nhà chị, nhà em, chị họ Bạch, em cũng họ Bạch, chúng ta là người một nhà.” Bạch Tiểu Thuần thì thầm, từ từ nhắm mắt.
Có câu hát rằng: “Đừng nên nhắc lại những chuyện đã qua”, cuộc sống có khi nào không như vậy?
Nếu bắt buộc phải nói lời xin lỗi, cũng không phải là người em gái không hề có liên quan này.
Hơn nữa, trong lòng cô, hoặc giả không có cách nào chấp nhận chuyện những năm ấy, nhưng về mặt tình cảm, đó lại là sự lựa chọn duy nhất.
“Em đi cùng chị.”  Bạch Tiểu Điệp cắn môi, cô có vẻ thấy sự buồn bã của chị nhưng lại không biết làm thế nào để an ủi. “Nếu Thư Hạo Nhiên dám coi thường chị, em chắc chắn sẽ không để cho anh ta yên.”
“Anh ấy sẽ không làm như vậy đâu.” Với cá tính của Thư Hạo Nhiên, cho dù là từ chối, cũng sẽ từ chối một cách hợp tình hợp lý, không để đối phương phải cảm thấy khó xử.
“Chị chủ động tìm anh ta đồng nghĩa với cầu cạnh. Năm ấy anh ta nói những lời khó nghe, gây tổn thương đến chị như vậy, bây giờ không chừng còn hơn thế nữa.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.